Hoàng Gia Sủng Tức

Chương 68: Kỳ lạ (4)




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Cái gì?” Mặc dù Kỷ Thành sớm có dự cảm, nhưng nghe Lục Thần thật sự nói ra những lời này vẫn vừa mừng vừa sợ. Dù sao dựa trên điều kiện của Kỷ Hải là không xứng với Lục Thanh Nhàn.
Trần thị nói: “Cái này… Có phải là quá ủy khuất Nhàn tỷ nhi rồi không.”
Lục Thần nói: “Lời ngay nói thật ta vốn cũng không quá tán thành chuyện này, chẳng qua sự kiện An Bình Hầu phủ kia xảy ra chúng ta cũng không thể làm bộ như cũng không có chuyện gì phát sinh.”
Trần thị nói: “An Bình Hầu phủ không phải là chưa có…” Sau khi Kỷ Hải trở về, phu thê hai người đã hỏi cặn kẽ Kỷ Hải, biết chuyện giữa hai hài tử cũng không có người nào nhìn thấy.
Kỷ Thành vội vàng lôi kéo tay áo của thê tử, cho dù hắn một người thành thật đi nữa, cũng hi vọng nhi tử có một quy túc tốt, tức phụ như Lục Thanh Nhàn đốt đèn lồng cũng tìm không được, cho dù phải giấu lương tâm một lần, cũng nhất định phải cưới nàng vào cửa, huống chi lần này là Lục gia chủ động đề nghị kết thân, nếu hắn không đáp ứng nữa chính là cái chày gỗ.
Trần thị cũng phản ứng lại: “Đứa nhỏ Nhàn tỷ nhi này, hai phu thê chúng ta rất thích, nếu thật sự có thể gả tới đây, chúng ta nhất định sẽ đối đãi như con gái của mình sẽ không để cho nàng chịu nửa điểm ủy khuất.” Nghĩ đến nhi tử kể từ khi biết được không thể kết hôn sự cùng Lục Thanh Nhàn, cả người cũng héo rũ không phấn chấn, ngay cả sách cũng học không vào, thế này thì tốt rồi, Trần thị thật sự vui mừng cho nhi tử.
Kỷ Thành nói: “Bọn nhỏ cũng cũng không còn nhỏ, quay về chúng ta sẽ thỉnh người tới cửa cầu hôn.” Vẫn phải rơi vào túi mới an lòng a.
Lục Thần lắc đầu: “Cữu huynh, chuyện này không gấp được.”
Trần thị liền vội hỏi: “Vì sao?”
Kỷ thị thở dài một tiếng nói: “Chúng ta là lo lắng Lão Hầu gia không đồng ý. Đợi chúng ta về thuyết phục Lão Hầu gia trước, ca ca tẩu tử lại tới cửa cầu hôn đi.”
Cửa này hôn sự mặc dù không lập tức định ra, Kỷ Thành cùng Trần thị vẫn cao hứng dị thường, bốn người lại thương lượng cặn kẽ một phen, cả nhà Nhị phòng lúc này mới cáo từ rời đi.
Lục Thần lường trước không sai, Lão thái gia quả nhiên không đồng ý cửa hôn sự này. Cho dù Lục Thần nói ra chuyện Kỷ Hải cứu Lục Thanh Nhàn ở An Bình Hầu phủ, có chút du lễ, Lão thái gia cũng không đáp ứng. Lão thái gia cũng không phải là người cổ hủ, cái loại đồ chơi lễ giáo kia sao có thể làm hắn sở động, hắn cũng không câu nệ chút chuyện này. Chỉ nói: “Thân gia lão gia phu nhân cũng không phải là người giữ lễ tiết, huống chi chuyện này xử lý vô cùng tốt, không truyền ra chút nào, chúng ta hoàn toàn không cần phải đem Nhàn tỷ nhi gả đi, bồi thường lại thân gia lão gia ở những phương diện khác là được.”
Lão Hầu gia còn đặc biệt mời Kỷ Thành cùng Trần thị đi qua, muốn bọn họ giữ bí mật chuyện này, lại uyển chuyển tỏ vẻ mình không đồng ý hôn sự của Kỷ Hải cùng Lục Thanh Nhàn.
Lục Thần thấy thái độ phụ thân kiên quyết, không khỏi có chút rầu rỉ. Đúng lúc chuyện Kỷ Hải bái sư có kết quả, dưới sự tiến cử của Lục Thần, Lương Di Nhượng phá lệ gặp mặt Kỷ Hải một lần, sau khi kiểm tra tâm tính nhân phẩm và tư chất của Kỷ Hải một phen. Liền thu Kỷ Hải làm đồ đệ.
Kỷ Hải có thân phận này, giá trị lập tức tăng vọt, Lục Thần lại đi thương lượng với Lão hầu gia. Lão hầu gia vẫn không đồng ý, dù sao đồ đệ của một danh nho đương thời cũng không hoàn toàn sánh bằng một cái Tiến sĩ.
Kỷ Thành lo lắng, chẳng lẽ cứ nhìn cọc hôn sự tốt cứ như vậy thất bại? Kỷ Thành càng nghĩ, cuối cùng đành phải mặt dày viết thư cho tộc trưởng Kỷ gia, xin hắn hỗ trợ nói tốt đôi lời.
Tộc trưởng Kỷ gia tên là Kỷ Nhân, là thân bá phụ của Kỷ thị, năm đó lúc Trường Hưng hầu phủ gặp chuyện không may, Kỷ gia từng hỗ trợ khơi thông quan hệ nhiều nơi, Lão hầu gia còn thiếu Kỷ lão gia một phần nhân tình đây.
Kỷ lão gia năm nay bảy mươi lăm tuổi, ở Giang Nam xa xôi, không chịu được tàu xe mệt nhọc, quả quyết không tới được kinh sư, hắn liền viết một bức thư cho Lão hầu gia.
