Hoàn Hảo (Perfect)

Chương 55:




55.1
Tommy Newton đang ghi chú vào kịch bản trong nhà mình ở LosAngeles thì em gái bước ngang qua phòng khách, cô ấy đang nghỉ cuối tuần ở đây.
"Có chuyện gì không ổn sao?" ông ta hỏi.
"Anh vừa có một cuộc gọi kì quặc" cô nở nụ cười căng thẳng "Ít nhất em hy vọng là vậy".
"Los Angeles thì đầy rẫy mấy kẻ rảnh rỗi chuyên phá điện thoại" Tommy trấn an cô. Anh ta nói đùa "ở miền nam California này thì đó cũng là một cách liên lạc đấy. Mọi người ở đây đều coi nhau như người xa lạ, em chưa nghe chuyện đó sao? Đó là lý do thị trấn này được gọi là hang ổ của những người thích sống chui nhủi".
"Nó không phải là một cuộc gọi không lời, Tommy".
"Vậy thì là gì?"
Cô lắc đầu và chậm rãi nói, những nếp nhăn nghi ngờ hằn sâu trên trán.
"Người đàn ông đó tự xưng là Zack Benedict" .
"Zack" Tommy lặp lại với vẻ bực tức "Thật là lố bịch. Gã đó nói gì?"
"Anh ta nói... anh ta sẽ giết anh. Anh ta nói anh biết ai là hung thủ giết Rachel và bây giờ anh ta sẽ giết anh vì đã không ra làm chứng".
"Chuyện khùng điên".
"Anh ta nghe có vẻ không điên, Tommy. Anh ta nghe nghiêm túc chết người" cô khẽ run trước cách chơi chữ không cố ý của mình "Em nghĩ anh nên báo cảnh sát".
Tommy do dự rồi lắc đầu .
"Chỉ là một tên lập dị thôi mà".
"Làm sao một kẻ lập dị có được số điện thoại không có trong danh bạ của anh?"
"Rõ ràng là" anh ta đùa "anh có quen biết với một tên lập dị ".
Em gái anh cầm lấy điện thoại trên bàn cạnh ghế sô pha và ấn tai nghe vào người anh .
"Gọi cảnh sát đi. Nếu anh không làm vì sự an toàn của anh thì hãy làm vì trách nhiệm công dân."
"Được rồi" Tommy thở dài "Để họ cười vào mặt anh".
***.
Trong ngôi nhà ở Beverly Hills, Diana Copeland rời khỏi vòng tay người tình và cầm điện thoại lên.
"Diana" anh ta rên rỉ "Để người làm trả lời đi".
"Đây là đường dây riêng của em" cô giải thích với gã đàn ông có gương mặt quen thuộc với khán giả điện ảnh. "Có thể là thông báo thay đổi lịch quay ngày mai. Xin chào?" cô nói.
"Zack đây, Dee-Dee" giọng nói trầm ấm vang lên "Cô biết ai giết Rachel. Cô để tôi chịu tội thay. Bây giờ cô hãy đi chết đi".
"Zack, đợi đã - " cô hấp tấp, nhưng giọng nói đã ngưng bặt.
"Ai vậy?"
Diana đứng lên, nhìn trân trối anh ta, cơ thể cô đóng băng vì sốc.
"Là Zack Benedict - ".
"Cái gì? Em có chắc không?"
"Anh ta - anh ta gọi em là Dee Dee. Chỉ có Zack mới gọi như thế".
Quay gót bỏ mặc gã kia đứng một mình, cô hướng đến phòng ngủ, lấy điện thoại và nhấn số .
"Tony" cô run rẩy "Tôi vừa nhận được điện thoại - từ Zack Benedict".
"Tôi cũng vậy. Chỉ là chuyện vớ vẩn thôi. Không phải Zack đâu".
"Anh ta gọi tôi là Dee Dee. Chỉ có Zack mới gọi thế. Anh ta nói tôi biết ai là hung thủ và bỏ mặc anh ta vào tù. Anh ta nói sẽ giết tôi".
