Hoa Sơn Tiên Môn

Chương 16: Tu La




Tu La vô cùng tức giận.
Trong cuộc đời mấy chục năm qua của hắn, bất luận là ở thế giới dưới lòng đất, hay là thế giới trên mặt đất, đều chưa từng đụng phải chuyện phiền muộn như vậy, pháp lực của hắn, rõ ràng còn hơn Lục Nguyên không ít, luyện khí kỳ đệ lục trọng luyện khí thành cương, đối diện với luyện khí kỳ đệ ngũ trọng tiểu chu thiên không biết là mạnh hơn bao nhiêu lần.
Cuộc đời của Tu La từng trải qua rất nhiều cuộc chiến đấu, đối diện với nhân vật luyện khí kỳ đệ ngũ trọng, hắn thật sự không thèm để mắt, hắn vốn tưởng rằng trong 30 chiêu có thể giành được phần thắng, kết quả thật không ngờ, con người này lại quái dị như vậy, kiếm trong tay hắn giống như có thần tiên trợ giúp, bất luận Tu La công kích như thế nào, đều bị hắn chỉ ra chỗ sơ hở, nếu mình dốc sức liều mạng, bị chỉ ra chỗ sơ hở nhất, nhất định bản thân sẽ tiêu vong, còn đối phương nhiều nhất chỉ chịu tổn thương một chút.
Tu La hiện tại mới phát hiện, dưới chiêu thức của thiếu niên loài người này, ngay cả chiêu thức hoàn chỉnh, hắn cũng không thể nào sử dụng được.
Tu La muốn gào thét! Tại sao! Tại sao! Tại sao trên thế gian này lại có kiếm thuật quái dị như vậy!
Hắn chỉ muốn dùng một chiêu thức hoàn chỉnh mà thôi!
Nhưng dưới mũi kiếm của con người này, hắn muốn dùng một chiêu thức hoàn chỉnh cũng không thể được. Tu La thật sự thấy khốn đốn.
Tu La là kẻ vô cùng bi kịch, phải biết rằng, kiếm thuật của Lục Nguyên đã đạt tới cấp kiếm ý, ở Bắc Phong những người lĩnh ngộ được kiếm ý đều không quá 10 người! Mặc dù pháp lực của Tu La mạnh hơn Lục Nguyên một chút, nhưng kiếm thuật lại kém hơn Lục Nguyên rất nhiều, vừa rồi, Lục Nguyên lĩnh ngộ bất luận chiêu thức gì cũng có thể biến thành kiếm chiêu, nếu tiếp tục tỷ thí với Tu La, đương nhiên hắn có thể thắng Tu La dễ dàng, ép Tu La tới tình cảnh vô cùng chật vật.
——————
Lúc này, hai người Tích Trần và Tích Dịch đạo trưởng cũng cảm thấy vô cùng kinh hãi, trên đời này làm sao lại có thể có kiếm pháp đáng sợ như vậy, đây rốt cuộc là kiếm pháp gì, tùy ý một kiếm đã có thể chỉ ra sơ hở của đối thủ, khiến cho đối thủ có pháp lực mạnh hơn hắn, thậm chí không sử dụng được chiêu thức hoàn chỉnh.
Đây là kiếm pháp đáng sợ gì chứ! Chuyện này làm sao có thể xảy ra!
Hai vị Tích Trần và Tích Dịch đạo trưởng vốn là loại tán tu đại miếu không thu, tiểu miếu không nhận, mặc dù hai người bọn họ chưa từng nhìn thấy đại tràng diện, nhưng cũng ngẫu nhiên một lần được nhìn thấy vị trưởng lão của Thanh Thành tiên môn ra tay, lúc ấy hai người rất khắc sâu ấn tượng, nhưng lúc này bọn họ cảm thấy kiếm thuật của Lục Nguyên chỉ sợ còn ở trên vị trưởng lão của Thanh Thành tiên môn. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
Hắn chỉ là một thiếu niên, làm sao kiếm thuật của hắn có thể vượt qua trưởng lão của Thanh Thành tiên môn được!
