Hoàng Đình

Chương 76: Chờ đợi




Dịch giả: Hoangtruc
oOo
Tiếng kiếm ngân vang như gió gào thét quét ngang qua trời đất. Phần lớn người phàm tục không thể nghe thấy được, chỉ thỉnh thoảng có vài người tâm tĩnh mới loáng thoáng nghe thấy tiếng kiếm vang lướt bên tai. Thế nhưng với những người pháp lực càng cao, lại càng cảm thấy sát khí bên trong tiếng kiếm ngân kia càng thêm mãnh liệt.
Người không biết, tất nhiên không biết sợ hãi. Trời đất này, càng là người cường đại, càng cảm thấy kính sợ với trời đất.
Linh vụ tuôn ra, kéo dài từ trấn Quân Lĩnh tới tận Tú Xuân loan sông Kinh Hà, nhìn qua hệt như một đạo tràng của tiên gia. Tượng thần Hà Bá ở trong thôn trấn vẫn tản ra thần quang, tuy không mãnh liệt nhưng đủ để người ta nhìn vào cảm thấy an tâm, cảm giác được rằng hóa ra Hà Bá vẫn luôn một mực phù hộ nhà mình, trong lòng không còn sợ hãi nữa.
Hồng đại hiệp trên mặt sông cất tiếng hô lớn:
- Hà Bá hàng lâm…chư ma tránh lui, quần yêu phục thủ…
Pháp lực của nó bị cầm cố, thân mình nhìn qua vẫn đầy kinh người. Thế nhưng hôm nay là ngày nó cảm thấy hưng phấn nhất trong chuỗi ngày vừa qua. Dù là hiện tại nổi lên mặt nước với nó đã là vô cùng cố hết sức, dù cho nước sông trôi qua cọ rửa trên người nó lại như một vết roi đầy đau xót quẹt lên trên, nó vẫn cứ cảm thấy cuộc sống lúc này là tuyệt vời nhất.
- Hà Bá hàng lâm… chư ma tránh lui, quần yêu phục thủ …
Trong tiếng nói của nó, luồng sáng kia chớp mắt đã tiến tới, dung nhập vào hư không của Tú Xuân loan. Mặt sông dâng lên một tầng hơi sương, một người như thể ánh kiếm ngưng kết thành xuất hiện trước mặt Hồng đại hiệp.
Sợi xích đen trên người Hồng đại hiệp chẳng rõ đã tuột ra từ lúc nào rồi, một luồng sáng trắng quét nhanh qua người nó khiến các vết thương cấp tốc khép miệng lại. Nó chỉ cảm thấy cả người ấm áp, pháp lực biến mất lại xuất hiện ào ào như suối chảy.
- Hà Bá gia…
Hồng đại hiệp hô lên, nhưng ánh sáng trắng hóa thành Trần Cảnh căn bản không để ý tới nó. Hai tay hắn bấm một đoạn pháp quyết, một đạo bùa chú hiện ra trong hư không. Lá bùa kia có hình ảnh giống với dòng Kinh Hà, nhìn kỹ có thể phát hiện đó phần lớn là hà vực của con sông Kinh Hà, kéo dài trên dưới chín ngàn ba trăm dặm.
Lá bùa kia không phải là vật thật, mà chỉ là ảo ảnh được biến hóa ra, lại giống như một bức tranh thủy mặc với màu mực xanh đỏ được vẽ trên nền tơ lụa rất mỏng. Vừa xuất hiện, Trần Cảnh đã chỉ về phía Hồng đại hiệp, rồi bức tranh sông ngòi mờ ảo kia như choàng lên người Hồng đại hiệp.
Tích tắc đó, Hồng đại hiệp cảm thấy mông lung, rồi trở nên rõ ràng ngay lại, mà lá bùa tranh kia đã biến mất.
Đúng lúc này, một vệt sáng xám từ trên trời hạ xuống. Hào quang tản ra từ phía xa như thể một nét mực tươi tắn được vẽ ra trên bầu trời, từ mảnh đến thô, từ nhạt đến đậm lên, đến Kinh Hà thì đã tản ra khắp mọi nơi, nhuộm cả bầu trời trở thành một sắc xám.
Một người áo bào đen từ trên bầu trời đánh xuống một quyền. Bóng dáng gã như một giọt mực đậm đặc, lại khiến người ta có cảm giác nặng nề, như thể một quyền của gã có thể đánh nát cả ngọn núi.
