Hoàng Ngư Huệ

Chương 73:




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Kể từ lúc bệnh của Thái Đường đã được tìm ra, mọi thứ chớp mắt hoàn toàn thay đổi. Sau cuộc nói chuyện ở hành lang, những điều mà Tiểu Khả đã dặn dò vô cùng có phân lượng. Ngay trong đêm Lý Oanh ban hạ mệnh lệnh từ trên xuống dưới Phượng Quang cung tức tốc thi hành theo căn dặn của Tiểu Khả.

Chưa đầy ba khắc, cửa lớn Phượng Quang cung đóng chặt, bất kì ai đến cũng không tiếp, kể cả là Hoàng thượng. Toàn bộ phòng điện đều phải được đóng kín cửa, không có lệnh không được phép tùy tiện đến gần tẩm điện của công chúa. Tất cả nhân sự của Phượng Quang cung đêm đó đều tất bật đi đi lại lại, bận đến tối mắt tối mũi. Vì lo lắng thời gian điều trị kéo dài, lại sợ sẽ bị truyền nhiễm ra bên ngoài đồn đến tai Hoàng đế, Lý Oanh đã cho người ngay trong đêm đến Nội Vụ phủ lãnh thêm đồ dùng. Chỉ trong một buổi tối, hơn một nửa vật phẩm của Hoàng cung đều bị nhân khẩu của Phượng Quang cung đến khiêng đi hết sạch.

Lâm Tiện vào khuya khoắt còn bị đánh thức trở dậy, lật đật chạy đến phòng kho xem xét tình hình. Hắn ngạc nhiên nhìn thấy đích thân thị nữ bên cạnh Hoàng hậu Liễu Thu đưa người đến khuâng lấy đồ trong lòng liền dâng lên hoang mang. Nhưng hắn lại không dám bước ra ngăn cản, lân la lại gần chỗ Liễu Thu hỏi thăm về chuyện này, cuối cùng chỉ nhận lại câu răn đe của Liễu Thu.

"Chuyện đêm nay hi vọng chỉ có ngươi biết được, không may để Hoàng hậu nương nương nghe được có người thứ ba xì xào sau lưng thì ngài biết sẽ phải lãnh hậu quả gì rồi đấy, Lâm tổng quản!".

Lâm Tiện âm thầm nuốt khan, trán đổ mồ hôi lạnh. Tất nhiên hắn biết việc đắc tội với Hoàng hậu chính là điều ngu xuẩn nhất cuộc đời, cho nên hắn chỉ có thể yên lặng đứng nép một bên, để mặc cho người của Phượng Quang cung lấy đồ đi. Bản thân hắn cũng có phần kiêng dè lời nói của Liễu Thu, lại quay sang căn dặn xuống dưới chuyện đêm nay xem như chưa từng diễn ra. Toàn bộ nhân sự đều phải biết giữ mồm giữ miệng, không thể để phật lòng Hoàng hậu nương nương.

Trái lại Lý Oanh cũng biết nửa đêm đến lấy nhiều đồ như vậy cũng sẽ khiến bên Nội Vụ phủ khó ăn nói với Hoàng thượng. Mặc dù trong lòng nàng cũng có phần chướng mắt bên đó từ lâu, nhưng nàng không muốn làm lớn chuyện để rồi làm lộ ra việc hài tử bị thiên hoa, cho nên từ đầu đã nhắc Liễu Thu cho Lâm Tiện thang để leo xuống. Nếu như bên Hoàng thượng có hỏi đến thì hãy nói Phượng Quang cung vật dụng không đủ dùng, lại đang cần thiết sử dụng nên đến lấy một số, còn nếu Hoàng thượng nhất định không bỏ qua thì hãy bảo số đồ đó bên Phượng Quang cung sẽ tự bỏ tiền bù trả lại sau.