Hai vị đạo trưởng Tích Trần và Tích Dịch dù thế nào cũng không thể tin nổi, nhưng sự thật bày ra trước mắt, một kiếm tùy ý của Lục Nguyên có thể ép Tu La không thể không phòng thủ, tùy ý một kiếm, liền có thể chỉ ra sơ hở của đối thủ, kiếm pháp triển khai, có thể áp chế được Tu La vốn có pháp lực vượt qua hắn.
Thật sự là kiếm pháp rất đáng sợ!
Hai vị Tích Trần, Tích Dịch đạo trưởng vốn đã cảm thấy kiếm pháp của mình tương đối tinh diệu, kết quả khi đụng phải Tu La, bị Tu La chèn ép đến mức không có sức hoàn thủ. Chiêu thức của Tu La mới đáng sợ, lúc ấy ấn ký cực kỳ đáng sợ của Tu La đã khắc sâu trong lòng bọn họ, nhưng kết cục dưới mũi kiếm của Lục Nguyên, Tu La lại bị áp chế thành như vậy, vô cùng chật vật thảm hại.
Hơn nữa, nhị vị đạo trưởng còn nhìn thấy kiếm pháp của Lục Nguyên giống như thần tích.
Chiêu thức của hai người ở trước mặt Tu La chỉ là cặn bã. Còn chiêu thức của Tu La, dưới kiếm của Lục Nguyên cũng chỉ là cặn bã mà thôi.
Tích Trần và Tích Dịch đạo trưởng nhất tề cảm thấy, hai người bọn họ quả thật quá mức ngu si. Lúc mới đầu, hai người chỉ xem Lục Nguyên là một đệ tử có thực lực tương đối bình thường, còn nói những lời trào phúng mỉa mai. Lúc đó hai người bọn họ thật sự là chán sống, với thực lực của Lục Nguyên, muốn giết chết hai người quả thực hết sức đơn giản.
——————
Những người đứng xem trận chiến này, không phải chỉ có Tích Trần và Tích Dịch đạo trưởng, mà còn đám bộ khoái của huyện Đông Dã. Đám bộ khoái nhìn thấy nhị vị lão tiên trưởng Tích Trần, Tích Dịch mà bọn họ sùng bái bị quái vật có lân phiến đen kịt đánh cho thảm bại, đã không còn tự tin nào nữa.
Bọn họ muốn công kích, nhưng cung tên xưa nay rất ghê gớm, lại hoàn toàn không thể làm gì cơ thể của Tu La. Bọn họ rất muốn chạy trốn, chỉ là không hiểu sao đôi chân mềm nhũn, muốn chạy cũng không chạy được, nhìn thấy Tu La lao thẳng về phía Tích Trần đạo trưởng, trong lòng bọn họ đã nghĩ thầm, sau khi Tu La ăn xong hai vị đạo trưởng, chỉ sợ nó sẽ đến tìm mình, kết quả không ngờ, tiểu tiên trưởng trẻ tuổi nhất lại bất ngờ ra tay.
Hầu hết các bộ khoái đều cảm thấy vị tiểu tiên trưởng này còn quá trẻ.
Người trẻ tuổi thường làm việc không chắc chắn. Người trẻ tuổi như vậy, nhất định cũng không có bản lĩnh gì.
Hơn nữa, thời gian trước đây ở trong huyện nha, Tích Trần và Tích Dịch đạo trưởng, thường xuyên sử xuất thủ đoạn tiên gia. Còn vị tiểu tiên trưởng này bình thường đều có dáng vẻ biếng nhác, vì vậy mọi người đều cho rằng vị tiểu tiên trưởng này không có thực lực, đều cho rằng muốn trừ yêu ở núi Quảng Diệp, chỉ có thể dựa vào nhị vị lão tiên trưởng Tích Trần, Tích Dịch.
Nào ngờ đúng vào thời điểm mấu chốt, tiểu tiên trưởng lại đứng ra, hơn nữa dựa vào thanh trường kiếm trong tay, liên tục chế trụ yêu ma.
- Lục Bộ đầu, tứ đệ nhà ngươi thật sự rất lợi hại.
