Hoàng Long Chân Nhân Dị Giới Du

Chương 42: Hẹn ước lôi đài.





“Tiểu tử, những việc làm của ngươi ở Đồ Thư Quán trong mấy ngày nay chúng ta đều nhìn thấy.” Đường Vô Địch mở miệng nói trước.
Du Tề ngồi bên cạnh tiếp lời: “Hài tử, thiên phú của ngươi tốt hơn những người khác, đấy chính là ưu thế. Nhưng nếu ngươi cứ làm việc hồ đồ như vậy thì thiên phú tốt cũng vô dụng.”
Dương Chân cùng Nhâm Trung Thành cũng tiếp tục nói thêm vào, chủ yếu là khuyên bảo Hoàng Long không nên lười biếng thành thói quen mà lãng phí tài năng như thế này.
Hoàng Long không nói được câu nào. Chuyện này là thế nào đây? Lười biếng thành thói quen? Mỗi ngày hắn đều đọc hơn vạn quyển sách. Một tháng nay, nếu đem số sách hắn đọc chất lên, chỉ sợ cũng bằng một quả núi nhỏ rồi.
Mặc dù hắn còn chưa chính thức tu luyện Ma pháp va Đấu khí, nhưng hắn đã nắm rất vững những kiến thức cơ sở về phương diện này. Giờ chỉ cần tập luyện nữa thôi.
Thấy Hoàng Long không nói gì, Đường Vô Địch cho rằng Hoàng Long nhận lỗi, trong lòng cũng vui vẻ hơn, cười nói: “Được rồi! Chúng ta cũng không trách mắng ngươi, ngươi không cần lo lắng. Tiểu gia hỏa, từ nay về sau, ngươi hãy chăm chỉ nghe đạo sư Lôi Khắc giảng dạy là được.”
Du Tề cũng ôn hòa bảo: “Ngươi có yêu cầu gì cũng có thể nói với chúng ta.”
Hoàng Long trầm ngâm một chút, rồi nói: “Một tháng sau, ta muốn ra ngoài một chút, cuối năm sẽ trở về.”
Một tháng sau, cố gắng đọc hết sách trong Đồ Thư Quán. Sau đó Hoàng Long có ý định đến Ma Thú sơn mạch tu luyện, nhân tiện tìm lại thanh ma pháp kiếm bị trộm lúc trước.
Ai ngờ nghe Hoàng Long nói xong, sắc mặt đám người Đường Vô Địch đều trở nên khó coi.

