Trong đoàn người, Tần Như Thương không thể tranh cãi là người được chọn đứng thứ nhất, không nói đến ánh mắt lạnh thấu xương kèm theo từng trận sát khí kia, chỉ dựa vào phần xinh đẹp này cũng đủ để lão phụ nhân vừa oán trách vừa khen ngợi.
Tay An Nhân tạm ngừng giữa không trung khoảng bốn giây, sau đó thả ra, oán hận trong lòng lại không có chỗ phát tiết. Vì vậy dứt khoát dậm chân một cái, nhìn về tiểu nha đầu theo đến ở phía sau hung dữ nói:
"Mang váy múa đến đây!"
Lời vừa ra, lập tức có một tiểu nha đầu nâng một bộ váy đỏ thẫm đi lên phía trước.
Như Thương nhìn liền cảm thấy màu đỏ này thật sự rất quái dị, trong diễm lệ còn mang theo một chút âm u, giống như là máu trong người đang chảy ra.
"Vương Hậu nương nương thích múa đơn (là múa một mình), ta thấy dáng dấp ngươi không tệ, nên sẽ cho ngươi một cơ hội biểu hiện. Đây là trang phục múa ngươi phải mặc, tự mình lấy về đi!"
Vừa nói xong, lại chuyển hướng sang những người khác, lên giọng nói:
"Khi các ngươi điều chỉnh lại điệu múa cũng không cần lo lắng đến nha đầu này. Nàng sẽ múa đơn, để tự nàng ta chuẩn bị!"
Giọng An Nhân nói chuyện rất khó nghe, không để cho mọi người có đường sống phản bác.
Vốn là tới biểu diễn, người ta lại yêu cầu múa đơn, nhưng đây cũng là chuyện bình thường.
Dặn dò mọi chuyện xong, An Nhân liền kêu tiểu nha đầu dẫn mọi người đi ăn cơm.
Tần Như Thương không có đi theo, chỉ nhận lấy bộ quần áo rồi xoay người trở về phòng, chuẩn bị vào trong phòng thử một chút.
Nếu muốn nhảy múa đơn, dù sao cũng phải biết mặc quần áo vào người có cảm giác gì, lúc đó mới có thể đưa ra quyết định nhảy như thế nào là tốt nhất.
Mọi người chia làm hai hướng, nàng trở về phòng, còn người khác rời khỏi viện đi ăn cơm.
Đi chưa được hai bước, liền nghe An Nhân lên tiếng:
"A! Sao chỗ này lại có người mù!"
Nàng biết là nói Liên Nhi, theo bản năng quay đầu nhìn lại.
Chỉ thấy lão An Nhân kia đi tới trước mặt Liên Nhi, cũng không nói gì khác, chỉ cẩn thận đánh giá một chút.