Hỏa Phụng Hoàng

Chương 14: GẶP LẠI




Đó đã là ngày thứ ba kể từ khi Tư Hàn rời khỏi Thiên Hoa sơn. Hắn trước khi đi có nghe các môn đồ khác nói Hoàng Thiên Ngạo cùng bọn Ngâm Tuyết hướng Vạn Trùng Sơn rời đi. Nhưng mấy ngày nay hắn tìm mãi vẫn chưa biết được Vạn Trùng Sơn chính xác là nằm ở hướng nào.
Đang lúc trời mưa bão quá lớn, Tư Hàn định tìm một chỗ trú mưa thì nhìn thấy một mãng xà tinh ba đầu bị mắc kẹt giữa đại hồng thủy, nên cứu y mang về đây. Sau đó dùng chân hỏa của mình làm ấm lại cơ thể đã tái đi vì lạnh của xà tinh. Vậy là hai người bọn họ đã ở đây suốt ba ngày không ra ngoài.
Hứa Tư Hàn lúc này đang nằm trong động, gác tay làm gối nhìn ra màn mưa ngoài kia.
"Chủ nhân, ăn cơm đi!"
Người gọi hắn là một hắc xà tinh, nhìn vô cùng cao lớn, lúc mang y về đây Tư Hàn cũng khá chật vật. Y gọi là Lục Mạch.
Tư Hàn nghe y gọi thì lười biếng ngồi dậy. Vốn dĩ ngày đầu tiên rời khỏi Thiên Hoa sơn hắn rất hăng hái, nhìn thấy cái gì cũng vô cùng thích thú. Còn tưởng nhanh chóng tìm được rồng ngủ gật, xuất hiện trước mặt làm cho y ngạc nhiên. Nhưng mà mưa gió bão bùng khắp nơi, thậm chí hiện tại hắn còn không biết mình đang ở đâu chứ nói gì đến tìm rồng ngủ gật chứ?
Hắn thật chán nản quá!
Nhưng nhớ lại từ nhỏ đến lớn mình cũng chưa từng trải qua những chuyện này, cho nên hôm nay chính là cơ hội để trải đời, hắn mới chưa muốn trở về Thiên Hoa sơn.
Hứa Tư Hàn bò bò đến bên đống lửa đang cháy lùng bùng, củi khô nổ từng tiếng 'lốp bốp', vươn tay nhận lấy miếng thịt thỏ Lục Mạch săn về nướng cho hắn, lười biếng nhai nhai. Bình thường đồ ăn của Linh Hy hắn ăn đã sớm quen, hiện tại thỏ nướng không chút gia vị khiến hắn cảm giác như mình đang nhai cỏ.
"Không ngon sao?"
Lục Mạch ngồi một bên nhìn Tư Hàn cử động khớp hàm, hắn chán nản chớp chớp mắt nhìn y rồi ngã nhào ra đất, gác chân này lên đầu gối chân kia lắc lắc, miệng vẫn nhai đều đều.
"Lão tử cảm thấy cuộc đời quả nhiên vô thường!"
Lục Mạch nghe hắn nói vậy thì khẽ nhếch môi lên một cái, ánh mắt sâu thẳm dâng lên chút hứng thú, vừa nhìn cái tướng biếng nhác của hắn vừa xoay xoay miếng thịt thỏ nướng dở trong tay.
Lục Mạch hiện tại tóc đen hơi nháo loạn che đi nửa gương mặt, chỉ lộ ra nửa khuôn miệng cùng đôi mắt xếch không rõ ràng. Nhưng mũi rất cao, nhìn thế nào cũng có thể khẳng định đây là một người có dung mạo anh tuấn bất phàm. Cả người y mặc một bộ y phục màu đen. Ống tay áo cột lại gọn gàng ở cổ tay.
"Gì chứ?"
Lục Mạch khàn khàn giọng hỏi Tư Hàn.
"Lão tử rõ ràng tính làm chuyện gì cũng sẽ không thành chuyện đó. Lão tử cũng không hiểu có phải ông trời đang chống đối mình hay không?"
Lục Mạch im lặng một lúc, khóe môi hơi nhếch lên.
"Vậy thì ngươi chống lại thiên ý, như vậy là được rồi? Cái gì không thuộc về ngươi thì ngươi cứ đoạt lấy nó."
Tư Hàn nghe xong thì khẽ xoay người nằm nghiêng quay lưng lại với Lục Mạch.
