Hoàng Long Chân Nhân Dị Giới Du

Chương 24: Chặn đường đánh giết.





Mua được ma pháp kiếm, lưu lại Lục Thông Vương Quốc hơn một tháng nhưng vẫn không thể tra ra tung tích Thần Tượng Sư bí ẩn của Ải Nhân tộc, Thái Nhược không còn cách nào khác đành phải trở về Thánh Sơn phục mệnh.
Đoàn người Thái Nhược hành tẩu rất nhanh, chỉ sau hai ngày đã ra khỏi Lục Thông Vương Quốc, sau đó xuyên qua một ít tiểu vương quốc, năm ngày sau, cả đoàn tiến vào rìa của Ma Thú sơn mạch.
Nếu xuyên qua rìa Ma Thú sơn mạch, đi mất khoảng nửa tháng sẽ đến biên giới Long Ngữ Đế Quốc, cuối cùng chỉ cần mấy ngày hành trình là có thể về tới Thánh Sơn – tổng bộ của Giáo đình.
Giáo đình Thánh Sơn nằm sừng sững trên một hải đảo, hai bên tiếp giáp với Long Ngữ Đế Quốc và Bích Du Vương Quốc.
Hôm nay đi trên rìa Ma Thú sơn mạch, chẳng biết tại sao, Thái Nhược luôn cảm giác có chút bất an.
Trong màn đêm yên tĩnh, tiếng bước chân của tọa kỵ Độc Giác Thú gõ xuống đường vang lên lốc cốc.
Tĩnh! Tại sao lại an tĩnh đến vậy? Một sự tĩnh lặng chết chóc!
Thái Nhược đột nhiên ngừng lại, quát lớn:“Dừng!”
Hơn hai trăm kỵ sĩ của Giáo Đình Kỵ Sĩ Đoàn vừa nghe lệnh, tất cả chỉnh tề dừng lại.
Kỵ Sĩ Đoàn Đoàn trưởng La Phong cưỡi tọa kỵ tới sau Thái Nhược, cung kính hỏi:“Thái Nhược đại nhân, ngài đây là…?”
Thái Nhược nhướng mày, quét một vòng chung quanh, sau đó nói:“La Phong, chẳng lẽ ngươi không cảm thấy đêm nay quá mức yên tĩnh hay sao?”
Bóng đêm tĩnh lặng cũng không có gì kỳ quái, nhưng nơi này là rìa của Ma Thú sơn mạch, yên tĩnh đến mức như vậy lại có vẻ dị thường.

