Hỏa Phụng Hoàng

Chương 51: TRƯỚC ĐẠI CHIẾN




Tư Hàn nghiêng người tránh rồi hòa vào không khí mất dạng, chớp mắt một cái đã hiện ra, vươn móng vuốt từ phía sau đâm vào cuống họng bóng đen, y liền ngã ngang xuống đất giật giật. Tư Hàn nheo mắt phát hiện ra thứ vừa đến lại là một con đại bàng.
"Điểu tộc?"
Tư Hàn vừa dứt lời đại bàng liền hiện hình thành một nam nhân, thở thoi thóp trên mặt, cổ không ngừng chảy ra máu tươi.
Hắn ánh mắt dần trở nên tàn nhẫn, môi hơi nhếch lên cười cười giống như trong lúc buồn chán liền xuất hiện món đồ chơi thú vị, hắn vươn tay lên sờ sờ vào vết thương trên cổ kẻ đó khàn giọng hỏi một câu.
"Điểu tộc ở phương Nam, vì cái gì lại đến nơi này? Ngươi theo ta đến đây hay sao? Là kẻ nào đã sai khiến?"
Kẻ kia nhắm nghiền mắt cắn răng ngăn đi đau đớn trên cổ mình nhưng một câu cũng không nói. Tư Hàn liền nhếch môi lên cười, bình thường hắn không kiên nhẫn lắm, hiện tại muốn đối đầu cùng hắn hay sao? Quả nhiên không tự lượng sức!
"Thích ăn cứng không ăn mềm. Chặc chặc... đáng tiếc lão tử chưa từng biết cái gì gọi là nhân từ với kẻ thù!"
Dứt lời, hắn liền phóng ra một luồng hỏa khí vào vết thương trên cổ người kia, y cắn chặt khớp hàm rên lên từng tiếng thảm thiết.
"A!!!!!!!"
Nơi bị đốt đau đến khiến y chỉ muốn ngay lập tức có thể chết đi, liền giơ tay lên định đoạn kinh mạch mình thì bị Tư Hàn dùng phép phong ấn giữ lại.
"Muốn tự sát sao? Rơi vào tay ta rồi thì đừng hòng tự sát! Nếu không khai ta sẽ khiến ngươi muốn chết còn khó hơn sống!"
Dứt lời, hắn liền vươn móng vuốt đến đâm vào bụng kẻ kia một cái thật sâu rồi đốt cháy vết thương của y.
"A!!!!!!!!!!"
Trong hang động lại vang lên tiếng hét thảm thê lương. Bên ngoài Bạch Hổ đang hiện thân là hổ trắng ngồi trên tuyết liếm liếm lông mình mà âm thầm lắc đầu.
"Tẩu tử quả nhiên tàn nhẫn!"
Hắn mấy ngày trước nghe nói Hứa Tư Hàn sẽ đến thì lập tức thông báo đến toàn thể sinh linh nơi hắn cai quản không được quấy phá Hứa Tư Hàn, nếu để hắn phát hiện ra kẻ nào dám lộng hành, nhất định trừng phạt.
Cho nên suốt mấy ngày vừa rồi Hứa Tư Hàn vẫn không gặp bất kỳ trở ngại nào. Chỉ là Bạch Hổ vẫn không an tâm cho tẩu tử nhà mình, nên vẫn âm thầm theo sau trông chừng hắn.
Không ngờ lúc nãy lợi dụng bão tuyết đại bàng kia lại lén lút tấn công Hứa Tư Hàn. Bạch Hổ định ra tay nhưng đã bị Tư Hàn xử lý tốt.
Hắn lại nằm xuống tuyết lim dim đôi mắt xanh, mấy ngày nay đều đi theo Hứa Tư Hàn, đến chợp mắt một cái cũng không thể, hiện tại xương khớp đều có chút mỏi.
Thật mệt chết hắn, nếu không phải đại ca nhờ vả thì hắn cũng không mệt mỏi đến thế này, hiện tại chắc đang chăn êm nệm ấm ngồi trong phòng uống rượu cùng Huyền Vũ.
Nhắc đến Huyền Vũ, Bạch Hổ liền nhớ đến một chuyện.
Gần tám ngày trước, khi hắn đến thăm Huyền Vũ, tình cờ nghe thấy trong phòng y phát ra vài âm thanh vụn vặt kỳ lạ, định vào xem thử nhưng bị thị vệ của y cản lại.
