Hoa Vô Tư

Chương 8: Hắn ghen?




Bên trong căn phòng tràn ngập mùi hương thanh mát, một nam nhân tuấn mĩ đang lười biếng nằm nghiêng trên giường, trung y hơi mở để lộ làn da trắng mịn như nữ nhân. Hắn dùng ngón trỏ chơi đùa cùng tiểu bạch miêu bên cạnh, khẽ hỏi hắc y nhân đang quỳ gối trước mặt:
“Ngươi nói nàng có võ công?”
“Vâng. Thuộc hạ tận mắt nhìn thấy nàng bắt mũi tên bằng tay không.”
Hắc y nhân báo cáo xong lập tức cúi đầu không dám nhìn thẳng vào nam nhân trên giường. Hắn vừa quỳ một gối trên sàn vừa cắn răng nhẫn nhịn đau đớn, một lúc lâu sau mới có thể làm cho giọng mình bình tĩnh hơn.
“Vương gia, nếu không còn chuyện gì khác, thuộc hạ xin lui xuống trước.”
Long Tử Hiên nhìn tư thế nửa quỳ kì lạ của ẩn vệ, không nhịn được mà bật cười:
“Được rồi, ngươi có thể đi.”
Ẩn vệ nghe chủ nhân nói xong như được đại xá, vội vàng hành lễ rồi lui ra ngoài. Mặc dù hắn cao to lực lưỡng, nhưng tư thế lúc này lại khép nép tựa như dáng đi của các thiếu nữ làm người ta không dám nhìn thẳng. Dù hắn cố gắng không đụng đến vết thương trên mông, nhưng mới chỉ di chuyển một chút thôi đã đau đến nhe răng trợn mắt rồi!
Đợi đến lúc ẩn vệ uốn éo thân mình ra tới cửa, trăng đã lên cao từ lúc nào. Hắn nhắm chặt hai mắt, ngửa đầu lên trời, thầm nghĩ tại sao bản thân lại xui xẻo như thế! Nhiều năm vào sinh ra tử vì vương gia, hắn chưa từng sợ hãi bất kì vết thương nào, duy chỉ có lần này là để lại trong lòng hắn một bóng ma thật lớn. Nếu chữa không cẩn thận, rất có thể sau này hắn sẽ đoạn tử tuyệt tôn… Không, không, không! Không thể nào như thế được!
---
Y quán ban đầu thật sự rất tồi tàn, nhưng qua một phen cố sức của ta thì sạch sẽ hơn rất nhiều. Nghiêm Cảnh bận rộn việc sắp xếp các loại thuốc, ta thì đứng ở góc phòng nhìn chằm chằm vào hắn. Không phải vì ta không muốn giúp, mà chỉ cần ta lại gần là hắn sẽ tự động né tránh, thậm chí ánh mắt tràn ngập sợ hãi. Thời điểm lần đầu tiên ta nói chuyện với hắn, hắn cũng không xa lánh ta thế này!
Đang lúc ta tủi thân đến mức sắp hóa thành oán phụ, Nghiêm Cảnh cuối cùng cũng làm xong việc. Ta lập tức đổi sang vẻ mặt hớn hở, muốn chạy qua chỗ hắn nhưng lại thôi, chỉ dám đứng ở xa nhăn nhó:
“Huynh định tránh ta đến khi nào chứ?”
Nghiêm Cảnh ho nhẹ, miễn cưỡng cười:
“Ta không có. Hiện tại chẳng phải đang nói chuyện với cô sao?”
“Huynh…”
Ta trợn mắt liếc hắn, tay không quên giơ lên tạo thành nắm đấm.
“Thử lơ ta lần nữa, xem ta có đánh huynh không?”
“Cô thật dám đánh ta?”
Nghiêm Cảnh hỏi thế làm ta có hơi bối rối, tên khốn này ỷ vào việc ta thích hắn nên không sợ ta chút nào sao? Ta thu nắm tay lại giấu sau lưng, nhịn hắn lần này!
“Được. Xem như ta không dám đánh huynh, chỉ đùa với huynh thôi. Hiện tại đã thấy đói chưa? Ta dẫn huynh đi ăn trưa nha?”
Nghiêm Cảnh nhìn sắc trời, nhướn mày suy nghĩ một lúc rồi mới gật đầu.
“Ngày mai mới bắt đầu làm việc, xem như chiều ý cô.”
Chiều ý ta? Làm ơn đi! Tuy mục đích chính của ta là muốn tham quan kinh thành lần hai, nhưng kẻ được lợi không ai khác ngoài hắn! Nghĩ tới việc ta phải ngồi ngắm hắn thưởng thức các món ngon của tửu lâu mà không đụng vào được chút nào là đủ làm ta tủi thân rồi. Ngày hôm qua xui xẻo thế nào lại đụng trúng cái kẻ mặt trắng vương gia kia, hôm nay ta nhất định phải chơi cho thỏa thích.