La Phong cả kinh, lúc trước hắn cũng mơ hồ cảm thấy có chỗ không đúng, rốt cuộc bây giờ đã biết chỗ không đúng là ở đâu.
Chẳng qua, mình là người của Giáo Đình, không lẽ còn có kẻ nào to gan lớn mật dám xuống tay với Giáo Đình? Đặc biệt Thái Nhược lại là Hồng Y Đại Giáo Chủ địa vị cao quý.
La Phong nghe xong, từ tọa kỵ ma thú phi thân lên giữa không trung, vận đấu khí quát lớn:“Bọn chuột nhắt ở đâu chui ra, nếu đã có gan tới, sao còn không dám hiện thân?”
La Phong là Thánh vực chiến sĩ còn Thái Nhược là Thánh vực ma pháp sư. Hai đại Thánh vực cộng với hơn hai trăm kỵ sĩ, La Phong tin tưởng dù có tam đại Thánh vực xuất hiện cũng không chiếm được tiện nghi, hắn cũng muốn xem là ai ăn gan hùm mật báo, dám hạ thủ với Giáo Đình.
Thanh âm vang vọng giữa không trung, thật lâu sau mới rơi xuống.
Đột nhiên, từ màn đêm trước mặt La Phong, đi ra hai con ma thú cùng một lão già khô gầy mặc áo màu xám tro.
Một người hai thú lăng không mà đứng, cùng La Phong nhìn nhau giằng co.
“Tam đại Thánh vực!” Kể cả La Phong lẫn hai trăm kỵ sĩ trên mặt đất đều biến sắc, ngay cả Thái Nhược cũng chau mày, sắc mặt ngưng trọng.
Một Thánh vực ma pháp sư, hai Thánh vực ma thú, càng làm đám người Thái Nhược kinh sợ chính là đối phương không phải là Thánh vực sơ giai, hơn nữa hai đại Thánh vực ma thú đều có khí tức mạnh hơn Thánh vực trung giai Thái Nhược không ít.
Thánh vực ma thú có ưu thế về thân thể, bình thường so sánh với Thánh vực cường giả cùng cấp còn mạnh hơn một phần, cho nên dù hai đại Thánh vực ma thú Ân Đệ, Bì Nhĩ cùng Thái Nhược đều là Thánh vực trung giai, nhưng nếu đơn đả độc đấu, Thái Nhược tuyệt đối sẽ rơi vào thế hạ phong.
Cảm nhận được uy áp của đối phương ép tới, Thái Nhược phi thân lên giữa không trung, đứng đằng trước La Phong, trầm giọng nói:“Các hạ là ai? Tại hạ là Hồng Y Đại Giáo Chủ Thái Nhược.”
Thái Nhược nói với Bác Cách, nhưng trả lời hắn lại là Kim Tình Tử Viên Ân Đệ, Ân Đệ toét miệng khặc khặc cười lạnh một tiếng, chỉ vào Thái Nhược nói :“Chúng ta chính là đến tìm ngươi, lão già tóc hồng.”
Thái Nhược biến sắc, hắn vốn tính toán nêu ra thân phận Hồng Y Đại Giáo Chủ của mình nhằm bức lui đối phương, không nghĩ tới đối phương lại là tìm mình.
Cảm thụ được sát ý lạnh lẽo của đối phương, Thái Nhược giơ tay lên ngăn trở La Phong đang nổi giận ở đằng sau, ngữ khí lạnh lùng:“Ba vị bằng hữu là vì ma pháp kiếm mà đến? Vì một thanh ma pháp kiếm, đắc tội với Thánh Giáo chúng ta, mất nhiều hơn là được.”
Trong suy nghĩ của Thái Nhược, chỉ có lý do này mới cho khiến tam đại Thánh Vực xuất hiện chặn đường.
Địa Huyệt Long Bì Nhĩ và Kim Tình Tử Viên Ân Đệ nghe đối phương nói xong, không khỏi nhìn nhau cười lên ha hả, mà Bác Cách lại đứng ở một bên trầm mặc không nói.
Kỳ thật giờ phút này, trong lòng hắn so với đám người Thái Nhược cũng không bình tĩnh hơn bao nhiêu, thậm chí có thể dùng từ “kinh hãi” để hình dung.
Trước tối hôm nay, hắn vẫn không nhận ra hai “ngoạn sủng” ngày thường được thiếu chủ ôm vào trong ngực lại là Thánh vực ma thú!
Nhìn hai đại thánh vực ma thú bên cạnh, trong lòng hắn thực sự phức tạp, thiếu chủ ở trong mắt hắn càng thêm thần bí, phải biết rằng trên Hằng Nguyên đại lục, dù là Thánh vực cường giả cũng chưa chắc đã có được Thánh vực ma sủng, ví dụ như hắn.
Nếu vậy, thiếu chủ bằng cách nào có thể khiến hai đại Thánh vực ma thú cam tâm tình nguyện đi theo? Điều này cho tới bây giờ vẫn làm hắn thắc mắc mãi không thôi.
Thái Nhược nhìn thấy hai Thánh vực ma thú cười cợt, trong lòng bất an càng thêm mãnh liệt.
Chẳng lẽ không phải vì ma pháp kiếm?
“Cái gì ma pháp kiếm? Cái gì đắc tội Giáo Đình? Nếu đem các ngươi toàn bộ giết chết, ai sẽ biết là chúng ta làm ?” Địa Huyệt Long Bì Nhĩ hắc hắc cười đùa, con mắt khổng lồ lóe ra phệ huyết quang mang.
Thái Nhược càng nghe càng giận, lạnh lùng nói:“Giáo Đình chúng ta khi nào thì đắc tội với mấy vị?”
“Đắc tội chúng ta?” Kim Tình Tử Viên Ân Đệ lắc đầu.
“Ngươi không có đắc tội bọn họ.” Đột nhiên, một thanh âm trầm thấp vang lên trong bầu trời đêm, tiếp theo, dưới ánh mắt kinh ngạc của Thái Nhược và La Phong, một người toàn thân bao phủ trong khí vụ màu trắng từ hư không xuất hiện.
Càng làm bọn họ thêm khiếp sợ chính là tam đại Thánh Vực đồng loạt hướng về phía người kia cung kính hành lễ.
“Chủ nhân!”
“Thiếu chủ!”
Chủ nhân?! Thái Nhược, La Phong còn có đám Kỵ Sĩ Đoàn lăng lăng mở to hai mắt.
Hoàng Long đi tới, chậm rãi nói với Thái Nhược:“Người mà ngươi đắc tội chính là ta.”
Thái Nhược kinh hãi:“Cái gì, ngươi là ai?!”
“Ta? Ngươi gần đây không phải là đang tìm ta sao?” Hoàng Long chỉ vào thanh ma pháp kiếm trên người Thái Nhược:“Nếu như ta nhớ không lầm thì thanh ma pháp kiếm này hẳn là do ta luyện chế .”
“Cái gì! Ngươi, ngươi ngươi chính là Thần Tượng Sư!” Thái Nhược và La Phong cả kinh kêu lên.
Thì ra Thần Tượng Sư bí ẩn mà bọn họ đau khổ điều tra suốt một tháng qua lại là thần bí nhân trước mặt có tam đại Thánh vực thủ hạ này.
Mà Bác Cách đứng phía sau lại càng không thể tin được nhìn thiếu chủ.