"Bình tĩnh nào. Nhảm nhí thật! Chỉ là trỏ đùa thôi mà, có thể là phóng viên của tờ báo lá cải nào đó đang thêu dệt nên một câu chuyện".
"Tôi sẽ gọi cảnh sát".
"Tự làm con ngốc nếu cô gọi, nhưng tha cho tôi với. Gã đó không phải Zack đâu".
"Tôi nói là phải".
***.
55.2
Emily McDaniels nằm ườn trên chiếc ghế dài dọc bể bơi trong ngôi nhà của chồng cô, bác sĩ Richard Grover ở Benedict Canyon. Cuộc sống cứ như thời gian trăng mật kéo dài sáu tháng sau ngày cưới, cô quan sát anh bơi qua lại, ngưỡng mộ cách cơ thể anh không tốn chút sức rẽ đôi dòng nước. Anh cắt ngắn đường bơi và ngoi lên mặt nước ngay sát cạnh cô .
"Ai gọi tới vậy em?" anh hỏi, những ngón tay thanh mảnh của khoa giải phẫu thần kinh thuộc trung tâm y tế Cedars-Sinai luồn vào mái tóc sũng nước. "Đừng nói là gọi cho anh đó nha" anh nửa đùa nửa thật cầu xin, hai tay chống lên thành hồ và quan nét mặt tiu nghỉu của cô.
"Không phải của anh" .
"Tốt" anh nói. Rồi anh túm lấy hai đầu gối thon thả của cô và liếc mắt dâm đãng một cách hài hước "Vì cha mẹ anh sẽ không bất lịch sự cắt ngang đêm thứ 7 của hai ta được, đưa cơ thể ngọt ngào của em xuống đây và cho anh thấy em còn yêu anh đi".
"Dick" cô căng thẳng nói "Cha em vừa gọi".
"Có gì không ổn à?" anh trở lại nghiêm túc tức thì và nhảy ra khỏi hồ.
"Ông ấy nói Zack Benedict vừa gọi cho ông".
"Benedict" anh lặp lại khinh bỉ, chộp lấy khăn tắm và lau khô cánh tay .
"Nếu gã lén lút đó thực sự lảng vảng gần Los Angeles thì hắn không chỉ là tên sát nhân mà còn là thằng điên nữa. Cảnh sát sẽ tóm được hắn ngay lập tức. Mà hắn muốn gì vậy?"
"Em. Cha em bảo vậy" cô giải thích bằng giọng run rẩy "anh ta nghĩ em biết ai giết Rachel. Zack muốn em kể cho báo chí biết ai đã làm, và anh ta không giết ai cả" Cô lắc đầu rũ bỏ ý nghĩ và khi cô nói tiếp thì nỗi sợ đã đi qua "Chắc là trò đùa của ai đó. Zack sẽ không bao giờ đe dọa hay làm tổn thương em. Anh nghĩ sao cũng được nhưng Zack không phải là kẻ lén la lén lút. Anh ấy là người tốt nhất em từng gặp ngoài anh ra".
"Em sẽ thuộc phần thiểu số nếu tin điều đó".
"Đó là những gì em biết. Dù anh có nghe hay nhìn thấy chuyện gì trong phiên xử thì sự thật Rachel Evans là một con ả xấu xa, đàn điếm đáng phải chết! Điều sai lầm duy nhất là Zack phải vào tù" cô cười cay nghiệt "Không ai nghĩ về Rachel với tư cách diễn viên, nhưng thật ra cô ả diễn rất giỏi - quá giỏi để không ai biết bộ mặt thật bên dưới những nụ cười kia. Ẳ ta ra vẻ thanh lịch, kín đáo và rất tử tế. Cô ta không có những đức tính đó. Không có gì! Cô ta chỉ là một con mèo hoang".
"Ý em là sao? Một mụ dâm đãng?"