Những bộ khoái này lập tức nhớ ra, vị tiểu tiên trưởng này chính là tứ đệ của bổ đầu, lập tức bắt đầu ra sức tâng bốc. Bọn họ biết mạng sống của mình căn bản đều dựa vào Lục Nguyên, vì vậy không hề khách khí, tâng bốc rất tự nhiên.
- Ta cũng sớm nói rồi, tứ đệ nhà ta rất lợi hại.
Lục Phương cười nói, hiển nhiên hắn đã quên mất, lúc trước ngay cả hắn cũng không tin tứ đệ của mình.
Còn Vương bán tiên trước đó đang bận bịu tính toán, giờ đã sớm bất tỉnh rồi.
Kiếm quang xẹt qua, vô cùng mãnh liệt.
Kiếm chiêu mang theo sát ý nồng đậm, xẹt qua đầu Tu La. "Phong Vân sát" là một trong những chiêu công kích mạnh nhất của 108 kiếm Phong Vân, trong kiếm ẩn chứa sát khí của gió, sát khí của mây, sát khí phong vân dung hòa làm một thể, rốt cuộc hóa thành một kiếm chứa đầy sát khí, vô cùng sắc bén.
Một chiêu kiếm tựa hồ rất đơn giản, nhưng lại khiến người ta không có chỗ nào để trốn.
Dưỡng Ngô kiếm sáng bóng như dòng nước mùa thu, mang theo sát ý phong vân. Máu tươi điên cuồng tuôn ra, một cái đầu lâu bay ra giữa không trung.
Tu La không đầu vẫn tiến về phía trước, hắn quá phẫn nộ, rõ ràng pháp lực của hắn ở trên Lục Nguyên nhưng cuối cùng lại bị áp chế thành như vậy. Cho dù Tu La đã mất đầu vẫn muốn đánh về phía Lục Nguyên, chỉ có điều đối với Tu La mà nói, cái đầu chính là thứ quan trọng nhất, mất đầu thì nhất định sẽ chết, nghe nói khi đạt tới cảnh giới cực cao có thể hóa thành tấm thân bất tử, có nghĩa là cho dù đầu bị cắt, trái tim vỡ nát cũng có thể sống lại, nhưng chí ít phải là luyện khí kỳ, hai đại cảnh giới của luyện thể kỳ đều không thể làm được chuyện như vậy.
- Ồ, xong rồi sao?
Lúc này Lục Nguyên vẫn còn đang đắm chìm trong hải dương kiếm ý, thi triển kiếm chiêu, chỉ cảm thấy thoải mái vô cùng. Hắn vốn còn muốn đánh thêm một số chiêu thức, kết quả còn chưa xuất ra chiêu thức đã phát hiện đối thủ ngã xuống, không khỏi tiếc nuối:
- Đánh mạnh quá sao, chết mất rồi.
Lúc này hai vị Tích Trần và Tích Dịch đạo trưởng đều đã vô cùng kinh hãi.
Hai người bọn họ bị Tu La đánh cho không ra bộ dạng gì nữa, Tu La chỉ vẫy tay đã cảm thấy đáng sợ.
Kết quả, lúc này Lục Nguyên đã giết chết Tu La, còn hoàn toàn không chủ ý.
Chênh lệch giữa bọn họ và Lục Nguyên tại sao lại lớn như vậy chứ?
Lúc này Tích Dịch đạo trưởng thấp giọng nói:
- Kiếm pháp của hắn lợi hại như vậy, nhất định là kiếm pháp bí truyền của Hoa Sơn tiên môn, chẳng qua tán tu chúng ta không có được kiếm pháp ấy mà thôi, nếu không cũng có thể trở nên cường đại như vậy.
Kết quả hắn vừa dứt lời, đã bị Tích Trần đạo trưởng vỗ vào đầu:
- Ngươi thật ngu ngốc, Hoa Sơn tiên môn, cũng chỉ có thực lực tương đương với Thanh Thành tiên môn mà thôi. Kiếm thuật của trưởng lão Thanh Thành tiên môn không lợi hại như vậy. Chẳng lẽ chỉ có Hoa Sơn tiên môn có kiếm pháp bí truyền, còn Thanh Thành tiên môn không có hay sao, ngươi có ngốc cũng đừng ngốc quá như thế chứ.
