Hoàng Gia Sủng Tức

Chương 154: Xúc động




Lục Thanh Lam đi tới, bắt lấy tay của Tân Tĩnh Nhu nói: “Biểu tỷ...”
Một câu còn chưa nói hết, Tân Tĩnh Nhu giống như từ trong đờ đẫn phục hồi tinh thần lại: “Ngươi không nên tới, ta là một thân điềm xấu, vạn nhất ta truyền xúi quẩy cho ngươi làm sao bây giờ? Ngươi đi mau, đi mau!” Nói xong liền đẩy Lục Thanh Lam đi ra bên ngoài.
“Biểu tỷ! Ta là hạng người gì ngươi còn không biết ư, nếu ta sợ bị ngươi lây dính xúi quẩy, đã sớm đoạn tuyệt lui tới với ngươi, còn có thể đợi cho tới hôm nay sao? Ngươi nếu còn như vậy, ta sẽ giận thật đấy.”
Nha hoàn của Tân Tĩnh Nhu ở một bên vừa rơi lệ vừa nói: “Cô nương, biểu tiểu thư cũng là có ý tốt, ngài có lời gì không thể nói cùng tụi nô tỳ, ngược lại nói cùng biểu tiểu thư đi.” Nói xong chủ động mang theo người hầu hạ trong phòng lui xuống.
Lục Thanh Lam nhìn Tân Tĩnh Nhu một chút: “Biểu tỷ trong suy nghĩ của ta cũng không phải là dạng như bây giờ, nàng là bất khuất, vô luận trải qua bao nhiêu đả kích, cũng sẽ cười ứng đối, hơn nữa rất nhanh liền đứng lên. Nàng vẫn là đối tượng sùng bái trong lòng ta, nhưng ngươi xem ngươi hiện tại...”
Tân Tĩnh Nhu lắc đầu nói: “Không giống, lần này là không giống vậy.” Mấy nam tử đính hôn lúc trước, nàng thậm chí thấy cũng chưa từng thấy qua một lần, càng chưa nói tới có cảm giác gì với bọn họ, cho nên chết liền chết, nàng cùng lắm thì là lưng mang một cái thanh danh khắc chồng, vĩnh viễn không lấy chồng.
Nhưng là lần này không giống, Nhạc Viêm ôn tồn lễ độ như vậy, ở trên đại điện, tại trước mặt nhiều người như vậy, cho nàng thấy hắn cũng không sợ bị khắc, mặc dù chỉ gặp một lần, mặc dù Nhạc Viêm hơn nàng không chỉ mười tuổi, nhưng lòng nàng đã hoàn toàn bị Nhạc Viêm chinh phục.
Lục Thanh Lam chấn động toàn thân, thật giống như có chút hiểu rõ, nàng thấy trong tay Tân Tĩnh Nhu gắt gao nắm một cái hà bao thêu đồ án tam diệp thảo được một nửa, tam diệp thảo là đồ án trên phục sức của Chu quốc.
Lục Thanh Lam chậm rãi nói: “Ta hiểu, biểu tỷ không phải là không thể tiếp nhận ngươi khắc chết nam nhân lần nữa, mà là không thể tiếp nhận Nhạc Viêm một người nam nhân như vậy chết đi, có phải hay không?”
Tân Tĩnh Nhu lặng yên rồi một hồi lâu, rốt cuộc chậm rãi ngẩng đầu lên nói: “Ta mới vừa thử thích một người nam nhân, hắn cứ như vậy vô thanh vô tức chết đi...” Nước mắt của nàng rốt cuộc chảy xuống: “Bảo Nhi, ta không nên đính hôn cùng hắn, là ta hại hắn a!”
Nàng ôm Lục Thanh Lam nước mắt thấm ướt vạt áo của nàng.
Cảnh ngộ của Tân Tĩnh Nhu thật sự là quá bi thảm, trong lòng Lục Thanh Lam cũng khó tránh khỏi sinh ra một chút cảm khái.