"thêm dâm đãng nữa, nhưng ý em không phải vậy" Emily nói trong lúc thu nhặt cái khăn ướt chồng cô để gần cây dù "Em muốn nói cô ả giống như một con mèo lượn lờ qua những thung lũng, ngóng mắt vào những lon rác của con người và tìm cách ăn vụng lúc họ không để ý".
"Đầy màu sắc" chồng cô trêu "nhưng không giải thích được nhiều lắm".
Emily ngã người trên ghế dài và cố giải thích chi tiết hơn.
"Nếu Rachel biết ai đó muốn một điều gì đó - một vai trong phim, một người đàn ông, một chiếc ghế trong phim trường - cô ta sẽ tìm mọi cách lấy thứ ấy cho bằng được, dù có không thích. Em muốn nói, Diana Copeland tội nghiệp đã yêu Zack - yêu thật lòng - nhưng chỉ giữ tình cảm đó cho riêng mình và chưa từng thổ lộ. Em là người duy nhất biết bí mật đó, một cách tình cờ thôi".
Khi cô im lặng nhìn những ngọn đèn trong hồ thì Dick nói.
"Em chưa từng muốn nói về Benedict hay phiên tòa, nhưng vì em đang nói về chuyện đó, anh thừa nhận mình có chút tò mò với những chuyện chưa từng được công bố trên mặt báo. Không ai biết Diana Copeland từng yêu Benedict".
Emily gật đầu chấp nhận lời đề nghị có thêm thông tin của anh.
"Em tự ra quy tắc không bàn chủ đề này vì em không tin ai cả, ngay cả những người em từng hẹn hò, vì có thể họ sẽ bép xép mọi chuyện cho phóng viên, những kẻ luôn trích dẫn tùy tiện và làm mọi thứ rối tung lên" cô nhìn anh cười và hếch mũi "em nghĩ lần này em có thể phá lệ vì anh đã thề sẽ trân trọng và yêu thương em".
"Anh đoán sẽ em có thể" anh toét miệng cười.
"Em đã không biết cho sau khi phiên tòa kết thúc được vài tháng, và Zack đã vào tù rồi. Em đã viết cho Zack một lá thư và gửi vào đó, nhưng đã bị trả lại nguyên vẹn với dòng chữ viết tay của Zack 'quay lại người gửi'. Vài ngày sau Diana đến gặp em. Cô ta muốn gửi thư cho Zack nhưng dưới tên em. Anh ấy cũng trả lại lá thư đó theo cách y hệt lá của em. Thư của Harrison Ford và Pat Swayze cũng có chung số phận, và em kể cô ta nghe mọi chuyện. Điều kế tiếp mà em còn nhớ là Diana đã khóc lóc thảm thiết".
"Tại sao?" .
"Vì cô ấy đã trở về từ Texas cốt để làm Zack ngạc nhiên. Nhưng khi anh ấy trông thấy cô bên kia tấm kính thì anh liền quay lưng đi và nói bảo vệ đưa cô ra khỏi đó. Em đã nói đó là vì Zack xấu hổ và không muốn gặp lại bạn cũ, và thế là cô ta bật khóc. Diana nói nhà tù anh ấy đang ở trông như một cơn ác mộng khủng khiếp, nó dơ bẩn và nghèo khổ, và bọn họ bắt Zack mặc quần áo tù nhân." .
"Vậy chứ cô ta mong Zack mặc cái gì, đồ vét hiệu Brooks Brothers hả?"
Emily cười buồn và giải thích.
"Nhìn thấy anh trong trang phục đó làm cô ấy đau đớn. Dù sao thì cô ta cũng bắt đầu khóc và kể em nghe cô ấy đã yêu Zack và đó cũng là lý do cô thay đổi lịch trình cũng như chấp nhận một vai nhỏ trong Định Mệnh - chỉ để được gần anh ấy. Rachel đã đoán được tình cảm của Diana vì cô ả đã trêu chọc Diana là đã mê đắm Zack, và khi Diana phủ nhận chuyện đó thì Rachel bắt đầu kè kè theo Zack bất cứ lúc nào có Diana đứng gần. Hãy nhớ là lúc đó Rachel đã vụng trộm với Austin và chuẩn bị ly dị trong thời gian gần. Thế rồi, trong tuần kế tiếp - cùng cái tuần Rachel chết - nhiều người đã nghe thấy cô ả cảnh cáo Zack không được dùng Diana cho bộ phim sắp tới".
