Hoàng Phi Lính Đặc Công: Phượng Mưu Thiên Hạ

Chương 282: Bức tranh




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sau cửa hõm vào một đường khe hở rất nhỏ, xuôi theo khe hở có thể nhìn thấy được đại khái trong phòng.
Cô độc chứng phát hiện thì ra đây là một gian Phật Đường, mặc dù ở bên ngoài nhìn lại là gian phòng nối liền, nhưng thực tế bên trong được phân chia ra.
Thật ra nói là Phật Đường cũng không chính xác lắm, bên trong chỉ là cảm giác tương đối thanh nhàn, hơn nữa còn có mùi dâng hương lượn lờ mà thôi.
Trên thực tế, cũng không có thờ cúng gì, thậm chí ngay cả pho tượng Phật Đường cũng không có.
Hắn thấy nội đường còn đứng một nữ nhân, vóc người so với a hoàn vừa rồi hơi cao hơn chút, nhưng cũng gầy hơn chút.
Chỉ thấy bóng bên mặt nữ nhân, nhìn không ra tuổi, hình như là hơn ba mươi, hoặc như là hơn bốn mươi, nhưng nếu nhìn phảng phất lại tựa như là mới ngoài hai mươi. (ảnh tả 1 hồi chả bít rút cuộc bi nhiu luôn D)
Nàng mặt một thân váy trắng thuần khiết, phía trên không có một chút màu sắc và hoa văn, kiểu dáng cũng rất bình thường, ngay cả trang sức phối hợp dư thừa cũng không có.
Trừ bỏ quần áo màu trắng, còn có vòng cổ cũng là trân châu trắng mịn, hoa tai, trâm cài, tất cả cùng váy áo đều nối liền thành một thể.
Cô độc chứng thậm chí cảm thấy được người nọ giống như là đang để tang cho ai, đây rõ ràng chính là một thân đồ tang, nếu không tuyệt đối sẽ không có người nào ở trong ngày thường lại ăn mặc như vậy.
Hắn đối với nữ tử này sinh ra tò mò, không chỉ là vì trang phục nàng kỳ quái hay đoán không ra tuổi tác.
Hắn là vì cảm thấy nữ nhân này mang đến cho hắn một loại cảm giác như có như không quen thuộc, bao gồm vẻ mặt của nàng hầu như không có chút biểu cảm nào, thậm chí so với bản thân giống nhau như đúc.
Nhìn lại, đã thấy nàng đi tới phía trước bàn dài.
Sau đó đưa tay qua tường bên cạnh kéo xuống một cái, một mặt trên tường đối diện đột nhiên lại hiện ra một bức tranh.
Cô độc chứng sững sờ, lúc này mới phản ứng được có lẽ tường này có cơ quan, cũng không biết nàng ấn đến chỗ nào bức tranh lại thuận theo đó hiện rõ ra.
Cũng may ánh nến trong phòng đủ sáng, cho dù là ở nghiêng một bên, cũng có thể để cho hắn rốt cuộc nhìn ra được nội dung trong bức tranh kia.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.