Đám người Thái Nhược không biết thân phận của Hoàng Long, nhưng hắn thì biết rất rõ, sáu tuổi! Chỉ có sáu tuổi! Thiếu chủ không ngờ lại là Thần Tượng Sư đang được truyền tụng sôi sục gần đây!
Hắn biết, Hoàng Long không cần phải nói dối.
Thần Tượng Sư sáu tuổi!
Người luyện chế ma pháp kiếm mới chỉ có sáu tuổi! Bác Cách nuốt nuốt nước bọt.
Trong khi Thái Nhược cùng La Phong còn đang khiếp sợ chưa kịp phản ứng thì Hoàng Long trong mắt lóe lên hàn quang, khẽ quát:“Giết!”
Hai Thánh vực ma thú sớm đã không kìm nén được, vừa nghe Hoàng Long ra lệnh, liền hét lớn một tiếng, trực tiếp tung ra hai cấm chú ma pháp!
Thổ hệ cấm chú, Thổ chi băng tháp (Mặt đất sụp đổ)! Mặt đất mấy trăm thước nháy mắt sụp đổ, một vết rách hẹp dài kinh khủng xuất hiện!
Hỏa hệ cấm chú, Hỏa Long bào hao (Hỏa Long gầm thét)! Hỏa Long dài trăm trượng rít gào, xuyên qua mặt đất biến đám Kỵ Sĩ thành tro bụi.
Giết chóc bắt đầu!
Thái Nhược và La Phong vừa kịp tỉnh lại thì thấy Kỵ Sĩ Đoàn hơn hai trăm người nháy mắt đã chết đi phân nửa, cả hai vừa giận vừa sợ!
Bất quá, Thái Nhược vẫn không rõ, mặc dù đối phương chính là Thần Tượng Sư bí ẩn, nhưng hắn cũng chưa hề làm điều gì đắc tội đối phương, tại sao đối phương lại muốn giết hắn?
Chẳng lẽ chỉ vì chính mình tiến hành điều tra tung tích nên khiến cho Thần Tượng Sư tức giận?



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.