Đã nói đến như thế Lâm Tiện cũng không còn lời nào để đáp lại, hắn chỉ có thể vâng vâng dạ dạ làm theo lời của Lý Oanh. Nửa canh giờ sau, những thứ cần cũng đã lấy đủ, Liễu Thu liền dẫn người nhanh chóng rời đi. Lúc này Lâm Tiện mới lặng lẽ kêu thêm người đến kiểm kê lại số lượng, khi nghe con số được báo cáo lại lập tức khiến cho Lâm Tiện hai chân có phần run rẩy. Phần vật phẩm mà bên Phượng Quang cung lấy đi gần như bao gồm toàn bộ phần của các cung khác, hết hai phần ba đồ dùng của cả hoàng cung. Kì này hắn không biết phải khai báo lại với bên trên như thế nào đây. Động thái lần này của Hoàng hậu như đã đập một gậy khiến cho bên Nội Vụ phủ không thể hó hé dù chỉ nửa lời.

Cả một đêm, hoàng thành toàn bộ đều giống như sóng yên biển lặng, duy nhất chỉ mình Phượng Quang cung bốn bề cửa lớn khoá chặt, ai cũng tất bật đến lúc hừng đông. Dù bên ngoài gió bắc thổi lớn bao nhiêu, riêng Tiểu Khả vẫn cảm thấy vô cùng nóng nực. Bởi vì suốt đêm cô đều trực bên trong phòng của Thái Đường để tiện theo dõi tình hình của nàng, lại dặn người cho đem tới hai lò than lớn, hung đến khắp phòng nóng đến sắp thành lò quay. Tuy bản thân Tiểu Khả có chút khó chịu vì quá nóng nhưng cô biết làm cách này có thể giúp cho việc phát ban sẽ bị chậm lại. Hơn nữa công chúa cũng không thể nhiễm phải gió lạnh được, mà những đợt gió vẫn cứ luồng qua từng khe cửa sổ, cho nên là bắt buộc Tiểu Khả phải dùng cách đến cách này.

Một đêm dài Tiểu Khả đều theo dõi chuyển biến sắc mặt của Thái Đường, cô vô cùng tập trung vào việc mình đang đảm nhiệm, bởi vì cô không thể để công sức của mình giữa chừng xảy ra rủi ro, khi đó thì phiền phức to! Trong phòng khi này chỉ có duy nhất Tiểu Khả cùng Thái Đường, bệnh ban đỏ này rất dễ lây cho nên cô không cho phép bất cứ ai ở lại, kể cả Thụy Bảo và người mẹ lao tâm kia. Sở dĩ Tiểu Khả không hề sợ là vì đối với cô bệnh này chỉ là bệnh vặt, lại rất dễ chữa, điều cần lưu ý chỉ là đừng để tình hình bệnh chuyển biến quá nghiêm trọng mà thôi. Vả lại khi còn nhỏ cô đã từng bị rồi, nên đối với loại bệnh này, cơ thể cô bất tà bất xâm.

Riêng về phần Lý Oanh, vốn dĩ ban đầu đã chấp nhận yêu cầu của Tiểu Khả, tất cả mọi người đều phải nghe theo căn dặn của cô, nhưng nàng lại không ngờ "tất cả" mà cô nói là bao gồm luôn cả nàng. Lúc bị kêu rời khỏi, Lý Oanh trong lòng dấy lên một cảm giác giống như mình vừa bị lừa, không ngờ tới con người này sau khi chờ bản thân gật đầu chấp thuận mới làm ra mặt bảo nàng quay trở về phòng. Nàng không quên được thái độ của hắn lúc thốt ra câu đó.

"Nương nương phải quay trở về tẩm cung nghỉ ngơi, nơi này đã có thần trông chừng rồi. Ngày mai khi thức dậy công chúa sẽ lại có thể trò chuyện với người rồi!".

Thái độ của hắn khi ấy có chút ngông nghênh và tự kiêu, nhưng lời nói lại vô cùng kiên định, vừa nghe đã khiến cho người khác tràn đầy an tâm. Không hiểu sao nàng nhận thấy hắn giống như đang ra lệnh cho mình, nhưng nàng lại không hề có chút tức giận, ngược lại đột nhiên thấy yên tâm nhiều hơn. Tâm trí nhắc nhở có lẽ nàng nên quay trở về đi thôi nhưng thâm tâm nàng lại chần chừ. Bản tính mẫu thân của nàng trỗi dậy níu giữ nàng ở lại bên cạnh hài tử, nhưng dù cho nàng đã từng tới nói chuyện thậm chí là xin người kia để nàng đi vào nhìn con gái, và câu trả lời của hắn vẫn là không. Nàng cũng đành hết cách, không thể đi vào bên trong, khi đó nàng có chút hụt hẫng đứng thừ người nhìn hướng vào phía trong, rồi bỗng nhiên hắn lên tiếng nói nàng nếu như không yên tâm để hài tử ở một mình thì có thể ở lại thư phòng bên cạnh để đợi, nhưng tuyệt nhiên không được vào bên trong tẩm điện.