Lão hầu gia sau khi nhận được thư, hết sức khó xử. Nói thật, hắn không đồng ý cửa hôn sự với Kỷ Hải là vì hắn ta chưa có viên chức, thứ hai là cảm thấy Kỷ Thành không phải là chi chính của Kỷ gia, gia sản lại ít, nhìn thế nào cũng thấy không xứng với tôn nữ nhà mình, chẳng qua lại không thể không cho Kỷ lão gia mặt mũi, trái lo phải nghĩ, đành phải lùi một bước, liền kêu phu thê Kỷ Thành và phu thê Lục Thần đến, hai nhà nghị định, nếu kỳ thi hương năm nay Kỷ Hải có thể trúng cử, Lão hầu gia sẽ đồng ý gả tôn nữ qua, còn nếu không thể trúng, vậy thật xin lỗi, cửa hôn sự này đành phải thôi.
Cho dù việc hôn nhân không thành, Lục Thanh Nhàn mười lăm tuổi, tuy hơi lớn, nhưng dựa vào nhân phẩm và tài hoa của nàng, tìm một mối hôn nhân cũng không thành vấn đề.
Như này đã là nhượng bộ rất lớn của Lão hầu gia, Kỷ Thành đành phải đáp ứng. Sau khi về nhà, Kỷ Thành quyết định nói với Kỷ Hải, Kỷ Hải giống như gà đánh huyết, mỗi ngày đều treo cổ dùi đâm liều mạng đọc sách.
Mấy ngày sau, Kỷ Hải nhờ Lục Văn Đình nhắn lại với Lục Thanh Nhàn một câu, đại ý là muội ở nhà ngoan ngoãn thêu đồ cưới chờ ta, ta nhất định quế bảng đề danh mang đại kiệu tám người khiêng đến cưới muội.
Lục Thanh Lam sau khi nghe nói, ôm bụng cười cả buổi chiều.
Đối với tương lai của Kỷ Hải không ai tin tưởng hơn nàng.
Trong khoảng thời gian này, cả nhà bận việc hôn nhân của Lục Thanh Nhàn, lại có một chuyện phát sinh khiến toàn gia tức giận.
Không hiểu tại sao Lục Văn Đình lại kết giao bằng hữu với Chu Hạo.
Tuổi Lục Văn Đình không lớn, nhưng vòng giao tế cũng không nhỏ. Hắn dung mạo tuấn dật tiêu sái, tài năng trác tuyệt, là người hào sảng hiệp nghĩa, có tiền lại hào phóng, ai lại không thích, nhiều thiếu gia công hầu bá phủ đều coi hắn là chủ, sai đâu đánh đó. Ngay cả Thập hoàng tử trong cung cũng đối xử với hắn rất tốt. Đối với việc giao tế này của hắn, Lão hầu gia và Lục Thần rất ủng hộ. Tương lai Lục Văn Đình sẽ xuất sĩ, hảo hữu hiện giờ tương lai sẽ là nhân mạch trên quan trường.
Chu Hạo cũng là người trong giới này, có một lần xuất môn đi săn, hai người đều bắt được nhiều con mồi nhất, sau khi đi săn, mọi người lại tập trung uống rượu, tửu lượng của Lục Văn Đình vô cùng tốt, Chu Hạo cũng không kém, hai người bất phân thắng bại. Cảm tình giữa các nam nhân, chính là đơn giản như vậy, hai người đều hợp nhau, từ đây kết thành hảo hữu.
Về sau hai người hoặc là luận bàn võ nghệ, hoặc là cùng đi săn, đi lại rất gần gũi. Khắp kinh thành không ai không biết quan hệ thân thiết của hai người này.
Kỷ thị sau khi nghe nói về việc này cực kỳ không vui, kêu Lục Văn Đình đến mắng một trận.
Ngày đó ở An Bình hầu phủ Lục Thanh Nhàn thiếu chút nữa hỏng hết thanh danh, sau khi Đậu thị điều tra ở hầu phủ một phen, vậy mà tra ra chuyện này có liên quan đến tiểu cô Tiền Song, chẳng qua Tiền Song có Lý thị che chở, nàng cũng không thể làm gì vị tiểu cô này được, chỉ có thể dùng lý do mơ hồ qua loa, đem tất cả sai lầm đổ lên đầu nha hoàn dẫn đường, dùng vài gậy đánh chết nha hoàn kia cho qua chuyện.
Đối với kiểu “công đạo” này Trường Hưng hầu phủ đương nhiên cực kỳ không vừa lòng. Lục Thần chẳng phải là bánh bao, thấy Vũ Tiến bá phủ luôn ám hại chi thứ hai mãi, cũng thật sự tức giận, liền nổi lên ý niệm trả thù, chuẩn bị sưu tầm một ít tài liệu đen, rõ ràng đã không làm thì thôi, đã làm thì phải làm đến cùng, phải lật đổ Vũ Tiến bá phủ mới thôi.
Không ngờ Lục Hãn ra mặt ngăn lại. Thì ra là từ lần trước Lục Văn Đình tra ra sở tác sở vi của Vũ Tiến bá phủ ở quê nhà Dĩnh Xuyên, Lục Hãn liền phá lệ chú ý đến Vũ Tiến bá phủ, sau này hắn phái người điều tra phát hiện, đủ loại dấu vết cho thấy, phía sau Vũ Tiến bá phủ nhất định có nhân vật quan trọng làm chỗ dựa.
Vì vậy Lục Hãn khuyên Lục Thần bình tĩnh, tạm thời không nên hạ thủ với Vũ Tiến bá phủ. Cái gọi là quân tử báo thù mười năm không muộn, sau này còn có cơ hội.
Lục Thần nghe theo ý kiến huynh trưởng, liền áp chế chuyện này xuống.
Có chuyện này xảy ra trước, cả nhà cực kỳ bất mãn với chuyện Lục Văn Đình “nhận tặc làm bạn”, Lục Thần nói với nhi tử: “Ngươi chính là cái chày gỗ, Chu Hạo kia là cố ý đến gần ngươi, mục đích của hắn không có gì hơn là  muốn đánh chủ ý lên tỷ tỷ của ngươi, ngươi ngay cả cái này cũng không nhìn ra sao?”
Lục Văn Đình cười hì hì không ngừng: “Nhi tử biết mình đang làm cái gì.”
Biết sai lầm, nhưng vẫn không thay đổi. Vẫn cứ dăm ba ngày lại uống rượu đi săn cùng Chu Hạo, quan hệ với hắn cũng càng ngày càng thân thiết.
