Hoa Vô Tư

Chương 11: Vương phủ




A Ngưu không được thông minh cho lắm nhưng lại khá nhạy với các loại thảo dược, có lẽ trước kia đi cùng Nghiêm Cảnh nhiều nên học lóm được một chút. Hiện tại hắn đang giúp Nghiêm Cảnh bốc thuốc.
Ta thì không có việc gì làm nên phải đảm nhận nhiệm vụ chăm sóc Ái Liên, thời gian này nàng ta không thể di chuyển nhiều, rất bất tiện. Ai bảo tên đầu gỗ kia quá thiện lương đây? Đang yên đang lành thì mang thêm một cục nợ to thế này!
Ta ngồi khoanh chân trên ghế nhìn chằm chằm vào khuôn mặt dịu dàng của nữ nhân đó, chép miệng:
“Ta thật sự rất ghét ngươi.”
Chắc hẳn nàng không nghĩ ta lại thẳng tính như vậy nên khá ngạc nhiên, nhưng cũng nhanh chóng điều chỉnh biểu cảm của mình, khẽ mỉm cười:
“Ta cũng không thích ngươi. Ta khinh thường nữ nhân ti tiện như ngươi. Bám theo huynh ấy lâu như vậy, ngay cả một danh phận cũng không có, ngươi vẫn chưa bỏ cuộc sao? Không cảm thấy xấu hổ?”
“Ngay cả một nữ nhân mang thai nhi tử của người khác vẫn có thể không biết liêm sỉ mà tìm đến tình nhân cũ như ngươi, có tư cách gì nói chuyện đó với ta?”
“Ngươi…” Ái Liên tức giận chỉ vào mặt ta.
Nếu không phải ngươi đang mang thai, ta thật sự muốn một cước đá ngươi ra ngoài!
“Ta muốn uống nước!”
Có vẻ như không chọc tức được ta nên nàng muốn hả giận bằng cách khác?
Ta mặc kệ ngươi. Ta cũng khát mà lười vận động đây ~ Ai da, ngồi cùng một gian phòng với nàng quả thật chẳng khác gì tra tấn. Con người sống phải biết thỏa mãn bản thân trước, vì vậy, dù ta cực kì không muốn di chuyển nhưng vẫn từ tốn rời đi, mặc kệ giọng của Ái Liên mỗi lúc một to.
“Ngươi đi đâu? Đứng lại! Ngươi không nghe thấy gì sao? Khốn kiếp!”
Gào to như vậy, ngay cả Nghiêm Cảnh và mấy vị tiểu thư gia giáo bên ngoài cũng nghe thấy.
Nghiêm Cảnh dù bận rộn nhưng vẫn rất quan tâm đến Ái Liên, vừa nghe được tiếng kêu của nàng liền chạy như bay vào. Vẻ mặt hoảng hốt kia là sao? Ai không biết còn tưởng phu nhân của hắn sắp lâm bồn! Ta bực mình chặn hắn giữa đường:
“Không phải huynh đang bận sao? Ái Liên đang mang thai, tính tình tự nhiên không tốt, ta sẽ đi lấy nước giúp nàng.”
“Ta… cảm ơn cô.” Gật nhẹ đầu, Nghiêm Cảnh nhìn về phía cửa phòng một lần trước khi rời đi.
Đến sau thì mãi chỉ là kẻ đến sau, đây là cảm giác của ta lúc này. Trong lòng đau đớn đến nghẹt thở nhưng vẫn giả vờ như không có chuyện gì xảy ra. Rốt cuộc ta hóa hình người đi theo hắn là đúng hay là sai?
Khẽ thở dài, ta chán nản mang nước vào cho Ái Liên, song, nàng ta lại lập tức giở trò.
“Ta muốn ra ngoài đi dạo. Mau đỡ ta.”
Vết thương trên người còn chưa có chút chuyển biến, nàng ta lại mang thai, đi ra ngoài chẳng phải muốn tự hại mình?
“Ngươi có tỉnh táo không? Vận động lúc này chính là đòn chí mạng đối với đứa trẻ trong bụng ngươi!”
