Hoàng Hậu Chiêu Hiền Của Thuận Đế

Chương 11: Duy ngã độc tôn




Chỉ trong vòng vài canh giờ ngắn ngủi, xe ngựa chợt đừng lại trước một khu doanh trại hùng vĩ.
Bức màn ngăn cửa toa xe ngựa được Trương Vinh thận trọng vén lên.
Trương Vinh đứng cúi đầu nói với giọng tôn kính.
- Vương gia, đã tới.
Nghe Trương Vinh nói vậy Nhậm Thái Tuấn mới khom người từ từ bước xuống.
Không biết từ đâu Lạc Niệm lại xuất hiện giúp Chiêu Dương xuống xe ngựa, cô đứng bên cạnh Nhậm Thái Tuấn với cặp mắt sáng quắc, khi cô nhìn thấy hàng trăm binh sĩ đang cung kính quỳ dưới mặt đất trước mặt Nhậm Thái Tuấn và cô, đồng thanh hô lên.
- Nhậm Tướng Quân....Nhậm Tướng Quân.
Nhậm Thái Tuấn với phong thái vô cùng ngạo mạn, sự ngông cuồng thoát ra từ trong ánh mắt sắc bén của hắn có thể thuần phục được tất cả mọi người, kể cả mấy con ngựa bên cạnh cũng dường như cảm nhận được chủ nhân của mình, ngẩn cao đầu ngoan ngoãn kêu lên.
"Hí........hí......."
Nhậm Thái Tuấn nhìn đám binh sĩ nâng tay lên ra hiệu cho họ im lặng, hắn bước tới quét mắt ngang đám binh sĩ cất giọng ngông cuồng.
- Lần này Hoàng Thượng đã tin tưởng Nhậm gia Quân của chúng ta, nên mới ra lệnh cho chúng ta khởi binh tiêu diệt Bộ Tộc Khắc Thiệp.
Chúng ta không thể nào phụ tấm lòng của Hoàng thượng.
Ánh mắt ngạo mạn của Nhậm Thái Tuấn nhìn vào toàn thể binh lính nói ra những lời này.
Sau khi Nhậm Thái Tuấn nói xong, Trương Vệ lập tức hô lên.
- Nhậm gia quân muôn năm....Nhậm gia quân muôn năm....
Tiếp theo Trương Vệ chính là tiếng hô hùng dũng của hàng trăm binh lính.
Một tay đưa lên cao một tay cầm cây thương đập mạnh xuống mặt đất, tạo ra tiếng động hùng hồn theo thiết tấu.
"Cụp.....cụp.....cụp....."
"Nhậm Gia Quân muôn năm....Nhậm Gia Quân muôn năm...."
Nhuệ khí của họ thật oai hùng, còn chưa khởi binh Chiêu Dương có thể nhìn thấy một đoàn binh dũng mãnh, người ta thường nói, khí thế là điều quan trọng nhất đối với bất kỳ đội quân nào, trước mặt cô chính là một đoàn quân hùng hậu nhất thời bấy giờ.
Chiêu Dương đứng yên tại chỗ nhìn cảnh tượng trước mắt, cô thật hứng thú muốn biết thêm về người đàn ông này.
Một người đàn ông không dễ gì bị người khác thuần phục, chắc có lẽ trong thế giới của Nhậm Thái Tuấn chỉ có việc hắn thuần phục kẻ khác chứ tuyệt đối không có chuyện người khác chinh phục được hắn ta.
Nhậm Thái Tuấn và Chiêu Dương được Trương Vệ đưa đến doanh trại dành riêng cho tướng quân.
Chiêu Dương và Lạc Niệm vừa bước vào trong doanh trại liền nghe Nhậm Thái Tuấn nói.
- Từ nay trở đi, nàng hãy mặc những bộ y phục này.
Nhậm Thái Tuấn vừa nói vừa búng ta ra hiệu cho tên binh sĩ bên cạnh đặt xuống những bộ y phục hắn bảo Trương Vinh chuẩn bị cho cô.
Chiêu Dương không biết Nhậm Thái Tuấn đang nghĩ gì, cô nhìn lại bản thân thấy cách ăn mặc của mình thật đúng thời trang, thời trang của nơi này.
Lụa đắt tiền thủ công tinh xảo được thợ may giỏi nhất trong thành may ra, chẳng lẽ còn chưa đủ chất lượng sao.
Nhìn thấy vẻ mặt không vui của Chiêu Dương, Trương Vinh liền lên tiếng giải thích.
- Vương Phi, Vương Gia vì lo nghĩ cho người.
Vương Phi chưa từng ra chiến trường, không biết sự nguy hiểm của nơi này, xung quanh chúng ta lúc nào cũng có kẻ địch âm thầm dòm ngó chờ đợi thời cơ để trừ khử chúng ta.
Trong những bộ y phục này có một bộ chiến giáp do đích thân Vương Gia sai thuộc hạ làm gấp, phải dùng đến 20 thợ rèn cùng với 10 thợ may giỏi nhất Tống quốc mới hoàn tất được trong vòng một đêm.
Trương Vệ nhìn Chiêu Dương cung kính giải thích, đây là lần đầu tiên hắn thấy Vương Gia đối tốt với một nữ nhân nên trong lòng cũng vui thay.
Chiêu Dương nghe hắn nói vậy ánh mắt thích thú chuyển lên bộ chiến giáp, muốn xem bộ chiến giáp này có gì đặc biệt.
Lạc Niệm nhìn thấy Nhậm Thái Tuấn sa sầm mặt, liền ở bên cạnh lay lay cánh tay của Chiêu Dương nói nhỏ.
- Tiểu thư, Tiểu thư mau tạ ơn Vương Gia.