Đang lúc bực mình liền nhìn thấy thái tử thiên giới Vũ Triệt vậy mà lại từ trong phòng Huyền Vũ đi ra, còn là đi khá vội vã. Lúc hắn vào trong, Huyền Vũ mặt có chút đỏ, tóc tai tán loạn, còn không thèm uống rượu với hắn thì đã hạ lệnh tiễn khách.
Từ trước đến nay, Huyền Vũ khi nào y phục tóc tai cũng chỉn chu, chưa từng thất loạn bát tao như vậy khiến Bạch Hổ có chút ngoài ý muốn. Nhưng mà nhị ca đã đuổi thì hắn cũng không thể ở lại.
Đến bây giờ hắn vẫn không thể nào hiểu nổi vì sao Vũ Triệt lại đến tìm Huyền Vũ chứ? Chẳng lẽ Huyền Vũ vẫn xem thái tử là Chu Tước? Nhưng Chu Tước của kiếp trước dù gì cũng đã chết rồi, còn là do Huyền Vũ chính tay giết chết, chẳng lẽ y cảm thấy có lỗi nên mới qua lại cùng kiếp sau của Chu Tước đi?
Bạch Hổ nghĩ nghĩ càng cảm thấy đau đầu. Những thứ quá phức tạp quả nhiên không hợp với hắn. Hắn im lìm nằm trong tuyết chờ đợi cơn bão qua đi. Thời gian này phải nghỉ ngơi nhiều một chút, nếu không lát nữa Hứa Tư Hàn rời đi thì hắn cũng không còn cơ hội nữa.
***
Lúc này, Huyền Vũ đang ngồi trong phòng hóng mắt ra ngoài trời. Đêm nay trăng thanh gió mát làm tâm tư y một mảnh rối rắm.
"Đã đến rồi sao còn chưa ra?"
Huyền Vũ khàn khàn giọng nói với người sau lưng mình nhưng cũng không quay đầu lại, ánh mắt từ đầu đến cuối đều hóng ra ngoài cửa sổ.
Bỗng nhiên cổ bị một đôi tay vững chắc ôm lấy, Vũ Triệt từ phía sau ôm Huyền Vũ, cằm gác trên vai y, còn khẽ hôn vào gáy y một cái.
"Cút đi!"
Huyền Vũ nhíu nhíu đôi mày đẹp của mình nhưng Vũ Triệt vẫn không buông y ra, ngược lại còn cười cười.
"Ta thật nhớ ngài, rất nhớ chuyện đêm qua..."
"Im miệng!"
Huyền Vũ cảm thấy khóe mắt giật giật. Đêm qua quả nhiên là một chuyện vô cùng hoang đường đáng quên. Lúc Vũ Triệt đến ôm y, còn không ngừng khóc lóc. Ban đầu y nghĩ nếu hắn tiếp tục cố chấp thì mình nhất định đánh đuổi hắn. Vậy mà cuối cùng y cũng mềm lòng.
Nghĩ lại, người này một chút cũng không giống Chu Tước. Chu Tước cao ngạo chứ không dày mặt lì lợm như kẻ này. Thái tử thiên giới gì chứ, rõ ràng chỉ là một hài tử thích bám người. Tôn nghiêm một chút cũng không có.
"Nơi này... còn đau hay không?"
Vũ Triệt từ lúc bàn tay vuốt dọc theo sống lưng Huyền Vũ đặt lên mông y làm y vô cùng tức giận, lập tức xoay người lại đẩy hắn ra, trợn mắt.
"CÂM MIỆNG!"
"Được được, ta không hỏi, không hỏi!"
Vũ Triệt liền cười cười nhìn người trước mặt. Huyền Vũ càng nổi giận hắn ngược lại thấy y vô cùng xinh đẹp, thật chọc hắn yêu thương, trái tim như có móng mèo nhỏ cào loạn.
Mấy ngày qua ở thiên giới chính sự triền miên, họp quân cơ đại thần chuẩn bị tiến đánh Huyền Môn cung khiến hắn càng lúc càng cảm thấy tâm tư nặng trĩu.
