Hoa Vô Tư

Chương 2: Rốt cuộc trở thành người




Dọn đến nhà Nghiêm Cảnh được vài ngày, ta phát hiện ra hắn là một tên ngố chính hiệu. Ví dụ như sáng nay phơi thảo dược, hắn để lẫn mấy cọng cỏ dại vào đó mà không hay biết, thậm chí còn tự khen mình tài giỏi rồi đứng trong sân hát vu vơ.
Ta không nỡ để hắn phạm sai lầm nên quyết định sử dụng tiên khí làm mấy cọng cỏ dại dài ra. Vậy mà đến buổi trưa hắn gom thảo dược lại thì mới phát hiện sự khác thường, gương mặt tuấn tú lúc đó đỏ bừng. Ta cứ nghĩ hắn đang mắc cỡ, ai ngờ hắn giận dữ mắng:
“Là tên khốn nào dám ném cỏ vào chỗ ta phơi thảo dược chứ?”
Ta thật sự rất muốn nói với hắn: “Nghiêm Cảnh à, ngươi nên nhìn nhận sự việc một cách đơn giản hơn!”
Cơm canh của hắn toàn là đồ cũ từ mấy ngày hôm trước, hắn tâm sự với ta rằng hắn đang tích tiền để sau này cưới thê tử. Có lẽ Ái Liên đã vô tình để lại bóng ma trong lòng hắn, thời gian dài sau này có chữa được hay không thì ta không biết, nhưng có thể chắc chắn rằng hắn bị ám ảnh rất nặng về vấn đề tiền bạc.
Nhiều lần ta muốn nói chuyện với hắn nhưng không được, chỉ có thể nhìn hắn ngồi đó ngẩn người và bắt đầu lảm nhảm. Ta rất thích nhìn hắn nghiêng nghiêng đầu, trông như một đứa trẻ vậy. Ta ở cạnh hắn một tháng rồi, mặc dù mỗi lần hắn tâm sự thì ta chỉ lắc lư không trả lời, nhưng đêm nào hắn cũng rất kiên nhẫn nói chuyện với ta.
“Ngươi biết không, ta thật sự rất muốn trở thành một đại phu. Ta sẽ ở phía trước khám bệnh kiếm tiền, còn thê tử của ta ở phía sau lo cơm nước. Cuộc sống hạnh phúc mĩ mãn biết bao.”
Hắn cúi đầu chạm vào cánh hoa của ta, đôi mắt hắn phủ đầy sương mù, giọng nói có chút run rẩy.
“Ta yêu nàng ấy như thế… vì sao chứ?”
Tên ngố này suốt ngày chỉ biết than vãn thôi, thay vì dành thời gian nói chuyện với ta, hắn nên đi đọc sách mới đúng. Nghiêm Cảnh không nghe được tiếng lòng của ta, hắn chỉ mím môi nhìn mưa đêm bên ngoài cửa sổ, tiếng mưa lộp bộp rơi trên mái nhà như gõ vào tim hắn từng hồi. Ta nhìn hắn mà không kiềm được thở dài, chưa bao giờ khao khát trở thành người lại trở nên mãnh liệt như thế.
“Vô Tư, cho dù ta nói gì thì ngươi luôn im lặng lắng nghe, chỉ có ngươi tốt với ta thôi.”
Hắn cười nhẹ, không hiểu sao nhìn hắn như thế lại khiến ta cảm thấy trống rỗng.
“Nếu ngươi là người thì tốt biết mấy...”
Ta run rẩy không biết làm sao, có lẽ là vui mừng chăng? Hắn cũng muốn ta trở thành người?
“Thật sao?”
Ta không kiềm được bật thốt, sau đó trông thấy hắn ngã mạnh ở trên mặt đất, ngón tay chỉ vào ta run lên từng đợt nhưng không nói được gì. Vẻ mặt hắn hoảng hốt như gặp quỷ, thế này ta mới biết mình vừa phát ra âm thanh khiến hắn giật mình.
“Y-yêu…”
Ta biết hắn đang nghĩ gì, vội vàng cắt ngang lời hắn:
“Ta không phải yêu quái.”
Lần này hắn thật sự nghe được rõ ràng, hai mắt trợn tròn ngất xỉu. Không phải mỗi ngày hắn đều nói chuyện với ta sao? Thật là một kẻ nhát gan.
Thời gian trôi qua từng chút một, hắn vẫn nằm ở trên nền đất lạnh lẽo, bên ngoài trời đang còn mưa lất phất. Ta sợ hắn bị bệnh nên dùng tiên khí đỡ hắn lên giường, kéo chăn trùm lên người hắn. Làm xong hết thảy, ta cảm thấy rất mệt mỏi. Dù sao thì ta chưa thật sự thành người, vận dụng tiên khí không thành thạo cho lắm. Khoảng nửa đêm, Nghiêm Cảnh giật mình tỉnh dậy. Ta thấy hắn thở phào nhẹ nhõm, sau đó nhìn ta đầy cảnh giác.
“T-thì ra là mơ.”
Nhìn hắn sợ sệt như thế ta lại thấy vui vẻ, ta đợi đến lúc hắn trèo xuống giường đi uống nước mới lên tiếng:
“Ngươi sợ sao?”
Lần này Nghiêm Cảnh bị ta dọa sặc, hắn ho khù khụ, ho đến mức sắc mặt đỏ gay. Ta cảm thấy có chút áy náy vì đã hù hắn. Có lẽ là hắn đã bình tĩnh hơn một chút, rụt rè như thiếu nữ mới lớn nhìn ta:
“Ngươi nói được? Ngươi là yêu quái?”
“Ta không phải yêu quái, là hoa yêu.”
“Có khác gì nhau chứ?”