“Biểu tỷ, đây không phải là lỗi của ngươi. Ta có thể khẳng định nói cho ngươi biết, Nhạc tướng quân chết, không có một chút liên quan đến ngươi.” Nhạc Viêm căn bản là bị hai nước Đại Tề và Đại Chu hợp mưu hại chết, quả thực là không liên quan đến Tân Tĩnh Nhu.
Tân Tĩnh Nhu lại khóc thật lâu.
Lục Thanh Lam lúc này cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, nàng có thể khóc lên, có thể đem tâm tình phát tiết đi ra ngoài, hẳn là sẽ tốt hơn nhiều.
Lục Thanh Lam ngây người ở Ninh Hải Hầu phủ suốt một ngày, nói rất nhiều cùng Tân Tĩnh Nhu, cuối cùng vẫn không đánh mất ý niệm xuất gia tu hành của Tân Tĩnh Nhu. Tân Tĩnh Nhu vốn khư khư cố chấp muốn đi Tịnh Từ am của kinh giao xuống tóc làm ni, Lục Thanh Lam cuối cùng khuyên được nàng hồi tâm chuyển ý, đáp ứng để cho Lục Cẩn xây dựng cho nàng một tòa tiểu phật đường ở trong nhà, về sau nàng mỗi ngày tu hành ở tiểu phật đường, cũng không xuống tóc.
Lục Thanh Lam không thể khuyên Tân Tĩnh Nhu không xuất gia, cực kỳ áy náy. Chẳng qua có thể tới loại trình độ này, Lục Cẩn đã muốn thiên ân vạn tạ rồi.
Từ Ninh Hải Hầu phủ đi ra ngoài, tâm tình Lục Thanh Lam sa sút chui vào xe ngựa, từ sau khi lần trước ở trên đường gặp chuyện, mỗi lần xuất môn, nàng đều mang mười mấy hộ vệ bao bọc vây quanh xe ngựa của mình, lần này cũng không ngoại lệ. Một nhóm người quy mô, thật sự gây chú ý, Lục Thanh Lam cũng không muốn phách lối như vậy, chẳng qua an toàn là đầu tiên, nàng cũng không có biện pháp.
Xe ngựa của nàng đi tới phố Trường Ninh, bỗng nhiên bị một đám người xem náo nhiệt ngăn trở. Lục Thanh Lam phái một người thị vệ tiến lên tìm hiểu tin tức. Người nọ rất mau trở lại bẩm báo, sắc mặt có chút cổ quái: “Phía trước có thư sinh uống rượu say, ở nơi này hồ ngôn loạn ngữ nói vu vơ, hấp dẫn không ít người xem náo nhiệt.”
Mặc Hương ngạc nhiên nói: “Uống rượu say, ngủ lại đầu đường, ngày nào không có, sao lại rước lấy nhiều người vây xem như vậy?”
Thị vệ kia nói: “Thư sinh kia lời nói kinh người, hắn nói rất nhiều lời nói kinh thế hãi tục. Tất cả mọi người nói hắn là quỷ nhập vào người, mọi người muốn nhìn xem quỷ nhập vào người rốt cuộc là dạng gì, cho nên vây ở nơi này không rời đi.”
Mặc Hương lại càng hứng thú: “Hắn nói cái gì?”
Thị vệ kia nói: “Hắn nói, mặt đất dưới chân chúng ta không phải là phẳng, mà là tròn, chúng ta là sinh hoạt trên một cái hình cầu. Hắn nói, diện tích đại dương lớn hơn lục địa rất nhiều; hắn còn nói hình cầu này của chúng ta đang xoay vòng quanh mặt trời, mà mặt trời, so với mặt đất dưới chân chúng ta gấp trăm triệu lần; hắn còn biết nói tiếng ngoại quốc liến thoắng, hắn gọi là Anh ngữ gì đó...”