Kỷ thị càng lo lắng, nhi tử đừng  để bị bán còn giúp người đếm tiền a.
Toàn gia chỉ có Lục Thanh Lam ủng hộ ca ca. Nàng nói với Lục Văn Đình: “Ta ủng hộ ngươi. Chẳng qua ngươi cẩn thận chút, đừng để lộ chân tướng.”
Lục Văn Đình điểm cái trán của muội muội, “Vẫn là  muội muội hiểu ta nhất!” Lục Thanh Lam thừa dịp hắn không chú ý cười hì hì tháo một khối ngọc bội bên hông của hắn xuống.
Lục Văn Đình đi ra khỏi cửa phòng mới phát hiện, không khỏi ngửa mặt lên trời thở dài: “Sao lại để ta có một cái muội muội tham tiền như vậy a!”
***
Đảo mắt đến mùng chín tháng tám, trải qua chỉ điểm của Lương Di Nhượng, Kỷ Hải tràn đầy tự tin tiến vào trường thi. Không riêng gì Kỷ phủ lo lắng chuyện này, ngay cả Nhị phòng cũng tim thấp thỏm theo, ngay cả lễ Trung thu cũng không trôi qua vui vẻ.
Ngược lại Kỷ Hải rất buông lỏng, sau khi thi xong đem đáp án của mình ở trong trường thi lặng lẽ đưa ra ngoài, cho Kỷ Thành cùng Lục Thần xem. Hai người xuất thân Tiến sĩ, sau khi xem xong nhất trí cho rằng, Kỷ Hải trúng cử khoa này hẳn là không thành vấn đề.
Nghe được tin tức kia, viên tâm này của Lục Thanh Nhàn mới coi như đặt xuống.
Thi Hương cuối tháng tám yết bảng, gã sai vặt sáng sớm đã đi Trường Hưng Hầu phủ báo tin mừng, Kỷ Hải chẳng những thi đậu, hơn nữa còn là đệ nhất danh của Bắc Trực Lệ —— giải Nguyên.
Lục Thần cùng Kỷ thị vui mừng quá đỗi, trọng thưởng gã sai vặt báo tin, lại phái người đưa hạ lễ thật dày.
Người bình tĩnh nhất có thể coi là Lục Thanh Lam. Kiếp trước Kỷ Hải mặc dù trúng cử vào năm Gia Hòa thứ hai mươi này, nhưng không khảo trúng giải Nguyên, hình như là đệ tam danh hay là đệ ngũ danh của bắc Trực Lệ.
Lục Thanh Lam suy nghĩ một chút cảm thấy buồn cười, đây rốt cuộc là công lao của Lương tiên sinh, hay là ma lực của ái tình đây?
Sau Kỷ Hải trúng giải Nguyên, giá trị con người lập tức tăng vọt. Mười sáu tuổi giải Nguyên mặc dù không phải là vô tiền khoáng hậu, nhưng trong lịch sử Đại Tề cũng không đếm ra được quá năm đầu ngón tay. Thi hội sang năm nếu lại trúng nữa, tương lai vô cùng có hi vọng nhập các bái tướng. Vô số huân quý thế gia lập tức định làm con rể tương lai, nhất thời người làm mối đạp hư cả cửa.
Dĩ nhiên những người này chỉ có thể cao hứng mà đến mất hứng mà quay về, bởi vì Kỷ gia cùng Trường Hưng Hầu phủ đã hoả tốc định ra hôn sự. Ngày thứ hai Kỷ Hải sau khi trúng cử, Kỷ Thành liền mời chưởng viện học sĩ Hàn Lâm viện Xương Chính Dương đến Trường Hưng Hầu phủ cầu hôn. Lục Thần báo cáo Lão Hầu gia, bởi vì có hẹn định năm trước, Lão Hầu gia không nói hai lời, liền đáp ứng.
Nếu Kỷ Hải chỉ là một Cử nhân bình thường, có lẽ Lão Hầu gia còn có thể ra vẻ, nhưng giải Nguyên mười sáu tuổi đại biểu cái gì, Lão Hầu gia chìm nổi quan trường nhiều năm, làm sao lại có thể không biết, một con rể tốt như vậy, nếu để người khác cướp đi rồi, chẳng phải thiệt thòi lớn.
Nửa tháng sau, hai nhà trao đổi thiếp canh, cuối cùng đem cửa hôn sự này định xuống.
Bất luận là Trường Hưng Hầu phủ hay là Kỷ gia, cũng đều yên tâm. Hai nhà cùng thương lượng, dù sao cũng đã đính hôn rồi, cũng không nóng nảy thành thân. Huống chi tháng hai sang năm, chính là kỳ thi hội, nếu Kỷ Hải kiên trì nỗ lực, cũng đạt được Tiến sĩ, Tiến sĩ mười bảy tuổi và Cử nhân mười sáu tuổi bất đồng, hai nhà ăn nhịp với nhau, định hôn sự tại mùa hè năm sau.
Tính toán thời gian còn có hơn nửa năm, nhưng là hôn lễ quá trình phức tạp rườm rà không phải đơn giản nói dăm ba câu là có thể nói rõ ràng. Nhất là đồ cưới của Lục Thanh Nhàn, thậm chí liên quan đến mặt mũi của Lục Thanh Nhàn và Trường Hưng Hầu phủ, Kỷ thị mặc dù bắt đầu chuẩn bị ngay từ mấy năm trước, nhưng sự đáo lâm đầu vẫn không dám có chút khinh thường.
Lục Thanh Nhàn thì trốn nhà, yên lặng thêu giá y*.
(*)嫁衣 [giá y] váy cưới cổ đại
Một ngày kia, Kỷ Thành mang theo Kỷ Hải đi tới Trường Hưng Hầu phủ. Kỷ Hải mặc một bộ áo choàng màu xanh ngọc thêu hoa văn ẩn, người gặp chuyện tốt tinh thần thoải mái, thêm nữa trúng cử làm cho lòng tin của hắn tăng nhiều, thoạt nhìn càng phong lưu phóng khoáng, tuấn tú bất phàm.
Kỷ thị ngồi ở trên nhìn nữ tế, nhạc mẫu nhìn nữ tế, càng xem càng hài lòng.
