Hoàng Phi Lính Đặc Công: Phượng Mưu Thiên Hạ

Chương 276: Lốc xoáy




Từ cạn tới sâu, từ chậm đến nhanh, dần dần người hoàn toàn xoay tròn đứng trên mặt đất. 
Tốc độ xoay tròn nhanh nhẹn quỷ dị, chẳng những từ vệt nhỏ biến thành luồng rồi lại biến thành lan rộng, ngay cả gió lớn cũng bị hắn cuốn lên, rừng rậm bốn phía mang theo tiếng vang sào sạt. 
Vào ban đêm tĩnh lặng như vậy, tiếng động ở đây khác lạ quá mức rõ ràng, căn bản không thể nào thoát khỏi ánh mắt của nhóm thủ vệ. 
Cái hắn muốn chính là bị người phát hiện, chính là muốn để cho những người đó chú ý. 
Dĩ nhiên, khi những thủ vệ mở to hai mắt nhìn về hướng bên này, không ai có thể thấy được ở giữa chỗ gió cuốn đó lại đang bị một người sống sờ sờ khống chế. 
Trận gió lớn hình thành lốc xoáy càng lúc càng lớn, có tướng sĩ lo lắng, một phen bắt được thủ vệ đang đi tuần tra, há miệng run rẩy chỉ chỗ kia, gấp gáp nói: 
"Các ngươi xem! Các ngươi xem! Bên kia là cái gì? Là gió sao?" 
Hắn vừa quát lên, tất cả mọi người đều nhìn tới địa phương đó, cũng vô cùng kinh hãi. 
Có người tiếp lời, nói: 
"Là gió! Là lốc xoáy! Trời ạ! Lốc xoáy đến rồi! Lốc xoáy đến rồi!" 
Đối với lốc xoáy mọi người đều vô cùng sợ hãi, sự kiện lốc xoáy từng xảy ra tập kích thôn làng Đông Thục, nhớ năm đó, đã mất tích rất nhiều người. 
Lúc này tiếng kinh hô không ngừng, trận gió cuốn thì một chút cũng không có vì vậy mà thu thế. 
Không chỉ như thế, nó còn đang dùng tốc độ cực nhanh di chuyển tới phía dưới sát tường thành! 
Kèm với gió cuốn, xung quanh còn có bão cát và lá cây rơi rụng, trong lúc nhất thời quét đến toàn bộ tướng sĩ đều không mở mắt ra được. 
Những lá cây và cát đá bị gió thổi lên thật giống như một thanh đao đánh về phía ngoài da của bọn họ, cắt đến trên mặt, trên tay, vừa cắt liền xé rách một đường. 
Mọi người ôm nhau thành một đoàn ngồi xổm trên mặt đất, nhúc nhích một chút cũng không dám. 
Cũng may ngọn gió cuốn tới nhanh mà đi cũng nhanh, ngay tại lúc mọi người bắt đầu lo lắng, rằng mình có phải bị gió lớn cuốn lấy, sau đó ném tới ngã chết một chỗ trong hoang dã hay không, thời điểm một mất một còn đột nhiên phát hiện —— gió ngừng thổi! 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.