Thế giới hỏa sơn sôi trào, quá thú vị, không ngờ một hơi nhảy tới sáu ngàn phong thư khiêu chiến.
Hơn nữa số lượng còn đang lên.
Sáu ngàn năm trăm phong thư khiêu chiến.
Bảy ngàn phong thư khiêu chiến.
Bảy ngàn năm trăm phong thư khiêu chiến.
Tám ngàn phong thư khiêu chiến.
Hạ Hầu chí tôn phát hiện cần đè ngực, nếu không trái tim nhảy quá nhanh. Hạ Hầu chí tôn cảm thấy trái tim không đủ dùng, qusa kích thích, nhiều phong thư khiêu chiến như vậy. Lúc đó gã được ba trăm thư khiêu chiến là nhiều rồi, giờ lên tới tám ngàn phong thư khiêu chiến.
Cái này!
Tám ngàn một trăm phong thư khiêu chiến! Số lượng vẫn chưa ngừng.
Tám ngàn ba trăm phong thư khiêu chiến. Nói chính xác hơn là tám ngàn ba trăm hai mươi mốt phong thư khiêu chiến.
Biết bao nhiêu thư khiêu chiến.
Rốt cuộc con số đến mức này thì không nhảy lên nữa.
Trong toàn thế giới hỏa sơn có khoảng hai vạn người, nhiều hơn cũng không còn. Tuy đây là chính trung tâm trung ương thiên triều nhưng không có khả năng rất nhiều người tụ tập một chỗ, trong hai vạn người thì có ba trăm hai mươi mốt người phát ra phong thư khiêu chiến.
- Ha ha, chắc chắn người mới đó bị hù ngu luôn.
- Đúng vậy, hắn làm gì thấy tình hình như vậy.
- Ha ha, ác thật đó, nhiều người cùng khiêu chiến hắn, coi như vét sạch nguyên khí thế giới cả Kiếm Môn thì hắn cũng không đưa ra được nhiều như vậy.
Chỗ thế giới hỏa sơn, nhiều người đang cười, đúng là rất vui, lúc trước chưa từng xảy ra chuyện này.
Lục Nguyên nhìn tám ngàn ba trăm hai mươi mốt phong thư khiêu chiến trong tay, bất giac vui mừng.
- Không tệ.
Hạ Hầu chí tôn ngẩn ra hỏi lại:
- Cái gì không tệ?
- Không có gì không tệ, chỉ là đang nghĩ đến đánh nhau, nhiều người chủ động tìm tới cửa, không tệ.
Lục Nguyên mỉm cười rồi nhận thư khiêu chiến, lần lượt hồi đáp hết. Việc này giờ gây lớn rồi, bỗng nhiên có người phát hiện người mới đang hòi thư khiêu chiến, hơn nữa còn nhận khiêu chiến thì ngây ra.
Hạ Hầu chí tôn ngẩn ngơ hỏi:
- Ngươi đang làm gì?
Lục Nguyên nhún vai đáp:
- Ta đang nhận khiêu chiến của bọn họ.
Hạ Hầu chí tôn hỏi:
- Ngươi chuẩn bị nhận người khiêu chiến?
Lục Nguyên gật đầu nói:
- Đương nhiên là nhận hết rồi.
Hạ Hầu chí tôn ngây như phỗng. Lão già cầm tẩu thuốc vốn bình tĩnh cũng ngẩn ngơ. Cái này, tình huống gì thế này, lão từng thấy qua đủ các người mới đến thế giới hỏa sơn nhưng chưa từng thấy tình huống này.
Lục Nguyên không ngừng nhận khiêu chiến, thế giới hỏa sơn sôi trào.
- Khiêu chiến của ta được nhận!
- Người mới đó không ngừng nhận khiêu chiến.
- Người mới đó điên rồi, loại khiêu chiến này cũng dám nhận?
- Quá kỳ diệu đi, rốt cuộc hắn nhận bao nhiêu khiêu chiến?
- Trời ạ, dường như hắn tổng cộng nhận ba ngàn đợt khiêu chiến rồi.
- Hắn có là người không vậy?
- Hắn thật muốn thua sạch toàn bộ Kiếm Môn hả?
- Nếu hắn cá thua không có cách nào bồi thường thì sau này sẽ phải đền mấy chục, mấy trăm năm nguyên khí thế giới, trừ phi Kiếm Môn khai trừ người mới này đi, nếu không thì trả không hết.
- Ha ha, trời đã định để ta thắng lớn.
- Người mới đó tên gì vậy? Lục Nguyên?
- Á, dường như ta có nghe tên này, đúng rồi, hình như vùng pháp cổ văn minh thống trị có nhân tài nổi tiếng mới xuất hiện.
- Hì hì, chỉ là nhân tài nổi tiếng mới xuất hiện vùng pháp cổ văn minh thống trị mà thôi, trung ương thiên triều có mười vạn đại châu, vùng pháp cổ văn minh thống trị tổng cộng hai ngàn ba châu mà thôi.
- Thú vị, rất thú vị.
- Yêu nghiệt, yêu nghiệt tìm chết.
Đây là người pháp cổ văn minh, đối với Lục Nguyên tất nhiên là dùng chữ yêu nghiệt.
Trong sườn núi, một người đàn ông tuổi trẻ gió vờn quanh chắp tay sau lưng đứng, chính là Phong Nhị Thập Tứ.