Mọi người nói vài câu nhàn thoại, Kỷ Hải tìm cơ hội nói rõ ý đồ đến. Kỷ Hải nói: “Cô trượng, cô mẫu, lần này Hải nhi đến, là muốn chào từ biệt hai vị trưởng bối.”
Vợ chồng hai người liếc nhau một cái, đều có chút kinh ngạc, “Hải ca nhi muốn đi đâu?” Mắt thấy qua năm chính là kỳ thi mùa xuân rồi, hắn không ở nhà đọc sách chuẩn bị thi, còn muốn đi đâu?
Lúc này Kỷ Thành mở miệng nói: “Sử Tiết Đoàn của Đại Tề chúng ta muốn đi nước tìm hiểu Chu quốc, Lương tiên sinh định mang Hải ca nhi đi theo gặp gỡ cảnh đời, ta cũng đồng ý rồi.”
Năm đó Tề, Chu, Ninh ba nhà phân ra, Đại Tề được mười hai châu, diện tích lãnh thổ bát ngát, là nước có diện tích lớn nhất trong ba nước, nhân khẩu nhiều nhất, quốc gia quân sự phát triển nhất. Chu quốc được tám châu, thổ địa cùng nhân khẩu cũng nhỏ hơn so với Tề quốc,  Ninh quốc ở phía nam được sáu châu, là nước nhỏ yếu nhất.
Ban đầu hai nước cũng muốn thâu tóm những nước khác, đánh đánh hòa hòa lẫn nhau, đối kháng rất nhiều năm, cho đến hoàng đế thứ ba của Chu quốc Vĩnh Bình đế chăm lo việc nước, tích cực phổ biến duy tân cải cách chính trị, cải cách chế độ thu thuế và chế độ quân đội, trải qua mấy thập niên phát triển, thực lực của Chu quốc ngày càng cường thịnh, nhân khẩu đã vượt qua Tề quốc, uy hiếp đối với Tề quốc cũng càng lúc càng lớn.
Vĩnh Bình đế khởi xướng mưu cầu sống chung hòa bình cùng Đại Tề, liên tiếp phái đặc phái viên tiến hành ngoại giao, trải qua một vòng lại một vòng đàm phán, hai đế quốc kết hiệp ước, duy trì hiện trạng độc lập của Yến quốc, hoà hoãn xung đột giữa hai nước. Song phương làm huynh đệ bang quốc lâu dài, không xâm phạm lẫn nhau, đồng thời tích cực phát triển mậu dịch cùng giao lưu văn hóa của hai nước.
Cứ như thế hai nước đã không động binh đao đã được hơn mười năm. Hàng năm hai nước cũng sẽ phái Sử Tiết Đoàn đi sứ, loại trao đổi này ban đầu là của phía quan viên, dần dần, dân gian trao đổi cùng mua bán cũng càng thường xuyên, Đại Chu văn hóa thịnh vượng, quốc gia đã hơi dần dần từ bỏ nho giáo, dần dần phát triển đa nguyên văn hóa, những năm gần đây địa vị trung tâm văn hóa của Tề quốc đã tràn ngập nguy cơ, cho nên những người có học vấn ở Đại tề cũng thích đi Đại Chu du lịch, tăng rộng kiến thức.
Lương Di Nhượng thuộc loại ví dụ này.
Lương Di Nhượng rất là  hài lòng với tiểu đồ đệ Kỷ Hải, cho nên cũng không giấu giếm hắn, đem một thân sở học dốc túi ra chỉ dạy. Sau khi Kỷ Hải trúng giải Nguyên, hắn càng thêm coi trọng Kỷ Hải. Cơ hội xuất quốc du lịch như vậy có thể ngộ nhưng không thể cầu, huống chi còn có quân đội phía quan phương Đại Tề bảo vệ, Lương Di Nhượng liền tính toán mang theo Kỷ Hải cùng đi, làm người đọc sách, Kỷ Hải cũng hết sức ngưỡng mộ văn hóa của Chu quốc, sau khi suy nghĩ cặn kẽ, liền đáp ứng.
Lục Thần cùng Kỷ thị liếc mắt nhìn nhau, có chút kinh ngạc.
Kỷ thị nói: “Hải ca nhi đi Chu quốc lần này, thời gian bao lâu?”
Kỷ Hải suy nghĩ một chút nói: “Cộng thêm lộ trình quay về, đại khái phải bốn năm tháng đi.”
Kỷ thị nói: “Vậy chẳng phải trở lại sẽ phải thi kỳ thi mùa xuân rồi?” Vậy cũng có chút trễ nãi việc thi tiến sĩ.
Lục Thần cũng ủng hộ Kỷ Hải, hắn cười ha ha: “Học vạn quyển sách không bằng đi ngàn dặm đường, Đại Chu những năm gần đây ngày càng văn minh thịnh vượng, ngay cả ta cũng muốn đi xem, Hải ca nhi có hùng tâm này, đi xem một chút cũng tốt. Ta là toàn lực ủng hộ.”
Kỷ Hải nói: ” Cô mẫu, chất nhi sẽ mang theo toàn bộ tứ thư ngũ kinh, sẽ không làm trễ nãi công khóa.”
Kỷ Thành cũng ở một bên giải thích: “Cơ hội đi sứ lần này khó được, so với, sang năm có thể đỗ Tiến sĩ hay không, ngược lại có vẻ cũng không quan trọng như vậy. Huống chi Hải ca nhi tuổi quá nhỏ, kim bảng đề danh quá sớm, chưa chắc là một chuyện tốt đối với hắn.”
Kỷ thị xuất thân từ Kỷ thị Tầm Dương, chính là thư hương thế gia số một của Đại Tề, kiến thức đương nhiên không giống người thường, suy nghĩ một chút cảm thấy lời nói trượng phu cùng ca ca đều có lý, liền nói: “Như thế cũng tốt, chẳng qua đoạn đường này vạn dặm xa xôi, Hải ca nhi phải mang nhiều hạ nhân một chút, đem tất cả đồ ăn, mặc, dược liệu đều chuẩn bị đầy đủ hết, ngàn vạn phải chiếu cố tốt thân thể của mình.”