Hắn còn chưa nói hết, Mặc Hương liền phù một tiếng cười: “Người nọ không phải là người đọc sách sao, ở nơi đây nói hưu nói vượn, nếu mặt đất dưới chân chúng ta thật sự là tròn, người đó còn đứng vững được a... Thật là yêu ngôn hoặc chúng!”
Mặc Cúc cũng cười theo, “Người đọc sách này nhưng thực sự thú vị”. Hai người cũng không có tâm tư chế giễu người đọc sách, chẳng qua nhìn thấy tâm tình Lục Thanh Lam không tốt, tìm cách giúp nàng cười một tiếng mà thôi.
Không ngờ Lục Thanh Lam chẳng những không cười, ngược lại thần sắc ngưng trọng dị thường. “Ngươi nói người đọc sách kia ở nơi nào, mau dẫn ta đi qua nhìn một cái.”
Mặc Cúc và Mặc Hương giật nảy mình: “Cô nương?”
Lục Thanh Lam nhìn hai người các nàng một cái, “Các ngươi cùng đi theo ta!”
Hai người thấy thái độ nàng kiên quyết, không dám nói thêm gì, đi theo nàng xuống xe ngựa. Lục Thanh Lam đeo duy mạo lên, phía trước hai hộ vệ mở đường, tách đám người ra đi vào.
Nhìn thấy một người trung niên chừng ba mươi tuổi mặc một bộ vải bố màu lam giặt hồ rất sạch sẽ, đang tựa vào trên một cây đại thụ, biện luận cùng một người nam nhân. Bộ dạng hắn bình thường, thuộc loại người ném tới trong đám người liền tuyệt đối sẽ không tìm ra, đôi mắt không tính là quá sáng, nhưng lấp lánh trí tuệ.
Người kia nói: “Ngươi người này thật là nói hươu nói vượn, ngươi nói mặt trời hơn chúng ta vạn lần, nhưng mặt trời lúc lớn nhất cũng chỉ mới lớn bằng nắp vung, mà mặt đất lại mênh mông vô bờ, mặt trời kia làm sao có thể lớn hơn mặt đất vạn lần, ngươi hù dọa ai chứ?”
Người mặc áo xanh ợ một hơi rượu, khoát tay nói: “Không phải vậy! Các ngươi không hiểu, không hiểu kiến thức hiện đại, ta hôm nay sẽ cho, phổ cập khoa học cho các ngươi... Mặt trời cách Địa cầu chúng ta khoảng chừng 1.5 trăm triệu km, cũng chính là ước chừng 3 trăm triệu dặm, Địa cầu lại tại dưới chân của ngươi, tự nhiên cảm thấy Địa Cầu lớn mà mặt trời rất nhỏ...” Hắn đứt quãng, khẩu âm có vài phần kỳ quái.
Người nọ biện luận không bằng hắn, chỉ nói: “Ngươi nói hươu nói vượn, dù sao ngươi nói đất tròn, ta là vô luận như thế nào cũng không tin. Thánh nhân cũng chưa từng nói qua lời như vậy.”
Lập tức liền có không ít người ồn ào theo. Lục Thanh Lam nhưng thần sắc rung động mạnh, lẩm bẩm nói: “Đi mòn gót sắt tìm chẳng thấy đến khi gặp được chẳng tốn chút công phu, Tang Nguyên Khải, ta rốt cuộc tìm được ngươi rồi.”
Tang Nguyên Khải này cũng không có gì khó lường. Hắn cũng chỉ là tú tài, hiện tại thanh danh còn chưa nổi. Nhưng ở kiếp trước, hắn lại là đại công thần giúp Tiêu Thiểu Huyền leo lên ngôi vị hoàng đế, hắn là tham mưu cấp cao của Tiêu Thiểu Huyền, được người ta xưng là “Hắc y tể tướng”. Hắn là người thông minh tuyệt đỉnh, mấu chốt nhất là suy nghĩ của hắn hoàn toàn bất đồng với người thời đại này, nhìn xa trông rộng, đã vượt qua cả một cái thời đại, cơ hồ tất cả mưu kế của Tiêu Thiểu Huyền đều là hắn ở sau lưng một tay bày ra.