Vũ Triệt vốn dĩ không muốn đánh Huyền Môn cung. Hứa Tư Hàn trước đây từng cứu mạng hắn, khi ở Thiên Hoa sơn những lời Tư Hàn nói cũng không hề sai. Chỉ là khi đó vì cứu Vũ Yên Chi nên hắn không thể không đối đầu cùng Hứa Tư Hàn.
Huống hồ lần này hắn nghe nói ngoại tổ phụ của mình là Minh Kính Bắc lại bắt Ngâm Tuyết cùng Bạch Cửu làm con tin.
Trước hết không nói đến Ngâm Tuyết là sứ giả của Long tộc, bắt y chẳng khác nào chính là muốn đối nghịch cùng Thiên Hoa sơn, thì hành vi ấu trĩ hèn hạ như vậy Vũ Triệt cũng cảm thấy không thể làm.
Nhưng hiện tại hắn chỉ là thái tử, chưa thể định đoạt tất cả. Cho nên Vũ Triệt cảm thấy mình thật vô dụng. Ngày hôm qua đến thăm Huyền Vũ chỉ muốn nhìn y một chút, thật không ngờ có thể đẩy xa mối quan hệ đến như vậy.
Huyền Vũ không để ý đến hắn nữa mà xoay người đến giường, bỗng nhiên toàn thân bị ôm lên.
"Ngươi... làm gì đó?"
Vũ Triệt không nói gì ôm y đến giường rồi nằm xuống bên cạnh. Huyền Vũ trong lúc thất thần giơ tay lên định đánh hắn nhưng hắn đã nhắm nghiền mắt, tay vòng qua ôm eo y siết chặt, khàn khàn giọng.
"Ta cả ngày hôm nay đều rất mệt... thật sự ta chỉ muốn làm một bá tánh bình thường tự do tự tại... một chút cũng không muốn làm thái tử..."
Vũ Triệt rì rầm mấy câu rồi im lặng. Huyền Vũ thấy hắn chán nản như vậy cũng không nói gì, hơi nghiêng người nhìn đường nét ngũ quan trên mặt hắn.
"Ta rất giống một người sao?"
Dường như cảm nhận Huyền Vũ đang nhìn mình, bỗng dưng Vũ Triệt nói một câu nhưng mắt từ đầu đến cuối vẫn không mở ra, Huyền Vũ hơi nhíu mày một cái.
"Ai?"
Vũ Triệt nhếch môi lên cười, trong lòng tràn ngập chua xót.
"Ngài biết mà... cả thiên hạ ai cũng đều nói ta giống người đó."
Huyền Vũ biết Vũ Triệt đang nhắc đến Chu Tước, nhưng y không nói gì, chỉ rũ mắt.
"Ta đã mấy lần tự hỏi, có phải vì ta giống người đó nên ngài mới đối xử tốt với ta hay không?"
Huyền Vũ mím môi cảm thấy tim mình có chút nhói. Thật lâu sau Vũ Triệt lại tiếp tục.
"Vì ta là thái tử điện hạ nên mẫu hậu mới cần ta!"
Vũ Triệt vừa nói vừa cười cười.
"Nếu ta không phải là thái tử hẳn người cũng không để ý đến ta như bây giờ... Mẫu hậu của ta rất xa cách, có đôi khi ta không biết trong lòng người đang nghĩ gì..."
Huyền Vũ nghe thấy thương tâm trong lời nói của hắn thì hơi chớp mắt mấy cái.
"Ngươi không thích mẫu thân mình sao?"
Vũ Triệt mỉm cười.
"Thích chứ! Còn là rất thích! Nhưng mà ta từ nhỏ cùng người luôn có một khoảng cách nào đó... ta không hiểu. Như tiểu muội muội của ta thì tốt rồi, có thể cùng mẫu hậu thân cận, cũng không phải vì nàng có địa vị mà mẫu hậu mới đối xử tốt cùng nàng... bất quá, ta cũng đã quen rồi!"
"Hôm nay thiên hậu đã nói gì ngươi sao?"
Vũ Triệt thở ra một hơi.
"Ta không muốn tiến đánh Huyền Môn cung... ta không muốn sinh linh đồ thán. Nhưng mẫu hậu lại nói nếu ta đánh thắng Huyền Môn cung thì địa vị của ta mãi mãi cũng không bị lung lay. Ta nói với người ta không thoải mái, ta cảm thấy rất mệt mỏi. Người nói những thứ đó không quan trọng, quan trọng là địa vị của ta không bị người khác nhìn ngó, như vậy thì tương lai của nàng cùng Phụng tộc mới được bảo đảm."
