Hoa Sơn Tiên Môn

Chương 18: Tốc độ kinh người




Còn Lục Nguyên nói là lần đầu nhưng lại đại phát, kỳ ngộ của con Tu La dưới lòng đất chẳng khác nào chuyển hóa đến người Lục Nguyên.
Lục Nguyên xếp chân ngồi xuống, lúc này hắn đã xây dựng liên hệ với ba con linh thú vân hệ bên trong phong linh bài, liên hệ vừa được thiết lập đã cảm thấy nguyên khí vân hệ tinh thuần cuồn cuộn không ngừng từ trong phong linh bài tuôn vào trong cơ thể của mình. Lục Nguyên ước chừng, với nguồn nguyên khí vân hệ cung cấp thế này, căn bản có thể khiến tốc độ tu hành của hắn tăng trưởng gấp hai lần hiện tại.
Hai lần đã đủ kinh người rồi, dù sao, trong tu tiên giới, muốn đẩy nhanh tốc độ tu tiên là chuyện cực kì khó.
Thoáng chốc đã đề thăng gấp hai lần hiện tại có thể không kinh người được sao?
Lần này Lục Nguyên đúng là đại phát.
Đương nhiên, bản thân Lục Nguyên cũng biết hiện tại cũng vì pháp lực của hắn còn thiếu, cho nên lượng linh khí như vậy có thể khiến tốc độ tu hành của pháp lực đề thăng gấp hai lần ban đầu, một khi pháp lực cao rồi, lượng nguyên khí vân hệ cung cấp có thể khiến tốc độ đề thăng tu hành pháp lực của hắn giảm bớt.
Dù sao, lượng nguyên khí vân hệ mà ba con linh thú vân hệ cung cấp cũng cố định không thay đổi.
Lúc này Lục Nguyên chỉ cảm thấy vô cùng sung sướng, lượng nguyên khí vân hệ vô cùng tinh thuần từ trong phong linh bài không ngừng rót vào trong cơ thể hắn, khiến hắn cảm thấy rất sảng khoái, pháp lực không ngừng đề thăng. Lục Nguyên lại nhìn 22 viên linh thạch chiến lợi phẩm trong tay, thầm nghĩ không biết có nên thử đột phá cảnh giới hay không, dù sao, lúc này hắn cũng đã ở trạng thái đỉnh phong của đệ ngũ trọng luyện khí kỳ, có thể thử trùng kích cảnh giới.
22 viên linh thạch được lấy ra toàn bộ, Lục Nguyên phong bế linh khí bên trong phong linh trận, sau đó nghiền nát toàn bộ 22 viên linh thạch, trong nháy mắt 22 luồng linh khí tinh thuần tràn ra, cộng thêm nguyên khí vân hệ từ trong phong linh bài truyền đến, hai luồng cùng tác dụng, làm cho Lục Nguyên cảm thấy pháp lực của mình cũng đang rục rịch muốn nổi dậy.
Pháp lực của bản thân đã đạt đến đỉnh phong của tiểu chu thiên, pháp lực ở mười hai chu thiên, bên trong bát đại kỳ kinh, quay lại tuần hoàn, vô thủy vô chung.
Lúc này dưới tác dụng của hai luồng lực lượng, Lục Nguyên mơ hồ cảm thấy pháp lực của mình đã bắt đầu thay đổi, vân hệ vẫn là vân hệ, pháp lực vốn có tương đối hùng hậu, hiện giờ hai luồng lực lượng đồng loạt áp chế, kinh mạch lớn như vậy, khiến pháp lực không ngừng ngưng tụ.
Một hồi lâu sau.
Một tiếng nổ vang lên.
Thanh âm này không phải từ ngoại giới, mà từ bên trong cơ thể Lục Nguyên, Lục Nguyên đã cảm nhận được, pháp lực quanh người mình trong khoảnh khắc vừa rồi đã từ lượng biến thay đổi thành chất biến, loại chất biến này hoàn toàn cường đại hơn pháp lực vốn có rất nhiều, ngưng luyện rất nhiều.