Gã xuất hiện không hề có một dấu hiệu nào, như thể vẫn luôn luôn chờ đợi nơi đó. Gã vừa xuất hiện, gió mây biến sắc, bầu trời nhuộm cả một màu sắc xám.
Trong mắt Hồng đại hiệp, chỉ tích tắc đó, trên người Trần Cảnh đã tản ra hào quang mãnh liệt, rồi phóng lên cao.
Từ xa nhìn lại, bầu trời như bị một màu sắc xám đè xuống, còn trên mặt đất, lại có một vầng sáng trắng vọt lên.
Bên trong màu xám, người mặc áo bào đen đánh xuống một quyền. Giữa sắc trắng kia, là một người được ánh kiếm ngưng kết lại, như một lưỡi kiếm đâm ngược lên bầu trời.
Gần xa đều có rất nhiều người đang nhìn, nó cũng tập trung nhìn lên trên. Có điều ngay tích tắc ánh xám và sáng trắng kia va chạm vào nhau, ánh trắng đột nhiên giảm đi rồi hoàn toàn biến mất sau thời khắc tiếp xúc vừa rồi, như thể nó vốn không tồn tại. Chỉ còn lại tiếng kiếm ngân vang loáng thoáng và cuồng phong lưu chuyển vẫn còn trên bầu trời.
Người áo bào đen kia đánh một quyền vào không trung.
“Roạt…”
Một tiếng giòn vang, như thể một quyền vừa rồi đánh nát một tảng băng giòn tan.
So với cái uy thế từ trên trời rơi xuống có thể đánh nát cả một ngọn núi mà nói, một quyền này lại đầy cảm giác gió nhẹ mây trôi, cử trọng nhược khinh.
Chỉ trong cái chớp lóe giữa không trung, gã đã xuất hiện trước miếu Hà Bá, ngẩng đầu nhìn khoảng không nơi Trần Cảnh đã biến mất.
Hồng đại hiệp trong con sóng sông nơi hà vực hung ác nhìn người mặc áo bào đen trên bờ. Hai càng nó kẹp theo sợi xích đen thô. Khi kẻ kia đưa mắt nhìn sang, sợi xích đen trên càng nó được vung lên, mỗi lần vung lên, thì sóng sóng nước Tú Xuân loan lại thêm một lần cuồn cuộn.
Người mặc áo bào đen trên đê chỉ nhìn thoáng qua Hồng đại hiệp, căn bản cũng không để ý tới nó, lại phóng người bay lên. Gã hóa thành một đốm sáng xám mờ, rồi dần biến mất trong mắt Hồng đại hiệp.
Quầng sáng xám mờ kia lướt qua tầng tầng hư không, rơi xuống trước thành Bá Lăng. Một cơn gió thổi tụ lại thành ống tay áo, rồi hiện dần tới đỉnh đầu. Gã hiện thân ra, nhìn về Cố Minh Vi đang đứng trên đầu tường. Cố Minh Vi cũng nhìn thấy gã, như có nhận ra, cũng có vẻ không biết.
Đột nhiên, Cố Minh Vi đứng trên đầu tường nhìn về người dưới thành nói:
- Lý Mộ Tiên, ngươi đã về rồi!
Người áo bào đen dưới thành mỉm cười đáp:
- Đúng vậy, ta đã trở về.
Nói xong, gã vẫn lẳng lặng đứng đó như vậy.
- Vậy sao ngươi không trở vào thành?
Cố Minh Vi đứng trên đầu tường thành hỏi, giọng nói trong trẻo như chim sơn ca.
Lý Mộ Tiên đáp:
- Thành này, ta còn có thể vào được sao?
- Hì hì, làm sao không vào được? Không phải ta còn ở đây sao? Nãi nãi ta cũng còn ở đây, tất cả mọi người đều ở trong đây mà.
Lý Mộ Tiên mỉm cười, chỉ là nhìn qua, cũng không đi vào.
Trong lúc Trần Cảnh biến mất, thần quang trên toàn bộ tượng thần lớn nhỏ nơi trấn Quân Lĩnh và thôn trấn phụ cận cũng đều biến mất. Mà lúc Lý Mộ Tiên bên ngoài thành Bá Lăng nói chuyện với Cố Minh Vi, thì người gã như đã lâm vào trong một vũng bùn, chậm rãi chìm dần xuống. Tử vong như đang lôi lấy sinh mệnh gã xuống thẳng vực sâu.