Hắn nói đến đó bỗng nhếch môi lên.
"Hóa ra trong lòng người ta cũng không quan trọng bằng địa vị..."
Huyền Vũ thở ra một hơi, từ lúc nào bàn tay vươn lên vỗ vỗ lưng hắn mấy cái. Hắn liền vùi đầu vào cổ y hít hít.
"Ở bên ngài ta mới cảm thấy vui vẻ. Nhưng mà... nếu ngài cũng xem ta là một kẻ khác, ta nhất định... sẽ rất đau lòng!"
Huyền Vũ nghe xong đương nhiên hiểu Vũ Triệt muốn nói gì nhưng y không trả lời. Thứ tình cảm lạ lẫm này y vẫn chưa từng trải qua, cho nên hiện tại vẫn chưa hiểu mình cần làm gì. Có những thứ nói sớm quá đều có thể không thích hợp.
Hai người sau đó không nói gì nữa, chỉ ôm nhau cùng trải qua giấc mộng nồng nàn.
***
Lúc này trong hang động, Hứa Tư Hàn sau khi tra tấn người của điểu tộc xong liền thu được được một số thông tin, kẻ này hóa ra đã theo dõi hắn từ rất lâu rồi, từ lúc hắn rời khỏi Huyền Môn cung thì đã đi theo, vừa rồi định lợi dụng lúc bão tuyết mà đánh lén hắn.
Thì ra Điểu tộc cùng Phụng tộc đã hợp tác cùng nhau, nghe nói tam giới đã sắp đánh đến Huyền Môn cung, có thể trong thời gian này sẽ dùng đến con tin, nhưng vì đi theo Hứa Tư Hàn nên kẻ này vẫn không biết con tin sẽ là người nào.
Y lại không có người tiếp ứng, cho nên nhất thời việc Hứa Tư Hàn rời khỏi Huyền Môn cung có lẽ vẫn chưa được truyền đến thiên giới.
"Minh Kính Hà... bà muốn diệt ta đến như vậy hay sao chứ?"
Đang lúc thất thần, bỗng nhiên kẻ kia liền bật dậy tung một chưởng đánh lén về Tư Hàn. Hắn híp mắt một cái móng vuốt xuyên tim, y 'hự' lên một tiếng rồi tắt thở.
Tư Hàn nghĩ nghĩ, nghe đến ba từ 'bắt con tin' bỗng nhiên hắn cảm thấy lòng dạ trở nên bất an. Xem ra hắn phải nhanh chóng lên đường, lấy được Lệ long thạch lập tức sẽ trở về Huyền Môn cung. Nếu Minh Kính Hà đã không còn chút tình xưa nào thì hắn cũng không thể tiếp tục nhẫn nhịn được nữa.
***
Lúc này, Lục Mạch đang trên đường trở về cánh rừng nơi Bạch Cửu ở. Sáng hôm nay y nhận được tin báo Hoa yêu bị tấn công nên đưa người đến chi viện, sau đó ở lại chữa thương cho hắn nên y mới không thể lập tức trở về.
Hoa yêu trước đây dù gì cũng là tình nhân của y, ngoài ra thì Hoa yêu còn là một nhánh quan trọng của Huyền Môn cung, không thể không ứng cứu. Sau khi uống cạn một bình rượu cùng Hoa yêu thì y liền nhanh chóng trở về.
Suốt hai tháng qua ở cạnh Bạch Cửu y luôn không uống bất kỳ giọt rượu nào, vì sợ lúc mình nóng nảy dễ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, sẽ làm Bạch Cửu bị thương. Cho nên khi nãy đã uống nhiều một chút. Hiện tại đi đường xa cũng không còn say nữa.
"Chủ nhân, không xong rồi, thuộc hạ bảo vệ Cửu công tử chết cả rồi!"
"CÁI GÌ?"
Lục Mạch nghe xong liền nhíu mày một cái lập tức lướt gió, ba bước đã xông vào nhà.
"A CỬU!"
Y gọi một lớn, cắn chặt khớp hàm đảo mắt nhìn quanh. Bên trong nhà ngoài y ra thì không có bất kỳ người nào khác.
"Mau tìm kiếm xung quanh!"
