Hoàng Long Chân Nhân Dị Giới Du

Chương 96: Không tự lượng sức.





Mạt Đặc định tiến lên, bỗng nghe được một tiếng ngưu rống rung trời. Tiếp đó, một đạo lực lượng mãnh liệt từ khoảng cách trăm trượng đánh đến. Mạt Đặc sợ hãi vội vàng thi triển thân pháp lùi lại phía sau, ngẩng đầu nhìn lại thì thấy một con ngưu khổng lồ, cao như ngọn núi nhỏ hiện ra trước mặt y.
- Ma thú Thánh Vực, Thiên Thanh Mãng Ngưu!
Mạt Đặc kinh hô.
Sau phút kinh sợ, Mạt Đặc bỗng cảm thấy vui mừng, nụ cười hiện ra trên nét mặt gầy khô:
- Hắc hắc! Không ngờ tới lần này lại nhặt được bảo bối. Đúng là Ám Ma thú Thánh Vực cấp Thần thú, Thiên Thanh Mãng Ngưu. Giết chết tiểu tử này, thu được mười hai sinh vật Vong Linh đẳng cấp cực cao, còn có một con Ám Ma thú Thánh Vực Thiên Thanh Mãng Ngưu. Quá lời. Chuyến đi này thu hoạch không tệ.
Giết chết Hoàng Long, sau đó đem luyện hóa Thiên Thanh Mãng Ngưu thành sinh vật Vong Linh. Mạt Đặc càng nghĩ càng cảm thấy hưng phấn.
Y nhìn ra đầu ngưu này chỉ có thực lực Thánh Vực Trung giai Đỉnh phong, đối với y không có chút uy hiếp nào. Còn tên tiểu tử kia, hẳn cũng chỉ là một Thánh Vực Sơ giai.
Ở Đại lục Hằng Nguyên, Vong Linh Pháp sư có thực lực càng mạnh thì sinh vật Vong Linh được gọi ra có đẳng cấp càng cao. Mà mười hai sinh vật Vong Linh kia chỉ có thực lực của Thánh Vực Sơ giai, cộng với việc không nhìn ra thực lực của Hoàng Long, nên Mạt Đặc cho rằng Hoàng Long cũng chỉ là Thánh Vực Sơ giai.
Sau khi công kích, Thiên Thanh Mãng Ngưu cũng không truy kích mà hộ pháp bên cạnh Hoàng Long. Nó cũng nhìn ra thực lực của đối phương mạnh hơn nó rất nhiều, nên không dám manh động.
- Tiểu tử, không trách ngươi kiêu ngạo như vậy, dám đến địa bàn của ta đánh cướp Vong Linh.
Mạt Đặc nhìn về phía Hoàng Long, cười lạnh:

- Bây giờ ta sẽ cho ngươi biết kết quả của hành động ngu xuẩn này.
Mạt Đặc nói xong liền chắp tay, miệng đọc chú ngữ, bầu trời chấn động mãnh liệt, sau đó, một con Vong Linh Lục Mao Quái và một Vong Linh Thánh Kỵ Sĩ từ trong vết rách giữa bầu trời đi ra.
Vong Linh Lục Mao Quái chỉ cao ba bốn thước, toàn thân phủ một màu xanh đen, đặc biệt là ở miệng, liên tục có chất dịch màu xanh đen nhỏ ra, xung quanh không gian tỏa ra một mùi hôi thối, khiến cho người khác khó chịu.
Còn Vong Linh Thánh Kỵ Sĩ kia, nói thẳng ra chỉ là một bộ xương khô cưỡi một con Vong Linh Chiến Mã một sừng, hai mắt toát ra màu xanh lục.
Hai con sinh vật Vong Linh này cũng có thực lực của Thánh Vực Cao giai.
Đây chính là sự kinh khủng của Vong Linh Ma pháp sư. Chỉ cần tinh thần lực của người đó đầy đủ, triệu hồi một đội quân sinh vật Vong Linh từ Vị diện Vong Linh cũng không thành vấn đề.
- Lên cho ta! Giết chết tiểu tử này!
Sau khi triệu ra hai sinh vât Vong Linh, Mạt Đặc vung tay lên, chỉ vào Hoàng Long.
Rống…! Nhất thời, Vong Linh Lục Mao Quái và Vong Linh Thánh Kỵ Sĩ phát ra một âm thanh làm người khác kinh sợ, sau đó lao thẳng vào Hoàng Long, tốc độ cực nhanh, từ xa nhìn lại chỉ thấy là hai tia sáng màu xanh đen đang bay đến.
Thiên Thanh Mãng Ngưu thấy vậy liền rống lên, phát ra ngưu khí, hai mắt trợn to, từ thân thể khổng lồ của nó phát ra một đoàn lốc xoáy. Từng cột lốc xoáy lao thẳng vào hai sinh vật Vong Linh kia. Trong lốc xoáy tựa như có nhiều đám mây đang ngưng tụ.
Đây chính là kỹ năng Phong hệ của Thiên Thanh Mãng Ngưu, “Phong Bạo Quyển Vân”.
Lốc xoáy đi qua, khí lưu lập tức bị xé nát rồi bị cuốn bay theo gió, không ngừng gào thét.
Hai sinh vật Vong Linh đang lao tới, hống lên một tiếng. Toàn thân Vong Linh Lục Mao Quái toát ra lục quang, lao thẳng về phía trước. Còn Vong Linh Thánh Kỵ Sĩ thì giơ Vong Linh Thánh Kiếm lên, đâm thẳng về phía trước.
Một màn kiếm ảnh xanh đen mang theo một trận kiếm phong va trạm với Phong Bạo của Thiên Thanh Mãng Ngưu.
Phong Bạo xé rách lục quang trên người Vong Linh Lục Mao Quái, nhưng điều khiến Thiên Thanh Mãng Ngưu kinh ngạc chính là lục quang phảng phất trên người Vong Linh Lục Mao Quái giống như một nắm bùn nhão, Phong Bạo không thể phá vỡ được nó, chỉ có thể tạo ra một rung động mãnh liệt. Còn kiếm phong của Vong Linh Thánh Kỵ Sĩ va chạm với Phong Bạo tạo thành một tiếng nổ lớn.
Ầm… Ầm…! Những tiếng nổ lớn liên tiếp vang lên.
Không gian chấn động.
Một trận sóng khí kinh khủng xuất hiện, thậm chí còn truyền xuống chiến trường phía dưới.
Ở phía dưới, chiến sĩ của hai Vương quốc đang hăng say chém giết, không có mấy người chú ý đến dị tượng trên trời. Lúc sóng khí xuất hiện, không ít người ngẩng đầu nhìn lướt qua bầu trời, lập tức ngây người. Không ít kẻ vì nhìn thấy dị tượng trên trời mà ngây ra, vì thế mà bị đối phương chém chết.
- Ma thú Thánh Vực!
- Ông trời ơi! Đây là quái vật gì vậy?
Ở bên dưới, ngày càng có nhiều người chú ý đến dị tượng trên bầu trời. Có không ít người chỉ vào Thiên Thanh Mãng Ngưu, Vong Linh Lục Mao Quái và Vong Linh Thánh Kỵ Sĩ mà kinh hô.
Sự sợ hãi của chiến sĩ phía dưới cũng không ảnh hưởng đến cuộc chiến ở phía trên.
Mạt Đặc đến, Hoàng Long đã biết. Tuy nhiên, việc ngưng luyện Thập Nhị Đô Thiên Minh Vương Kỳ đang ở thời điểm mấu chốt, lại có Thiên Thanh Mãng Ngưu hộ pháp nên hắn mới không đứng dậy, nhanh chóng tăng thêm pháp lực trong cơ thể quán trú vào Thập Nhị Đô Thiên Minh Vương Kỳ. Thập Nhị Tổ Vu đột ngột gia tăng tốc độ hấp thu, từng đợt âm sát khí giống như sóng biển cuồn cuộn bị hút vào trong miệng.
Vốn dưới chân bản thể của Hỏa Tổ Vu Chúc Dung mang hai cái hư ảnh của Hỏa Long, nhưng hiện tại đã ngưng tụ thành thực thể. Hỏa Long phát ra một cỗ khí thế của hung thú Hồng Hoang.
Và dưới chân Thủy Tổ Vu Cộng Công là hai Hắc Long nay cũng hiện ra một cách rõ nét, có thể nhìn thấy từng cái Hắc Lân lóe sáng. Các Tổ Vu khác cũng như vậy.
Mạt Đặc thấy vậy cả kinh, trong lòng dâng lên một cảm giác nguy hiểm.
Rốt cuộc đây là sinh vật Vong Linh gì? Thú cưỡi lại có thể là Rồng?
Chẳng lẽ không phải là sinh vật Vong Linh? Nhưng nếu không phải, tại sao lại có thể thu nạp vong linh trên chiến trường để cường hóa bản thân.
Lúc này, hai sinh vật Vong Linh của Mạt Đặc đã phá tan Phong Bạo của Thiên Thanh Mãng Ngưu mà đánh tới. Thân thể của Thiên Thanh Mãng Ngưu mãnh liệt thu nhỏ lại một chút, toàn thân tỏa ra kim quang, từ hai mắt bắn ra hai đạo “Hắc Ma Chi Quang”.
“Hắc Ma Chi Quang” như hai luồng hào quang, trong nháy mắt đã lao tới, xuyên thủng lồng ngực của hai sinh vật Vong Linh.
Một đoàn lục quang và hắc khí tuôn ra.
Vong Linh Lục Mao Quái và Vong Linh Thánh Kỵ Sĩ hét lên thảm thiết, nhưng hung quang càng thịnh. Vong Linh Lục Mao Quái hống lên, càng thêm hung mãnh lao thẳng vào Thiên Thanh Mãng Ngưu. Thiên Thanh Mãng Ngưu nhất thời không kịp đề phòng, vừa tránh được kiếm phong của Vong Linh Thánh Kỵ Sĩ thì lại lãnh một chưởng của Vong Linh Lục Mao Quái.