"Đoạt sao? Lão tử cũng muốn, nhưng mà nhân định bất thắng thiên, ngươi chưa từng nghe câu nói này hay sao?"
Lục Mạch nhìn bóng lưng đơn bạc của Hứa Tư Hàn. Mấy ngày nay là hắn chăm sóc cho y, thậm chí mỗi ngày đều truyền cho y chút chân khí, dù là sức lực của hắn cũng không nhiều, dường như còn vừa bị thương chưa khỏi hẳn.
"Không phải cái đó cũng là do người khác nói hay sao? Người khác nói không hẳn sẽ là đúng, biết đâu bọn họ đang lừa gạt người, biết đâu họ chỉ viện cớ cho thất bại của mình thì sao? Ngươi chưa làm thì không thể khẳng định được đâu, chủ nhân!"
Tư Hàn nghe mấy lời này thì cảm thấy vô cùng hợp ý mình. Nhiều năm nay những cái hắn được dạy đều là nhân định bất thắng thiên, làm người thì không nên hơn thua háo thắng, công danh như một áng mây bay gì gì đó... sớm hắn cũng đã ngán ngẩm rồi. Từ nhỏ bị hiếp đáp quá nhiều, mỗi lần đáp trả, khi chịu phạt đều nghe những lời giảng dạy đạo lý đó. Chưa ai cho hắn nghe những lời như Lục Mạch nói vừa rồi. Những lời y nói đều vô cùng giống với suy nghĩ của hắn trước đây.
Tư Hàn híp mắt một cái.
"Nhưng mà ta không có sức mạnh để đoạt lấy."
"Ngươi tự ti như vậy sao?"
Tư Hàn nhíu mày một cái.
"Cái gì?"
Lục Mạch khàn khàn giọng. Chất giọng đặc trưng vừa thấp vừa khàn.
"Ngươi còn rất trẻ, so với thế giới này ngươi cái gì cũng chưa từng trải qua, có thể nhát gan như vậy sao?"
Tư Hàn 'xùy' một cái đầy khinh thường.
"Nhát gan? Lão tử mới không có!"
"Ta có thứ này, ngươi có muốn tu luyện hay không? Sẽ giúp ngươi tăng cường linh lực."
Tư Hàn nghe vậy thì xoay người lại nhìn Lục Mạch.
"Có thứ đó hay sao?"
Lục Mạch nhếch môi lên một cái.
"Đương nhiên!"
Tư Hàn liền híp mắt.
"Ngươi đang lừa gạt lão tử đi?"
"Cái gì?"
"Ngươi nếu có cái đó thì vì cái gì linh lực lại yếu kém như vậy, còn suýt nữa chết trôi trong đại hồng thủy chứ?"
"Vì ta không có nội đan."
"Cái gì?"
Lục Mạch ngừng lại một chút, dường như nhớ lại một đoạn quá khứ không vui nào đó.
"Nội đan của ta rất nhiều năm trước đã bị người ta hủy hoại, cho nên dù có cố gắng luyện thì vẫn không được gì!"
Tư Hàn cũng không trả lời ngay. Hắn nhíu nhíu mày suy nghĩ.
"Vì sao lại cho ta?"
"Vì chủ nhân đã cứu ta!"
Tư Hàn nghe thấy thì không tin lắm, đến mặt của Lục Mạch hắn còn chưa nhìn kỹ, cứu y cũng chỉ là vô tình, huống hồ hai người cũng không thân thiết đến mức độ giao bảo vật cho hắn.
Tư Hàn liếc liếc một cái rồi nằm xuống, cũng không nhìn Lục Mạch nữa.
"Ngươi không tin ta?"
"Lão tử xui từ nhỏ, không tin có miếng bánh từ trên trời rơi xuống ngay miệng mình!"
Hắn bĩu môi một cái rồi nhắm mắt lại. Bất giác, lòng bàn tay trở nên mát lạnh, Tư Hàn mở ra thì thấy Lục Mạch nhét một miếng đá nhỏ màu đen bóng loáng vào tay hắn.
Tư Hàn liền mở mắt nhìn y, mày khẽ nhíu lại.
"Kẻ đó đã giết chết cả nhà ta, đánh vỡ nội đan của ta... ta không cam tâm khi nhìn thấy hắn ngang nhiên sống tốt!"
"Ngươi muốn ta trả thù cho ngươi?"
