Hoàng Kim Đồng

Chương 12: Dị biến




Trang Duệ mỗi lần sử dụng linh khí, trước mắt sẽ xuất hiện một quang mang màu xanh đậm, nếu có ai chứng kiến thì sẽ nhìn thấy trong mắt của hắn có song đồng. Lưu Xuyên ngồi ở phía sau hắn, nên Trang Duệ cầm quyển sách giơ lên hơi cao một tý, chặn tầm mắt của bác gái.

Trang Duệ đem linh khí trong mắt phóng ra, đối thủ của hắn lúc này là một quyển sách cũ như xơ mướp nên hắn cũng không coi trọng, chính là giết nhầm còn hơn bỏ xót, bất quá khi ánh mắt tiếp xúc đến bìa trang sách một cái, Trang Duệ chấn kinh,b ởi vì hắn phát hiện một cỗ hơi thở còn hùng hậu hơn cả linh khí của hắn. Trong nháy mắt đã dung nhập với linh khí quay trở về mắt của Trang Duệ.

Cái gì gọi là kinh hỉ? Chính là một sự kiện phát triển ngoài dự liệu của mình, đương nhiên là phát triển theo hướng tốt, lúc này Trang Duệ đang trải qua cảm giác đó.

Kinh hỉ vẫn còn tiếp tục, nguyên bản đạo linh khí ở trong mắt Trang Duệ đều giống như là ngủ đông, chỉ sử dụng một ít là nó lại quay về, nhưng lúc sát nhập vào quyển sách có hơi thở kia, linh khí lại chuyển động rất nhanh, các sợi tơ linh khí không ngừng hướng mắt của Trang Duệ lao tới, không có đau đớn, chỉ có một loại cảm giác ngưa ngứa, Trang Duệ cố nén xúc động, nhắm hai mắt lại.

Nếu có người có thể nhìn thấy mắt Trang Duệ lúc này, sẽ phát hiện ở quanh mắt hắn có một đạo ánh sáng hoàng sắc dao động qua lại, bất quá chỉ ngắn ngủi vài giây đồng hồ, liền quay về trong mắt Trang Duệ biến mất không thấy.

Trong mắt linh khí còn đang bay xoay tròn, không ngừng chậm dãi dung nhập vào bên trong mắt Trang Duệ. Trang Duệ phát hiện mình lại có thể nhìn rõ ràng sợi linh khí màu vàng nhạt trong song đồng của mình. Toàn bộ tia linh khí đều dũng mãnh tiến vào trong đồng tử mắt, nguyên bản linh khí màu xanh đậm ở đồng tử được đại lượng linh khí dung nhập lúc sau đã chậm dãi biến thành màu vàng nhạt, tiện đà phát ra một cỗ hấp lực, nháy mắt đầu đem toàn bộ linh khí đi vào trong mắt Trang Duệ

Rút linh khí kia ra, đồng tử mắt đột nhiên phát ra một đạo ánh sáng màu vàng quang mang, khiến cho trong mắt Trang Duệ xuất hiện màu vàng rực rỡ, không biết qua bao lâu, hào quang tán đi, Trang Duệ phát hiện, song đồng lại một lần nữa hợp làm một, trong mắt toàn bộ dị tượng đều không thấy.

Cảm giác ngứa đã tiêu thất, thay vào đó là một loại khoái cảm không rõ, giống như cả ngày bò trên mặt đất sau đó được tắm rửa sạch sẽ trong làn nước nóng, hoặc như là một lữ khách 3 ngày không uống nước trong sa mạc, đột nhiên phát hiện ra một cái ốc đảo, vui sướng sảng khoái một phen, trong mắt truyền đến khí tức lạnh lẽo khiến Trang Duệ lâng lâng, không giống cảm giác ở nhân gian.

" Tiểu ca, Tiểu ca, cậu không sao chứ? Quyển sách như thế nào a, Tiểu ca, cậu thật kỳ quái, sao lại nhắm mắt để đọc sách…"

Một thanh âm kỳ ảo ở cuối chân trời vang lên bên tai Trang Duệ, nháy mắt đem Trang Duệ ở trên mây kéo vê mặt đất. Lòng không tình nguyện nhưng vẫn phải mở mắt, Trang duệ thấy khuân mặt hoảng sợ đầy nếp nhăn của bác gái,nếu không mở mắt chỉ sợ bác gái liền đưa tay sờ mặt hắn.

" ách…bác gái,bác vừa mới nói cái gì?"

Trang Duệ mới nghe được âm thanh vang lên bên tai, nhưng lại không nghe được là nói cái gì.

"Đầu gỗ, bác gái hỏi ông quyển sách kia có phải bảo bối không, tiểu tử, ông làm sao vậy, cầm cuốn sách để ở trước mặt hồi lâu rồi không nói lời nào. Thế nào, bệnh ở đầu vẫn chưa khỏe a, có muốn đi bệnh viện kiểm tra không…" Lưu Xuyên cũng không chơi game, kéo cái ghế ngồi vào trước mặt Trang Duệ vẻ mặt lo lắng hỏi.

"Không có việc gì,vừa rồi đau đầu một tý, có thể không được tốt lắm, hiện tại cũng không có sao, không cần đi bệnh viện…"

Trang Duệ cũng không biết giải thích với người anh em này thế nào, phát sinh trên người hắn quá mức biến thái, nếu bị phát hiện chỉ sợ bị đưa đi viện khoa học giải phẫu nên chỉ có thể nói việc đau đầu trả lời qua loa đại khái.

