Hoán Đổi Số Mệnh

Chương 4:




11.
Đối mặt với tôi, người đã hồn bay phách lạc trong cơn mưa, Nhan Tự hiếm khi thể hiện ra một khía cạnh dịu dàng khác của mình.
Anh ta không những hào phóng mời tôi ngồi lên chiếc Rolls-Royce của anh ta, còn cung cấp cho người vô gia cư là tôi một chỗ ở, đó chính là tấm thảm trong nhà của anh ta.
Nửa tiếng sau, tôi bị Nhan Tự dắt lên căn hộ cao cấp anh ta đang ở. Đối mặt với phòng khách lộng lẫy, trang trí đẹp đẽ, tôi mất tự nhiên cởi chiếc áo khoác ướt đẫm nước mưa của mình ra, đối phương ghét bỏ cau mày: “Mau đi tắm đi, nếu như làm bẩn tấm thảm của tôi, tôi sẽ rất tức giận đấy.”
....Tôi cảm ơn anh quá.
Nhà vệ sinh của Nhan Tự còn lớn hơn phòng khách của nhà tôi, tôi vội vàng tắm nhanh, lại mang chiếc quần dài ướt sũng sấy gần khô rồi mới mặc vào.
Sau khi đi ra, tôi tìm thấy Nhan Tự trên sân thượng rộng lớn, anh ta một tay chống lên lan can, ánh mắt đảo quanh người tôi, cuối cùng dừng trên cổ áo đã bị giặt đến biến dạng của tôi, ánh mắt tinh xảo một cách khó hiểu: “Xem ra trên thế giới có người còn thảm hơn tôi, trong lòng tôi tốt hơn nhiều rồi.”
“Cậu nói xem, tôi có phải bi3n thái quá không?”
“Vẫn tốt” tôi chân thành nói
“Suy cho cùng, nhận thức của cậu đối với bản thân mình rất chính xác đó.”
“..........”
Đối với những lời độc mồm độc miệng của Nhan Tự, tôi lại không cảm thấy bị xúc phạm.
Có lẽ là gặp quá nhiều sự khắc nghiệt lỗ m ãng lúc trưởng thành, đến nỗi thái độ xấc xược của đối phương đều cảm thấy có chút dịu dàng.
Trầm mặt một lát, tôi nhìn thiếu niên bên cạnh một tay chống cằm, uể oải đờ đẫn: “Nói như vậy tôi cũng mặc kệ, cậu còn gì nghĩ không thông không?”
“Ngày tháng khổ sở đi...”
Nhan Tự có chút chán nản ngáp một cái: “Nếu không phải nhảy lầu một mình có chút sợ, tôi đã sớm nhảy rồi. Đợi lúc nào cậu lại muốn nhảy, nhớ gọi tôi, tôi đi cùng với cậu.”
...........Bệnh gì vậy?
Tôi quả quyết bác bỏ suy nghĩ của anh ta “ Cậu chết tâm đi......tôi sẽ không t.ự s.á.t đâu”
Nhan Tự nghiêng đầu nhìn tôi: “Cậu không muốn khiến bọn họ hối hận sao?”
“Bọn họ sẽ không hối hận đâu.” Tôi không cho là đúng
“Kỳ vọng bản thân là duy nhất và sâu sắc đối với người khác mà nói quả thực là một việc quá thiển cận.”
“Chỉ cần ý thức được bản thân không có đặc biệt như vậy, tự nhiên không muốn chết nữa thôi.”
Nghe vậy, đối phương suy nghĩ rất lâu, lại không phản bác.
Có lẽ là cảm thấy cùng tôi nói chuyện vẫn tính là có hứng thú, đêm đó Nhan Tự hào phóng cho phép tôi ngủ trên sofa nhà anh ta.
Ngày thứ 2, vẫn rất khách sáo mời tôi ngồi trên chiếc Rolls-Royce của anh ta.
“Đúng rồi, đợi một lát cậu tự mình đi vào trường nhé.”
Đối phương ngồi ở đầu bên kia, dùng lược uốn tóc cẩn thận chỉnh đốn lại kiểu tóc.
“Tôi không muốn người khác hiểu lầm quan hệ của chúng ta.”
“.........”
Tôi không tranh cãi với anh ta, đến cổng trường liền dứt khoát xuống xe.