Mặc dù trong lòng liên tục mắng Nghiêm Cảnh, nhưng ta vẫn ngoan ngoãn dẫn hắn đến tửu lâu nổi tiếng nhất kinh thành. Khỏi phải nói lúc đứng trước cửa Hoa Lâu, vẻ mặt của hắn đen tới mức độ nào.
Sở dĩ nơi này nổi tiếng là vì các mỹ nữ ở đây rất được yêu thích. Tầng một của Hoa Lâu bày trí khá đơn giản nhưng cái nào cũng là hàng thượng đẳng, từ bàn ghế cho đến thảm lót đều dùng loại tốt nhất, cho nên chỉ những kẻ có tiền mới dám đặt chân đến đây. Mà mục tiêu của ta là tầng hai cơ, chính là lầu xanh trong truyền thuyết đó!
Ta chỉnh trang lại y phục của mình, hiên ngang đi trước Nghiêm Cảnh. Thời điểm vừa vào cửa, một bóng hồng không biết từ đâu lao nhanh đến đâm sầm vào ta. Ngực ta bị đập mạnh nên có phần hơi đau, nhưng đối phương vẫn thảm hơn nhiều, ngã mạnh xuống đất đánh “rầm” một cái. Cả mấy chục bàn ăn dường như đều bị giật mình, đủ loại ánh mắt bắn phá về phía này.
“Cô không sao chứ?”
“Cô không sao chứ?”
Giọng của ta và Nghiêm Cảnh gần như vang lên cùng một lúc, nhưng hắn là đang gấp gáp vươn tay nắm vai ta, còn ta lại đưa tay về phía thiếu nữ đang nằm trên sàn. Thấy ta quay đầu nhìn hắn, Nghiêm Cảnh chột dạ rút tay về.
Thiếu nữ hồng y sau một hồi vật lộn với mớ trang sức che kín đầu rốt cuộc cũng bò dậy được, hai tay ôm ngực thở hổn hển, hét lên:
“Kẻ nào to gan?”
Chất giọng “thánh thót” của nàng dọa ta giật nảy cả mình, người thì nhỏ nhắn nhưng cổ họng tốt thật đấy!
“Xin lỗi. Cô không sao chứ?”
Vốn muốn đỡ thiếu nữ dậy, ai ngờ nàng giở thói tiểu thư hất văng tay ta:
“Đừng chạm bàn tay dơ bẩn của ngươi vào người ta! Ngươi không có mắt à?”
Mặt ta nghệch ra một lúc rồi mới kịp hiểu rằng mình bị người ta mắng là bẩn! Quay đầu nhìn Nghiêm Cảnh, thấy hắn cười cười ý bảo không hề, thế này ta mới hài lòng:
“Huynh không chê ta bẩn là được. Đi thôi, chúng ta lên tầng hai.”
“Ngươi…”
Thiếu nữ cảm thấy bẽ mặt khi bị cho ra rìa, không biết lấy sức từ đâu, nàng bật dậy rồi chắn đường bọn ta, khuôn mặt xinh đẹp hơi tái đi.
“Ngươi biết ta là...”
“Cô nghĩ ta quan tâm cô là ai sao?” Ta không kiên nhẫn cắt ngang lời nàng.
Người ở đây cũng thật lạ nhỉ? Mỗi lần gặp chuyện đều mở miệng đem thân thế ra dọa nạt đối phương, nếu chẳng may đụng phải nhân sĩ giang hồ thì thiếu nữ này đã bị đánh thành đầu heo rồi. Ta tự nhận mình là người có tấm lòng rộng lượng không gì đo đếm được, cộng thêm tiểu thư đây còn nhỏ nên không muốn so đo cùng nàng.
“Thật mất hứng. Nghiêm Cảnh, chúng ta đi nơi khác đi.”
Ta xoay người vỗ vào vai Nghiêm Cảnh, hắn không suy nghĩ liền gật đầu, đáng lí ra ngay từ đầu ta nên biết hắn không thích nơi này.
Thiếu nữ hồng y như bị hóa đá, ngơ ngác nhìn theo bóng lưng của bọn ta, miệng còn há thật to. Chưa từng bị người khác ngắt lời sao? Biểu cảm khoa trương quá đi mất. Ta nghĩ thế, len lén bĩu môi.
“Đ... Đứng lại! Ai cho ngươi đi?”
Cứ hét thoải mái, dù có gào to thế nào đi nữa ta cũng chẳng quan tâm. Ngày hôm nay vừa ra cửa đã gặp điềm xui, phải cẩn thận mới được.
Dường như miệng ta là miệng quạ đen, trong lòng mới nghĩ như thế xong thì phía sau đã vang lên chất giọng quen thuộc.