Đây chính là luyện khí thành cương.
Trong lòng Lục Nguyên âm thầm cảm khái, chỉ trong nháy mắt, hắn đã đạt được luyện khí thành cương sao? Chuyện này thật sự rất tuyệt vời.
Nếu để hai vị Tích Trần và Tích Dịch đạo trưởng biết được chuyện này, đoán chừng họ sẽ rơi lệ đầy mặt tiếc nuối, bọn họ không làm sao tu hành, chỉ sợ cả đời này cũng không đột phá đến bước Luyện khí thành cương, nhưng Lục Nguyên lại rất dễ dàng phá được, thử hỏi hai người bọn họ có thể không ghen tị được sao.
Thậm chí mấy vị đệ tử xếp thứ ba thứ tư trong thập đại đệ tử chân truyền của Bắc Phong cũng phải ôm mặt ghen tị. Bọn họ đã ở đệ ngũ trọng tiểu chu thiên từ rất lâu rồi, mà vẫn không đột phá được đệ lục trọng luyện khí thành cương. Nếu để bọn họ biết được Lục Nguyên dễ dàng trùng kích được đệ lục trọng luyện khí thành cương như vậy, đoán chừng Lăng Ngọc Châu, vị đệ tử thứ ba trong thập đại đệ tử chân truyền cũng sẽ khóc hận.
Lục Nguyên duỗi lưng, thu công.
Khi đi ra khỏi huyệt động, mặt trời đã chan hòa, long lanh.
Lúc này, tâm tình của Lục Nguyên rẩt vui sướng, giống như mặt trời lúc này, vô cùng tươi đẹp.
Mặt trời chói chang ở trên cao, chiếu ánh sáng xuống mái ngói lưu ly của huyện nha, vương triều Đại Tấn từ trước đến nay không có truyền thống tu sửa huyện nha. Huyện nha huyện Đông Dã là một nơi rất đồ sộ, tường vôi trắng, ngói lưu ly, đây là nơi uy nghiêm nhất của huyện Đông Dã, dân chúng đến đây, cũng không khỏi hạ thấp thanh âm, sợ quấy nhiễu Huyện thái gia.
Trong huyện, Huyện lệnh đương nhiên là người có địa vị cao nhất.
Từ trước đến nay không có gì người nào dám đến huyện nha làm càn.
Nhưng lúc này, trên mái ngói lưu ly của huyện nha có một thiếu niên mặc y phục màu xanh đang nằm trên đấy, mặt trời thật sự rất chói chang, khiến người ta không thể ngủ ngon. Một tay Lục Nguyên cầm bình rượu, một tay cầm con gà quay, mặt trời gay gắt thế này thật đúng là bi kịch. Chuyện của Tu La hiện tại đã được giải quyết xong xuôi, cái đầu của Tu la cũng đã được mang lên trên, lúc này cũng chỉ còn công tác kết thúc.
Bởi vì công tác kết thúc vẫn chưa hoàn thành, nên tạm thời Lục Nguyên vẫn không thể rời đi.
Vì vậy, hàng ngày ở đây chờ đợi đến mức buồn tẻ, vô vị.
Cũng may ở huyện nha lại có rất nhiều thức ăn ngon.
Lục Nguyên gần đây luôn thèm ăn, vừa vặn ở đây có rượu ngon, đồ ăn ngon, vì vậy cũng có thể ở lại một thời gian.
Mặt khác, hiện tại hắn đã đạt tới đệ lục trọng của luyện khí kỳ luyện khí thành cương, pháp lực đã có tiến bộ nhảy vọt, pháp lực mới vừa vặn tiến bộ, căn bản không cần phải tu luyện nữa, chỉ cần giữ vững cảnh giới hiện tại là được rồi, tu hành pháp lực là một quá trình lâu dài của tu tiên, có nôn nóng cũng không được, đợi tích lũy đủ, là có thể thuận lợi đột phá.