Có thể nói, không có Tang Nguyên Khải này, cũng sẽ không có Thành Khang đế Tiêu Thiểu Huyền. Hắn tương đương với đại não của tập đoàn Tứ hoàng tử, ảnh hưởng to lớn, không thể đo lường.
Cho nên Lục Thanh Lam mấy năm trước liền phái Khâu Khánh dò thăm khắp nơi tung tích người này, người tài ba như vậy, một khi nắm ở trong tay, liền tương đương với chặt đứt một cánh tay của Tiêu Thiểu Huyền, nhưng liên tục tìm mấy năm, thủy chung vẫn không tìm được tung tích của hắn.
Không ngờ hôm nay có thể ở chỗ này vô tình gặp được. Lục Thanh Lam không khỏi hưng phấn.
Nàng đang muốn tìm lý do, trực tiếp mang Tang Nguyên Khải về hầu phủ đi. Chính vào lúc này, nghe thấy bên ngoài có người hô: “Quan sai tới, quan sai tới.”
Ngay sau đó nghe thấy có thanh âm thô bạo hô: “Tránh ra tránh ra, chớ làm lỡ ban sai của các lão gia!”
Đám tiểu lão bách tính bình thường, vẫn có vài phần e ngại đối với quan sai, lập tức chia ra trái phải, liền thấy hai người mặc phục sức của Ngũ thành binh mã ti đi tới, nhìn thoáng qua Tang Nguyên Khải mắt say lờ đờ nhập nhèm, tiến lên đá hắn một cước nói: “Có người báo nói, có một tú tài ở chỗ này tụ chúng giảng đạo, yêu ngôn hoặc chúng, có phải là ngươi không?” Nói xong liền trùm xích sắt trên người hắn: “Đi cùng các ông đây một chuyến đi!”
Tang Nguyên Khải sợ hết hồn: “Các ngươi là ai? Các ngươi muốn làm gì, Đại Tề là xã hội pháp chế? Các ngươi dựa vào cái gì bắt người? Xin hỏi ta mạo phạm luật pháp nào?”
Quan sai kia trừng mắt: “Hắc, tiểu tử miệng còn rất cứng! Dựa vào cái gì bắt người ư? Dựa vào lão tử là người của Ngũ thành binh mã ti! Hôm nay liền bắt ngươi thì thế nào? Lão tử thấy ngươi khả nghi, hoài nghi ngươi là người của Thiên Lý giáo, muốn mang ngươi về kiểm tra, không được sao?”
Tang Nguyên Khải cãi lại nói: “Ta là tú tài, ta có công danh trong người, các ngươi không thể tùy tiện bắt ta!”
“Ha ha ha!” Một tên sai dịch khác cười ha ha: “Ngươi cũng không nhìn xem đây là địa phương nào, nơi này chính là dưới chân thiên tử, vương hầu tướng tướng một nắm, một cái tú tài mà đòi liều lĩnh như vậy, đợi ngươi chừng nào trúng Trạng nguyên lại đến lớn lối! Đi!”
Tang Nguyên Khải còn muốn nói điều gì, một tên sai dịch không biết từ nơi nào móc ra một khối vải rách nhét vào trong miệng của hắn, “Phí mẹ nó còn nói cái gì, còn không cùng lão tử trở về.”
Vốn Tang Nguyên Khải uống say, nói vài lời vu vơ, phổ cập khoa học của thế giới tương lai một chút cho người người cùng biết cũng không có gì lớn, không đến nỗi bị bắt vào đại lao, nhưng lần này hắn lại gặp phải một tên tiểu nhân.