Ái Liên đưa tay che miệng nhưng không giấu được nụ cười mỉa: “Không phải ngươi rất mong chờ hài tử của ta chết đi sao?”
Đúng là lòng dạ nữ nhân, không khi nào thôi ôm hận, nàng thích châm chọc ta như vậy, ta cũng chẳng muốn nói nhiều. Chịu đựng thêm một chút thôi!
Ta tiến lên đỡ lấy bàn tay đang giơ cao của Ái Liên, cẩn thận dìu nàng ra bên ngoài sân vườn từ cửa bên. Hai người đứng cạnh nhau, so y phục, ta không bằng nàng, so quyến rũ, ta cũng không bằng nàng. Vừa nhìn vào đã thấy ta là phận nha hoàn rồi.
Đang là giữa trưa, ánh nắng gay gắt như muốn thiêu đốt một tầng da thịt. Những cánh hoa trong vườn cũng trở nên ủ rũ, co mình núp sau tán lá. Nguyên thân của ta là một bông hoa, vì vậy cũng không thích ứng với cái nắng lắm.
Ta cảm thấy hơi chóng mặt, nhăn mày khuyên bảo: “Chúng ta trở vào, một lát nữa trời mát hơn ta sẽ dẫn ngươi đi dạo.”
Mặt nàng tái nhợt không có chút máu, thân hình nghiêng ngả nhưng vẫn kiên quyết, nụ cười trên môi chưa lúc nào tắt.
“Ta không vào…”
“Ngươi!”
Ta thật muốn đánh nàng ngất xỉu rồi ôm nàng vào trong. Chẳng hiểu ở đâu xuất hiện một nữ nhân quái đản như nàng, muốn dùng khổ nhục kế? Hay lại có âm mưu gì?
Ái Liên cứ đi qua đi lại với vết thương trên người, chẳng mấy chốc đã chịu không nổi, dưới chân vấp tà váy, ngã nhào tới trước. Ta phản ứng cực kì nhanh, trong chớp mắt đã đỡ được nàng.
Quả thật là âm mưu, bởi ngay khoảnh khắc ta ôm ngang eo nàng, Nghiêm Cảnh cũng xuất hiện ở cửa bên, trên tay còn cầm bát cháo.
Ái Liên mị nhãn khẽ liếc về phía đó, trở tay đẩy ta một cái. Hành động của nàng khiến ta bất ngờ lui về sau, mà từ góc độ này, rơi vào trong mắt Nghiêm Cảnh lại là ta xô nàng!
“Chết tiệt!”
Nữ nhân này, cũng đã sắp làm nương rồi, lại độc đoán như vậy!
Ái Liên ngã nhào xuống đất, vết thương trên người lập tức vỡ ra, vết máu thấm qua lớp vải trên người.
Ta giận sôi máu nhưng lại bấm lòng đỡ nàng dậy, dù sao tên ngốc kia đang nhìn, ta cứ giả vờ còn hơn để hắn hiểu lầm. Nghiêm Cảnh xuất hiện luôn đúng lúc như thế, lão thiên gia là có thù với ta từ kiếp trước sao?
“Sao nàng lại không cẩn thận như vậy?”
Nghiêm Cảnh chạy nhanh đến đây, hơi thở của hắn rối loạn, chỉ biết nhìn chằm chằm vào Ái Liên rồi bế nàng lên.
Ta chết lặng, cánh tay đang giơ ra cũng không biết nên rút về thế nào. Lúc Nghiêm Cảnh xoay người, ta phát hiện khóe môi Ái Liên cong lên đầy kiêu ngạo.
Ta nhìn bóng mình cô độc in trên nền đất, tự an ủi bản thân, rằng hắn và nàng quen nhau đã hơn mười mấy năm. Mà một kẻ mới quen như ta, vốn chẳng có tư cách gì giận dỗi.
“Sao thế? Tiểu cô nương? Cảm thấy thua thiệt sao? Mau bái ta làm sư phụ đi nào~~”
Lão đầu lại xuất hiện một cách đầy bí ẩn, đứng trên nóc nhà, tay cầm theo rất nhiều sổ sách.
