Hoa Vô Tư

Chương 10: Mang thai




Ái Liên nên cảm thấy may mắn vì bản thân Nghiêm Cảnh là một đại phu, nếu không thì bây giờ đến nửa cái mạng nàng ta cũng chẳng nhặt về được. Bên ngoài y quán thỉnh thoảng lại truyền tới âm thanh cãi cọ, lão đầu kia chắc hẳn đang bận giải thích với quan sai đại nhân, nhưng không ai nghĩ lão ta dám to giọng như vậy, xem ra cũng có chút tiếng tăm thật. Ta vừa vểnh tai nghe ngóng vừa lau thân thể cho A Ngưu, lau hết vết máu và xử lí cẩn thận, đắp thuốc lên. Lúc ta chuẩn bị cởi quần A Ngưu ra thì Nghiêm Cảnh vừa vặn mới bốc thuốc xong, bước vào phòng, mặt lập tức đen như đít nồi.
“Cô đang làm gì vậy?”
“Đắp thuốc.” Ta thành thật trả lời, còn chỉ chỉ vào mấy chỗ trên người A Ngưu, trong lúc nhàm chán, mỗi chỗ băng bó qua ta đều cột thêm một cái nơ vào. Trông rất đáng yêu~
Nghiêm Cảnh bước vội hai bước tới bên giường, bất ngờ chụp lấy cổ tay ta, mày kiếm nhăn lại:
“Ta bảo cô chăm sóc cho Ái Liên, không phải A Ngưu. Cô có biết nam nữ th…”
Không đợi hắn nói xong, ta giận dữ rút tay về mà giọng thì bình tĩnh đến lạ:
“Ta biết. Ta đã xử lí xong vết thương của Ái Liên rồi, huynh không cần lo lắng.”
Ta nhét mạnh khăn tay vào ngực Nghiêm Cảnh, không quên giật gói thuốc trên tay hắn rồi bỏ ra ngoài. Tên khốn kiếp này một tiếng Ái Liên, hai tiếng Ái Liên, ta sớm muộn gì cũng sẽ ném nàng ra đường!
Ta nhớ có một thiếu nữ trong làng đã từng nói, thích một nam nhân si tâm si tình là sai lầm lớn nhất trong cuộc đời nàng, dù nàng có làm bao nhiêu chuyện cho hắn thì người đến trước vẫn sẽ được lợi. Cho nên nàng quyết định buông bỏ, tìm một nam nhân thật sự yêu thương nàng mà trao thân gửi phận.
Nhưng mà ta không làm được, Nghiêm Cảnh là nam nhân duy nhất ta thích! Hắn tuy ngu ngơ, hay nổi giận vô cớ nhưng lại rất quan tâm ta, còn tốt bụng vì một câu nói muốn đến kinh thành của ta mà chuyển nhà nữa. Vả lại, ta không cam lòng cứ thế rút lui. Con người ta từ trước đến giờ không hề biết đến hai từ bỏ cuộc.
Cũng tại nữ nhân tên Ái Liên kia, đã sớm gả cho tri huyện, được bay lên đầu cành làm phượng hoàng rồi còn không thỏa mãn sao? Bây giờ muốn trở về làm chim nhỏ nép bên người Nghiêm Cảnh? Ta khinh!
Nghĩ tới đây, ta bốc một nắm muối định cho vào trong nồi thuốc đang sôi ùng ục trước mắt.
“Không được, vậy thì ác quá.”
Lương tâm không cho phép ta làm vậy, ta thu tay về, cẩn thận chia đôi nắm muối rồi mới hài lòng gật đầu:
“Ừ, một nửa là được.”
Cho nửa nắm muối vào trong thuốc của ngươi đã rất nhân đạo rồi! Hừ hừ. Xem ngươi còn dám trơ trẽn bám lấy phu quân tương lai của ta không?
Tuy tiết trời lúc này rất mát mẻ nhưng ngồi cạnh bếp lửa một lúc lâu cũng đủ khiến ta đổ mồ hôi. Ta kéo cổ áo ra, dùng tay làm quạt phẩy phẩy vài cái cho bớt nóng.
“Tiểu nha đầu, ngươi quả thật không có chút hương vị nữ nhân nào! Ngươi xem ngươi kìa?” Chất giọng the thé bất ngờ vang lên bên tai cũng chẳng khiến ta ngạc nhiên. Từ lúc lão đầu vén áo trèo lên tường nhà thì đã bị ta phát hiện, chẳng qua ta không muốn nói, chỉ ngáp dài nhìn lão:
“Thì sao? Liên quan gì tới lão hả?”
Lão đầu mở to cặp mắt hẹp dài nhìn ta, con ngươi sáng quắc dọa người. Nếu không phải biết lão từ lúc nãy, ta còn tưởng là ma quỷ nơi nào xuất đầu lộ diện muốn cướp tiên đan của ta!
“Chậc chậc, ngươi mà tiếp tục cư xử thô lỗ như vậy, tiểu tử kia không hưu ngươi, ta sẽ đi đầu xuống đất.”