Hắn vốn là một gã người nước Trung Quốc (Hoa Hạ tên cũ của Trung Quốc), từng học đại học Princeton nước Mỹ, học chính trị học và kinh tế học, bởi vì thành tích vượt trội, hơn ba mươi tuổi liền trở thành giáo sư đặc biệt của đại học Princeton, hắn buông tha cho đãi ngộ của nước Mỹ dành cho cho hắn, quay trở về nước Trung Quốc, bởi vì hắn có một lòng yêu nước cháy bỏng, nhưng ngay khi ngày thứ hai hắn trở về tổ quốc, ngủ một giấc, hắn phát hiện mình xuyên qua đến nơi cổ đại không tưởng hoàn toàn xa lạ này.
Nguyên chủ nhân của thân thể này không biết chết như thế nào, hắn biến thành một vị tú tài của triều đình Đại Tề. Tổ tiên nguyên thân vốn là một vị đại địa chủ của địa phương, trong nhà có không ít ruộng tốt, nhưng đến bối phận phụ thân hắn, đã bại rất nhiều, may mà nguyên thân có vài phần tiểu thông minh, thi lên được tú tài. Chẳng qua lúc hắn xuyên tới, nhà nguyên thân cơ hồ không còn sót lại gì rồi. Hắn biết rất rõ, muốn sinh tồn ở cổ đại, vả lại muốn cuộc sống tốt hơn, hi vọng duy nhất chính là khoa cử.
Vì vậy hắn bán sạch vài mẫu đất cằn cuối cùng trong nhà, dứt khoát đi vào kinh sư dự thi, nhưng hắn mặc dù là tiến sĩ hiện đại, giáo sư đại học Princeton nổi tiếng, nhưng hắn dù sao cũng chưa từng học tứ thư ngũ kinh, cho dù hắn học phú ngũ xa, cũng phải thi rớt.
Hắn đã không nhà để về, chỉ đành ở nhờ ở bên trong một cái khách sạn của kinh sư, ngay cả cơm cũng sắp không còn gì để ăn rồi. Kỳ thật trong bọc y phục của hắn còn có một món đồ tốt, cái kia là một bộ thư hoạ của danh nhân tiền triều. Tổ tiên của hắn lúc ấy có chút tiền, tốn không ít bạc mua được một bộ thư hoạ như vậy, hắn nghĩ tới ở nông thôn bán không được tiền, định cầm lên kinh sư bán lấy tiền mặt, không ngờ ở khách sạn bị hỏa kế phát hiện, hỏa kế kia thấy hắn tuy là tú tài, nhưng nghèo túng, liền nổi lên lòng xấu, định lấy thư hoạ của hắn làm của riêng. Vừa vặn hắn có một biểu ca nhậm chức ở Ngũ thành binh mã ti, hắn liền xin biểu ca hắn ra tay, đem Tang Nguyên Khải lừa khỏi phòng, sau đó lại lấy bức cổ họa kia làm của riêng.
Cho nên người của Ngũ thành binh mã ti mới lấy cớ hắn truyền bá giáo lí “Thiên Lý giáo”, bắt giữ hắn. Kiếp trước, là Tiêu Thiểu Huyền từ trong tay Ngũ thành binh mã ti cứu được hắn ra ngoài, về sau hắn trở thành cố vấn của Tiêu Thiểu Huyền, chẳng qua kiếp này, bởi vì sự xuất hiện của Lục Thanh Lam, vận mệnh của hắn đã chuyển chỗ.
Lục Thanh Lam đương nhiên không biết vị mãnh nhân này căn bản là không thuộc về thời đại này. Về đến nhà, nàng lập tức tìm Khâu Khánh đến, đem chuyện xảy ra trên đường cái hôm nay nói cho hắn, cuối cùng nói với hắn: “Ngươi cầm lấy thiệp của Trường Hưng hầu phủ đi Ngũ thành binh mã ti một chuyến, vô luận như thế nào cũng phải mang Tang Nguyên Khải người này hoàn hảo không tổn hao gì về cho ta.”