Cũng ngay khi Tinh, Khí, Thần của Trần Cảnh hạ xuống mức thấp nhất, cũng là lúc Long vương tiến hành đoạt xá hắn.
Lúc Trần Cảnh thông qua tượng thần hàng lâm, hắn căn bản không phát giác tất cả mọi thứ trên người hắn sẽ nhanh chóng tiêu hao đến vậy. Thần lực, pháp lực đều không chút dấu hiệu mà nhanh chóng biến yếu hẳn đi.
Trong thời khắc mà Trần Cảnh giao chiến với Lý Mộ Tiên, vì pháp lực của hắn không còn nhiều nữa, cho nên pháp tướng mới tán đi mất.
Đó cũng không phải hắn chủ động tán đi, mà thần lực đã yếu đến mức không đủ để hắn duy trì được pháp tướng ở Tú Xuân loan nữa. Cũng trong tích tắc lúc pháp tướng tán đi, thần niệm của Long vương từ đỉnh đầu hắn quán chú đi xuống.
Một bóng người u tối tiến vào từ đỉnh đầu tượng thần, rồi hợp lại với tượng thần làm một, thô bạo, bá đạo muốn lau đi ý thức của Trần Cảnh.
Lúc này là thời điểm Trần Cảnh suy yếu nhất. Thông qua hàng lâm, hắn đã tiêu hao rất nhiều pháp lực và thần niệm lực. Nếu nói pháp lực cao hay thấp không thể giúp Trần Cảnh có thêm ưu thế nào, thì thần lực tiêu hao lại trực tiếp khiến Trần Cảnh có một cảm giác rất buồn ngủ.
Hắn cực kỳ muốn ngủ. Nhưng hắn cũng biết nếu cứ thế ngủ đi, thế gian này sẽ không còn người tên là Trần Cảnh nữa.
Thần niệm của Long vương lạnh như băng mà bá đạo, mang theo xu thế đè nặng như đỉnh Thái Sơn ép xuống, lại mênh mông mãnh liệt hệt như thủy triều.
Thần niệm của Trần Cảnh nhanh chóng lùi về phía sau, nhận biết với thân thể cũng nhanh chóng biến mất. Cuối cùng mọi ý thức của hắn đều rúc vào trong Mê Thiên kiếm điệp, chống đỡ niệm lực của Long vương.
Long vương tựa hồ cũng phát hiện không thể lập tức lau đi Trần Cảnh được, bèn bắt đầu dung hợp tượng thần.
Thời gian dần trôi qua, từng ngày từng ngày, Long vương Chiêu Liệt lại phát hiện thấy không thích hợp. Lúc trước lão chỉ biết bên trong tượng thần có dung hợp bia thần Kinh Hà và bia thần Ti Vũ, có tiềm lực vô cùng. Thế nhưng lão không nghĩ tới bên trong còn có cả Vu chú, một lực lượng nguyền rủa mà đến giờ lão vẫn còn kinh sợ. Hơn ngàn năm này, lão đã bị nguyền rủa kiểu này dày vò đến sát lằn ranh sinh tử vài lần, vốn còn tưởng có thể dùng tín ngưỡng lực trong tượng thần đã sinh ra thần tính hóa giải lấy nguyền rủa trong linh hồn mình, không ngờ lại phát hiện trong tượng thần cũng có một loại nguyền rủa không rõ tên. Lão hối hận không kịp, thế nhưng đã không còn đường lui lại, vì thi thể Long vương phía trên giếng Tù Long đã thối rữa thành một đống thịt thối mất rồi.
Long vương lập tức thay đổi mục tiêu. Lão quyết định trước hết sẽ luyện hóa chỗ thủ vững cuối cùng của Trần Cảnh kia. Lão cho rằng trong đan điền của hắn tất có chứa bí mật, chỉ cần có thể chiếm cứ được Tử Phủ của Trần Cảnh, là có thể hiểu ra toàn bộ bí mật của pho tượng đá này.
Trần Cảnh thủ vững, tựa như một tảng đá mặc kệ gió táp mưa sa, mặc kệ sóng chồm nắng chụp.
