Hoàng Gia Sủng Tức

Chương 209: Ân chỉ




Trên mặt Tiêu Thiểu Giác hiện ra vẻ thương xót: “Ta nói thay Đình Chi đi. Lúc ấy Đàm Thiệu Nguyên cưỡng ép thu thập một nhóm quân lương, giao cho Đình Chi áp tải đến Nam Đại Doanh, quân tình khẩn cấp, Đình Chi vốn ý cũng là muốn đưa những lương thực này đến Nam Đại Doanh. Nhưng nửa đường lại bị một đám nông dân quần áo lam lũ ngăn cản, tuyên bố muốn đánh cướp quân lương. Những người này đứng còn không vững, làm sao có thể đối kháng cùng Vũ lâm quân tinh nhuệ của Đình Chi, Đình Chi muốn đánh tan bọn họ, vốn là là chuyện dễ dàng, nhưng hắn thấy đám nông dân quá mức đáng thương, nhất thời lòng trắc ẩn dâng lên, liền đem lương thực phân cho bọn hắn. Đàm Thiệu Nguyên vốn lo lắng sau khi Đình Chi trở lại kinh sư nói chân tướng cho phụ hoàng, vừa vặn bắt được nhược điểm, định cho Đình Chi một cái tội danh tạo phản làm loạn, chống đối triều đình, triệu tập đại quân tiến hành vây bắt...”
Thật ra nói tới đây, rất nhiều người đã đoán được đại khái ngọn nguồn sự tình. Hoàng đế hỏi: “Ngươi đã tra được nhiều chân tướng như vậy, tại sao không viết sổ con bẩm tấu rõ ràng cho trẫm?”
Lục Văn Đình nói: “Tội thần viết vô số phong tấu chương cho Thánh thượng, cũng là sau cùng mới biết được, tất cả tấu chương đều bị người chặn lại trên đường, không có một phong nào rơi vào tay Thánh thượng.”
Gia Hòa đế giận tím mặt: “Thật là phản rồi!”
Tiêu Thiểu Giác chắp tay nói: “Phụ hoàng, chuyện đại khái đã là như thế. Ta đã viết tấu chương kể lại cặn kẽ, kính xin phụ hoàng tường lãm. Nhi thần cảm thấy, hành động Đình Chi phóng lương, tuy có sai, nhưng về tình có thể hiểu, kính xin phụ hoàng nhìn rõ mọi việc, trả lại trong sạch cho hắn.”
Trương Tú đi lên, cầm lấy bản tấu chương thật dày, giao cho hoàng đế. Hoàng đế lật xem mấy tờ, phía trên bày ra các loại chứng cớ.
Hắn còn chưa tỏ thái độ, Tiêu Thiểu Cảnh đã kìm nén không được nhảy ra ngoài. “Lão Cửu, chỉ dựa vào lời nói một bên của ngươi và cái tên tội phạm truy nã này, liền muốn định tội một Đại tướng nơi biên cương ư? Người nào không biết ngươi và muội muội Lục Văn Đình có hôn ước, ngươi vì giữ tính mạng của hắn, thay hắn rửa sạch tội danh, lấy lòng Lục cô nương Lục gia, thêu dệt ra một lời nói dối thấu trời như vậy, cũng không biết chừng a!” Giọng nói của hắn uy nghiêm, hùng hổ dọa người.
Tiêu Thiểu Giác nhìn hắn một cái, trong ánh mắt tràn đầy khinh miệt.” Nhị hoàng huynh, ngươi không tín nhiệm Đình Chi, cũng không đến nỗi hoài nghi ta chứ, ta là thân đệ đệ của ngươi đấy! Đàm Thiệu Nguyên kia là tâm phúc của ngươi không giả, nhưng ngươi cũng không nên che chở hắn đến nước này đi?”
Dừng một chút lại nói: “Giả không thể thật, thật không thể giả. Phụ hoàng chỉ cần hoả tốc triệu hồi Đàm Thiệu Nguyên về kinh sư, phái một đại thần cương trực công chính, đức cao vọng trọng, đáng tin đến Hành Châu tra thử, chân tướng liền rõ ràng. Ta có thể thề, nếu lời vừa mới nói có một câu nói ngoa, thì để thiên lôi đánh ta, chết không không chết tử tế! Nhị hoàng huynh, ngươi có dám thề?”
“Cái này...” Sắc mặt Tiêu Thiểu Cảnh trắng bệch, Tiêu Thiểu Giác nói rất đúng, chuyện lớn như vậy, muốn che dấu cũng che dấu không được, nếu hoàng đế thật sự phái người đi thăm dò, ngày tận thế của Đàm Thiệu Nguyên đã đến, sợ rằng đến lúc đó Tiêu Thiểu Cảnh hắn cũng phải chịu liên lụy.