Khâu Khánh tìm Tang Nguyên Khải người này đã nhiều năm, liền nói ngay: “Tiểu nhân biết phải làm gì.” Trường Hưng hầu phủ ở kinh sư không tính là môn đệ hiển hách nhất, chẳng qua Ngũ thành binh mã ti cũng không phải là nha môn quy cách cao bao nhiêu, Khâu Khánh tuy nói là cái quản sự, nhưng năng lực quả thực không nhỏ, đi không bao lâu, liền đem Tang Nguyên Khải ra ngoài.
Lục Thanh Lam trong nhà lo lắng đợi, sợ lúc này xảy ra đường rẽ gì. Dù sao Tang Nguyên Khải đối với Tiêu Thiểu Huyền mà nói quá trọng yếu, chỉ cần khống chế hắn trong tay, liền tương đương với tê liệt đại não của Tiêu Thiểu Huyền, ở kiếp này nàng đã chặt đứt đường tiền tài của Tiêu Thiểu Huyền, lại tê liệt đầu óc của hắn, cơ hồ có thể khẳng định kiếp này Tiêu Thiểu Huyền vô duyên với đế vị rồi.
Khâu Khánh tiến vào hồi báo nói là đã đem người an toàn trở về Trường Hưng hầu phủ, Lục Thanh Lam rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm. Khâu Khánh nói: “Tiểu thư có muốn tiếp kiến người này không?”
Lục Thanh Lam suy nghĩ một chút, nói: “Trước không cần, ngươi an trí hắn ở phòng khách, muốn cái gì liền cho hắn, ngàn vạn không được chậm trễ. Chẳng qua ta tạm thời không muốn gặp hắn.”
Xưa nay mãnh nhân cũng có tự trọng, vị này đương nhiên cũng không ngoại lệ, kiếp trước Lục Thanh Lam bái kiến hắn, với tính tình của hắn cũng có chút hiểu rõ. Người này đại tài như thế, để đó không dùng chẳng phải là đáng tiếc, nhưng muốn khiến hắn cam tâm tình nguyện đứng phía mình, cũng không phải là dễ như vậy, cho nên Lục Thanh Lam định trước tiên mài tính tình của hắn.
Xử lý xong đại sự Tang Nguyên Khải. Lục Thanh Lam lại nghĩ tới Tân Tĩnh Nhu, nhớ tới hà bao thêu được một nửa, lại vĩnh viễn cũng không tặng ra được nắm chặt trong tay nàng, trong lòng nàng cũng cực kỳ khó chịu.
Tân Tĩnh Nhu vừa mới nếm được tư vị thích một người, người nam nhân kia liền vội vã đi như vậy. Thật sự là thời không ta đã. Nàng chợt nhớ tới một chuyện, thời điểm đoan ngọ Tiêu Thiểu Giác đã đoạt hà bao nương nàng thêu cho nàng, buộc nàng dùng một cái hà bao tự mình thêu trao đổi cùng hắn, chuyện này nàng vẫn chưa xử lý đâu.
Lục Thanh Lam liền phân phó hai đại nha hoàn Mặc Cúc và Mặc Hương: “Đi chuẩn bị châm tuyến và hoa văn, ta muốn làm đồ thêu.”
Hai nha đầu sửng sốt, Lục Thanh Lam ngày thường cũng không làm đồ thêu, hôm nay là thế nào?
Dù sao thời gian dài không làm cũng có chút ngượng tay, Lục Thanh Lam từ hoàng hôn làm đến tối, cũng chỉ thêu được một phần sáu hà bao, cảm giác được thời gian không còn sớm, nàng đang định lên giường nghỉ ngơi, vừa ngẩng đầu thế nhưng phát hiện Tiêu Thiểu Giác đang ngồi ở trước giường vài thước, thấy nàng rốt cuộc phát hiện ra mình, hắn nhếch miệng cười một tiếng, lộ ra hai hàng răng trắng như tuyết.