"Đúng, nhưng anh ta không bao giờ có thể làm một phim khác, và Diana thì chẳng mất gì".
"Không phải chuyện đó" Emily nói "Vấn đề là Rachel là một ả phù thủy đa đoan. Ẳ không thể chịu đựng được khi nhìn mọi người hạnh phúc. Nếu cô ta biết anh muốn gì thì nhất định ả sẽ tìm cách ngăn anh có được thứ đó hoặc là cướp nó khỏi tay anh".
Chồng cô lặng lẽ quan sát cô một lúc lâu, rồi trầm ngâm nói.
"Cô ta đã cướp của em thứ gì vậy Emily?"
Đầu Emily giật giật rồi cô nói.
"Tony Austin".
"Em giỡn hả".
"Em ước gì mình có thể" Cô cay đắng nói "Không thể tin được sự ngu ngốc của tuổi trẻ. Em hoàn toàn điên lên vì hắn ta".
"Hắn nghiện ma túy và rượu! Sự nghiệp của hắn đã sắp đi toong - ".
"Em biết hết" Emily đứng lên "Nhưng anh phải biết, em đã nghĩ mình có thể cứu được hắn ta. Nhiều năm sau em mới khám phá ra rằng Tony rất có ma lực với phụ nữ: Hắn lạnh lùng và gợi cảm làm phụ nữ cảm thấy như được che chở khỏi mọi biến cố, và rồi họ lại khám phá ra phần sâu bên dưới chỉ là một đứa trẻ vụng về, thế là dâng trào cảm giác muốn bảo vệ hắn. Có lẽ vì điều đó mà Tommy Newton đáng thương đã yêu hắn. Còn Zack là một thái cực khác hẳn Tony - anh ấy không cần ai cả, và ai cũng cảm nhận được điều đó".
Chồng cô phớt lờ câu cuối.
"Tommy Newton" anh khinh bỉ lặp lại "cái gã đạo diễn bộ phim cuối cùng của em yêu Tony Austin?" Khi Emily xác nhận anh liền lắc đầu và nói "Công việc em đã làm từ lúc còn bé làm anh liên tưởng tới cái hầm phân".
"Thỉnh thoảng cũng có" Emily cười "Nhưng hầu hết thời gian thì không - chỉ là công việc - gồm rất nhiều người cần mẫn cùng làm việc trong 4-5 tháng rồi đi theo những hướng khác nhau, một ngày nào đó lại gặp nhau trong một bộ phim khác ".
"Không tệ đến thế" anh mủi lòng, "Vì em đã sống như thế nhiều năm và trở thành người phụ nữ cương trực và ngọt ngào nhất anh từng biết" Quay lại chủ đề khi nãy, anh suy tư "Thật ngạc nhiên là mọi chuyện giữa em, Tony, Rachel và Diana lại không xuất hiện trước tòa".
Emily nhún vai.
"Cảnh sát không thèm tìm kiếm thêm nghi phạm hay động cơ mới. Anh biết đó, họ biết Zack đã sắp đặt để giết Rachel bằng khẩu súng. Chúng ta đều biết như thế. Bên cạnh thông tin anh ấy đã dọa giết ả đêm tối hôm trước và việc Zack có thừa cảm xúc và lý do tài chính để giết Rachel thì anh ấy cũng là người duy nhất đủ 'lạnh' để làm chuyện đó".
"Anh ta phải 'lạnh' ghê lắm mới dám kiêu căng nghĩ mình có thể thoát tội".