“Chúng ta chưa thành thân.” Ta đổ thuốc ra bát, lạnh nhạt nói.
“Ài, tiểu nha đầu, ngươi đúng là không hiểu nam nhân mà. Hắn tiến một bước, ngươi phải lùi hai ngươi! Nữ nhân không thể mạnh dạn như thế này được!”
Nghe lão nói, trong lòng ta có chút lung lay, nhưng miệng vẫn kiên quyết.
“Dù sao thì ta cũng không muốn trở thành đạo sĩ gì đó.”
Lão giả cười ha hả, dường như đoán được suy nghĩ của ta.
“Thế này đi, ta truyền cho ngươi bí kíp câu dẫn nam nhân, ngươi theo ta bái sư học đạo?”
Ta chưa từng thấy ai mặt dày như lão, đeo bám đến tận nhà ngươi khác, thật muốn một cước đá lão ra khỏi nơi này, nhưng không dùng tiên thuật, ta bất lực.
“Tránh ra.”
Ta gạt lão sang một bên, bưng hai bát thuốc lên rồi đi thẳng. Dù ta rất bực Nghiêm Cảnh nhưng vẫn phải nghĩ đến vết thương của A Ngưu, còn lão già chết tiệt này thì ta mặc kệ.
“Ai da, phải biết lấp lửng với tiểu tử đó một chút, tốt nhất là làm cho hắn ghen, như vậy mới tốt nha. Ta thật lòng khuyên bảo ngươi đó, tiểu nha đầu. Hiện tại ta còn có việc, ngày mai ta sẽ quay lại, suy nghĩ cho kĩ lời ta!”
Lão đầu nói xong lập tức vận khinh công, dùng tư thế hết sức khiếm nhã bay lên nóc nhà. Khóe miệng ta khẽ co giật, có chết ta cũng không học cái kiểu bay nhảy xòe chân hình chữ bát kia đâu!
Lúc ta trở lại thì thấy Nghiêm Cảnh đang đứng trước cửa, ánh mắt hắn sâu thẳm, ngũ quan tuấn tú như đang tỏa ra hào quang lấp lánh. Ta tự hỏi cái khí chất thanh nhã thoát tục này làm sao lại xuất hiện trên người một nam nhân như hắn? Hắn cứ ở đó đi đi lại lại, một chốc khẽ nhăn mày, một chốc dừng chân suy nghĩ, thậm chí không phát hiện ra có người đến gần.
“Ta sắc thuốc xong rồi.”
Đến lúc này Nghiêm Cảnh mới sực tỉnh, giật mình nhìn ta. Đôi mắt hoa đào ánh lên sự áy náy, hắn thở dài rồi vươn tay cầm hai bát thuốc.
“Chuyện lúc nãy, ta không cố ý.”
“Chuyện gì?”
Ta biết Nghiêm Cảnh muốn xin lỗi nhưng vẫn giả vờ không hiểu, chớp mắt nhìn hắn. Đầu óc nam nhân này rất đơn giản, chỉ cần nhìn biểu cảm khó xử trên gương mặt tuyệt mĩ kia cũng đủ biết rồi. Ta chợt nghĩ, thật ra lời của lão đầu kia không sai, muốn nắm được trái tim của một nam nhân, trước tiên ngươi phải dây dưa tình cảm cùng hắn.
“Vừa rồi, ta chỉ muốn ngăn cô cởi y phục của A Ngưu…”
Nói tới đây, hắn chợt im lặng rồi lúng túng quay đầu đi. Ta hé miệng muốn cười, song lại nhẫn nhịn đến đỏ cả mặt. Thì ra lúc nãy là do ta hiểu lầm, cái tính bốc đồng này của ta vẫn không sửa được, lần sau ta chắc chắn phải bình tĩnh nghe hắn nói hết.
Một tiếng ho nhẹ vang lên từ trong phòng phá tan không khí ngượng ngập trước mắt, ta mở cửa bước vào, thấy Ái Liên và A Ngưu đã tỉnh. Trông sắc mặt của A Ngưu đã đỡ hơn rất nhiều, còn nữ nhân kia thì có chút thảm. Bỏ đi lớp phấn dày và những trang sức hoa lệ, đầu tóc hơi rối nhưng nàng lập tức trở thành một thiếu nữ ngọt ngào, mắt ngọc mày ngài không chê vào đâu được. Ta đã hiểu vì sao hai người bọn họ trước kia lại được mệnh danh kim đồng ngọc nữ, hắn tuấn tú hòa nhã, nàng xinh đẹp dịu dàng. Một cô nương thô lỗ, mạnh mẽ như ta thì há có thể sánh bằng?
Nghiêm Cảnh và nàng nhìn nhau một lúc lâu, không ai nói lời nào. Cửa sổ mở toang nhưng không khí trong phòng như đặc dính lại, ngột ngạt khiến ta khó lòng hô hấp. Ta lùi về sau một bước, nén tiếng thở dài.