“Cái gì? Ngươi, ngươi... tên tiểu tử này, người nói lại lần nữa xem! Ngươi còn dám nói muốn ra ngoài chơi! Tiểu tử, đây là học viện, không phải nhà ngươi, không phải ngươi muốn đi chơi đâu thì đi!” Dương Chân vỗ bàn, tức giận nói.
Vừa rồi hắn còn tưởng Hoàng Long đã biết mình sai lầm, ai ngờ ngược lại, ngay cả ở Đồ thư quán cũng không ở nữa mà muốn ra ngoài chơi.
Du Tề vẻ mặt vốn ôn hòa cũng phải nhíu lại nói: “Việc này không được.”
Thật ra, Hoàng Long cũng chỉ muốn nói một tiếng với mấy ngươi Đường Vô Địch mà thôi, có phản đối hay không cũng không thay đổi được quyết định của hắn.
Từ phòng viện trưởng đi ra, Hoàng Long không đi tới lớp học. Mà thật ra đến giờ hắn cũng chưa biết lớp mình ở đâu, lại trở về Đồ Thư Quán tiếp tục công việc đọc sách vĩ đại.
Thấy vậy, mấy người Đường Vô Địch lắc đầu, thở dài. Tiểu tử này sợ rằng không có hy vọng.
Quay lại Đồ Thư Quán, thấy còn đến mấy nghìn giá sách, Hoàng Long thầm tính toán. Nếu xem hết tất cả chỗ này e rằng phải mất đến nữa năm. Bởi vậy, hắn đành sửa lại kế hoạch, chỉ chọn một vài quyển sách tiêu biểu trên giá sách để đọc thôi.
Cứ như thế, một tháng nữa qua đi.
Sau hai tháng, Hoàng Long đã đọc hết non nửa số sách trong Đồ Thư Quán. Đặc biệt là hắn đã xem hết gần vạn quyển sách về Ma Pháp và Đấu khí của Thần Phong Học Viện. Bây giờ, nếu như nói về lý luận kiến thức, chỉ sợ cường giả Thánh Vực như đám người Đường Vô Địch cũng chưa chắc đã hơn được hắn.
Lúc Hoàng Long đi ra khỏi Đồ Thư quán thì đã tới trưa, không ngờ lại đụng phải tiểu ma nữ Triệu Oánh và Lâm Na, nhị công chúa của đế quốc Bạo Tuyết.
Hai tháng không gặp, tiểu ma nữ Triệu Oánh đã cao hơn một chút, thấy Hoàng Long, liền trực tiếp nói: “Hoàng Long biểu ca, huynh đúng là không còn gì để nói! Lười biếng trốn ở Đồ Thư Quán. Hai tháng rồi không đến học một tiết nào. Ta đã mách với Tố Dung cô cô rồi. Hừ! Để xem đến kỳ nghỉ, huynh trở về, dì Ba sẽ giáo huấn huynh thế nào!”
Nhìn Tiểu ma nữ Triệu Oánh chống nạnh, vẻ mặt tức giận bất bình, Hoàng Long lạnh nhạt nói: “Biết rồi.” sau đó liền rời khỏi, để lại Triệu Oánh và Lâm Na đang ngẩn người ra.
Một lát sau, nhìn bóng lưng Hoàng Long rời đi, tiểu ma nữ Triệu Oánh bực tức nói: “Lâm Na tỷ tỷ, tỷ nhìn xem. Cái tên biểu ca này đáng ghét quá. Ta có lòng tốt khuyên hắn mà hắn lại có thái độ này.”
Lâm Na nhìn về phía Hoàng Long biến mất, vẻ mặt có chút đáng tiếc, khẽ nói: “Chúng ta đi thôi.”
Sau khi rời khỏi Đồ Thư quán, Hoàng Long đang định ra ngoài học viện , đang muốn rời khỏi học viện thì đột nhiên nghe thấy một giọng nói chói tai vang lên: “Ơ! Đây không phải là vị tân sinh siêu cấp thiên tài của học viện chúng ta hay sao?” Ngay sau đó, trước mặt Hoàng Long xuất hiện mấy bóng người.
Hoàng Long nhìn qua đám người này, hai mắt khẽ nheo lại.
Đỗ Phỉ, đứa con thứ ba của Đỗ La Tư của Hi Nhĩ gia tộc, mười năm trước tiến vào Thần Phong Học Viện, hiện giờ là một Ma pháp sư Tứ phẩm đỉnh phong.
So với những thiên tài khác trong Thần Phong Học Viện, thiên phú của Đỗ Phỉ quá bình thường.
Đỗ Phỉ mười sáu tuổi, cao hơn Hoàng Long một cái đầu. Hắn đứng đó cao ngạo nhìn Hoàng Long, rồi nói với mấy người phía sau mình: “Các ngươi có biết tên tiểu tử này là ai không? Hắn chính là siêu cấp quái tài đã trốn trong Đồ Thư Quán của học viện chúng ta suốt hai tháng… Các ngươi không biết đâu... người ta rất lợi hại đấy. Một ngày có thể xem hết cả ngàn vạn quyển sách.” Nói xong bèn cười ha hả.
Mấy người kia nghe vậy cũng phá lên cười.
Trong lòng Hoàng Long xuất hiện một tia sát ý.
Nhìn Đỗ Phỉ cười đến mức ngu ngốc ở trước mặt, Hoàng Long lại nhớ đến cái tên Đỗ mập mạp Đỗ Đông Nam kia.
Đỗ Đông Nam ở dưới đó một mình, liễu có cảm thấy cô đơn quá không nhỉ?
Đám người Đỗ Phỉ cười to khiến những học sinh khác chú ý, nhưng dường như nhận ra Đỗ Phỉ nên bọn họ cũng không dám tiến đến mà chỉ đứng xem từ xa.
Đỗ Phỉ ngừng lại, nhìn Hoàng Long với vẻ mặt âm trầm, cười lạnh và nói tiếp: “Siêu cấp quái tài, chắc hẳn hai tháng nay ngươi ở Đồ Thư Quán học được không ít Ma Pháp nhỉ? Có dám lên võ đài tỷ thí một chút với chúng ta hay không?”
Thần Phong Học Viện cấm tự đánh nhau nhưng có thể tiến hành so tài với nhau trên võ đài ở từng khu.
Hiện giờ, bản thân Đỗ Phỉ là một ma pháp sư Tứ phẩm đỉnh phong, mà Hoàng Long chỉ là một học sinh mới vừa tiến vào học viện được hai tháng. Cho dù Hoàng Long có thiên tài đến đâu cũng không thể là đối thủ của mình được? Nếu như lên võ đài, mình tha hồ ngược đãi hắn, đến lúc đó hắn có muốn chết cũng không được.
Cũng chỉ có hạng người da mặt dày đến mức vô sỉ như Đỗ Phi mới đưa ra lời khiêu chiến như vậy.
Không chỉ các đệ tử vây xem mà ngay cả những người bên cạnh Đỗ Phỉ cũng đều cảm thấy hắn thật quá đáng, quá xấu hổ rồi. Tất cả đều xê dịch, cách Đỗ Phi ra một chút.