"Chỉ cần ngươi chuyên tâm luyện tập, chỉ trong vòng một năm linh lực sẽ đứng trên thiên hạ."
"Ta không cần!"
Tư Hàn nói một câu rồi đẩy viên đá vào tay Lục Mạch.
"Vì sao?"
"Ta muốn trở nên mạnh mẽ, nhưng ta không muốn trao đổi với người khác bất kỳ thứ gì. Ta không thích mắc nợ ai!"
Lục Mạch nhìn nhìn Tư Hàn, ánh mắt từ lúc nào đã lạnh xuống vài phần.
"Còn nữa, sau khi đại hồng thủy qua đi thì đường ai nấy đi. Ta cũng sớm phải trở về nhà!"
Tư Hàn nói một câu như vậy khiến cho Lục Mạch cảm thấy ngoài ý muốn nhưng y cũng không nói gì.
***
Trải qua một đêm không mộng mị, Tư Hàn sáng thức dậy thì vươn vai vặn eo mở miệng ngáp lớn một tiếng, khi xoay đầu lại thì không nhìn thấy Lục Mạch đâu cả.
"Lục Mạch!"
Hắn xoay đầu gọi lớn mấy tiếng vẫn không thấy y. Hắn liền ngẩng đầu nhìn trời, vẫn còn mưa không dứt.
"Đi rồi sao? Lão tử vẫn còn chưa có cái gì vào bụng..."
Hắn vừa nói vừa xoa xoa bụng mình, quả nhiên không có Lục Mạch thì hắn phải tự mình kiếm ăn mà thôi. Hắn vừa lồm cồm định đứng dậy bỗng nhiên cảm thấy cộm cộm dưới mông, lần mò một cái liền phát hiện vậy mà lại là viên đá ngày hôm qua, kèm theo phong thư và một quyển sách cũ kỹ.
"Chủ nhân, ngươi đã cứu ta, ân tình này Lục Mạch cả đời này cũng không có cách nào trả nổi. Ta tặng cho ngươi viên linh thạch này cùng với phương pháp tu luyện. Giữ lại bên người ta cũng vô ích, cho nên ta gửi lại cho ngươi. Sau này nếu ngươi cần thì có thể lấy luyện tập. Ta không cần ngươi trả thù cho người thân của mình nữa. Xin đừng cảm thấy khó xử. Đa tạ vì đã chiếu cố ta, hẹn ngày tái ngộ!
Lục Mạch tái bút."
Tư Hàn nhìn nhìn viên đá trơn bóng mà không rõ tư vị gì. Không phải thực sự là miếng bánh thơm khi không rơi trúng đầu hắn chứ? Hắn không biết! Hay Lục Mạch có âm mưu gì hay không?
Hắn nghĩ nghĩ tới lui vẫn không biết rốt cuộc Lục Mạch này có ý tốt thực sự hay không nữa? Nhưng ngẫm lại bản thân mình cũng chỉ là một kẻ vô danh tiểu tốt, thậm chí linh lực vô cùng yếu kém, Lục Mạch muốn hại hắn để làm cái gì chứ? Hay muốn dùng hắn để phá Thiên Hoa sơn?
Nhưng mà Lục Mạch cũng đâu có biết hắn là người của Thiên Hoa sơn? Còn nữa, nếu muốn phá Thiên Hoa sơn cũng phải tìm bọn có linh lực cao hơn hắn. Ví như Lục Niên, Lý Khởi Phong hay những đệ tử khác. Bọn họ tu vi cao hơn hắn rất nhiều, vì cái gì lại dùng một kẻ bị Thiên Hoa sơn bỏ rơi như hắn?
Tư Hàn ngẩn người một lúc rồi lại cầm linh thạch lên nhìn nhìn. Bất giác cảm thấy cả người thư thái hẳn ra, một luồng tiên khí xâm nhập vào cơ thể làm xoa dịu tứ chi của hắn. Đầu óc cũng vô cùng khoan khoái.
Tư Hàn liền thích thú nhìn nhìn.
"Không tu luyện thì cũng có thể để trong ngực làm mát người. Tốt quá!"
Miệng nói không luyện, nhưng trong lòng Tư Hàn sớm đã có trù bị, trở về Thiên Hoa sơn rảnh rỗi sẽ lấy quyển sách ra nghiên cứu thật kỹ. Dựa vào trí thông minh của mình, hắn không tin thứ này có thể hại được hắn. Từ từ tu luyện chắc cũng không phải điều gì quá tệ hại đi?
