Nàng trong lòng nhẩm tính, từ Thục Đô đến dưới chân núi là một ngày, dùng hết cả đêm đi lên đỉnh núi, sau đó xuống núi đi lạc lại trở về, vừa đúng thêm một ngày nữa.
Trước mắt đến đáy cốc, phải là đêm thứ hai không sai biệt lắm đôi thời gian.
Thời gian năm ngày, đã dùng đi một nửa.
Cũng may đã có ánh trăng lên, điều này nói rõ hiện tượng thiên văn quỷ dị trước đó đã kết thúc, không biết theo sắc trời bình thường này, cuộc hành trình tìm kiếm kế tiếp có phải sẽ thuận lợi hơn hay không.
Lúc này Quỷ Đồng đã vọt tới bờ sông, thật cao hứng ở bên đạp nước.
Từ Hách Thành một đường tới Thục Đô cũng có lúc đi qua đường thủy, khi đó biểu hiện của Quỷ Đồng đặc biệt yêu thích mãnh liệt đối với sông nước.
Cho tới bây giờ hắn cũng chưa từng thấy qua được nhiều thứ này nọ, nhưng có thể cho hắn giải khát còn mang đến cho hắn thân thể sạch sẽ, không có lý do gì hắn không thích.
Như Thương và Cô Độc Chứng cũng tiến lên mấy bước, con sông này cũng không tính là nhỏ, nhìn qua phía bờ bên kia có lẽ trên mười thước.
Cô Độc Chứng chỉ chỉ đầu sông, ý bảo bọn họ đừng trì hoãn nữa tiếp tục đi về phía trước.
Như Thương kéo Quỷ Đồng từ bờ sông trở lại, chạy theo Cô Độc Chứng.
Lẽ ra xuống đến đáy cốc, cũng đã tìm được con sông, chỉ cần dựa theo tuyến đường đã đặt ra từ trước tìm kiếm tới đầu nguồn, hẳn là sẽ không có sai lệch quá lớn.
Nếu như ông trời không giúp một tay để Dược Vương không có ở đầu sông, vậy cũng chỉ có thể xuống cuối sông tìm thêm một lần nữa. Dù sao không cứu được Tiêu Phương vẫn còn phải cứu thiên hạ dân chúng.
Dĩ nhiên, đối với Tần Như Thương mà nói thật sự có cứu thiên hạ dân chúng hay không, cũng không quan trọng như Tiêu Phương.
Không phải nàng tàn nhẫn, đây chẳng qua là thói quen, là hoàn cảnh cuộc sống đã tạo ra lạnh lùng, cũng là tính chất nhỏ mọn trời sinh của nữ nhân.
Dọc theo đường đi, ánh mắt của nàng thậm chí chưa bao giờ dời khỏi mặt sông, cứ như vậy một đường nghịch dòng nước chảy mà nhìn, dần dần thì nổi lên một tia nghi ngờ.
Cô Độc Chứng nhận ra nàng có cái gì không đúng, nhỏ giọng hỏi:
"Thế nào?"