“Có. Ta không làm hại con người, ta cũng sẽ không làm hại ngươi. Hơn nữa, chính ngươi mang ta về đây, ngươi phải chịu trách nhiệm với ta.”
Thân thể Nghiêm Cảnh chợt cứng đờ, chắc hắn đang nghĩ tới mấy ngày trước tâm sự với ta.
“Ngươi thật sự sẽ không làm hại ta?”
“Chắc chắn.”
Hắn nhìn xung quanh một lúc lâu mới dám nhìn qua chỗ ta:
“Ta hiểu rồi. Vậy những chuyện ta từng nói ngươi đều nghe hiểu sao?”
“Ừm.”
Hắn suy nghĩ cái gì đó rồi bất chợt đỏ mặt:
“Vậy lúc ta thay đồ?”
“Ta thấy hết.”
Ta thành thật trả lời hắn, dù sao thì ta cũng không biết chuyện đó thì có gì to tát. Nhưng mặt hắn lại càng đỏ, suýt thì nhỏ ra máu.
“Ta phải đem ngươi trả về chỗ cũ!”
Hắn ôm chậu hoa lên, giọng ta lập tức trở nên buồn bã:
“Chẳng phải ngươi nói nếu ta là con người thì tốt biết mấy?”
Nghiêm Cảnh dừng lại, hắn đứng đó rất lâu không nói gì làm ta sợ hãi. Con người luôn không giữ lời hứa, chẳng lẽ hắn cũng như vậy sao? Đang lúc ta thất vọng, hắn đột nhiên thở dài rồi đặt ta xuống vị trí cũ.
“Ngươi đã giúp ta dọn sân có phải hay không?”
Ta thành thật gật đầu, mấy cánh hoa cùng rũ xuống như sắp héo đến nơi.
“X-xin lỗi. Vì đây là lần đầu tiên ta thấy một bông hoa có thể nói chuyện nên mới… Ngươi có thể biến thành người sao?”
“Ta cũng không biết, ta chưa thử...”
Nghiêm Cảnh nhìn chằm chằm như thể ta sắp mọc ra hai tay hai chân vậy, hắn như thế này làm ta sợ hãi.
“Ngươi thử xem...”
Nghiêm Cảnh đóng sửa sổ lại rồi mang vẻ mặt vừa sợ vừa phấn khích đứng đó, ánh trăng không chen qua cửa sổ được nên trong nhà khá tối. Ta im lặng tập trung tiên khí vào những cánh hoa, sau đó nghĩ đến con người, trong lòng tĩnh lặng. Ánh sáng trắng nhu hòa bao trùm khắp không gian, ta ngơ ngác nhìn Nghiêm Cảnh đang thu nhỏ với tốc độ kinh người. Không! Là ta cao hơn, ta thật sự trở thành người!
Giây phút Nghiêm Cảnh mở mắt ra, hắn chỉ có thể lờ mờ thấy được một bóng người nhỏ xinh đứng đó, mái tóc đen dài xõa đến thắt lưng. Trái tim hắn như muốn nhảy ra ngoài, phần vì sợ, phần vì rung động.
Ta cũng ngơ ngác nhìn tay chân của mình, ta có thể trở thành người rồi? Ta thử bước tới trước một bước, ai ngờ không quen nên vấp một cái. Nghiêm Cảnh phản ứng khá nhanh, hắn vươn tay ra đỡ ta, cuối cùng lại bị ta đè dưới thân. Ta đột nhiên òa khóc như một đứa trẻ, hắn lúng túng muốn đỡ ta dậy.
“Ngươi làm sao thế?”
Hắn lúc này mới phát hiện ta không có mặc y phục, da thịt mềm mại trắng mịn hiện ra ngay trước mắt hắn. Ta có thể nhìn thấy vẻ kinh hoảng của hắn qua màn nước mắt. Nghiêm Cảnh quơ tay lấy cái chăn rồi quấn ta lại kín mít, hắn xấu hổ bế ta lên giường.
“Ngươi ngồi ở đây, ta đi tìm quần áo.”
Lúc ta mặc quần áo xong lại hạnh phúc khóc một trận, Nghiêm Cảnh thì không biết làm sao, chỉ có thể ngồi trên ghế nhìn ta:
“Ta chỉ nói chơi thôi, không ngờ ngươi thật sự biến thành người. Sau này ngươi định làm gì?”
Ta lau nước mắt, nghiêm túc nhìn hắn:
“Ta muốn ở đây.”
Nghiêm Cảnh cực kì khó xử:
“Cô nương à, ta thật sự rất nghèo, ngươi nên tìm một nơi tốt hơn chứ?”
“Nhưng ngươi mang ta…”
Ta còn chưa nói hết câu, Nghiêm Cảnh đã khổ sở phất tay:
“Được rồi. Là lỗi của ta. Nhưng ta nuôi bản thân còn không nổi, ngươi bảo ta phải làm sao đây?”
Ta nhìn hắn, vô tội nói:
“Ta không cần ăn cơm, ta chỉ cần uống nước là được.”
Thấy dáng vẻ tội nghiệp của ta, hắn lập tức áy náy:
“Không phải ta ghét ngươi hay gì, mà thật sự là ta rất nghèo.”
Ta gấp gáp trả lời:
“Ta thật sự không cần ăn cơm. Ta là hoa tinh mà.”
Lúc này hắn cảm thấy nhức đầu, vội hỏi vài câu rồi bảo ta đi ngủ, còn mình thì ra ngoài cửa ngồi suy ngẫm suốt đêm. Ta ngang nhiên chiếm giường của hắn mà nằm, dù sao thì chỉ có hắn tốt với ta, ta không ở cùng hắn thì biết đi đâu đây?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.