Có được câu nói đó nàng liền mừng rỡ, đồng thời cũng có chút ngạc nhiên vì sự sắp xếp lưỡng toàn của người kia. Thư phòng và tẩm điện chỉ cách nhau một khung cửa, chỉ cần mở cửa là có thể từ tẩm điện đi qua thư phòng. Nàng thầm nghĩ, có lẽ người kia đã nhìn ra sự lo lắng của nàng nhưng lại nhất quyết không để nàng đi vào, cuối cùng quyết định để nàng ngụ lại thư phòng ngay bên cạnh để không xa hài tử. Quả thật những quyết định của hắn luôn nghĩ giùm người khác trước. Trước khi nàng trở về thư phòng, hắn còn cất lời nhắc nhở rằng nàng nên đi nghỉ ngơi, đừng ngồi đợi hay chú tâm xem sách nữa. Nàng mỉm cười gật đầu rồi đi vào thư phòng, cả một ngày chạy đôn chạy đáo khiến cho sức lực của nàng cũng bị vắt kiệt. Nàng ngã người trên tràng kỷ, nghĩ rằng sẽ chỉ chợp mắt một lát, không ngờ đã ngủ say lúc nào không hay.

Trong lúc Lý Oanh đã ngủ say vì mệt mỏi, và dĩ nhiên nàng không hề nghe được tiếng kêu két của cánh cửa đang mở ra. Lý Oanh chậm rãi trở người, từ nghiêng một bên lật ngửa lại, hơi thở khe khẽ đều đều từng nhịp. Động thái bất chợt của nữ nhân này thành công làm cho Tiểu Khả phải giật thót, khi nàng cử động người thì cô hoàn toàn bất động nín thở, cô sợ rằng nàng sẽ phát hiện, hành động đường đột đi vào đây của mình sẽ bị hiểu lầm mất. Tiểu Khả nghiêng người xem xét, đến khi chắc chắn nữ nhân kia không còn động đậy nữa cô mới thầm thở phào một cái. Có lẽ vừa rồi khi mở cửa tạo ra tiếng động lớn quá nên đã đánh động đến nàng, may mắn nữ nhân kia không thức dậy.

Tiểu Khả từng bước nhẹ nhàng, rón rén rón rén đi tới gần tràng kỷ, khuỵ gối ngồi xuống bên cạnh, tỉ mỉ quan sát nữ nhân trước mắt. Vừa nhìn thì Tiểu Khả liền biết được nữ nhân này đang vô cùng kiệt sức, sắc mặt vốn hồng hào lúc này cũng đã trở nên xám xạm. Thậm chí cô còn có thể nhìn thấy ẩn ẩn hai dòng quầng thâm mờ mờ dưới đôi mắt đang nhắm chặt. Thật ra cô có thể hiểu được phần nào vì sao nữ nhân này lại mệt mỏi đến mức độ này, vừa phải phê duyệt một đống sổ sách vừa phải trông chừng cho con gái, cả ngày uể oải mà không có chút gì vào bụng, một phần lại lao tâm lo lắng sợ con gái nàng xảy ra chuyện. Cô thầm nghĩ, nàng tự hành hạ bản thân mình như thế này, bản thân nàng chưa ngã bệnh đã là quá giỏi rồi.