Sắc mặt Tiêu Thiểu Cảnh tái nhợt, hét to một tiếng: “Phụ hoàng!”
Gia Hòa đế có chút không nhịn được nhìn hắn một cái, lúc trước hắn chủ trì cuộc chiến Yến quốc, hao binh tổn tướng, lãng phí tiền quân, Gia Hòa đế đã bất mãn với hắn, hiện giờ tâm phúc của hắn ở Hành Châu làm loạn như vậy, hắn lại càng tức giận, chẳng qua trước khi chuyện chưa tra rõ ràng, hắn cũng không nên quá hạ mặt mũi Nhị hoàng tử.
Hắn nói với Tiêu Thiểu Giác: “Chuyện này như ngươi đã nói, cũng chưa chắc có bao nhiêu liên quan đến Nhị hoàng huynh ngươi.”, trầm ngâm chốc lát lại nói: “Cũng được, liền theo như lời Lão Cửu, lập tức phái Cẩm Y Vệ đem Đàm Thiệu Nguyên triệu về kinh. Lệnh Trần quốc phò mã Thông Tự Di, Văn Uyên các Đại học sĩ Tùng Tuấn Phát làm chính phó khâm sai, Thông phò mã chịu trách nhiệm điều tra án Hành Châu, Tùng các lão tạm thời tiếp chưởng chính vụ Hành Châu, hoả tốc tra rõ án lần này, báo cáo cụ thể lên.”
Phò mã Thông Tự Di, ở trong triều cũng là hạng người đức cao vọng trọng, hắn chính là người chồng thứ ba của Trần quốc công chúa, hiện giờ tuổi đã quá lục tuần, ở trong triều cũng không đảm nhiệm chức vụ gì. Nhưng phía sau người này có Trần quốc trưởng công chúa, ai dám khinh thường hắn, huống chi tính tình hắn nóng nảy, cương trực công chính, cáu kỉnh lên mặt mũi ai cũng không cho, vẫn luôn duy trì khoảng cách với mấy vị hoàng tử, là một nhân vật phái trung lập. Hoàng đế phái hắn đi tra đại án Hành Châu, có thể thấy được là rất cân nhắc, cũng đủ có thể phục chúng.
Mà Tùng các lão ở bên trong nội các xếp hạng thứ ba, cũng là đại danh đỉnh đỉnh, hắn là người cao ngạo, người nào cũng không bán mặt mũi, cho dù mấy vị hoàng tử cũng kính nhi viễn chi. Cộng thêm địa vị của hắn ở trong sĩ lâm cực cao, là một người quý trọng thanh danh tiếng tăm, sẽ không vì Nhị hoàng tử hoặc là Cửu hoàng tử chỉ hươu bảo ngựa, đổi trắng thay đen, hoàng thượng an bài như vậy, được xem là cực kỳ công chính.
Gia Hòa đế quét mắt một vòng: “Trẫm an bài như thế, các vị ái khanh có dị nghị gì không?”
Mọi người rối rít nói: “Hoàng thượng anh minh!”
Sắc mặt Nhị hoàng tử lại trắng như tuyết, hoàng đế triệu hồi Đàm Thiệu Nguyên, lại là dùng Cẩm Y Vệ. Cẩm Y Vệ là làm cái gì, rơi vào trong tay Cẩm Y Vệ, ai có thể còn tốt? Đây không phải là triệu hồi, căn bản là áp tải, hiển nhiên hoàng đế đã tin lời nói của Tiêu Thiểu Giác.
Hoàng đế lại nhìn Lục Văn Đình một cái: “Hiện giờ chân tướng không rõ, tạm thời không thưởng không phạt ngươi, phục nguyên chức quan, về Trường Hưng Hầu phủ trước chờ điều tra kết quả đi.”
Trước khi chuyện còn chưa điều tra rõ ràng, hoàng thượng còn cho hắn phục nguyên chức quan, có thể thấy được hoàng đế vẫn tín nhiệm hắn, Lục Văn Đình mừng rỡ, nặng nề khấu đầu: “Tạ chủ long ân!”
Gia Hòa đế cũng thật sự mệt muốn chết rồi, khoát tay: “Tan triều!” Nhưng ngay sau đó lại nói: “Lão Cửu lưu lại!”
Mọi người nối đuôi nhau đi ra ngoài. Trương Tú tiến lên đỡ tay Gia Hòa đế, từ từ ra khỏi đại điện, Tiêu Thiểu Giác nhắm mắt theo đuôi theo sát ở phía sau hoàng đế, hắn kinh ngạc phát hiện, mới hơn một tháng, hoàng đế trong suy nghĩ của hắn luôn luôn tinh lực tràn đầy, thế nhưng đi lại tập tễnh, lộ ra vẻ tuổi già sức yếu.