Kỷ Hải vốn cho rằng thuyết phục được nhạc phụ nhạc mẫu phải phí chút công phu, không ngờ hai người thông tình đạt lý như vậy, hết sức cao hứng.”Hải nhi hiểu được, đa tạ cô mẫu.”
Bên này Lục Thần nói: “Nghe nói trong biên giới Chu quốc mở một chính sách  tự do tông giáo, cho phép dương giáo đồ của châu Âu truyền giáo bên trong lãnh thổ, Hải ca nhi lần này đi tìm hiểu một chút... ” Nhóm sĩ phu lấy quan tâm thiên hạ làm nhiệm vụ của mình, đối với chút chuyện này hết sức chú ý.
Các nam nhân liền nói đến văn hóa của Chu quốc.
Một lát sau, Kỷ Hải có chút xấu hổ nói: “Cô trượng, cô mẫu, Hải nhi có một yêu cầu quá đáng, kính xin hai vị lão nhân gia đồng ý.”
Lục Thần cùng Kỷ thị liếc mắt nhìn nhau, cũng đoán được thỉnh cầu của hắn là cái gì.
Kỷ thị cười nói: “Ngươi là muốn gặp Nhàn tỷ nhi có phải không?”
Mặt Kỷ Hải càng đỏ hơn, gật đầu như bằm tỏi.
Kỷ Hải cùng Lục Thanh Nhàn đã đính hôn, dưới tình huống này gặp mặt cũng không làm trái với lễ giáo, huống chi hắn đi nửa năm, hai hài tử không có cơ hội gặp mặt, Lục Thần và Kỷ thị như thế nào lại phản đối?
Kỷ thị liền phân phó Cảnh ma ma an bài.
Một khắc đồng hồ sau, Kỷ Hải ở một cái đình của Hầu phủ gặp được Lục Thanh Nhàn. Gặp mặt trong hoàn cảnh như vậy, cũng không sợ người khác nói lời ong tiếng ve.
Kỷ Hải thấy Lục Thanh Nhàn mặc một bộ bối tử màu hồng đỏ thêu hoa mẫu đơn, ngọc diện hàm xuân, trang điểm phấn mỏng, trong mắt người tình hóa Tây Thi, Kỷ Hải cảm thấy đúng, tức phụ so với tiên nữ trên trời còn xinh đẹp hơn.
Hắn xoa xoa tay, nhất thời ngốc nghếch không biết nói cái gì cho phải.
Đây vẫn là lần đầu tiên hai người gặp mặt sau khi đính hôn. Lục Thanh Nhàn lúc trước đã nghe nha hoàn nói đến, biết Kỷ Hải sắp phải đi theo Sử Tiết Đoàn của Đại Tề đi sứ Đại Chu, trong lòng hết sức không nỡ, vì vậy mặc dù ngượng ngùng, rốt cuộc vẫn cố lấy dũng khí kêu một tiếng: “... Biểu ca.”
Cách đó không xa trong bụi cây, Lục Văn Đình cùng Lục Thanh Lam lộ ra đầu nhỏ mong đợi nhìn về phía trong đình.
Lục Thanh Lam bất mãn oán giận nói: “Hải biểu ca ngày thường nhìn linh hoạt cỡ nào, sao thấy tỷ tỷ liền trở nên đần độn như vậy?”
Lục Văn Đình tràn đầy đồng cảm, ha ha nói: “Cái này đại khái gọi là cận hương tình khiếp* đi.”
(*)近乡情怯 [cận hương tình khiếp ] mô tả tâm tình phức tạp của người xa quê khi gần về đến nhà, ở đây ý chỉ Kỷ Hải cảm thấy bồi hồi khi đứng cạnh người trong lòng.
Bên này hai huynh muội sốt ruột thay cho Kỷ Hải, bên kia Kỷ Hải lắp bắp hồi lâu, mới đánh bạo nói: “Biểu muội... Muội, muội hôm nay thật đẹp.”
Nghe được câu này Lục Thanh Lam “phụt” cười ra tiếng, Lục Văn Đình vội vàng che cái miệng nhỏ của muội muội, thấp giọng nói: “Cẩn thận chút, đừng để bị phát hiện.”
Lục Thanh Nhàn bị những lời này của hắn nói đến mặt đỏ bừng, nhăn nhó nói: “Biểu ca... Đang nói lung tung gì vậy?”
Kỷ Hải liên tục  khoát tay, vội vàng nói: “Là ta nói sai nói rồi... Biểu muội ngươi đừng giận ta.”
Lục Thanh Nhàn thấy bộ dáng của hắn khẩn trương, cũng cũng “phụt ” cười một tiếng, “Ta không có tức giận, biểu ca nói như vậy, ta, ta... Ta nghe xong cũng rất vui vẻ.” Đầu thấp sắp chạm đến cổ luôn rồi.
“Thật ư?” Kỷ Hải vui vẻ giống như hài tử, miệng cười toe toét.
Lục Thanh Nhàn thấy hắn lại ngớ ngẩn rồi, phù một tiếng bật cười.
Lục Văn Đình thấy vậy liên tục lắc đầu. Đầu óc thế này... Làm sao lại khảo trúng giải Nguyên bắc Trực Lệ được vậy?
Kỷ Hải cười ngây ngô một hồi, Lục Thanh Nhàn nói: “Ta nghe nói biểu ca muốn theo Sử Tiết Đoàn của Đại Tề, đi sứ Chu quốc, việc này có thật không?”
Kỷ Hải gật đầu, “Đúng. Lần này tới đây, ta là đặc biệt đến nói lời từ biệt với muội.”
Lục Thanh Nhàn nghe nói hắn thật muốn đi, trong lòng khó tránh khỏi buồn bã. Ân cần nói: “Chuyến đi này vạn dặm xa xôi, biểu ca nhất định phải chiếu cố thân thể của mình, ngàn vạn không nên ngã bệnh… Biết không?”
Kỷ Hải nghe cảm động vạn phần, vỗ vỗ ngực của mình, bảo đảm nói: “Biểu muội ngươi yên tâm đi, thân thể của ta rất tốt, tuyệt đối sẽ không sinh bệnh. Biểu muội quan tâm ta như vậy, ta thật sự rất vui. Vừa nói chuyện, hắn cầm hai tay của Lục Thanh Nhàn lên.