Nghe Lạc Niệm nói vậy Chiêu Dương mới chợt nhớ đến lễ nghi của nơi này.
Chiêu Dương đặt hai tay ở bên hông chân quỳ xuống nhẹ, gương mặt vẫn kiêu ngạo nhìn thẳng vào mặt của Nhậm Thái Tuấn.
- Tạ ơn Vương Gia.
Nhậm Thái Tuấn nhìn cũng không nhìn đến cô, đi thẳng vào trong, hắn đứng sau bức bình phong lên tiếng.
- Giúp ta thay chiến bào.
Chờ một hồi lâu cũng không thấy Chiêu Dương bước tới, Nhậm Thái Tuấn tức giận nhíu mày.
Nữ nhân này thật đáng chết, không xem lời nói của hắn vào tai.
Đột nhiên tất cả ánh mắt của mọi người kể cả Lạc Niệm đều dồn hết trên người của Chiêu Dương.
Lạc Niệm nhìn Chiêu Dương nháy nháy mắt hất cằm về phía chiếc bình phong, muốn nói cho Chiêu Dương biết Nhậm Thái Tuấn đang nói chuyện với cô.
Chiêu Dương là người thông minh, không phải cô không biết mà cố tình làm như không hiểu.
Cuối cùng bị một đám người lườm mình, Chiêu Dương đành bước tới giúp Nhậm Thái Tuấn thay y phục.
Toàn bộ thuộc hạ nghiêm túc đứng yên tại chỗ chờ Nhậm Thái Tuấn, Trương Vệ nhìn thấy vậy liền xoay người Lạc Niệm về hướng cửa ra vào.
Theo bên cạnh chủ nhân nhiều năm, đám thuộc hạ đều hiểu rất rõ thói quen của hắn.
Nhậm Thái Tuấn không thích nữ nhân khác nhìn hắn, tuỳ tùng theo bên cạnh hắn cũng chỉ là nam nhân.
Chiêu Dương thành thạo cởi bỏ thắt lưng của hắn ta, tiếp theo sau là từng lớp từng lớp y phục của hắn.
Hiện ra trước mặt Chiêu Dương lúc này là thân thể cường tráng của Nhậm Thái Tuấn, tuy vẫn còn lớp vãi trắng xem như đồ lót của thời hiện đại nhưng những cơ bắp cuồn cuồn vẫn hiện ra rõ ràng.
Nhậm Thái Tuấn hơi kinh ngạc, ở trước mặt nam nhân Chiêu Dương không hề tỏ ra ngại ngùng hay e thẹn, điều này khiến Nhậm Thái Tuấn không vui trong lòng.
Trước một thân hình hấp dẫn như vậy nhưng Chiêu Dương không hề để ý tới, trong đầu cô đang suy nghĩ đến việc, trên đường đến biên cương Nhậm Thái Tuấn sẽ bị đột kích hai lần, nhưng nghĩ mãi Chiêu Dương cũng không nghĩ ra là vào thời điểm nào.
- Ở trước mặt ta, nàng không được có tạp niệm.
Điều duy nhất nàng được nghĩ đến, chính là ta!
Đột nhiên lời nói bá đạo của Nhậm Thái Tuấn vang lên khiến Chiêu Dương sững người nhìn hắn.
Thật là ngạo mạn đầu óc là của cô, cô muốn nghĩ gì là quyền của cô.
Dường như Nhậm Thái Tuấn hiểu được suy nghĩ trong đầu cô, bàn tay với những vết chai lâu năm vì cầm kiếm vươn tới nâng cằm cô lên, cất giọng trầm khàn.
- Bây giờ nàng là nữ nhân của bổn vương, vui buồn của nàng đều phải được bổn vương cho phép.
Chiêu Dương bị ánh nhìn sắc bén kèm theo lời nói xem như mệnh lệnh của Nhậm Thái Tuấn, khiến cô bực bội trong lòng.
Cô nhìn hắn muốn nói cho hắn biết trên thế gian này không ai có quyền ra lệnh cô làm bất cứ điều gì ngoài chủ nhân ra.
Vừa định mở miệng nói gì đó đột nhiên bên ngoài truyền đến tiếng của Trương Vệ.
- Tướng Quân, Quý công công đã tới đang chờ trước doanh trại.
Nghe Trương Vệ nói vậy Nhậm Thái Tuấn liền nhìn Chiêu Dương, Chiêu Dương tự giác thay y phục cho hắn ngay.
10 phút sau Nhậm Thái Tuấn, Chiêu Dương cùng với Lạc Niệm được Trương Vệ và Trương Vinh hộ tống ra cổng doanh trại.
Vừa bước tới cổng doanh trại Chiêu Dương liền nhìn thấy Quý công công, cô nhớ lần truớc cũng chính là hắn ta đến Hạ gia để tuyên đọc thánh chỉ.
Trong lòng Chiêu Dương liền kết luận, vị Quý công công này chắc là tâm phúc của Hoàng thượng.
Quý công công cùng với vài tên binh sĩ vừa nhìn thấy Nhậm Thái Tuấn liền cúi đầu tỏ ra tôn kính, nhìn bề ngoài vị Quý công công này chỉ là một nô tài bình thường nhưng trên thực thế hắn chính là người làm mưa làm gió trong cung, phi tần trong cung nếu muốn được Hoàng thượng thị tẩm hay sủng hạnh đều phải lấy lòng của hắn ta trước tiên.
Nhậm Thái Tuấn đứng nghiêm trang trước mặt của Quý công công, lúc này trên người của Nhậm Thái Tuấn toát lên thần thái của sự duy ngã độc tôn, chiến bào trên người hắn càng tôn lên sự oai phong.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.