Lục Mạch gầm lên một tiếng bọn người liền tản mát ra xung quanh tìm. Lục Mạch lập tức phóng đi.
"A Cửu!"
Y chạy đông chạy tây, vừa chạy vừa gọi lớn. Cảm thấy trái tim trong lồng ngực đập lên từng hồi mãnh liệt.
Trong cuộc đời của Lục Mạch, từng đánh đông đánh tây, ra nam vào bắc, từng tham gia hàng ngàn cuộc chiến lớn nhỏ nhưng chưa từng cảm thấy khiếp sợ. Nhưng hiện tại lại vì một Bạch Cửu làm cho run rẩy.
"A CỬU!!!!!!!"
Lục Mạch gào lên, đổi lại xung quanh chỉ có tiếng gió cùng những hàng lê nghiêng ngã trong ráng chiều.
"A Cửu, ngươi đâu rồi?"
Hai tháng vừa rồi, dù bên cạnh y chỉ có một thân xác Bạch Cửu, nhưng ít nhất y vẫn cảm thấy hắn ở bên cạnh mình.
Y đã vì hắn mà có thể dung thứ cho hài tử kia, nhưng hắn một chút vẫn không nhìn ra tâm ý của y.
Trước đây, chỉ có người khác cầu xin y, giống như Hoa yêu. Nếu như là ngày trước, y phát hiện ra tình nhân mình qua lại cùng kẻ khác, nhất định kẻ đó sẽ chết rất khó coi.
Nhưng với Bạch Cửu thì khác, y không nỡ xuống tay cùng hắn. Nhìn thấy hắn khóc y liền đau lòng. Nhìn thấy hắn hoảng sợ y liền xót xa, nhìn thấy hắn không ăn uống y liền lo lắng. Tất cả dịu dàng cùng kiên nhẫn của kiếp này y đều dành cho hắn hết rồi.
Nhưng mà Bạch Cửu một chút cũng không biết, vì cái gì vẫn thương nhớ Ân Sơn Tây Xương chứ? Kẻ đó đã nhẫn tâm mang hắn ra đổi chác hư vinh, lại còn chấp nhận vì hắn mà mang trong mình cốt nhục kia chứ?
"A Cửu, ngươi đâu rồi? A Cửu?"
Lục Mạch đảo mắt tìm kiếm xung quanh, tròng mắt đã chằng chịt tơ máu đỏ.
"Chủ nhân, không tìm thấy tung tích của Cửu công tử!"
Lục Mạch tay siết chặt thành quyền.
"Có khi nào là Ân Sơn Tây Xương đã ra tay hay không? Hắn muốn cướp Cửu công tử cùng nhi tử trở về? Dù gì Ân Sơn đài cũng chưa có người kế vị?"
Thuộc hạ sau lưng nói một câu khiến Lục Mạch trợn trừng mắt. Y cũng nghi ngờ kẻ mang Bạch Cửu đi chính là Ân Sơn Tây Xương, dù gì hai người bọn họ cũng đã có con cùng nhau, biết đâu chính là muốn gia đình ba người đoàn tụ? Hiện tại chiến tranh đã sắp xảy đến, có khi nào Ân Sơn Tây Xương không muốn Bạch Cửu cùng con hắn lưu lạc trong chiến loạn nên mới hồi tâm chuyển ý mà mang về?
Lục Mạch càng nghĩ càng cảm thấy trái tim trong ngực như bị ai đó dùng dao hung hăng đâm vào.
"Ngươi nói cái gì? Nói cái gì?"
Lục Mạch bỗng quay đầu lại dùng tay siết cổ thuộc hạ trợn mắt nghiến răng.
"...Chủ nhân, thuộc hạ lỡ lời, xin chủ thân tha mạng!"
Kẻ kia gian nan cầu xin tha thứ, Lục Mạch nhắm nghiền mắt hít khí một cái ném hắn ngã xuống đất. Bỗng dưng 'leng keng' một cái Lục Mạch nhìn xuống đất liền phát hiện ra thanh kiếm mà sáng nay mình đã để lại cho Bạch Cửu, đang bị thuộc hạ của mình ngã xuống nằm đè lên.
Lục Mạch nhặt lên thanh kiếm nhìn rồi phát hiện dưới đất có vết máu.
"A Cửu..."
"Oa...oa... oa..."