Nàng thủy chung không rõ, vì sao hắn vào ra khuê phòng của mình, giống như là thoải mái tiến vào hậu viện nhà mình. Lúc trước tức giận trong lòng, hôm nay lại không giống, nàng lại sinh ra vài phần cao hứng mơ hồ ở trong lòng. Đại khái là bởi vì ban ngày chia sẻ tâm tư cùng Tân Tĩnh Nhu một phen cũng đả động tới nàng không nhỏ.
Tiêu Thiểu Giác thấy nàng không nói lời nào, liền mở miệng trước: “Ngươi thêu cái gì vậy, còn chăm chú như thế, bổn vương đến đây đã nửa ngày!” Hắn cho tới bây giờ chưa từng thấy qua nữ hài tử thêu thùa may vá, cho nên cũng không nhận ra Lục Thanh Lam làm chính là một cái hà bao, nếu không hắn nhất định sẽ nghĩ đến, hà bao này chính là Lục Thanh Lam làm cho hắn.
Lục Thanh Lam có chút bối rối giấu hà bao ở sau lưng, hai tay lắc lắc: “Không có gì, không có gì!” Ổn định tâm tình một chút, lại nói: “Sao ngươi lại tới nữa?”
Tiêu Thiểu Giác cũng cảm thấy nàng tựa hồ không còn bài xích mình xông vào khuê phòng của nàng nữa, trong lòng không khỏi phấn khởi. Nói: “Lâu nay ta quá bận rộn, đã rất lâu không gặp ngươi, liền sang đây nhìn xem.” Lại chậm lại ngữ khí: “Làm đồ thêu rất hại mắt, nhất là buổi tối, ngươi phải chú ý chút.”
Hắn bình thường rất ít quan tâm người khác, cực kỳ không quen, nói ra cũng ngượng. Lục Thanh Lam cũng hiểu được kiêu ngạo như hắn, nói ra lời như vậy không dễ dàng. Nàng cúi đầu, thấp giọng nói: “Tạ ơn vương gia quan tâm!”
Nhất thời không khí giữa hai người có vài phần mập mờ. Tiêu Thiểu Giác lúc trước tới, nàng luôn thúc giục hắn rời đi, hôm nay lại không như thế. Hắn cũng cảm nhận được thái độ của nàng buông lỏng, trong lòng khó tránh khỏi mừng rỡ.
Lục Thanh Lam có chút chịu không được loại không khí này chủ động mở miệng nói: “Vương gia, Nhạc Viêm, là ngươi phái người đi giết chết sao?”
Tiêu Thiểu Giác lắc đầu: “Không phải là ta, là lão Nhị! Phụ hoàng đem chuyện này giao cho lão Nhị làm”, Hắn lắc đầu: “Lão Nhị làm việc, thật sự không tốn sức.”
Lục Thanh Lam kỳ quái nói: “Lời này của ngươi là có ý gì?”
Tiêu Thiểu Giác thản nhiên nói: “Nhạc Viêm danh chấn thiên hạ, ngươi cho rằng là có thể dễ dàng giết được như vậy hay sao? Sát thủ Lão Nhị phái đi mặc dù đốt được lều của Nhạc Viêm, tìm được của thi thể đã cháy sạch toàn bộ mặt, lão Nhị một mực chắc chắn đó chính là Nhạc Viêm. Bổn vương lại cảm thấy chưa chắc, cái chết rất có khả năng chỉ là một cái thế thân của Nhạc Viêm!” Hắn trong khoảng thời gian này chính là an bài mật thám dò xét tung tích của Nhạc Viêm, cho nên mới bận rộn như vậy.
“Nói như vậy, Nhạc Viêm rất có thể chưa chết ư?” Lục Thanh Lam có chút phấn khởi.
Tiêu Thiểu Giác nhìn nàng một cái: “Sao Nhạc Viêm không chết, bộ dạng ngươi giống như rất cao hứng.” Vì chuyện này, hắn sứt đầu mẻ trán.