Đối với hắn mà nói, việc thủ vững bản tâm thế này không phải là chuyện mới mẻ mà đã từng trải qua rất nhiều lần rồi. Thần niệm của Long vương tuy mạnh nhưng không đủ khiến Trần Cảnh phải tán loạn. Chỉ cần không phải vỡ tan trong chốc lát, thì hắn nắm chắc có thể thủ vững trong bất luận hoàn cảnh thế nào, thậm chí cho tới tận phần cuối của thế giới.
***
Trời đất xoay chuyển cũng sẽ không vì bất luận một sinh mệnh nào đó kết thúc mà thay đổi được. Nó vô tình nhất, mà cũng là công bằng nhất. Toàn bộ sinh linh đều ở trong cái pháp tắc vô tình và công bằng của nó, mưu cầu lấy một chỗ đứng riêng cho mình.
Nhân gian có pháp luật, hạch tâm cũng chính là chỗ vô tình cùng với công bằng. Pháp luật này cũng giống với trời đất, tuy rằng không ngừng thay đổi để hoàn thiện, nhưng vẫn luôn có những kẻ đột phá cấm kỵ này.
Nhân gian có người phạm pháp. Còn trong trời đất có người tu hành, bọn họ đều đang cố gắng xóa bỏ trói buộc bản thân mình, tìm kiếm tự do cho cả thể xác và tinh thần. Tuy giống, có điều bản chất lại khác biệt nhau.
Núi sông mây gió, hoa thú chim trùng trong thiên hạ đều phải tuân theo trật tự của trời đất. Mà Quảng Hàn cung ở núi Lạc Linh lại không như vậy. Nơi đây không xuất hiện trên thế gian, mà tồn tại giữa hai giới âm dương.
Nhan Lạc Nương đã trở về từ rất lâu rồi. Mấy ngày nay, từ trong điển tịch của cung, nàng đã hiểu thêm rất nhiều thứ, cũng hiểu rõ vì sao sau khi tiến vào âm phủ thì sư phụ lại một đường đuổi tới điện Chuyển Luân. Nàng cũng đã hiểu, vì sao vào được điện Chuyển Luân thì bà lại tiếp tục tìm kiếm đến cái nơi kia. Thế nhưng dù nàng có biết thêm vài điều, dù đã biết được vài điều rồi nên hiểu phải đi làm rất nhiều việc, nhưng lúc này nàng lại không thể làm gì cả.
Nàng phải đợi một ngày kia tiến đến.
Gần đây nàng mới nghe được tin Trần Cảnh đã rơi vào Đông Hải. Đáng tiếc không rõ Quy Uyên đã đi đâu mất. Nếu y còn ở đó, nàng thật sự sẽ đi cùng y và Hư Linh đến Đông Hải một chuyến, làm mọi cách cứu Trần Cảnh ra. Đó là mong muốn của Nhan Lạc Nương nàng.
Thế nhưng lúc này lại chỉ có một mình nàng, cho nên đành phải chờ tới ngày trăng tròn. Vào ngày đó, nàng mới có phần nắm chắc cứu được Trần Cảnh ra khỏi Đông Hải.
Trong thiên hạ, không ai có thể quên một câu: “Trăng tròn giữa tháng, Quảng Hàn vô địch.” Người Quảng Hàn cung lại càng không quên câu nói này. Chỉ riêng bọn họ, câu này còn có rất nhiều ý nghĩa. Một câu này có thể mang đến thêm tự tin cho đệ tử Quảng Hàn, đồng thời cũng là một ngày mà người của Quảng Hành cung chấm dứt lấy mọi ân thù, bộc phát toàn bộ những ý niệm thù hận chất chứa trong lòng ra ngoài. Cho nên nói, ngày này trong mắt đệ tử Quảng Hàn cung, còn là một ngày tẩy rửa tâm linh.
Chính nàng lại không biết, có một người cũng đang ngồi trong một tòa cung điện chờ đợi nàng đi ra.
Nàng này mặc một bộ đạo bào màu xanh lá, ngồi trên đỉnh ngọn núi băng, bên cạnh đặt một hồ lô rượu mang theo bộ dáng cổ xưa. Mà trên đùi nàng ta đặt ngang một thanh trường kiếm trắng như tuyết, vỏ kiếm còn hiện lên một dòng chữ - Tuyệt Tiên.
-----oo0oo-----

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.