Phụ tử hai người ai cũng không mở miệng nói chuyện. Trương Tú càng sẽ không chủ động đánh vỡ trầm mặc. Qua một hồi lâu, vẫn là Gia Hòa đế mở miệng nói trước: “Lão Cửu, mấy tháng này, khổ ngươi rồi!”
Tiêu Thiểu Giác nói: “Thay phụ hoàng thay triều đình phân ưu, vốn chính là việc nhi tử nên làm.”
Gia Hòa đế vui mừng nói: “Lão Cửu, ngươi trưởng thành rồi.”
Trương Tú đỡ hắn, cũng không lập tức trở về Kiến Thủy điện, mà đi dạo trong ngự hoa viên, hắn nói: “Lời của ngươi và Đình Chi, có phải thật vậy không?”
Tiêu Thiểu Giác nói: “Phụ hoàng chẳng lẽ không tin tưởng nhi thần sao?”
Gia Hòa đế thở dài một hơi: “Trẫm nếu không tin tưởng các ngươi, cũng sẽ không phục nguyên chức quan cho tiểu tử Đình Chi kia rồi.” Hắn là đế vương vô cùng thông minh, thông qua đủ loại dấu vết, đã sớm đoán được Đàm Thiệu Nguyên có vấn đề rồi. Hiện giờ Tiêu Thiểu Giác và Lục Văn Đình giải thích, hợp lại hoàn chỉnh, phù hợp từng cái tình báo lúc trước hắn có được, hắn đã sớm tin tám phần.
“Trẫm chẳng qua là không muốn tin tưởng, dưới càn khôn rực rỡ, một cái Hành Châu tốt đẹp, thế nhưng sẽ phát sinh thảm họa như vậy.”
Hắn chợt dừng bước chân, trong đôi mắt bắn ra ánh mắt sắc bén, gắt gao nhìn chằm chằm Tiêu Thiểu Giác: “Lão Cửu, ngươi nắm giữ Đông Xưởng và Cẩm Y Vệ, tai mắt đông đảo, ngươi nói cho trẫm, bên trong đại án Hành Châu, Lão Nhị biết được bao nhiêu, lại tham dự bao nhiêu?”
Tiêu Thiểu Giác nghĩ ngợi trả lời: “Nhi thần cũng không biết Nhị hoàng huynh can thiệp sâu bao nhiêu, nhưng có một điểm khẳng định, hắn ban đầu có thể cũng không biết nội tình, nhưng về sau, hắn nhất định đã biết.”
Gia Hòa đế cười nhạt: “Trẫm nghĩ ngươi sẽ hung hăng cáo trạng hắn ở trước mặt trẫm, không ngờ ngươi chỉ là nhẹ nhàng bâng quơ. Ngươi có phải hoài nghi thích khách ở khu vực săn bắn Ung Châu, là hắn phái ra không?”
Tiêu Thiểu Giác nói: “Không có chứng cớ, nhi thần sẽ không suy đoán lung tung!”
Gia Hòa đế “Hừ” một tiếng nói: “Ngươi nếu thật sự tín nhiệm Lão Nhị, cũng sẽ không bố trí nghi binh, sai người làm người khác nghĩ ngươi còn đang kinh sư rồi. Chuyện Ung Châu, ngươi còn có bao nhiêu nội tình không nói cho trẫm?”
Tiêu Thiểu Giác im lặng không nói lời nào.
Gia Hòa đế mệt mỏi khoát tay, chuyển giọng điệu hoà hoãn: “Thôi, các ngươi đều trưởng thành, đều có tính toán của mình, chủ ý của mình, trẫm không quan tâm các ngươi được nhiều như vậy.”
Sắc mặt Hoàng đế một mảnh cô đơn, “Ngươi lần này đi sứ Hành Châu, thực sự cực khổ, trẫm ngày mai liền ân chỉ cho ngươi, khôi phục vương tước của ngươi.”
Tiêu Thiểu Giác nghe vậy lại quỳ xuống: “Phụ hoàng, nhi thần không phải muốn vương tước gì, nhi thần chỉ hi vọng ngài có thể đáp ứng ta một chuyện.”
Hoàng đế sửng sốt: “Ngay cả vương tước cũng không muốn, ngươi rốt cuộc muốn cái gì?”
“Nhi tử hi vọng phụ hoàng đồng ý cho ta lập tức thành thân cùng Bảo Nhi.”
Hoàng đế và Trương Tú liếc nhau một cái, đột nhiên cười lên ha hả: “Tiểu tử ngươi! Mấy tháng đều đã đợi không kịp? Trẫm thật không biết nên nói ngươi cái gì nữa!”
Trương Tú cũng mím môi cười.
Hoàng đế nói: “Ngươi thích Lục cô nương như vậy ư? Nàng, ngược lại thật đúng là mỹ nhân hiếm có!”