Ta cụp mi mắt, cười nói: “Lão đừng dụ dỗ nữa, ta thật sự không có hứng thú với việc trừ ma diệt đạo.”
Hôm nay trên thân lão là y phục chỉnh tề, chòm râu bạc lỉa chỉa cũng không còn nữa.
“Lão đang làm việc sao?”
Lão đưa bàn tay xương khô vỗ lên đầu mình, hóa ra lão quên mất mình đang vội.
“Đúng thật, dạo gần đây có vài chuyện cần làm mà ta quên mất. Muốn theo ta đi dạo một lúc không?”
Ta nhìn theo bóng lưng Nghiêm Cảnh, nhưng hắn đã vào trong từ lúc nào, ngay cả một câu hỏi han cũng không có. Hà cớ gì ta phải nhốt mình ở đây chứ?
“Đi.”
Ta dùng khinh công bay lên nóc nhà, động tác nhẹ nhàng không phát ra chút tiếng động nào. Lão gật đầu khen ngợi, sau đó đưa mấy cuộn sách cho ta cầm.
“Giữ lấy, đây là danh sách những nữ nhân sẽ tham dự yến hội tuyển vương phi, đừng làm mất.”
“Chẳng phải lão tự xưng danh Tô Bất Bại à? Vậy mà đi làm công cho vương phủ?”
Nghe ra tiếng hừ đầy khinh thường của ta, lão đầu cười hề hề.
“Ai da, ta cũng cần tiền để sống nha. Hơn nữa, ta được giao nhiệm vụ bảo vệ Hiên Hiên tiểu tử mà.”
Ta và lão đang dùng khinh công di chuyển, vừa nghe lão nói hai chữ Hiên Hiên, dưới chân ta lập tức lảo đảo, suýt chút thì từ trên cao té xuống đất.
Long Tử Hiên? Hiên Hiên? Tên vương gia đó mà nghe được cái tên này, không biết sẽ có cảm giác thế nào… Lôi lão ra chém đầu hay tru di tam tộc đây?
“Lão không sợ những chuyện bí mật này vào tai một người ngoài như ta sẽ gây họa sao?”
Lão đầu cười cười, gật gù tự tán thưởng bản thân:
“Mắt nhìn người của lão phu rất tốt.”
Đây là gián tiếp khen ta sao? Ta nhún vai, nhìn quanh cảnh xung quanh đang lướt nhanh qua bên cạnh. Từ y quán đến vương phủ cũng mất khoảng một khắc đồng hồ, hai chúng ta di chuyển không ngừng nghỉ. Trên đường đi trao đổi một ít thông tin, lão đầu tên là Tô Bành, nghề đạo sĩ là nghề tay trái, còn thân phận thật sự là hộ vệ của Long Tử Hiên. Một vài vấn đề liên quan đến tranh đấu hoàng tộc mà ta nghe được, ta xin phép được lướt qua. Dính dáng đến bọn họ là điều ngu xuẩn nhất.
Tô Bành dừng lại ở một con hẻm, lục lọi trong thắt lưng một khối lệnh bài đưa cho ta.
“Vân Linh nha đầu, cầm lấy. Sau này muốn đến tìm ta thì cứ dùng nó.”
Đừng hỏi tại sao lão lại gọi ta là Vân Linh, do ta không muốn nói tên cho người khác mà thôi. Đây có vẻ là lệnh bài thông hành của vương phủ, chất liệu khá tốt.
“Đến đây. Ta dẫn ngươi đi dạo quanh vương phủ.”
Tô Bành chắp hai tay sau lưng, nghiêm túc rời khỏi con hẻm, đi vào từ cửa chính vương phủ. Hai tên gác cổng vẻ mặt bặm trợn vừa nhìn thấy lão thì lập tức cúi đầu kính cẩn. Ta cứ thế lẽo đẽo theo sau. Dù sao cũng đang chán, ta đến xem một chút chắc không sao đâu? Còn hơn trở về nhìn hai người kia chàng chàng thiếp thiếp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.