“Hắc cô nương?”
Cái gì thế? Ta hít một hơi thật sâu, quay phắt người lại. Không xong rồi, là tên vương gia mặt trắng và Mộ điên khùng! Sao Chổi đại nhân cảm thấy cô đơn quá nên cố tình chiếu trúng ta hai lần liên tiếp phải không?
Long Tử Hiên vận áo bào trắng đơn giản từ trên lầu đi xuống, bên tay còn cầm theo một cái quạt họa phong cảnh. Phải công nhận vẻ đẹp của hắn quá kinh diễm, giống như hắn đi đến đâu cũng có một mặt trời lủng lẳng phía sau vậy. Toàn bộ khách nhân đều hành lễ với hắn thật nhanh, vẻ mặt của họ như gặp được tiên nhân. Ta thấy họ phấn khích đến mức sắp nhào lên ôm chân hắn, xem ra người này rất được dân chúng yêu thích. Nói đâu xa, Nghiêm Cảnh cũng đang hành lễ đây, chỉ riêng có ta và vị thiếu nữ nhỏ nhắn đằng kia là trơ ra mà thôi. Khoan đã, nếu ta không nhìn nhầm thì nàng ấy đang chạy đến ôm cánh tay của vương gia mặt trắng?
“Vương gia, người ta bị đau~”
Nàng như một con chim yến nhỏ nép vào người Long Tử Hiên, trên mặt là hai áng mây hồng mềm mại, chất giọng nũng nịu khiến nam nhân phải động lòng.
“Hinh Nhi, đây là nơi đông người.”
Giọng của Long Tử Hiên có phần nghiêm khắc, nhưng không che giấu được sự sủng nịch. Ta nghe mà rợn cả người, vô thức nhích lại gần Nghiêm Cảnh. Hắn cúi đầu nhìn ta, ánh mắt sâu thẳm.
“Cô quen vương gia sao? Hắc cô nương?”
Ta lắc đầu lia lịa, nhỏ giọng: “Chúng ta mau đi thôi, đợi về nhà ta sẽ giải thích!”
“Các ngươi không được đi! Vương gia, vừa rồi nàng dám vô lễ với ta!”
Người ta đã vặn nhỏ âm giọng nhưng vị tiểu thư kia cứ phải cố tình nghe được là thế nào chứ!
Long Tử Hiên nhìn ta một lúc nhưng không nói gì, Mộ Viên Sơ lại thích ý, nói:
“Lương Hinh, ngay cả vương gia mà nàng ấy cũng không xem ra gì, thì muội nói xem phải làm sao đây?”
Thiếu nữ tên Lương Hinh vẫn không hiểu gì, chỉ cần biết mình mới bị khinh thường! Nàng cầm lấy ống tay áo của Long Tử Hiên, đôi mắt nhanh chóng ướt đẫm.
“Vương gia, ngài sẽ không để Hinh Nhi bị bắt nạt như thế, phải không?”
Sự việc có phải hơi thoát ra khỏi tầm kiểm soát rồi không? Mọi người đang nhìn chúng ta với ánh mắt xem kịch vui, Hinh cô nương đây lại thích ý diễn trò ân ân ái ái gì đó. Ta thấy máu mình sắp sôi lên, nhưng nghĩ tới việc ba người trước mắt là con cháu vương tộc nên đành nuốt cục tức xuống. Nghiêm Cảnh không biết từ lúc nào đã nhích tới trước, lưng thẳng tắp đối mặt với Long Tử Hiên.
Vừa nhìn thấy Nghiêm Cảnh, không khí xung quanh vị vương gia kia lập tức thay đổi. Từ một người ấm áp nho nhã, hắn lập tức trở thành một khối băng lạnh, sát khí ẩn hiện liên tục. Có lẽ do Nghiêm Cảnh không biết võ công nên chẳng cảm thấy gì, nhưng người phàm như Long Tử Hiên làm sao qua mắt ta được?
Đương lúc căng thẳng, Lương Hinh lại bất đắc dĩ trở thành nhân vật không liên quan, nàng tức giận giật ống tay áo Long Tử Hiên, thế này mới làm bầu không khí trong tửu lâu dịu xuống.
“Hinh Nhi, đừng quấy. Hắc cô nương là bằng hữu của ta.”
Long vương gia đột nhiên nhìn ta rồi nói một câu như thế, dù trong lòng đang cảnh giác và mất vui nhưng ta lại tỏ vẻ như không có việc gì.
Lương Hinh bị một câu nói của Long Tử Hiên tổn thương, cúi đầu siết chặt hai đấm, móng tay cắm sâu vào da thịt. Nữ nhân vốn rất nhạy cảm, nàng chỉ cần nhìn thái độ của vương gia đối với ta cũng đủ suy diễn linh tinh rồi.
