Gặp lại Tiêu Phương nàng phải nói như thế nào? Xem như toàn bộ chưa từng xảy ra, hay là cứ nói đứng như sự thật?
Nếu nói đúng như sự thật, hắn sẽ rất thương tâm phải không?
Như Thương trầm tư cũng không có hành động gì kế tiếp, Cô Độc Chứng bên cạnh huých nàng một cái, sau đó liền vươn tay xoay nữ thi nằm ngang.
Khi thi thể hơi nghiêng về một bên khác hiện lên ở trước mặt bọn họ, Như Thương lúc này mới phát hiện ra trong một bàn tay khác của nàng đang nắm một vật gì đó!
Đó là một hộp gỗ đàn hương khắc hoa màu đen, cực kỳ tinh mỹ. Cái hộp không nhỏ, lớn hơn bàn tay một nửa.
Cô Độc Chứng nhận lấy cầm lên, rồi thay đổi suy nghĩ, liền ra dấu cho Như Thương với mình mang nữ thi lên khỏi mặt nước. Quỷ Đồng cũng đi đến giúp một tay.
Mọi người rất nhanh liền nổi lên, vừa lộ đầu mới phát hiện, tuyết không biết từ khi nào đã ngừng lại.
Đây đúng là một chuyện tốt, mọi người vội vàng kéo thi thể lên bờ, cho đến khi ngồi xuống đất cách mặt nước thì mới phản ứng được, nữ thi hoàn toàn lõa thể.
Tuy rằng thân thể đã biến khô, nhưng mà vẫn có thể nhìn thấy được hình dáng, đặc thù nữ tính lộ ra bên ngoài rõ ràng, hơn nữa khuôn mặt so với người sống không có gì khác biệt, cứ như vậy phơi bày ra ở trước mặt người khác, cũng không phải là một chuyện thích hợp.
Cô Độc Chứng không chút suy nghĩ, liền cởi ra áo ngoài của mình ném về phía thi thể.
Như Thương vội vàng giúp đỡ khoát áo choàng lên, rồi nhìn sang Cô Độc Chứng bên trong chỉ còn lại một lớp áo ngoài cộc tay.
Hắn phất tay ý bảo mình không sao cả, sau đó vội vàng mang cái hộp cầm trong tay để xuống trên mặt đất, rồi nhìn về phía Như Thương, nói:
"Chỉ có một lựa chọn, mở nó ra!"
Như Thương gật đầu, lấy tay gõ gõ nắp hộp, sau đó cầm lên ước lượng.
Không nặng! Đồ vật bên trong hẳn là rất nhẹ.
Lại lắc lắc, nhưng có chút kỳ quái.
"Ở bên trong hình như là một quyển sách!" Nàng mở miệng nói: "Cũng không có cơ quan, chỉ là một quyển sách mà thôi."