Hơn nữa, trước đó không lâu khi Lục Nguyên giết chết Tu La, trong số chiến lợi phẩm thu được, có một phong linh bài, bên trong phong linh bài có ba con vân thỏ linh thú vân hệ, ba con vân thỏ đã truyền nguyên khí vân hệ cuồn cuộn không ngừng vào trong cơ thể hắn, hiện tại hắn không tu hành, cũng chẳng khác nào đang ngồi xếp bằng tu hành.
Chiến lợi phẩm vơ vét được lần này thật sự rất giá trị.
Ba con vân thỏ linh thú vân hệ!
Nếu chuyện này để những khác ở Bắc Phong biết được, đoán chừng các sư huynh, trưởng lão đều sẽ ghen tị.
Lục Nguyên nhìn mặt trời, đây không phải thời tiết để luyện kiếm.
Lúc này, Lục Nguyên bất giác nhớ tới trận chiến với Tu La, lúc ấy pháp lực của Tu La cao hơn hắn, sở dĩ hắn có thể thắng, là vì chiêu thức ở trên Tu La, kiếm thuật của Lục Nguyên đã đạt tới cấp độ kiếm ý, sau khi xem thân thể của Tu La như một thanh kiếm liền có thể dùng kiếm áp chế hắn.
Tu La dùng thân thể chiến đấu, có thể xem hắn như dùng kiếm, sau đó lấy kiếm thuật của mình áp chế hắn.
Nhưng nếu như hắn dùng binh khí khác, ví dụ như đao, thương, côn… thì mình có thắng được hắn hay không?
Mặc dù phần lớn Tu tiên giả của nước Đại Tấn sử dụng kiếm, nhưng cũng có một số người dùng thứ khác, không phải người nào cũng dùng kiếm.
Vừa vặn, trong huyện nha đang có hai vị Tích Trần và Tích Dịch đạo trưởng, Lục Nguyên từ trên nóc nhà nhảy xuống, nói với Tích Trần đạo trưởng:
- Đúng rồi, Tích Trần đạo trưởng, ta đang muốn nghiên cứu một vấn đề của kiếm thuật, ngươi có biết dùng đao, thương không?
- Biết.
Tích Trần đạo trưởng đáp. Tán tu và Tu tiên giả có môn phái không giống nhau, Tu tiên giả có môn phái đều sử dụng kiếm pháp, giống như những người ở Bắc Phong, ai ai cũng dùng kiếm, nhưng tán tu thì khác. Tán tu căn bản không có loại kiếm pháp gì tốt, tìm được công pháp gì thì học công pháp ấy, rất nhiều tán tu biết sử dụng kiếm pháp, đao pháp, thương pháp, nhưng không có cái nào tinh thông.
Tán tu, đại bộ phận đều tương đối bi kịch.
Lục Nguyên gật đầu:
- Ta đang nghiên cứu làm thế nào sử dụng kiếm pháp đấu với đao pháp, thương pháp, ngươi có thể dùng đao pháp đấu một trận với ta không?
Mình nên cự tuyệt hắn, mình nên cự tuyệt hắn, Tích Trần đạo trưởng thầm nghĩ trong lòng, mình là một tán tu có có cốt khí có khí tiết, há có thể đầu hàng người có môn phái, há có thể đồng ý yêu cầu của người danh môn đại phái, mình nên cự tuyệt, thế nhưng, ma xui quỷ khiến thế nào, hắn lại gật đầu:
- Có thể.
Hai chữ "có thể" vừa thốt ra, Tích Trần đạo trưởng liền cảm thấy hối hận, tại sao mình có thể nói ra hai chữ đó. Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL
Thật là quá bi kịch.
Mình bình thường không phải người xem thường danh môn đại phái nhất sao, tại sao lại đồng ý chứ?
Muốn trách, vẫn phải trách kiếm pháp như thần của Lục Nguyên, sau khi nhìn thấy một lần, chỉ muốn nhìn thấy lần thứ hai, sau khi tìm được cho mình một lý do, Tích Trần đạo trưởng phát hiện mình đã khí phách hơn rất nhiều.
- Được, vậy bắt đầu đi.