"Anh ta rõ ràng là thế" Emily tán thành, nhưng nụ cười của cô trở nên ủy mị và giọng cô xen lẫn ngưỡng mộ "Zack giống như là... có lực hút mạnh mẽ, như cơn gió đến từ nhiều hướng, với nhiều khía cạnh, anh không bao giờ biết Zack sẽ cho anh thấy phần nào trong con người anh ta. Anh ấy có thể hóm hỉnh kinh khủng hoặc ấm áp, hào hiệp, và ngọt ngào hoặc hoàn toàn tinh tế và từng trải".
"Anh ta nghe giống như một mẫu người hoàn hảo quá đi".
"Anh ấy cũng có thể tàn bạo, lạnh lùng và vô tâm".
"Ý thứ hai" Dick nửa đùa nửa thật "anh ta giống kẻ đa nhân cách".
"Anh ấy phức tạp" Emily thừa nhận. "và khép kín. Anh ấy làm việc gì anh thích và bỏ mặc mọi người nghĩ gì. Vì cá tính đó mà Zack có nhiều kẻ thù, nhưng ngay cả những kẻ chống đối anh cũng luôn ngưỡng mộ anh. Anh ấy không quan tâm chuyện mình bị ghét, cũng không quan tâm mình có được ngưỡng mộ hay không. Như mọi người đều nói, anh ấy chỉ quan tâm tới công việc. Anh ấy có vẻ không cần ai cả... ý em là, Zack không muốn có ai đó quá thân cận, ngoại trừ em. Có lẽ em gần gũi anh ấy hơn bất kì ai".
"Đừng nói là anh ta yêu em đó nha. Anh không chịu nổi một chuyện tình tay ba nữa đâu".
Emily phá ra cười .
"Đối với anh ấy em chỉ là một đứa trẻ, đó là lý do em gần gũi anh ta. Anh ấy từng kể em nghe những chuyện em ngờ rằng anh ấy chưa từng kể với Rachel".
"Chuyện gì?"
"Em không biết - những chuyện nhỏ nhặt, như là anh ấy thích thiên văn học. Một đêm nọ, khi chúng em đang quay một phân cảnh ở trang trại gần Dallas, anh ấy đến ngồi cạnh em và gọi tên những ngôi sao trên trời và kể sự tích của chúng. Rachel bước đến hỏi tụi em đang làm gì và khi em kể cô ta nghe thì Rachel liền ngớ người cho là Zack có hứng thú với thiên văn học hoặc là anh ấy biết mọi thứ về nó".
"Tạm gác mấy chuyện đó qua một bên đi, em giải thích sao về cuộc gọi đe dọa cha em nhận được tối nay?"
Cô quàng chân qua một bên ghế.
"Em nghĩ chỉ là một cú điện thoại phá rối và cha em đã lầm lẫn" cô nói " cha em cũng nói ông nghĩ ông đã gặp một ai đó giống Zack lảng vảng quanh khu phố gần căn hộ của ông tối qua".
Nét mặt lo lắng của chồng cô chuyển sang cáu bẳn.
"Có khi nào cha em đang say rượu lúc ông ấy gọi điện cho em không?"
"Em... Em không chắc. có thể. Đừng quá khó khăn với ông ấy" cô nói, đặt bàn tay lên cánh tay chồng "từ lúc em đi ông ấy rất cô đơn. Em là cả cuộc đời của cha em, và giờ em rời bỏ ông để đi lấy anh".
"Em không 'rời bỏ' ông ấy! Em là con gái chứ không phải vợ".
Cô vòng tay qua thắt lưng chồng và tựa đầu lên vai anh .
"Em biết, và ông ấy cũng biết" Khi họ chụm đầu vào nhau cô nói thêm "Vài phút trước anh đã chúc mừng em vì vẫn ngọt ngào và cương trực sau từng ấy năm trong làng giải trí. Xin anh hãy nhớ đó hoàn toàn là nhờ công sức của cha em. Ông ấy đã hy sinh cả đời mình cho em".
Chồng cô hôn lên trán cô "Anh biết".

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.