Hai huynh muội Lục Văn Đình, Lục Thanh Lam liếc mắt nhìn nhau một cái, thế này còn tạm được.
Lục Thanh Nhàn là lần đầu tiên tiếp xúc thân mật với một người nam tử, xấu hổ đến tai cũng đỏ, tránh ra, Kỷ Hải nắm chặt không chịu buông tay liền cũng mặc cho Kỷ Hải cầm như vậy.
Kỷ Hải thâm tình chân thành nói: “Ta đi chuyến này, quan ải vạn dặm, không yên lòng nhất chính là biểu muội, ta, ta nhất định sẽ mỗi ngày lúc nào cũng nghĩ tới biểu muội... Biểu muội, muội có thể cũng nhớ ta không?”
Lục Thanh Nhàn do dự một chút, nói: “Có... Biết rồi.”
Hai người đang ngọt ngào, nơi xa truyền đến một trận tiếng bước chân, hai người giống như bị chạm điện tách ra, Kỷ Hải đang định chạy trối chết, Lục Thanh Nhàn nói: “Biểu ca, huynh chờ một chút.”
Hóa ra là thiếp thân nha đầu Đan Hương của Lục Thanh Nhàn tới.
Kỷ Hải dừng chân lại, ánh mắt bị văn sĩ bào màu thiên thanh trong tay của Đan Hương hấp dẫn. Lục Thanh Nhàn cầm áo bào từ  trong tay Đan Hương qua, thẹn thùng giao vào tay Kỷ Hải, “Nhàn nhi mong biểu ca một đường thuận buồm xuôi gió.”
Kỷ Hải nhận lấy áo choàng, “Đây là xiêm y muội làm cho ta ư?”
Lục Thanh Nhàn gật đầu.”Huynh... Huynh thích không?” Lúc Lục Thanh Nhàn may đồ cưới thuận tiện cũng may cho vị hôn phu tương lai vài món xiêm y, vốn định sau khi thành thân mới đưa cho hắn, bởi vì tình huống lần này đặc thù, Lục Thanh Nhàn liền đem xiêm y này làm tốt trước lấy ra.
Kỷ Hải nói: “Thích... cực kỳ thích.” Giống như trong tay nâng một cái bảo bối, “Ta nhất định trân trọng xiêm y này.” Thấy đường may trên áo choàng kia tinh tế tỉ mỉ, hình dáng hoa văn thêu rất sống động, Kỷ Hải càng thêm quý trọng.
Đan Hương ở một bên nhắc nhở: “Cô nương... Thời điểm không còn sớm, phu nhân bảo ngài cùng biểu gia đi nhà giữa dùng cơm trưa đâu.”
Thiếu nam thiếu nữ lưỡng tình tương duyệt, thời gian trôi qua quả thực nhanh như bay.
Lục Thanh Nhàn hết sức không nỡ, nhưng rốt cuộc da mặt mỏng, nhanh chóng nói một câu: “Biểu ca một đường thuận buồm xuôi gió, ta đi trước.” Xách làn váy chạy thật nhanh.
Kỷ Hải ở phía sau la lớn: “Biểu muội, chờ ta từ Chu quốc trở về, chúng ta liền thành hôn.”
Thân thể Lục Thanh Nhàn chấn động một cái, chạy trốn càng nhanh hơn.
Kỷ Hải ôm áo choàng người trong lòng may cho hắn, trên mặt đều là nụ cười thỏa mãn.
Lục Văn Đình Núp trong bóng tối nhìn lén thở phào nhẹ nhõm, thấp giọng nói: “Đi thôi, chúng ta cũng đi ăn cơm đi.” Vừa quay đầu lại phát hiện Lục Thanh Lam có chút hoảng hốt, liền xòe bàn tay ra ở quơ quơ trước mắt nàng: “Sao vậy Bảo Nhi?”
Tiểu cô nương lắc lắc đầu: “Không có gì, chúng ta đi thôi.” Kiếp này tỷ tỷ tìm được hạnh phúc của nàng rồi, sau này ở chung cùng Kỷ Hải nhất định sẽ rất hạnh phúc, nhưng một nửa khác của nàng, bây giờ đang ở nơi nào?
Năm ngày sau, Sử Tiết Đoàn đi sứ Đại Chu của Tề quốc rời kinh sư. Hai cha con Lục Thần tiễn Kỷ Hải ra khỏi thành.
***
Nửa tháng sau, là sinh nhật mười bốn tuổi của Tam công chúa.
Lục Thanh Lam chuẩn bị xong thọ lễ cho nàng, sáng sớm sau khi rửa mặt thay trang phục dẫn theo hai nha đầu Mặc Cúc, Mặc Lan tiến cung. Đến Đông Hoa môn, chưa vội đi vào, mà đứng đó đợi một lát.
Thì ra là sinh nhật của Tam công chúa, đương nhiên là phải mời Lâm An Quận chúa Tiêu Kỳ, hai tiểu tỷ muội sớm thương lượng sẽ cùng tiến cung, vì vậy Lục thanh Lam liền chờ ở đây.
Không đến một lát, xe ngựa của Quảng Ninh Vương Phủ đã tới rồi. Bên cạnh xe ngựa còn có một vị thiếu niên mặc cẩm bào màu xanh nhạt ngồi trên lưng ngựa, chính là ca ca long phượng thai của Tiêu Kỳ,Tiêu Thiểu Hủ.
Lục Thanh Lam bước lên phía trước, Tiêu Kỳ cũng xuống xe ngựa, mọi người chào hỏi lẫn nhau.
“Bảo Nhi, ngươi tới bao lâu rồi?” Tiêu Kỳ kéo cánh tay của nàng hỏi.
“Vừa tới không bao lâu, chúng ta mau vào đi thôi, đừng để cho Tam công chúa chờ lâu.” Lục Thanh Lam nói.
“Ừ.” Tiêu Kỳ gật đầu, nàng cũng biết Tam công chúa là một người tính nôn nóng.
Ba thiếu nam thiếu nữ đang định vào cửa, một trận tiếng vó ngựa truyền đến, một con tuấn mã chạy như bay đến, trên ngựa một vị thiếu niên tướng mạo thập phân xuất chúng đang ngồi, gã sai vặt của Tiêu Thiểu Hủ nói: “Hình như là đại vương tử của Yến quốc Tưởng Tín Hồng.”