Lục Nguyên nói:
- Chỉ là luyện kiếm pháp, cũng không cần rót quá nhiều pháp lực vào trong.
Lục Nguyên hiện giờ có pháp lực luyện khí kỳ đệ lục trọng Luyện khí thành cương, nếu như dùng quá nhiều pháp lực đối địch với Tích Trần đạo trưởng, hoàn toàn là lấy pháp lực khi dễ người khác, mà hiện tại hắn chỉ muốn luyện kiếm pháp mà thôi.
Tích Trần đạo trưởng giơ một tay lên, cầm một thanh trường đao đi ra, trường đao của hắn cũng là cấp bậc bảo đao, tán tu như hắn đương nhiên không thể có phi kiếm, hắn đố kỵ nhìn Dưỡng Ngô kiếm của Lục Nguyên, càng ghen ghét danh môn đại phái chết tiệt.
Giao thủ đã bắt đầu.
Tích Trần đạo trưởng giơ trường đao lên, thi triển một đường đao pháp, đây không phải đao pháp cao thâm gì cả, nhưng đây là lần đầu tiên Lục Nguyên đối diện với đao pháp, nhất thời cũng không chiếm được nhiều tiện nghi, nhưng đây là cảm giác không thích hợp khi lần đầu đối diện với đao pháp. Đao và kiếm hoàn toàn khác nhau, có nhiều thứ kiếm pháp không làm được nhưng đao pháp có thể làm được, đương nhiên, ngược lại, đao pháp có rất nhiều chỗ không làm được, nhưng kiếm pháp lại có thể làm được.
Kiếm và đao vốn không giống nhau.
Lục Nguyên lần lượt hóa giải từng chiêu, quan sát, tìm hiểu, đột nhiên phát hiện, đao pháp ban đầu cũng chỉ có như vậy mà thôi.
Đao và kiếm, biểu hiện ra không giống nhau, nhưng trên thực tế là rất giống nhau.
Sau khi hiểu được điều này, Lục Nguyên tiếp tục xuất kiếm, những chiêu kiếm này, căn bản không phải chiêu hoàn chỉnh, thường xuyên là một kiếm tùy ý, nhưng một kiếm tùy ý này có thể chỉ thẳng vào chỗ sơ hở của Tích Trần đạo trưởng, khiến cho Tích Trần đạo trưởng không thể thi triển chiêu số, hiện tại Tích Trần đạo trưởng mới biết, cảm giác của Tu La lúc đó rút cuộc như thế nào.
Bất luận là dùng chiêu thức gì, đều chỉ có thể sử dụng nửa chiêu là không thể không thu chiêu, cảm giác vô cùng khổ sở, hơn nữa bản thân giống như có sơ hở bất cứ lúc nào, giống như đối thủ có thể tùy ý đâm kiếm vào, cảm giác toàn thân mình đều là sơ hở, loại cảm giác này khiến cho người ta khổ sở muốn thổ huyết, còn cảm giác mình như hoàn toàn bại lộ trước mặt đối phương, tương đối khó chịu.
Tích Trần đạo trưởng hành tẩu ở tu tiên giới nhiều năm, chưa từng đụng phải đối thủ nào khiến mình khó chịu như vậy.
- Đổi thương.
Lục Nguyên quát, lưu lại một khe hở.
Lúc này Tích Trần đạo trưởng biết rõ mình dùng đao cũng hoàn toàn không chiếm được một chút tiện nghị, cũng lập tức đổi thương, trường thương nơi tay, triển khai một đường thương pháp. Khi mới bắt đầu, Lục Nguyên lại có dáng vẻ phân tích, tìm hiểu như dùng đao lần trước, một lát sau, Tích Trần đạo trưởng đã bị Lục Nguyên bắt đầu gây khó khăn, bất luận hắn dùng chiêu thức gì, đều chỉ có thể dùng được một nửa, hơn nữa đối phương chỉ cần tùy ý đâm ra một kiếm là có thể chỉ ra sơ hở của mình, cảm giác quanh người mình đều có sơ hở.
Loại cảm giác khó chịu này khiến cho Tích Trần đạo trưởng như muốn thổ huyết.