Tiêu Thiểu Giác mày dạn mặt dày nói: “Đúng, nhi tử thích nàng, vô cùng thích nàng. Kính xin phụ hoàng thành toàn.”
Gia Hòa đế cười nói: “Yêu cầu này của ngươi, không tính là đại sự gì, chỉ cần ngươi đáp ứng trẫm một thỉnh cầu, trẫm liền cho phép.”
Tiêu Thiểu Giác mừng rỡ trong lòng: “Hễ nhi thần có thể làm được, tuyệt không dám từ chối!”
Gia Hòa đế nói: “Cố gắng một phen, là tuyệt đối có thể làm được—— trẫm muốn hai người các ngươi sang năm, sinh cho trẫm một tiểu hoàng tôn khỏe mạnh hoạt bát!”
Tiêu Thiểu Giác la lớn: “Nhi thần tuân lệnh!”
Gia Hòa đế bị hắn quấy nhiễu như vậy, tâm tình cực tốt: “Trẫm đáp ứng yêu cầu của ngươi, cho ngươi thành thân trước các ca ca. Chẳng qua, vương tước của ngươi sẽ cứ mất đi như vậy, ngươi nên nghĩ kỹ.”
Tiêu Thiểu Giác kiên định nói: “Nhi thần đã sớm nghĩ kỹ, kính xin phụ hoàng thành toàn.”
Gia Hòa đế khoát khoát tay: “Được rồi, ngươi cũng mệt mỏi rồi, đi nghỉ ngơi đi. Trở về trẫm tự có ý chỉ cho các ngươi.”
Tiêu Thiểu Giác lên tiếng thi lễ lui ra.
Trương Tú thấy hắn đi xa, đánh bạo nói: “Bệ hạ, Cửu điện hạ thật là một người trọng tình.”
Gia Hòa đế nhớ tới hoàn cảnh lúc mình mới gặp gỡ Hạ huệ phi. Hắn là hoàng tử trong gió tanh mưa máu mở một đường máu, thẳng đến khi ngồi lên ngôi vị hoàng đế. Hắn xem thường nữ nhân, càng không tin nữ nhân, hoàng hậu cũng tốt, phi tần cũng thế, ở trong mắt của hắn cũng chỉ là công cụ chính trị có thể lợi dụng mà thôi. Thẳng đến khi hắn gặp Huệ phi, bị dung mạo khuynh thế và khí chất tuyệt tục của nàng hấp dẫn, hắn mới cảm nhận được tư vị yêu một người là như thế nào.
Nhưng hắn là hoàng đế, hắn mặc dù trong lòng yêu Hạ Huệ phi muốn chết, cũng không dám biểu hiện ra, nếu thật sự đem muôn vàn sủng ái tập trung vào một người, chẳng khác nào là đem nàng đặt ở trên lò lửa mà đốt. Vì vậy hắn mặc dù sủng ái Hạ Huệ phi, cũng không biểu hiện quá rõ ràng, thậm chí đối với nhi tử bọn họ sinh ra, trong lòng rõ ràng vui mừng muốn chết, nhưng vẫn biểu hiện không có gì đặc biệt, thậm chí có chút lãnh đạm, chẳng qua là không muốn làm cho bọn họ chết dưới kế mưu tính và tên ngầm ở trong cung.
Nhưng dù là như thế, Hạ Huệ phi vẫn là sớm rời hắn mà đi. Hắn ngoài mặt như không có chuyện gì xảy ra, trên thực tế trong lòng hận không thể xử tử hết thảy tất cả nữ tử trong cung. Nhưng vì ngôi vị hoàng đế, vì giang sơn, hắn không thể làm như vậy.
Hiện giờ, nhi tử bọn họ tìm được chân ái của mình, hắn không cần giống như hắn cẩn thận từng li từng tí, có thể không chút kiêng sợ sủng ái nữ hài kia, hắn là may mắn cỡ nào!
Gia Hòa đế đắm chìm trong ký ức của chính mình, bất tri bất giác bước trở về Kiến Thủy điện.
Trương Tú dâng lên một chén trà nóng, hắn mới từ từ tỉnh lại từ trong ký ức. Gia Hòa đế phân phó nói: “Ngươi đi bảo nội các nghĩ chỉ, khôi phục tước vị Khánh thân vương của Lão Cửu.”
Vẻ mặt Trương Tú hoang mang: “Bệ hạ, không phải ngài nói...”
Gia Hòa đế cười nói: “Trẫm chẳng qua là khảo nghiệm quyết tâm của Lão Cửu một chút, hắn càng vất vả công lao càng lớn, đồ nên trả lại hắn sao có thể thiếu.”
Trương Tú thầm nghĩ, vị này mới thật sự là chân ái với Cửu điện hạ a!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.