" Tiểu ca, cậu không sao chứ, chẳng thể trách cậu vừa rồi giơ cuốn sách nửa ngày, nguyên lại là đầu óc có bệnh a…" bác gái đồng tình nói thầm, Trang Duệ nghe xong thiếu chút nữa ghẹn họng, không nói nên câu.

" Ân, đúng đúng, bác gái, tiểu tử này đầu óc có bệnh từ nhỏ, bác nên cách xa hắn một chút, phát bệnh là hắn cắn người, lần trước suýt chút nữa đem chó trong cửa hàng của ta mà cắn đấy…"

Lưu Xuyên ở bên cạnh cười ha ha, vẫn không quên châm ngòi thêm,hắn chả mấy khi được chứng kiến Trang Duệ xấu mặt.

"Vậy…Vậy sách của tôi không bán, tiểu ca, cậu đem sách trả lại cho tôi đi." Bạn đang đọc chuyện tại Truyện FULL

Bác gái lại có thể tin lời nói của Lưu Xuyên, thân thể hơi lui về sau mấy bước, nhưng ánh mắt lại gắt gao nhìn chằm chằm quyển sách trên tay Trang Duệ, sợ hắn phát bệnh mang sách của mình xé mất.

Trang Duệ dở khóc dở cười nhìn quyển sách trên tay, hiện tại hắn không có cảm giác cuốn sách này là bại hoại, quả thực là một vật báu vô giá a. Muốn xem tiếp một phen, thế nhưng Lưu Xuyên cùng bác gái đều theo dõi hắn, hơn nữa hắn cũng không biết ánh mắt sau khi phát sinh dị biến sẽ xảy ra cái gì nên cũng không dám tùy tiện dùng linh khí xem xét. Bất quá trong lòng hắn thật sự luyến tiếc đem sách trả lại.

" Bác gái, bác cần bán đúng không? Bác muốn bán bao nhiêu tiền? Nếu giá thích hợp cháu sẽ mua…"

Hắn nghĩ, nếu trả lại thà rằng chính mình mua luôn quyển sách, để cho linh khí trong mắt được bổ sung đã là chiếm tiện nghi lớn, hơn nữa trong tiềm thức của Trang Duệ cảm giác đây là đồ tốt, giá trị so với câu đối trong nhà còn cao hơn nhiều, nguyên nhân rất đơn giản,sách này ẩn chứa linh khí lớn hơn ở trong tấm câu đối kia rất nhiều.

" Đầu gỗ, ông ra đây. Tôi có lời muốn nói, lại đây…"

Một mực bên cạnh xem náo nhiệt nhưng khi Lưu Xuyên nghe được lời Trang Duệ nói xong, sắc mặt hắn biến thổi, không đợi Trang Duệ đáp lời, không lý do phân trần đem hắn kéo ra ngoài quán.

"Ông làm gì hả, hư…lạnh quá, có gì vào trong quán rồi nói…"

Vừa ra cửa tiệm, cảm giác gió lạnh chui vào trong cổ, trang Duệ rùng mình liên tiếp mấy cái, xoay người muốn đẩy cửa muốn quay vào trong quán.

"Nghe tôi nói xong rồi đi vào…"

Lưu Xuyên giữ chặt Trang Duệ nói: "Đầu gỗ, tôi nói với ông, huynh đệ ở chợ này lăn lộn cũng có bốn năm năm, đừng nói bán sách,chính là bán người tôi cũng đã gặp, không phải nói ông kiến thức nông cạn, từ vóc dáng của bác gái này, tôi có thể nói ba ngày ba đêm.

Nghe tôi một câu, bác ấy nói, chúng ta coi như là nghe truyện cười rồi xong việc, ông cũng không cần nóng đầu lên, bỏ tiền đi mua cuốn sách nát kia, nếu đây là thực thà thì huynh đệ của cậu cũng đã làm phúc rồi, Lưu Xuyên ta đâu có phải người này nọ..."

Nguyên lai Lưu Xuyên kéo mình ra là việc này,trang Duệ thật ra rất yên lòng, không nghi ngờ cuốn sách kia nhất định là cổ bản tốt nhất, Trang Duệ ở Điển Đương Hành mặc dù không có học được kiến thức về chuyện này, nhưng cũng biết đồ vật này giá cả sẽ không thể thâp, chính là hắn không biết giải thích với Lưu Xuyên như thế nào.

Trang Duệ cân nhắc ở trong lòng một chút, tựa hồ cũng không có cái cớ nào, đành nói thẳng: "Lưu manh, tôi ở Trung Hải làm việc gì ông cũng biết, nói đến chơi chó, nuôi cá, đấu dế tôi thừa nhận không bằng ông, nếu nói đến nhãn lực xem đồ cổ, ông so với tôi còn kém xa. Chuyện xưa thật giả tôi mặc kệ, nhưng thứ này tốt, có giá trị, từ nhỏ đến lớn ông thấy tôi xài tiền lung tung chưa, tin tôi đi."

Đây cũng là Trang Duệ ăn nói lung tung, nếu hắn không sử dụng linh khí trong mắt, bằng nhãn lực thật sự của hắn đi phân biệt đồ cổ chỉ sợ có thể đem cuốn sách kia đi đốt trong bếp.

"Đúng không vậy" Lưu Xuyên nói thầm trong miệng, vẻ mặt nửa tin nửa ngờ, đi theo Trang Duệ vào trong quán.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.