Bỗng trong rừng vang vọng tiếng hài tử khóc. Lục Mạch không tin nổi trợn mắt nhìn.
"A Cửu, a Cửu!"
Y giống như kẻ điên gào lên, dường như vẫn còn chút hy vọng Bạch Cửu đang trốn ở chỗ nào đó lén lút sinh con, nên mới xuất hiện tiếng trẻ con khóc ở gần đây.
"Chủ nhân, ở bên này!"
Lục Mạch nghe thấy liền bước dài xông đến, khi y vào bên trong hang núi nhỏ thì đám thuộc hạ liền lui ra ngoài. Lục Mạch không thể tin nổi nhìn xuống đất, có một chỗ còn đọng lại máu tươi rất lớn.
"Oa... oa..."
Đứa nhỏ nằm trong góc động lại nhăn mặt khóc. Lục Mạch xoay người đến gần từ trên cao nhìn xuống hài tử.
Y không tin nổi cắn cắn khớp hàm khụy xuống nhìn đứa trẻ đỏ hỏn đang ngậm ngón tay mình. Y run run cúi đầu ôm đứa nhỏ lên, được người ôm nó bỗng nhiên ngừng khóc, giương đôi mắt đen lay láy nhìn y, bất giác nở ra một nụ cười lấy lòng.
Lục Mạch nhìn chằm chằm đứa nhỏ, gương mặt nó giống hệt như mình không sai biệt, tròng mắt Lục Mạch từ lúc nào đã nhàn nhạt nước. Bỗng nhiên, y nhìn thấy từ trong mảnh vải bọc đứa bé lộ ra một mảnh ngọc bội.
'Rầm' một cái, dường như Lục Mạch nghe thấy trong đầu mình có tiếng nổ lớn. Y khẽ lùi về phía sau lảo đảo mấy bước.
Lục Mạch nhận ra thứ này, lúc trong thân phận Lục Thiên Minh y đã tùy tiện chọn một cái rồi đeo lên. Sau khi Bạch Cửu bỏ đi thì y cũng không để ý đến thứ đó nữa, còn tưởng đã đánh rơi ở nơi nào rồi, không ngờ lại nằm trong tay Bạch Cửu.
Bỗng dưng nước mắt một dòng vô thanh vô tức chảy xuống. Trong đời Lục Mạch cũng chưa từng khóc. Năm đó Cố Kiệt Nhân chết y cũng không khóc. Nhưng hiện tại y cảm thấy đau đớn đến cực hạn, hối hận thống khổ đến mức thật muốn dùng kiếm tự đâm chết bản thân mình.
Lục Mạch cắn răng nhắm nghiền mắt, toàn thân run rẩy, khẽ tựa đầu vào trán hài tử gào lên.
"A Cửu... vì sao không nói? Vì sao lại giấu diếm ta? Đây rõ ràng là nhi tử của chúng ta mà... tại sao ngươi lại không nói? Tại sao chứ?"
Lục Mạch nhớ đến lúc gặp lại mình đã ra tay đánh Bạch Cửu, còn chửi mắng hắn thậm tệ, làm hắn không ít lần đau đớn đến mức suýt mất đi đứa con.
Trong lúc đau đớn nhất Bạch Cửu từng gọi Thiên Minh ca ca. Hóa ra là như vậy, vì muốn bảo vệ cho Lục Thiên Minh nên Bạch Cửu mới nói dối hài tử này là con của Ân Sơn Tây Xương hay sao?
"Không... không..."
Lục Mạch toàn thân run rẩy, lồng ngực đau đớn đến lợi hại. Nếu như y sớm nói ra với Bạch Cửu mình chính là Lục Thiên Minh, nếu như y đối xử với hắn dịu dàng hơn một chút, kiên nhẫn lắng nghe hắn một chút, có phải hay không giữa bọn họ cũng không xảy ra một khoảng thời gian ân oán như vừa rồi?
Nếu như y không tại thời khắc nguy hiểm mà rời đi, phải chăng Bạch Cửu cũng không bị người khác bắt? Còn có đứa nhỏ này, hắn đã sinh nó ra như thế nào chứ?
Lục Mạch nhìn xuống mớ hỗn độn đầy máu tươi dưới đất mà không thể thở nổi, cổ họng nghẹn ngào như có một bàn tay vô hình bóp chặt.