Tích Dịch bị Tích Trần đạo trưởng vỗ xuống đầu, lại một lần nữa cảm thấy đau lòng. Hắn đương nhiên cũng biết những chuyện này, chẳng qua bản thân thấy khó chịu vì mình không phải danh môn đại phái, người của danh môn đại phái lợi hại như vậy, dù thế nào cũng phải tìm lý do để giải thích chứ.
Lúc này, đã có rất nhiều người chạy tới ăn mừng.
- Tiểu tiên trưởng quả nhiên rất cao minh.
- Tiểu tiên trưởng thủ đoạn cao cường.
- Yêu ma lợi hại như vậy, đều bị tiểu tiên trưởng xử lý.
Đúng là đủ loại lấy lòng, tâng bốc.
Lục Nguyên lười biếng nhún vai, hoàn toàn không có bất cứ cảm giác gì với những lời tâng bốc này. Nói ra khi hắn còn chưa đến 10 tuổi, lăn lộn ở thị trấn Đông Lâm đã biết rõ lợi ích của nịnh nọt, tâng bốc. Lúc ấy hắn toàn nịnh nọt người khác, trình độ tâng bốc của bản thân không hề thấp, đương nhiên sẽ không bị những lời này lừa phỉnh.
Đúng rồi, hắn nhớ sư phụ Lý Nguyên Bạch còn dặn dò hắn một chuyện rất quan trọng, là chuyện gì nhỉ? Lục Nguyên cố gắng nhớ lại, cuối cùng nhớ ra sư phụ Lý Nguyên có dặn:
- Trảm yêu trừ ma là việc tương đối nguy hiểm, nhưng một khi trảm yêu trừ ma thuận lợi, một việc nhất định không nên quên, là vơ vét chiến lợi phẩm.
Đúng rồi, chiến lợi phẩm.
Lục Nguyên không phải người hồ đồ, mặc dù hắn hơi lười nhác một chút, nhưng luôn được gọi là quỷ tinh, tuyệt đối không hề hồ đồ, cho nên hiện tại mới nghĩ ra, chủ yếu vì đây là lần đầu tiên trảm yêu trừ ma, lần đầu làm việc không thuần thục là chuyện rất bình thường.
Lục Nguyên lập tức bắt đầu vơ vét chiến lợi phẩm, chỉ tiếc tên Tu La này thậm chí còn không mặc y phục, căn bản không có chỗ nào giấu đồ. Sau khi rất nghiêm túc vơ vét, Lục Nguyên liền quyết định từ bỏ, trên người Tu La tuyệt đối không có chiến lợi phẩm, khi ở tiên môn, hắn cũng có nghe nói, Tu La là chủng tộc thích sào huyệt, bất luận đi đâu cũng muốn đào sào huyệt.
Cho dù hắn lên mặt đất, không có thế giới dưới lòng đất, cũng nhất định phải có sào huyệt, hiện tại mình chỉ cần tìm được sào huyệt của hắn.
- Các ngươi khiêng thi thể, đầu lâu của Tu La về huyện nha lĩnh công, ta đi đây một lát.
Lục Nguyên nói xong, không hề dừng lại, đám bộ khoái đương nhiên không biết Lục Nguyên đang làm gì, nhưng hai vị Tích Trần và Tích Dịch đạo trưởng lại biết rõ, nhưng bọn họ đã hoàn toàn bị kiếm pháp của Lục Nguyên thuyết phục, hơn nữa lần này cũng hoàn toàn dựa vào Lục Nguyên ra tay đấu với Tu La, cứu được tính mạng bọn hắn, cho nên không có ý tứ đi tranh giành.
Lập tức, bọn bộ khoái tìm được một cây gậy rất dài, mấy bộ khoái cùng nhau khiêng thi thể của Tu La.
- Nặng thật.
- Đúng vậy, sợ rằng nó phải nặng bằng bốn năm người chúng ta.
- Đến chết mà vẫn còn cứng như vậy.
Có vị bộ khoái lấy đao ra đâm vào thi thể Tu La, kết quả trên thi thể của hắn vẫn không có dấu vết nào.
