Hoàng Phi Chín Nghìn Tuổi - Hoàng Phi Cửu Thiên Tuế

Chương 236: Kẻ hạ đẳng




Bọn họ đều là người thông minh, nhưng càng thông minh thì lại càng biết rõ, Hoa Ngu rốt cuộc có bao nhiêu nguy hiểm.
Mạc Tử Huân giống như bị ma đuổi, vô cùng lo lắng mà xông ra ngoài. Sau khi hắn đi, thần sắc Lương Húc hơi ngừng một chút, đột nhiên hắn quay sang nhìn Chu Lăng Thần, giọng tuy nhẹ nhàng tùy ý nhưng rất cung kính.
" Hoàng thượng, mặc kệ Hoa công công làm xằng bậy như vậy, tốt sao? "
Lương Húc lên tiếng đã kéo theo sự chú ý của Chu Lăng Thần, hắn nhìn người vừa hỏi, nhàn nhạt nâng mí mắt.
Rõ ràng Lương Húc mới là người mang vẻ mặt băng giá ngàn năm, thế nhưng bị Chu Lăng Thần nhìn lướt qua cũng cảm thấy uy áp tăng vọt.
" Thần không phải không tin tưởng năng lực của Hoa công công, chỉ là hiện giờ tùy ý làm bậy, sau này chắc chắn sẽ trở thành cái gai trong mắt người khác, đến khi đó... "
" Đã là bia ngắm, thì cũng là bia ngắm của trẫm. " Chu Lăng Thần đột nhiên nhếch miệng, sắc mặt nhàn nhạt, lại mang theo một chút hương vị khó nói lên lời.
Lương Húc cảm thấy trong lòng khựng lại.
Lần đầu tiên trong đời, hắn không hiểu nổi ý tứ của Chu Lăng Thần. Bất quá, lúc này cũng không phải lúc để hỏi.
Chu Lăng Thần cười như không cười, ánh mắt khẽ chuyển, dừng trên tiểu nhân nhi kiêu ngạo ương ngạnh đứng dưới kia.
Bia ngắm của hắn, chỉ có hắn mới có thể động vào. Hơn nữa, động như nào là việc của hắn!
Hoa Ngu đang đứng bỗng cảm thấy sau gáy chợt lạnh, nàng nhíu mày, sáng ra đường đâu có đụng phải quỷ, sao lúc này lại rợn rợn người vậy?
Hít một hơi thật sâu, nàng áp chế sự khó chịu trong lòng xuống, sau đó lại nhìn Dương Thải Y.
Hoa Ngu vừa đánh mắt sang, tựa như cho Dương Thải Y cái quyền cười nhạo mình (?). Dương Thải Y cũng không phụ, lập tức cười khinh miệt, nói:
" Như thế nào? Chẳng lẽ Hoa công công cảm thấy bổn tiểu thư nói sai rồi sao? Mà nói đi cũng phải nói lại, Hoa công công đúng là không phải người tầm thường, trước một bên thì hầu hạ người khác, một bên thì khổ học âm luật, cho nên đối với cầm luật âm phổ mới hiểu biết? "
Xung quanh có người không nhịn được, bật cười ra tiếng.
Xuất thân của Hoa Ngu, đương nhiên là không có cơ hội tiếp xúc với đồ vật tao nhã như cầm. Mà đám quý công tử và quý nữ kinh thành, lúc nào mắt cũng cao hơn đỉnh đầu, khinh thường nhất, chính là những kẻ hạ đẳng.
Từ miệng Dương Thải Y, một kẻ hạ đẳng "nỗ lực", vào tai bọn họ tất nhiên là buồn cười không thôi.
" Nếu là như vậy, để bổn tiểu thư trở về bẩm báo với phụ thân và biểu ca, để bọn họ a, vào triều, hảo hảo mà tán dương Hoa công công một chút! Vất vả cố gắng như vậy, thật làm người ta cảm động! " Dương Thải Y càng nói càng "sâu sắc".
Đại sảnh lập tức rộ lên tiếng cười.
Tuy nhiên, cũng có không ít kẻ chậm rãi cúi đầu. Họ là những "kẻ hạ đẳng" mà Dương Thải Y nói đến, là những hạ nhân đi theo hầu hạ những "kẻ cao quý", là mấy tên sai vặt chạy việc trong Bạch Ngọc các. Còn có, một đám thị vệ mà Hoa Ngu đem theo.
Lời Dương Thải Y không chỉ đả kích một mình Hoa Ngu, mà còn châm chọc tất cả bọn họ. Người như bọn họ, số phận đã được định từ khi sinh ra, còn có thể nỗ lực cái gì? Chẳng lẽ muốn nghịch thiên sửa mệnh trong một ngày sao!?
A... Sao có thể...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.