Y nhớ đại phu từng nói Bạch Cửu là nam nhân, khi sinh con cũng không giống như nữ nhân, phải sinh mổ. Nói vậy thì lúc đó phải chăng Bạch Cửu đã tự rạch bụng mình để giữ lại mạng cho hài nhi?
Lục Mạch nhìn hài tử đang giương đôi mắt trong suốt nhìn y, bỗng nhiên y bật khóc.
"A Cửu... xin lỗi... a Cửu!"
"Oa..."
Hài tử nhìn y khóc, nó môi cũng hơi mếu lại. Lục Mạch liền vươn ngón tay run run sờ mặt nó.
"Con ngoan, đừng khóc... ngoan... ta nhất định mang phụ thân của con trở về, ngoan..."
"Chủ nhân!"
Bên ngoài có một thuộc hạ tiến vào, dâng lên cho Lục Mạch một phong thư cùng một bọc vải nhỏ.
"Chủ nhân, trên bàn trong nhà phát hiện ra một bức thư của Ân Sơn Tây Xương. Hắn nói đã bắt Cửu công tử đi rồi, nếu chủ nhân muốn cứu người thì bảy ngày sau một mình đến Vạn Trùng sơn gặp hắn! Nếu chủ nhân không đến, hắn nhất định sẽ mang thủ cấp của Cửu công tử trả lại cho người. Còn đây là... đây là..."
Lục Mạch nghe thấy hắn lắp bắp thì khẽ liếc mắt sang, chân liền lảo đảo mấy bước. Là ngón tay của Bạch Cửu!
"A Cửu..."
Lục Mạch không tin nổi run run nhận lấy ngón tay được gói trong mảnh vải giơ lên nhìn. Bỗng dưng ánh mắt từ lúc nào tối sầm lại. Thật lâu sau mới khàn khàn giọng.
"Người đâu!"
"Dạ..."
"Đây là nhi tử của ta, lát nữa mang thiếu chủ trở về Huyền Môn cung."
Thuộc hạ nghe thấy thì giật mình một cái. Hóa ra hài tử này không phải là cốt nhục của Ân Sơn Tây Xương, mà lại là của chủ nhân hay sao? Hắn cúi đầu rũ mắt, xem ra chủ nhân của hắn lần này thật sự muốn đi cứu Cửu công tử rồi.
"Dạ... vậy còn chủ nhân?"
Lục Mạch nhìn xuống hài tử lần nữa.
"Sau này, nếu ta không trở về thì nó sẽ là chủ nhân của các ngươi. Hãy chăm sóc nó thật tốt!"
"Chủ nhân... người định đến gặp Ân Sơn Tây Xương sao? Vạn Trùng sơn nơi đó chướng khí ngập trời, địa thế hiểm trở, không phải ngẫu nhiên mà Ân Sơn Tây Xương lại hẹn người đến đó. Nếu như có mai phục chủ e một mình sẽ không chống đỡ nổi!"
Lục Mạch không nói gì, chỉ ôm lấy hài tử từ từ mang ra ngoài. Y từ đầu đến cuối mắt chưa từng rời khỏi hài tử của mình.
Lục Mạch vạn năm nay chưa từng nghĩ đến con cái, cũng không yêu thích trẻ con. Những tình nhân có mưu đồ muốn mang thai cùng y đều bị y phát hiện rồi giết chết. Đối với y mà nói, con cái giống như điểm yếu, mà bản thân y không muốn trên người mình tồn tại bất kỳ điểm yếu nào. Thế nhưng hiện tại y chẳng những có một mà còn là hai điểm yếu. Trong đó, Bạch Cửu chính là điểm yếu chí mạng của y.
Có lẽ Ân Sơn Tây Xương sớm đã nhận ra nên mới tìm cách bắt Bạch Cửu.
"Ta không hối hận vì đã yêu thích phụ thân con... một chút cũng không hối hận!"
Lục Mạch vừa nói vừa vươn ngón tay lên chạm vào má hài tử, rồi khẽ hôn xuống trán nó một cái.
"Chờ ta mang phụ thân con về, cả nhà ba người chúng ta mãi mãi cũng không bao giờ xa nhau nữa!"
Dứt lời, Lục Mạch nhìn về phía xa xa, nơi đó hoàng hôn đang từ từ buông xuống.
----HẾT CHƯƠNG----


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.