Lục Thanh Lam liền đem chuyện Ninh Hải Hầu phủ hôm nay giải thích một lần, cuối cùng nói với Tiêu Thiểu Giác: “Biểu tỷ thật sự quá đáng thương, nàng thật tâm thích Nhạc Viêm, nếu Nhạc Viêm còn sống, nhất định sẽ phái người tới đón biểu tỷ đi Chu quốc, ta hi vọng nàng có được hạnh phúc.”
Tiêu Thiểu Giác không khỏi cười khổ: “Các ngươi nữ nhân a, thật là động vật tình cảm.”
Cùng người trong lòng ở chung một chỗ, thời gian luôn trôi qua rất nhanh. Trong lúc vô tình, hai người liền hàn huyên một chút, Tiêu Thiểu Giác nói xong, phát hiện trên giường đối diện lại không có động tĩnh. Hắn đến gần nhìn, phát hiện Lục Thanh Lam không biết lúc nào lại ngủ thiếp đi.
Lục Thanh Lam giằng co một ngày, tâm tình thay đổi rất nhiều, quả thực cũng mệt muốn chết rồi, cộng thêm hôm nay nói chuyện cùng Tiêu Thiểu Giác cực kỳ thả lỏng, nói nói cứ như vậy ngủ.
Tiêu Thiểu Giác nhìn vẻ mặt ngọt ngào trong giấc mộng của nàng, lòng trở nên mềm mại dị thường. Hắn cẩn thận dịch góc chăn thay nàng. Thấy nàng lúc ngủ, chân mày cũng hơi nhíu lại, không khỏi cực kỳ đau lòng, nàng một tiểu cô nương gia, có chuyện gì phải buồn đến như vậy, ngay cả ngủ cũng không được yên ổn. Hắn vươn tay, nhẹ vuốt lên nếp nhăn giữa lông mày của nàng.
Sau đó ánh mắt của hắn không tự chủ được liền rơi vào trên giường của nàng. Giường lớn như vậy, nàng cũng chỉ chiếm một phần ba, không gian còn dư lại đủ dung nạp hắn thư thư phục phục ngủ ngon giấc. Giường của nàng đối với hắn có lực hấp dẫn cực lớn, hắn biết rõ, chỉ có ở bên cạnh nàng, hắn mới có thể cảm giác ngủ kiên định an ổn, khoảng thời gian này hắn quá mệt mỏi, thật sự là rất cần buông lỏng nghỉ ngơi.
Chỉ có điều rất nhanh liền từ bỏ ý nghĩ này. Nơi này và thôn trang không giống nhau, nếu hai người cùng ngủ, xác suất bị phát hiện quá lớn, nếu như vậy, đúng là đả kích trí mệnh đối với thanh danh của nàng, hắn không thể vì mình nhất thời sảng khoái, mà làm cho nàng thừa nhận hậu quả xấu.
Tiêu Thiểu Giác thở dài một hơi, dời đi ánh mắt từ giường của nàng, sợ mình khống chế không được, liền thay đổi chủ ý. Hắn lưu luyến nhìn Lục Thanh Lam một cái, đi tới bên cửa sổ, đẩy cửa sổ, xuyên cửa sổ đi ra.
Khi nào thì bắt đầu quan tâm nàng như vậy, vì nàng suy nghĩ khắp nơi, hết lần này tới lần khác lại còn cảm thấy lý nên như thế, bản thân Tiêu Thiểu Giác cũng cảm thấy ngoài ý muốn.
Lục Thanh Lam ngày hôm sau tỉnh lại, cảm thấy thần thanh khí sảng, cũng không biết tại sao cả ngày đều là tâm tình vui sướng, tốc độ làm hà bao cũng mau lên không ít, cho dù là như thế, cũng mất năm ngày mới thêu xong hà bao.
Trong thời gian này, Tang Nguyên Khải liên tiếp mấy lần nói muốn gặp ân nhân cứu mạng của mình một lần, đều bị Lục Thanh Lam dùng lý do mình không có thời gian cự tuyệt.
Đến một ngày nọ, nàng cảm thấy không sai biệt lắm, lúc này mới gọi người kêu Tang Nguyên Khải đến.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.