Tiêu Thiểu Hủ và Tưởng Tín Hồng là bằng hữu vô cùng tốt, liền nói với Lục Thanh Lam và Tiêu Kỳ: “Chúng ta chờ Tưởng huynh một chút đi.”
Hai tiểu cô nương nương đương nhiên không có có dị nghị.
Qua một lát, Tưởng Tín Hồng đã đến, xuống ngựa tiến lên hành lễ: “Thế tử, Quận chúa, Lục cô nương, thật là khéo, lại gặp ở chỗ này rồi.”
Tiêu Thiểu Hủ nở nụ cười: “Không ngờ Tam muội muội mời được ngươi. “Tính tình của Tam công chúa, không phải là người nàng thích, địa vị tôn quý đi nữa cũng tuyệt đối không phát thiếp mời mời người đó tới làm mình ngột ngạt.
Tưởng Tín Hồng cười ưu nhã, nho nhã lễ độ nói: “Nếu gặp ở chỗ này, liền cùng nhau tiến cung đi.”
Nụ cười của hắn hàm chứa ấm áp chào hỏi với Lục Thanh Lam và Tiêu Kỳ, ánh mắt cũng ngừng trong nháy mắt trên người của Tiêu Kỳ, sau đó nhanh chóng dời đi. Hắn che giấu vô cùng tốt, nhưng vẫn bị Lục Thanh Lam bắt được.
Lục Thanh Lam giật mình, kiếp trước Tiêu Kỳ gả cho hắn. Năm nay Tiêu Kỳ mười ba tuổi, cùng tuổi với ca ca, chẳng lẽ lúc này hắn đã động tâm với Tiêu Kỳ. Phẩm chất tính tình của Tưởng Tín Hồng cũng không tệ, vóc người lại tốt, lại   tài hoa xuất chúng, vốn là nhân tuyển trượng phu không tệ, nhưng kiếp trước hắn tranh đoạt vương vị Yến quốc không được, sớm   chết, Lục Thanh Lam cũng không muốn hảo hữu gả cho một   quỷ đoản mệnh như vậy.
Huống chi nàng còn muốn tác hợp Tiêu Kỳ với ca ca đây. Nàng tính toán trong lòng.
Mọi người đương nhiên là cùng nhau tiến cung.
Quảng Ninh Vương Phủ rất được thánh sủng, thế tử và Quận chúa đều có quyền hạn ngồi xe cưỡi ngựa, chẳng qua hai huynh muội Tiêu Thiểu Hủ cúi thấp đầu hết sức, đợi Tưởng Tín Hồng, cùng đi bộ về phía Trường Hi cung.
Tiêu Thiểu Hủ và Tưởng Tín Hồng đi ở phía trước, hai người đều là mỹ nam tử nhất đẳng, đứng ở một chỗ chi lan ngọc thụ, hết sức đẹp mắt.
Lục Thanh Lam và Tiêu Kỳ theo ở phía sau.
Lục Thanh Lam lặng lẽ lôi kéo tay áo của Tiêu Kỳ, thấp giọng hỏi dò: “Kỳ tỷ tỷ, ngươi và đại vương tử rất thân quen sao?”
Tiêu Kỳ không nghĩ quá nhiều, giải thích: “Tưởng đại ca là hảo bằng hữu của ca ca ta, thường xuyên tới  quý phủ làm khách, thật ra cũng gặp qua vài lần, cũng không thể nói là quá quen thuộc.” Lại kỳ quái nói: “Ngươi hỏi cái này làm gì?”
Lục Thanh Lam thấy nàng nói đến Tưởng Tín Hồng thẳng thắn vô tư, âm thầm thở phào nhẹ nhõm, nói qua loa: “Không có gì không có gì! Ta chỉ là có chút tò mò chuyện tình của Yến quốc...”
Tiêu Kỳ vừa nghe là cái này, nói: “Cái này thì dễ, đợi ngày nào đó ta bảo ca ca ta hẹn Tưởng đại ca đến quý phủ, ngươi hỏi thẳng hắn là được.”
Trong lòng Lục Thanh Lam khẽ động: “Ta có thể mang ca ca của ta đi cùng không. Hắn cũng rất cảm thấy rất hứng thú với phong thổ của Yến quốc.”
Tiêu Kỳ gật đầu: “Đương nhiên là có thể.” Nàng giảm thấp thanh âm: “Không phải ngươi nói muốn để ca ca ngươi dạy chúng ta cưỡi ngựa ư, rốt cuộc lúc nào?”
Hai tiểu cô nương đều thích cưỡi ngựa, nhưng phu thê Quảng Ninh Vương cũng vậy, phu thê Lục Thần cũng thế, tất cả đều xem nữ nhi như bảo bối, không đồng ý cho phép hai tiểu cô nương mạo hiểm, Lục Thanh Lam liền âm thầm tác động với ca ca, định để cho hắn làm giáo luyện, dạy các nàng cưỡi ngựa.
Lục Thanh Lam nói: “Tổ phụ ta gần đây an bài rất nhiều công khóa cho ca ca của ta, hắn nhất thời bận không đến được, sợ là phải tới mùa xuân sang năm mới có thể học thuật cưỡi ngựa rồi.”
Tiêu Kỳ có chút tiếc nuối “a” một tiếng.
Mọi người một đường cười cười nói nói, lúc sắp đến Trường Hi cung, gặp phải Tứ hoàng tử Tiêu Thiểu Huyền cùng Bát hoàng tử Tiêu Thiểu Mân.
Tiêu Thiểu Huyền năm nay đã mười chín tuổi, mặc một bộ áo bào màu xanh đen thêu ám văn, đầu đội bạch ngọc quan*, thân hình cao lớn khôi ngô, anh khí tràn trề, ung dung túc mục. Bát hoàng tử Tiêu Thiểu Mân mười sáu tuổi, mặc một bộ mãng bào ngắn (lễ phục của quan lại) đỏ thẫm, kế thừa huyết thống ưu việt của hoàng tộc Tiêu thị, bộ dạng coi như là anh tuấn, chỉ tiếc đôi mắt vô cùng linh hoạt, làm cho người ta cảm thấy có chút khinh bạc, phá hư khí chất của hắn.