Phong Nhị Thập Tứ khẽ cười nói:
- Thú vị, Lục Nguyên, ngươi vẫn thú vị như vậy. Hơn tám ngàn phong thư khiêu chiến mà dám nhận, đây là chính trung tâm trung ương thiên triều thế giới hỏa sơn,vô tận địa vực, vô cùng đối thủ, ngươi thật sự nhận được sao?
Gã không tính là người mới, gã đã sớm đến thế giới hỏa sơn, chẳng qua pháp cổ văn minh đặc huấn nên trở lại một chuyến thôi, giờ gã lại đến thế giới hỏa sơn.
Phong Nhị Thập Tứ cảm thán xong nói với người bên cạnh:
- Người phong chi văn minh chúng ta nghiêm cấm khiêu chiến Lục Nguyên, ta không muốn các ngươi tặng nguyên khí thế giới cho hắn.
Phong Nhị Thập Tứ xem như là xếp vài hàng đầu thế giới cảnh trong phong chi văn minh, gã còn đánh không lại thì đa số người không cần thử làm gì. Có mấy người mạnh hơn Phong Nhị Thập Tứ không muốn ra tay, xem kịch chút rồi tính.
Một nơi khác sườn núi, giản chi văn minh Giản Nguyệt Bạch đứng chắp tay sau lưng, nói:
- Lục Nguyên, ngươi đến rồi, tốt lắm.
Gã thốt lời ẩn chứa hạn thù Lục Nguyên. Giản Nguyệt Bạch nghiến răng nghiến lợi, mấy người giản chi văn minh cười gian, trong bọn có vìa người phát thư khiêu chiến.
Đương nhiên so với giản chi văn minh, phong chi văn minh hơi hiểu thực lực văn minh thì đa số người trong thế giới hỏa sơn không hay biết sức mạnh của hắn, nói chính xác hơn cái tên Lục Nguyên là ngày hôm nay mới nghe thấy, dù sao hắn chưa nổi tiếng toàn trung ương thiên triều.
Lục Nguyên liên tục nhận tám ngàn ba trăm hai mươi mốt phong thư khiêu chiến, lần này hắn nổi danh rất lớn, gần như tất cả người thế giới hỏa sơn đều biết cái tên Lục Nguyên. Tuy nhiên, mọi người đều cho rằng hắn rất nhanh sẽ thua, nhưng Lục Nguyên có thua cũng chẳng sao, dù gì hắn nhận khiêu chiến trừ phi Kiếm Môn khai trừ hắn, nếu không sẽ phải đền những nguyên khí thế giới. Ha ha, Lục Nguyên người mới này thật là đáng yêu, tặng cho mọi người một người một lượng nguyên khí thế giới, tuy ít chút nhưng dù sao cũng là một lượng nguyên khí thế giới, không tệ nha không tệ. Nguồn truyện: Truyện FULL
Bây giờ cả thế giới hỏa sơn đều muốn chúc mừng, khó được có người mới như vậy, ngoan ngoãn tặng số lượng nguyên khí thế giới hơn tám ngàn cho mọi người. Lấy lượng của Kiếm Môn, năm ngày mới sinh ra một lượng, một năm có thể sinh bảy mươi lượng nguyên khí thế giới, muốn tám ngàn lượng cần hơn một trăm năm. Kiếm Môn hơn một trăm năm thu gom nguyên khí thế giới bị người mới này tặng hết, thật là buồn cười.
Nên biết rằng nguyên khí thế giới chẳng nhữngbanr thân có thể nhiều, nếu có nhiều thì lấy nó thành tiền tệ thông trung ương thiên triều.
Bây giờ Lục Nguyên đang trở về doanh địa Kiếm Môn.
Quay về doanh địa, Đông Dã chí tôn và Bách Lý chí tôn mắt to trợn trừng Lục Nguyên.
Đông Dã chí tôn thở dài thườn thượt nói:
- Cho đến nay ta cho rằng mình hiếu chiến lắm, bây giờ phát hiện mình sai rồi, ta không ham đấu bằng ngươi, ngươi mới là vua hiếu chiến.
Lục Nguyên hỏi:
- Phải rồi, khiêu chiến này khi nào thì bắt đầu?
- Bình thường thư khiêu chiến có tác dụng thì khoảng một canh giờ sẽ bắt đầu, nhưng lần này ngươi nhận đến tám ngàn ba trăm hai mươi mốt phong thư khiêu chiến, vậy một canh giờ sẽ bắt đầu mà chỉ một trận. Sau đó ngươi đánh xong trận này mới có tiếp theo, giữa chừng có đoạn thời gian nghỉ ngơi.
Lục Nguyên không chút khách sáo nói:
- Một canh giờ? Vậy các ngươi có cái gì hồi phục pháp lực đan dược không, cho ta coi.
Hạ Hầu chí tôn, Bách Lý chí tôn, Đông Dã chí tôn lập tức lấy ra hồi phục pháp lực cho Lục Nguyên, các bình đan dược lớn nhỏ. Lục Nguyên không khách sáo đón lấy, những đan dược đáng giá này về sau mình kiếm đươnc nguyên khí thế giới chia chút cho họ là được, dù gì lần này mình kiếm dư nguyên khí thế giới luôn.