Đừng nghĩ ta sẽ cảm kích vương gia mặt trắng. Nếu không phải năm lần bảy lượt gặp phải bọn họ, ta đã sớm vui vẻ cùng Nghiêm Cảnh rồi.
Ta bình tĩnh nhìn hai nam một nữ trước mặt, nhẹ nhàng lên tiếng:
“Ý tốt của vương gia tiểu nữ xin nhận, nhưng tiểu nữ là kẻ hèn mọn, không dám xưng là bằng hữu của ngài.”
Nghiêm Cảnh từ đầu đến cuối không nói gì nhiều, lúc này đột nhiên vươn năm ngón tay thon dài bao trọn lấy bàn tay trắng trẻo của ta. Trong phút chốc, ta như lọt vào giữa biển tình ấm nóng, tâm trạng bực bội cũng bay biến. Da thịt của hắn thật mềm mịn, người này thật sự là một thư sinh nghèo sao? Cho dù quanh năm phơi thuốc kiếm sống thì tay cũng không thể đẹp như vậy được. Hơn nữa, hắn luôn miệng nói nam nữ thụ thụ bất tương thân, còn không cho ta động tay động chân, sao bây giờ lại hành động kì lạ thế nhỉ?
Nghiêm Cảnh không nói lời nào, chỉ gật đầu với Long Tử Hiên rồi kéo ta ra ngoài. Hắn đi rất vội, như thể sợ bọn người kia đuổi theo gây chuyện, báo hại ta suýt nữa thì vấp phải cửa!
Từ Hoa Lâu vang lên tiếng cười ha hả của Mộ Viên Sơ, tên này đúng là mắc bệnh, lần sau gặp hắn ta nhất định sẽ đi đường vòng.
Long Tử Hiên lúc này mới say sang dỗ dành Lương Hinh, dáng vẻ ôn hòa đầy quan tâm có vẻ hoàn toàn đối lập với một nam nhân vốn nổi danh không gần nữ sắc.
Ta không biết, cũng không quan tâm đến bọn họ. Cái ta thắc mắc là Nghiêm Cảnh sao lại bày ra vẻ mặt như ai cướp mất tiền của hắn thế này…
“Nghiêm Cảnh? Làm sao thế?”
Dường như thấy mình phản ứng hơi thái quá, Nghiêm Cảnh chầm chậm thu tay về.
“Nói đi, cô làm sao quen biết vương gia?”
Ta à một tiếng, không muốn nhắc đến chuyện này lắm nên qua loa:
“Hôm qua đang đi trên đường thì gặp, hắn hỏi tên nên ta bảo tên ta là Hắc Cẩu. Huynh thấy rồi đó, vừa rồi hắn gọi ta là Hắc cô nương. Có chuyện gì sao? Huynh quen biết hắn?”
“Không biết.”
Nghiêm Cảnh trả lời nhanh gọn, sau đó bụng đột nhiên réo lên, hắn ngại ngùng quay đầu đi. Ta sực nhớ cả hai vẫn chưa ăn gì nên nhìn quanh, muốn xem có gì ngon hay không. Thấy ta hết ngó đông lại ngó tây, Nghiêm Cảnh đành nói:
“Hay là thế này, chúng ta mua chút đồ, ta sẽ tự nấu.”
Nếu cứ ra ngoài ăn mãi thế này thì rất bất tiện, hơn nữa từ ngày mai Nghiêm Cảnh phải trông coi y quán, hắn làm sao nấu ăn? Ta chợt cảm thấy bản thân có hơi vô dụng, chỉ biết bám lấy hắn mà thôi.
“Được. Huynh dạy ta, sau này ta sẽ nấu giúp huynh.”
Nghe ta đề nghị, Nghiêm Cảnh chần chừ không đáp. Gì đây? Sợ ta làm hỏng cả nhà bếp sao?
“Nếu huynh không dạy ta, vậy thì ta dùng phép biến ra được không?”
“Không được!”
Dưới sự bám riết năn nỉ không dứt, Nghiêm Cảnh đành chấp nhận, mang ta đi mua chút rau và một con cá xong lập tức trở về. Hắn cứ vội vàng hối thúc, đi nhanh hơn bình thường nhiều lắm. Chỉ một chút thôi, nhưng ta cảm nhận được hắn đang ghen.
Trong đầu mơ màng hiện lên bóng lưng cao lớn đứng chắn trước người, ta mỉm cười, khẽ bám lấy ống tay áo của Nghiêm Cảnh. Cho dù hắn chỉ là một đại phu vô danh, nhưng lúc cần thiết thì rất đáng tin, rất dũng cảm, vương gia mà hắn cũng không sợ sao? Đúng là bị lây tính tình bất cần của ta rồi.
Cảm ơn huynh, Nghiêm Cảnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.