“Ta muốn biết chuyện gì đã xảy ra, sao hai người lại tới đây?”
Nghiêm Cảnh cuối cùng cũng dời tầm mắt về phía A Ngưu, cất giọng hỏi. Huynh ấy là người thật thà, nên lập tức nói, giọng rung rung như đang đè nén cảm xúc:
“Ta cũng không biết cụ thể sự tình, mấy ngày trước Ái Liên đột nhiên đến tìm ta, bảo ta mang nàng chạy trốn. Lúc đó ta chưa kịp suy nghĩ, thấy nàng tuyệt vọng cầu cứu nên lập tức chuẩn bị xe ngựa rồi dọn đồ đi tìm hai người. Đừng hỏi ta vì sao lại muốn đến kinh thành, ngoài nơi này ra bọn ta còn có thể đi đâu chứ? Nửa đường thì bị phục kích, sau đó may mắn thoát chết. Thế ta mới biết, là đại phu nhân của lão tri huyện muốn ám sát Ái Liên.”
Một hơi nói hết, A Ngưu nhìn sang bên cạnh như thể đang chờ đợi lời giải thích từ Ái Liên. Nàng im lặng một lúc, sau đó đưa tay áp nhẹ lên bụng mình, nước mắt không kiềm được chảy dài trên má. Ánh mắt ôn nhu của nàng làm ta xót xa. Ta cũng đã lờ mờ đoán được lí do vì sao vị phu nhân kia ra tay, nghĩ nàng khó xử, ta nhỏ giọng hỏi:
“Vì cô có hài tử sao?”
Cả ba người trong phòng đồng loạt nhìn ta bằng ánh mắt ngạc nhiên, sau đó hai nam nhân đều quay đầu sang chỗ Ái Liên.
“Nghiêm Cảnh, lúc nãy huynh bắt mạch cho nàng chẳng lẽ không phát hiện ra sao?”
Nghe ta hỏi, Nghiêm Cảnh lắc đầu:
“Ta thấy nàng bị thương ngoài da, lại là thân nữ nhi, ta không tiện đắp thuốc nên mới nhờ cô chăm sóc, còn chưa bắt mạch.”
Ta vuốt trán, cảm thấy sự tình rắc rối hơn ta nghĩ nhiều. Chỉ sợ vị phu nhân kia không chết không từ, phái thêm người đến diệt trừ mầm họa, cũng chính là hài tử của Ái Liên đây.
“Hai người uống thuốc rồi nghỉ ngơi đi, ngày mai ta sẽ tìm cách.”
Nghiêm Cảnh cẩn thận đưa thuốc cho bọn họ, ta thì đứng đằng sau cắn móng tay. Nguy rồi! Cản cũng không kịp! Ta thấp thỏm nhìn khuôn mặt của Ái Liên đang dần nhăn nhúm lại, sau đó áy náy cúi đầu dòm mũi giày.
“Thuốc đắng giã tật, cố một chút.”
Ái Liên uống được một phần ba bát thuốc thì che miệng muốn nôn, Nghiêm Cảnh ở bên cạnh an ủi, thế là nàng lại cầm lên. Quá trình này phải gọi là hành xác nàng ta! Ta không nghĩ nàng nhăn nhó vì bát thuốc đó đắng đâu, mà vì quá nặn mới đúng...
Đợi cả hai uống xong, Nghiêm Cảnh mới dành thời gian bắt mạch cho Ái Liên. Quả đúng như ta nghĩ, cái thai mới được hai tháng mấy. Vị phu nhân kia lại nhẫn tâm ra tay với một đứa trẻ còn chưa thành hình? Đúng là không gì ác bằng lòng dạ nữ nhân!
Ta và Nghiêm Cảnh mở y quán còn chưa kiếm được đồng nào mà trước mắt đã phải chi ra rất nhiều thuốc bổ và linh chi giúp Ái Liên dưỡng thai kiêm dưỡng thương rồi. A Ngưu thì khá khẩm hơn một chút, huynh ấy khỏe mạnh nên tốc độ hồi phục cũng nhanh. Vấn đề quan trọng nhất đêm nay chính là chỗ ngủ! Vốn dĩ ta và Ái Liên sẽ ngủ chung một giường, nhưng Nghiêm Cảnh bảo ta ngủ rất hay động tay động chân, vì vậy bắt ta ngủ phòng hắn, còn hắn và A Ngưu thì ngủ trên sàn nhà. Từ lúc quen biết ta đến bây giờ hắn đã chịu bao nhiêu cảnh “có giường mà phải nằm đất” rồi?
Như ta đã nói, tiết trời dạo này rất mát mẻ, nhưng nếu ngươi nằm trên sàn nhà, không cảm mạo thì cũng phong hàn cho xem. Kết quả là A Ngưu dời lên nằm trên giường, chúng ta phải ưu tiên cho hai người bệnh, cho nên ta cùng Nghiêm Cảnh mỗi người một góc nệm, cứ thế mà ngủ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.