Một tiếng trầm đục vang lên, Thiên Thanh Mãng Ngưu trúng một chưởng bị đẩy lùi về phía sau, cảm thấy xương cốt toàn thân như vỡ vụn. Cũng may lúc trước nó đã thu nhỏ thân thể lại, đồng thời thi triển kỹ năng thiên phú “Đồng Bì Thiết Cốt”, nếu không, một chưởng vừa rồi hoàn toàn có thể làm nó trọng thương.
Dù vậy, nó cũng giật mình vì sự cường đại của hai con sinh vật Vong Linh này.
Mạt Đặc thấy vậy, nhếch miệng cười:
- Hắc hắc! Không biết tự lượng sức. Ngươi tưởng một chiêu của ngươi có thể gây thương tích cho Vong Linh chiến sủng của ta?
Thiên Thanh Mãng Ngưu nhìn lại, chỉ thấy vết thương mà mình vừa gây ra cho hai con sinh vật Vong Linh hiện đang được bao phủ bởi một đoàn khí xanh, sau đó dần liền lại.
- Hai con Vong Linh chiến sủng của ta tiến hóa lên Thánh Vực Cao giai đã hơn hai trăm năm, đã gần đạt được “Bất Tử Chi Thân”. Hắc hắc. Muốn đả thương bọn chúng, trừ khi ngươi có thực lực của Thánh Vực Đỉnh Phong.
Mạt Đặc nhìn Thiên Thanh Mãng Ngưu, buông lời đùa cợt.
- Bây giờ, ta sẽ giết chủ nhân của ngươi trước, sau đó sẽ từ từ thu thập ngươi.
Mạt Đặc chỉ huy hai sinh vật Vong Linh nhằm hướng Hoàng Long đánh tới. Đúng lúc này, hai mắt của Hoàng Long mở ra, Mạt Đặc chỉ cảm thấy một luồng sáng chớp qua, không gian xung quang sáng rực như được ngàn ngôi sao chiếu sáng.
Hoàng Long đứng lên, chậm rãi nói:
- Vậy sao?



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.