Không hiểu sao ngay lúc này mặt đối mặt với Lý Oanh vẫn còn đang say ngủ, trong đầu Tiểu Khả lại chất đầy những dòng suy nghĩ. Mặc dù bản thân tiếp xúc với nữ nhân này chưa đến hai tháng, nhưng cô lại có thể cảm nhận được tình cảm mà nàng dành cho con gái của mình. Có vài lúc Tiểu Khả còn nhìn thấy được hình ảnh của mẹ mình từ trên người của nàng, sự lo lắng đó, nét mặt ưu tư đó, và còn cả sự hoảng loạn kia nữa, thật sự là giống với mẹ cô đến chín mươi phần trăm. Vốn dĩ ban đầu cô chỉ định giúp được thì giúp, bởi vì cô chẳng hề quen biết hay thân thiết với mình. Rồi càng về sau, cô nhận thấy bệnh tình của công chúa thật sự đã nghiêm trọng hơn cô nghĩ, và dần dà cô cũng hiểu rõ hơn về con người của Thái Đường cùng Lý Oanh. Hôm nay khi trở về sau vài ngày vắng mặt, nhìn thấy sự tuyệt vọng trên gương mặt diễm lệ của nữ nhân này, cuối cùng cô cũng thầm đưa ra quyết định. Cô sẽ giúp cho mẫu tử các nàng vượt qua được giai đoạn này, chẳng những về bệnh ban đỏ này, mà còn cả chứng trầm cảm khốn kiếp kia.

Tiểu Khả đã tự hứa với lòng, dốc hết tâm trí để trị bệnh cho Thái Đường, cô sẽ cố gắng hết mức trong khả năng và sức lực mà cơ thể này cho phép. Nhất định phải nhổ tận gốc rễ căn bệnh chết tiệt kia! Giúp cho cô gái nhỏ có thể trở lại làm một người bình thường, vui vui vẻ vẻ tận hưởng mỗi một ngày đẹp đẽ.

Cô chợt khẽ cười, đưa tay xoa xoa trán, chả hiểu sao tự nhiên lại có thể có ý nghĩ điên rồ kiên quyết như vậy nữa.

Ngay lúc này, đối diện với nàng, Tiểu Khả thầm cảm phục tình mẫu thân của nàng. Hết lòng hết dạ vì hài tử, chẳng màng đến bản thân đã kiệt sức đến nỗi gần như muốn ngất đi. Bỗng nhiên, cô lại thấy thương người phụ nữ này vô cùng, nàng cũng giống như mẹ của cô vậy, luôn luôn vì con trước, sau đó mới nghĩ đến mình.

Bất chợt Tiểu Khả cảm thấy kì lạ, trong lòng cô đang ẩn ẩn dâng lên một cảm xúc dù rất nhỏ nhưng lại rõ ràng vô cùng. Cô không thể lý giải được rốt cuộc mớ hỗn độn đang cuộn tròn trong tim mình là sao. Nó có chút gấp gáp như khi cô trên đường tới chỗ của Chiêu Hoàng, có chút bối rối như khi đứng trước mặt nàng ấy, và còn cả ngượng ngùng cùng hồi hộp nữa. Chỉ có một điều, cảm giác rung động của cô khi nhìn thấy Chiêu Hoàng khi đó lại không có lúc này. Thật sự Tiểu Khả chẳng thể hiểu nổi bản thân cô tại sao lại có những cảm xúc như vậy nữa.

Vỗ nhẹ vào trán vài cái, cố không để ý đến những suy nghĩ kì lạ kia, Tiểu Khả đứng dậy, khẽ khàn đi qua mở tủ lấy đến mền bông. Cô cố gắng nhẹ tay nhất có thể cẩn thận phủ tấm chăn lên người Lý Oanh, sau đó còn chu đáo chỉnh lại góc chăn ngay ngắn. Nhìn qua một chút, thấy cả cơ thể nàng đều được phủ kín chăn bông, cô mới yên tâm quay lưng đi, trở về lại gian tẩm điện ở bên cạnh.


-----Hết Chương 73-----

Tác giả: Thật sự có lỗi quá, dạo này mình bận việc lu bu nên thời gian viết không nhiều, mong mọi người thông cảm cho nha. Gần đây mình có đang viết một bộ truyện ngắn và mới ra đến chương ba thôi. Có thể văn phong và nội dung bên đó sẽ không được hay cho lắm, nhưng mọi người vẫn có thể ghé qua đọc để giết thời trong khi chờ mình ra chương bên này cũng được đấy...

Ngày đăng: 15-2-2022



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.