Thì ra ở bên cạnh xem Lục Nguyên thi triển kiếm pháp, xác thực đẹp mắt vô cùng, kỳ vĩ vô cùng.
Nhưng khi giao thủ thật sự với Lục Nguyên, trở thành đối thủ của hắn, lại khó chịu, buồn nôn như vậy.
Kiếm pháp thần kỳ này quả nhiên là cổ quái!
Lúc này, Lục Nguyên hoàn toàn đắm chìm trong một trạng thái cổ quái, tâm thần hoàn toàn đắm chìm bên trong.
Kiếm chiêu, đều từ những chiêu thức cơ bản như bổ, chém, đâm, quấy nhiễu, áp chế….cấu thành.
Đao chiêu, là do các loại chiêu thức cơ bản như bổ, chẻ, chém, đâm, ngăn đón… cấu thành.
Thương chiêu là do các chiêu thức cơ bản chích, đâm, quất, vụt, quấn, ngăn đón….cấu thành.
Kiếm chiêu, đao chiêu, thương chiêu, biểu hiện ra không giống nhau.
Nhưng trên thực tế đều tương thông với nhau.
Đều do một số chiêu thức cơ bản cấu thành, chiêu thức chân chính đều nằm trong đó.
Kiếm ý, đao ý, thương ý, nói trắng ra đều là ý.
Bản thân hắn dùng luyện kiếm ý, còn đối thủ lại vô cùng đa dạng, nhưng chỉ cần khám phá được mặt ngoài, nghiên cứu tìm tòi bổn nguyên, tất cả đều là ý, cũng tức là nói, tất cả đối thủ còn chưa đạt tới cấp ý, luận về chiêu thức đều không phải đối thủ của mình, bất luận hắn dùng binh khí gì, cũng giống như vậy.
Vạn chủng binh khí, cho dù có cổ quái, nói trắng ra là, cũng chỉ là hàm ý ở trong đó.
Lúc này, Lục Nguyên hiểu rằng, đây chính là một loại cảnh giới - cảnh giới vạn binh quy ý, một khi hiểu thông cảnh giới này rồi, về sau bất luận đụng phải binh khí cổ quái gì, cũng có thể thoải mái giao đấu, hoàn toàn không sợ.
Cảnh giới của vạn binh quy ý, tương đối khó hiểu, đương nhiên, so với kiếm ý thì còn dễ hiểu hơn một chút, nhưng độ khó cũng rất lớn.
Dù sao, có thể hiểu ra hay không, hoàn toàn phải xem vận khí, ngộ đạo.
Một khi ngộ đạo rồi, về sau không sợ bất cứ binh khí gì nữa, cho dù ngươi có sử dụng đao thương côn kích gì đó thì cũng như nhau.
Không ngộ đạo thì nói cái gì cũng vô dụng.
Còn hiện tại, Lục Nguyên cũng đã ngộ đạo.
Về sau, cho dù đối thủ của mình sử dụng binh khí cổ quái thế nào, mình cũng ứng phó được.
Hắn quái thì cứ mặc hắn quái, hắn mạnh thì mặc hắn mạnh, chỉ cần ta có kiếm ý, đều có thể không sợ hãi ứng phó với tất cả các chiêu thức cổ quái của thiên hạ.
- Rốt cuộc ngộ ra rồi.
Lục Nguyên khẽ động tay, Dưỡng Ngô kiếm giống như dòng nước mùa thu được thu vào trong bao.
Lúc này, Tích Trần đạo trưởng mới thoát ra được, nói thật, giao thủ với Lục Nguyên thật sự làm cho người ta hộc máu, chiêu thức gì cũng bị hắn chỉ ra sơ hở, dùng một nửa chiêu là cảm giác không thể thi triển được nữa, toàn thân đều bị kiếm thế của đối thủ bao phủ, loại cảm giác thật sự buồn nôn.
- Đa tạ Tích Trần đạo trưởng tương trợ ta ngộ ra kiếm đạo.
Lục Nguyên chắp tay nói cám ơn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.