Lúc này, tiểu ma nữ Triệu Oánh không biết từ đâu chạy ra, vội kêu lên: “Biểu ca, huynh đừng có nhận lời hắn.” Sợ Hoàng Long không biết sự nguy hiểm của tỷ thí võ đài, bèn nói tiếp: “Tỷ thí trên võ đài rất nguy hiểm.”
Hoàng Long không để ý đến tiểu ma nữ, nhìn vẻ mặt tươi cười âm hiểm của Đỗ Phỉ, gật đầu nói: “Được! Ta đồng ý.”
Đỗ Phỉ ngẩn người ra, sau đó mừng như điên. Hắn nói thế chỉ muốn thử mà thôi, không ngờ rằng đối phương lại đồng ý. Tiểu thí hài đúng là tiểu thí hài, không chịu nổi khích tướng. Như thế này thật tốt, thật thoải mái. Cho dù không thể giết chết tên tiểu tử này thì cũng có thể đánh cho hắn một trận, cho cha mẹ hắn cũng không nhận ra hắn được.
“Có điều, thời gian và địa điểm do ta quyết định.” Hoàng Long đổi giọng nói.
Sự vui mừng biến mất, Đỗ Phỉ lạnh giọng nói: “Tiểu tử, ngươi định đùa với ta đấy hả? Chẳng lẽ ngươi định mấy chục năm sau tỷ thí?”
“Thời gian là kỳ nghỉ cuối năm. Địa điểm là võ đài trong Vương cung tại Vương thành của vương quốc Lục Thông.” Hoàng Long khẽ híp mắt lại và nói..
Còn vì sao lại ấn định vào kỳ nghỉ cuối năm, địa điểm ở võ đài trong Vương cung của vương quốc Lục Thông thì tất nhiên là có đạo lý riêng riêng của Hoàng Long rồi.
Đỗ Phi lại vui mừng cười nói: “Được!”
Cách kỳ nghi cuối năm cũng chỉ còn mấy tháng nữa. Kết quả cũng sẽ không thay đổi gì. Đến lúc đó hắn có thể hành hạ tên tiểu tử này đến chết ở ngay trước mặt người của Hoàng gia, điều này không phải thoải mái hơn hay sao? Hắn rất chờ mong đến lúc đó, lão Hoàng Hùng mất ái tử sẽ phản ứng như thế nào...



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.