Vốn định đến văn phòng tìm chủ nhiệm cầu tình, xin ông ấy nghĩ biện pháp thuyết phục ba tôi, qua khung cửa sổ mở một nửa, lại nhìn thấy ông chú ngày đó cũng đang có mặt, ngồi kế bên ông ấy còn có một người đàn ông trung niên khí chất bất phàm.
Ba người không biết đang nói cái gì, thần sắc đều rất nghiêm túc.
Biết rằng bây giờ không phải thời cơ tốt, tôi chỉ đành chán nản quay trở lại phòng học. Vừa bước vào cửa, hầu hết tất cả bạn học đều nhìn chằm chằm vào tôi, sắc mặt kỳ lạ, tôi không để trong lòng, từ trong ngăn bàn lấy ra cuốn sách bắt đầu ôn tập.
Bạn cùng bàn của tôi thấy vậy, lặng lẽ đưa cho tôi một chiếc điện thoại đang mở.
trên màn hình, một đoạn video rung lắc đang phát.
Chỉ nhìn thấy một nữ sinh gầy gò với đầu tóc rối bù hai tay bị trói ra đằng sau, một bàn chân đi giày cao gót bằng da đang tàn nhẫn đá vào ngực và bụng cô ấy.
Mà nữ sinh ngoan cố cắn chặt môi, đầu rũ xuống một tiếng cũng không bật ra, bên ngoài màn hình phảng phất tiếng chửi rủa: “Đừng xem thường người khác, ngực vẫn rất lớn!”
“Cho mày câu dẫn Nhan Tự này!”
“ Con đi.ếm! con khốn hèn hạ!”
Kèm theo những lời tục tĩu không ngừng, dây đeo đồ lót rộng thùng thình của nữ sinh bị tuột xuống, suýt chút nữa đã để lộ cảnh xuân.
Cuối cùng cũng biết được bạn học đang xem cái gì, đầu óc tôi muốn nổ tung rồi........
Tôi lúc đó bị bọn họ kéo vào nhà vệ nữ, bị đá đến phân tâm, lại không biết cả quá trình bị người ta quay video lại,....vẫn chỉ mặc đồ lót.
Nội y bị rách đó là tôi tự dùng vải buộc lại, vốn dĩ không che đậy được gì cả!
nên làm sao đây!
Tôi nên làm sao đây!
Tôi dùng sách ngữ văn che chắn khuôn mặt lại, đã đau đớn đến mức hai mắt đỏ ngầu, hai tay run rẩy không thể kiểm soát được!
Khoảnh khắc tiếp theo, trên đỉnh đầu truyền đến một tiếng cười lạnh lùng: “Ồ? vẫn đang học sao?”
Tôi ngẩng đầu, đúng lúc nhìn thấy La Ngọc Đình đang đứng trước mặt, một khuôn mặt lạnh lùng tràn đầy cao ngạo: “Đừng giãy giụa nữa, chưa nghe qua rồng sinh rồng, phượng sinh phượng, con gái của chuột biết đào hang chưa?”
Tôi nghe thấy giọng của mình đang run lên: “Tôi là rồng là phượng, có liên quan gì đến cô?”
Dường như ngạc nhiên với sự gan dạ của tôi, cô ta cười: “Vẫn còn rất ngạo mạn sao?”
Lại lấy ra cái video đó lắc lư trước mắt tôi: “Mày nói xem, đợi Nhan Tự nhìn thấy mày trong một hình dáng nhếch nhác thảm hại này, mày còn có thể ngạo mạn nữa không?”
Cậu cho rằng ai cũng như cậu trong não toàn chuyện yêu đương hay sao?
Lời đến bên miệng, tôi đột nhiên đổi lời: “Cậu chụp mờ như vậy, cậu ấy làm sao biết đó là tôi?”
Quả nhiên, đối phương nghe xong liền sững sờ: “ Bởi....bởi vì chính là mày bị tao đá mà!”
“Cậu có bằng chứng gì?”
Cô ta nghe xong sốt ruột rồi: “Cần bằng chứng chứ gì? Mấy tỷ muội của tao lúc ở đó đều có thể làm chứng!”
“Trâu bò”
Nghe vậy, tôi ấn điện thoại xuống học bàn, giơ ngón cái lên với cô ta.
Giằng co trong giây lát, chủ nhiệm lớp đẩy cửa bước vào rồi.
“Trình Lạc, ra ngoài một lát.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.