Hoàng Đế Nan Vi

Chương 48:




Dùng xong ngọ thiện, Minh Trạm nằm ngay đơ trên giường, cùng Nguyễn Hồng Phi nói đến tin cấp báo ở Tây Bắc.
Từ trước ngực lấy ra mật thư, Minh Trạm đưa Nguyễn Hồng Phi xem, “Ừm, tam Vương tử Thát Đát lần trước đến đây muốn mua lương thực của ta, đây đã là lá thư thứ ba rồi.” Minh Trạm trầm ngâm, “Nay đúng là lúc bèo xanh tươi, vẫn chưa nghe nói có nạn đói gì cả, vậy mà tam Vương tử lại bí mật gửi thư thỏa thuận mua lương thực, e rằng lão Hãn vương không được tốt. Phải bình nội trước thì mới dẹp ngoại được, gọi Mã Duy quay về Tây Bắc vẫn là tốt nhất.”
Nguyễn Hồng Phi hơi kinh ngạc, “Các ngươi thông đồng từ khi nào mà ta lại hoàn toàn không biết?”
Minh Trạm cười he he vài tiếng, “Chẳng lẽ ngươi không nghĩ vị tam Vương tử kia cải trang đến đây không có mục đích gì hay sao?”
“Hắn tìm ngươi mua bao nhiêu lương thực?”
“Một tháng lương thực cho năm ngàn người.”
“Một vạn người thì sẽ là nửa tháng lương thực, hai vạn người là bảy ngày lương thực.”
“Ta sẽ không bán cho hắn một chút lương thực nào cả.” Minh Trạm cười cười, “Bất quá đây quả thật là một tin tức hữu dụng”
Nguyễn Hồng Phi nhướng mày, “Không nhân dịp thừa nước đục thả câu sao? Đây cũng không giống bản tính của ngươi lắm.” Tiểu Minh ù cũng không phải chưa từng thừa nước đục thả câu.
Minh Trạm gác đầu lên vai của Nguyễn Hồng Phi, “Ngoại trừ mấy phong thư như vậy thì ta chẳng hề biết tình hình cụ thể của Thát Đát, tùy tiện xuất thủ thì quá mạo hiểm. Tốt nhất nên nghĩ cách đem chiếc ghế dưới mông ngồi cho vững đã rồi tính sau.”
“Vì sao lại nói ra những lời ủ rũ như vậy.” Xưa nay Minh Trạm luôn tự tin hơn người bình thường, đối với Nguyễn Hồng Phi thì thậm chí Minh Trạm có chút tự tin quá mức thành ra tự phụ. Chẳng qua Nguyễn Hồng Phi nghe Minh Trạm nói ngồi cho vững đã mấy lần, bèn nhịn không được mà phải hỏi.
Minh Trạm liếc nhìn Nguyễn Hồng Phi một cái, dường như có chút bất mãn, “Ta phải nói bao nhiêu lần thì ngươi mới chịu hỏi ta, chiếm được ta rồi thì chẳng thèm quan tâm săn sóc gì đến ta cả.”
Tuy rằng Nguyễn Hồng Phi thật lòng thích Minh Trạm, nhưng hắn phải thừa nhận với bản tính khẩu thị tâm phi cùng cái đầu thối nát của Minh Trạm thì người bình thường thật sự thích ứng không được.
Nghe Minh Trạm nói như vậy, Nguyễn Hồng Phi cơ hồ cho rằng lúc trước kẻ đánh chết cũng đòi lên giường mới là chính mình. Bất quá hiếm khi quân vương của một nước lại bày ra đôi mắt nhỏ lên án như vậy, Nguyễn Hồng Phi đành nói, “Chúng ta ở bên nhau đã lâu như vậy, còn phải đoán tới đoán lui nữa sao?”
“Cái gì mà đoán tới đoán lui, ta đã nói rõ ràng như vậy rồi, ngươi cũng không chịu hỏi một câu nữa.” Minh Trạm chỉ trích, hỏi Nguyễn Hồng Phi, “Mỗi ngày ta sầu muốn chết, mỗi ngày đều mất ngủ, vậy mà ngươi chẳng hề nói một câu quan tâm đến ta.”