(*) 白玉冠 [bạch ngọc quan]

Hai người bọn họ là ca ca của Tam công chúa, đương nhiên cũng là đi Trường Hi cung chúc thọ Tam công chúa.
Hai nhóm người gặp nhau lại chào hỏi một hồi.
Ánh mắt của Tiêu Thiểu Huyền dừng ở trên người Lục Thanh Lam. Lại nói, hắn đã lâu không trông thấy tiểu cô nương, thấy nàng mặc một bộ sam áo hơi cũ màu hồng thạch lựu, phía dưới là váy màu vàng nghệ, bởi vì tuổi còn nhỏ, chưa trổ mã hoàn toàn, cho nên thân thể xinh xắn lanh lợi, trước ngực cũng bình thường, nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn bộ dạng đã hết sức yêu nghiệt, nhất là đôi mắt đen như bảo thạch, linh động vạn phần, vẽ rồng điểm mắt làm nàng rạng rỡ hơn không ít.
Người tâm tư thâm trầm ý chí kiên định như Tiêu Thiểu Huyền, dung mạo như vậy mà vẫn làm cho hắn có loại cảm giác hô hấp dừng lại, không khỏi nhìn nàng nhiều hơn hai mắt. Tiêu Thiểu Mân thì càng không phải nói, lúc hắn mười bốn tuổi liền được Đại ma ma dạy sơ sơ hiểu được nhân sự, từ nay về sau, nhìn thấy nữ nhân xinh đẹp hắn liền bất động không bước nổi chân.
Cấp bậc mỹ nhân như của Lục Thanh Lam, cho dù hắn là hoàng tử, cũng chưa bao giờ gặp. Cho nên ánh mắt của hắn giống như là dài ra một cái móc, vẫn luôn dính trên người của Lục Thanh Lam.
“Vị này là... ” mấy năm trước hắn khi dễ Lục Thanh Lam và Tam công chúa, thiếu chút nữa bị Cửu hoàng tử làm chết đuối, những năm này không dám đi Trường Hi cung nữa, cho nên cũng không nhận ra Lục Thanh Lam.
Lục Thanh Lam thấy điệu bộ này của hắn, ác tâm muốn giết chết hắn, sắc mặt cũng âm trầm xuống. Không riêng gì hắn, mọi người ở đây, người nào không phải là nhân trung long phượng siêu quần bạt tụy, ai mà không nho nhã lễ độ, ngay cả Tiêu Thiểu Huyền trong lòng cũng có chút không thoải mái, giống như là lão Bát đang mơ ước đồ của mình, cố ý che Bát hoàng tử nói: “Lão Bát, ngươi không phải nói chưa chuẩn bị lễ cho Tam muội muội ư, ta cùng với đại vương tử cùng đường đệ hãy đi Trường Hi cung trước, cũng không đi cùng ngươi Vĩnh trữ cung.”
Còn muốn đẩy Tiêu Thiểu Mân đi.
Tiêu Thiểu Mân thấy nữ nhân xinh đẹp liền bất động không chịu bước, làm sao chịu đi, quay đầu phân phó thiếp thân thái giám nói: “Ngươi thay ta trở về một chuyến, đem kháng bình lưu ly* trong gia khố lấy ra đưa cho Tam muội muội.” Đứng ỳ tại chỗ không chịu đi.
(*)琉璃炕屏 [kháng bình lưu ly]

Lục Thanh Lam thấy ánh mắt của hắn vẫn vô tình hay cố ý đặt trên người mình, trong lòng không khỏi rất tức giận. Nhưng Bát hoàng tử chính là đích tử của Tiền Hoàng hậu, ở trong cung luôn ngang ngược kiêu ngạo, nàng cũng không có biện pháp làm gì hắn.
Đúng lúc có Tiêu Kỳ ở đây, chắn phía trước Lục Thanh Lam, vô tình hay cố ý chặn lại ánh mắt của Tiêu Thiểu Mân. Tiêu Thiểu Mân mặc dù háo sắc, nhưng trước mặt nhiều người như vậy, cũng không tiện quá phận, mặc dù  hết sức bất mãn với Tiêu Kỳ, cũng không tiện nói thêm cái gì.
Nhất thời cuối cùng cũng đến.
Tam công chúa đã sớm được thông báo, tự mình nghênh đón ở cửa. Nàng hôm nay mặc một thân bối tử mẫu đơn đỏ thẫm vui mừng thêu kim tuyến, xiêm y này là hơn hai mươi vị tú nương trong cung tốn thời gian hai tháng mới thêu xong, chẳng những sắc hoa tươi đẹp rất đặc biệt, được ánh nắng chiếu vào, kim tuyến ẩn trong bối tử liền lóng lánh hàn quang, hết sức nổi bật.
Tam công chúa sơ loa kế* phức tạp, đầu đầy châu ngọc, hiển nhiên là dụng tâm ăn mặc.
(*)螺髻 [loa kế ]

Đứng ở cửa thấy mọi người tới, không khỏi cao hứng nói: “Các ngươi cũng tới rồi, mấy vị ngũ, lục, thất, cửu, thập hoàng huynh đã sớm đến.” Nhìn thấy Tưởng Tín Hồng, nàng càng lộ vẻ cao hứng, thiếu chút nữa liền thốt ra  một câu “Tưởng đại ca cũng tới rồi”, may mà còn có chút lý trí, cứng rắn nuốt trở về trong bụng.
Lục Thanh Lam cùng Tiêu Kỳ đi tiến lên, lôi kéo cánh tay của Tam công chúa. Tiêu Kỳ nói: “Hoàng tỷ hôm nay ngươi thật là xinh đẹp.” Tam công chúa luôn không quá thích Tiêu Kỳ, nàng là người bụng dạ thẳng thắn, Tiêu Kỳ lại khôn khéo linh hoạt, Tam công chúa không thích nàng lắm.
Chẳng qua hôm nay là sinh nhật nàng hết sức cao hứng, cũng hết sức thân mật với Tiêu Kỳ. Liền lôi kéo tay của Lục Thanh Lam và Tiêu Kỳ vào phòng. Quả nhiên như tam công chúa nói, các hoàng tử cũng đã đến đông đủ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.