- Chết rồi mà vẫn cứng như vậy, không biết tiểu tiên trưởng làm thế nào giết chết được yêu ma này.
- Chậc chậc.
Mọi người đồng loạt thán phục.
Đám bộ khoái nâng thân thể Tu La lên, nhắm thẳng huyện thành Đông Dã. Khi tiến vào huyện thành, nhìn thấy tất cả các nhà đều đóng chặt cửa, nhưng nhìn thấy đám bộ khoái khiêng một thân thể cực lớn màu đen, lân phiến khắp người tiến vào, mọi người không khỏi vui mừng hoan hô ùa ra, đám bộ khoái thấy dân chúng hoan hô, cũng có chút dương dương đắc ý.
Dân chúng nhìn nhị vị lão tiên trưởng Tích Trần và Tích Dịch, lại nhìn thi thể yêu ma cực lớn kia, không ngừng hoan hô tên của hai vị đạo trưởng, khiến hai người cảm thấy khá xấu hổ. Yêu ma này rõ ràng không phải bọn họ giết được, bọn họ cũng muốn kêu lên giải thích, nhưng mấy trăm ngàn bách tính cùng nhau hô vang tên bọn họ giống như thủy triều, khiến hai người không cách nào giải thích.
Về phần Hoàng huyện lệnh, vốn đang chui đầu vào trong phủ của mình, nếu không phải triều đình Đại Tấn quy định, huyện lệnh chạy trốn sẽ mắc tội chết thì hắn đã chạy trốn từ lâu rồi! Hắn và đám tiểu thiếp đang cùng nhau ẩn nấp, rút cuộc đột nhiên nghe thấy bên ngoài có thanh âm giống như nước lũ.
Hoàng huyện lệnh lập tức đứng dậy, biết rằng có lẽ chuyện trảm yêu trừ ma đã thành công.
Đương nhiên, hắn thật sự không nghĩ đến, người trảm yêu trừ ma thành công không phải là nhị vị lão tiên trưởng mà hắn tương đối tín nhiệm.
Mà là vị tiểu tiên trưởng mà hắn cho rằng quá trẻ tuổi, không có bản lĩnh làm việc kia.
——————
Trong khu rừng u ám.
Mặt trời sau giờ ngọ vốn vô cùng rực rỡ.
Nhưng vì ở đây rừng cây quá rậm rạp, che mất mặt trời, lá mục dày đặc trên mặt đất, tạo ra không khí ẩm ướt vô cùng.
Lục Nguyên cấp tốc nhảy lên trong rừng cây.
Trong đầu hắn nhớ lại những điều đã học được ở Hoa Sơn tiên môn, yêu ma dưới lòng đất rất ghét ánh mặt trời, cơ bản đều thích xây tổ ở nơi u ám, Tu La là chủng tộc ưa thích thích xây sào huyệt ở nơi vừa u ám vừa ẩm ướt. Đối thủ của Hoa Sơn tiên môn chính là yêu ma dưới lòng đất, vì vậy bọn họ rất am hiểu tập tính của chúng.
Lúc này Lục Nguyên nhìn thấy phía trước có một địa huyệt u ám, địa huyệt này rõ ràng không phải hình thành tự nhiên, Lục Nguyên biết rằng, cuối cùng mình cũng đã tìm được.
Sào huyệt của Tu La, chiến lợi phẩm, ta đến đây.
Lục Nguyên lao thẳng về phía trước.
Đây là một huyệt động tối tăm, to lớn. Dù sao thân hình cũng Tu La cũng cao vượt người thường.
Tiến vào trong huyệt động, Lục Nguyên bắt đầu thăm dò.
Lần đầu tiên trảm yêu trừ ma, do tinh thần của hắn hoàn toàn chìm đắm trong kiếm thuật, không buồn không vui, thật sự không có quá nhiều cảm giác.
Nhưng hiện tại là thu nhặt chiến lợi phẩm sau lần đầu tiên trảm yêu trừ ma, tinh thần không biết tại sao lại rất hưng phấn.
Huyệt động này tựa hồ cũng không có gì cả.
Nhưng Lục Nguyên không tin, Tu La không để lại thứ gì ở đây.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.