Nguyễn Hồng Phi nhịn không nổi, há miệng cười một trận rồi mới nói, “Đêm nào cũng ngủ say như heo mà ngươi lại bảo là mất ngủ ư?”
Thấy Minh Trạm muốn trở mặt, Nguyễn Hồng Phi vội nói, “Được rồi, là ta không đúng, ta sớm nên hỏi han ngươi một tiếng. Nếu để ta nói thì hiện tại hoàn toàn không có quyền thần soán quyền, lại không có thiên tai dịch bệnh, vị trí của ngýõi rất yên ổn, vì sao lại phát sầu?”
“Ngươi ở Giang Nam một thời gian quá dài, bạc thuế muối, phụ hoàng chấp chính hai mươi năm vậy mà chỉ rút được gần ngàn vạn lượng, trong triều nhiều đại quan như vậy nhưng lại chẳng có ai dám ra mặt nói một câu.” Minh Trạm than khẽ, nhìn về phía Nguyễn Hồng Phi, “Ngoại trừ hoàng quyền thì chẳng phải là còn có một thế lực xuyên thấu qua triều thần can thiệp triều chính hay sao?”
“Tuy ta là hoàng đế nhưng thiên hạ này không phải là thiên hạ của ta.”
Tiểu mũm mĩm mỗi ngày hi hi ha ha vậy mà thỉnh thoảng cũng có thể nói ra một chút đạo lý, Nguyễn Hồng Phi trầm mặc một lúc, “Minh Trạm, hoàng triều cho đến nay chưa từng dừng trong tay Hoàng đế. Hạ Thương Chu, Hoàng đế phải cộng trị thiên hạ cùng chư hầu; Tần Hoàng Hán Võ, Hoàng đế cùng chư Vương cộng trị thiên hạ; Ngụy Tấn Nam Bắc triều, Hoàng đế cùng sĩ tộc cộng trị; cho đến nay, Hoàng đế cùng quan viên cộng trị.”
“Quan viên cũng có lập trường và mục tiêu của chính mình, đây cũng không tính là khuyết điểm.” Nguyễn Hồng Phi bình thản nói, “Thiên hạ này cũng không chỉ có một mình Giang Nam. Cũng không phải chỉ có một mình ngươi làm Hoàng đế, ngày sau, thiên thu muôn đời sẽ là như thế.”
Minh Trạm đem chân gác lên tháp, cau mày nói, “Cũng không phải ta muốn làm bá chủ, ăn hết một mình. Bọn quan viên có thể làm quan, có thể tham dự vào chính sự, thương nhân có thể kiếm bạc, phú quý một phương. Nhưng vấn đề hiện tại chính là bọn họ không chỉ thỏa mãn vì quan chức và phú quý, bọn họ còn mưu toan thò tay vào quốc gia, thậm chí còn có thể dùng một cách gián tiếp để đối kháng ta. Ta vừa đăng cơ, cho dù muốn lôi kéo một ai đó thì cũng không phải chuyện một sớm một chiều, Cứ kéo dài như vậy thì tất nhiên sẽ bị người ta lấy mất quyền lực, sau này có nhắc đến cũng đã muộn.”
“Ngươi cấp bách dùng Lâm Vĩnh Thường, lại có nhân tài thi ân khoa, không phải là bồi dưỡng người để sử dụng hay sao.” Nguyễn Hồng Phi cầm lấy tách trà còn sót lại một chút tàn trà ở trên bàn nhỏ, tiện tay phẩy xuống đất rồi rót vào một tách mới đưa cho Minh Trạm, “Vua nào triều thần nấy, cũng không phải không có đạo lý.”
Minh Trạm uống nửa tách rồi trả lại cho Nguyễn Hồng Phi, “Đã có tục lệ ở Vân Quý, việc cải cách thuế muối cũng không khó. Cái khó ở Hoài Dương không phải là thuế muối mà là nợ cũ, ta lưu Mã Duy ở Giang Nam cũng là vì vậy, không ngờ lão Hãn vương lại chết ngay trong thời điểm mấu chốt này…”
“Cũng không biết Lâm Vĩnh Thường hiện tại như thế nào?”
…………..

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.