Nàng nghĩ mà sợ một hồi, thứ này là Cô Độc Chứng bắt từ trên lưng nàng xuống, một con Hắc Quả Phụ lớn như vậy, đây cũng không phải là chuyện đùa, nếu như chậm một bước bị nó cắn một cái, rất có thể khiến nàng bị mất mạng tại chỗ.
Không phải nàng sơ suất, không phát hiện ra có vật dán lên thân thể của mình, mà bởi vì phần lưng của nàng là chỗ không nhạy cảm nhất.
Bốn năm trước, một màn ngoài ý muốn khiến cho khối thân thể này nhận lấy tổn thương thật lớn, mặc dù ở dưới bàn tay thần kỳ của Tiêu Phương đã nhìn không ra bất kỳ dấu vết gì. nhưng vẫn là có một chỗ biến hóa, nàng hiểu rõ đồng thời cũng chôn sâu tận đáy lòng, không có nói cho bất cứ người nào.
Đó là cơ năng thần kinh thoái hóa!
Sau khi trải qua một lần trọng thương kia, một ít bộ phận thần kinh xúc giác ở phần lưng của nàng bị yếu bớt rất nhiều. Đương nhiên cũng không phải là hoàn toàn không có, nói thí dụ như khi tay Cô Độc Chứng chụp lên, nàng vẫn có thể cảm thấy giác được.
Nhưng mà cảm giác một con nhện bò lên, vậy thì thật sự là hoàn toàn không. Đây là nhược điểm của nàng, cũng giống như chân Quỷ Đồng, nhưng tuyệt đối nàng không thể bại lộ chỗ trí mạng ra ngoài.
Nàng thở phào nhẹ nhõm, thần kinh vừa mới khẩn trương cuối cùng cũng thả lỏng xuống một chút, cũng không tính là rơi vào tình thế bất lợi nhiều lắm.
"Vật này rất độc?" Người hỏi là Cô Độc Chứng. Hắn vẫn trầm ngâm nhìn con nhện đang bị nắm trong tay. Lý do hắn muốn hỏi như thế, hoàn toàn xuất phát từ một loại cảm giác.
Trời sinh đặc biệt nhạy cảm đối với vật có độc, cho nên khi hắn vừa mới đi qua bên cạnh nàng, liền ngửi được từ trên người nàng có hơi thở vật có độc.
Nhưng mà hắn chưa từng thấy qua Hắc Quả Phụ, loại vật này trong sa mạc không có, mà ở ngoài cũng không thường gặp. Huống chi, con nhện này to lớn như thế, ai có thể cam đoan nó có phải là nhện hay không?