Sau khi cẩn thận cất linh thạch vào trong áo, hắn nhìn trời một chút cuối cùng quyết định đến Vạn Trùng Sơn một chuyến. Dù gì vẫn phải tìm rồng ngủ gật, nếu vẫn không nhìn thấy y thì hắn sẽ trở về Thiên Hoa sơn.
Lúc Tư Hàn vừa rời khỏi hẻm núi, sau lưng xuất hiện một hắc y nhân đeo mặt nạ nhìn theo. Bất giác từ phía sau lưng y xuất hiện thêm một người nữa.
"Chủ nhân, Chu Tước đã chạy thoát rồi!"
"Cái gì?"
"Khi chủ nhân rời khỏi mấy ngày, hắn bỗng dưng mạnh hẳn, sau đó đánh người của ta rồi chạy mất!"
Hắc y nhân đảo tròng mắt một cái nhìn về bầu trời mây đen cuồn cuộn trước mặt.
"Hắn dù gì cũng là thái tử thiên giới, hiện tại nhận được sức mạnh kiếp trước của Chu Tước... đương nhiên các người không thể là đối thủ của hắn! Vậy cũng tốt, linh châu kia đã khảm vào người hắn, chỉ cần Vũ Triệt nhớ lại chuyện của kiếp trước, không sợ Chu Tước không hồi sinh. Còn Hỏa phụng hoàng, hắn đã có Đoạn trường thạch trong tay, một khi tu luyện thì liệt hỏa trong người cũng sẽ được đánh thức. Khi đó chúng sinh đại loạn. Hoàng Thiên Ngạo đại thống lĩnh của Long tộc kia cũng không thể cứu được bọn chúng nữa. Thế gian này chìm vào trong biển lửa. Ta sẽ trả được món hận năm xưa cho Cố Kiệt Nhân. Chủ nhân năm ấy chết thảm như vậy, ta nhất định khiến bọn người khốn kiếp kia phải bồi táng cùng ngài. Ha ha ha."
Hắc y nhân cười lớn một cái rồi phi thân biến mất.
***
Tư Hàn sau khi rời khỏi hẻm núi, bay đi khắp nơi hỏi người này người kia nhưng vẫn chưa ra được hướng về Vạn Trùng Sơn.
Hắn chán nản liền ghé xuống một quán rượu trong thành gọi thức ăn, sau đó lấy trong áo ra một túi ngân lượng nhỏ. Thứ này do trước khi rời khỏi Thiên Hoa sơn hắn đã trộm một miếng ngọc đeo trên người Lý Khởi Phong mang bán. Hiện tại cũng có thể cho hắn nhiều ngày ăn uống không lo không nghĩ.
"Tiểu nhị, cho ta một bình rượu và một đĩa thịt bò xào!"
"Có ngay khách quan!"
Quán rượu những ngày mưa nên khá vắng vẻ. Nhưng người ghé vào không phải dạng tốt lành gì. Đều là bọn yêu quái hoặc phường thảo khấu trộm đạo. Trên bàn lăm le giáo mác, ăn uống nhồm nhoàm, mặt mày bặm trợn.
"Nghe nói mấy ngày trước có người thấy Thanh long giáng thế."
Tư Hàn nghe đến hai từ 'Thanh long' thì lập tức dựng thẳng tai lắng nghe.
"Ở đâu?"
"Núi Thúc Lĩnh!"
"Không phải Vạn Trùng Sơn hay sao?"
"Có vẻ như kẻ trộm không còn ở Vạn Trùng Sơn nữa đi?"
"Mưa không biết khi nào mới ngừng. Những nơi khác đại hồng thủy đi qua san bằng tất cả, nhà cửa cũng không còn... hiện tại bọn người kia chạy loạn khắp nơi. Thanh long đã đến núi Thúc lĩnh, chỉ e vạn vật ở đó sớm cũng sẽ hoang tàn..."
"Thanh long nhiều năm nay vẫn quy ẩn ở Thiên Hoa sơn, không ngờ khi ngài ấy trở lại thì kinh khủng như vậy!"
"Bọn trộm đạo chắc cũng không đơn thuần. Dám trộm đồ nhà của Thanh long, quả nhiên không sợ chết!"
"Ta còn nghe nói thái tử thiên giới đã đi cầu thượng thần Huyền Vũ, nhưng không biết kết quả ra sao..."
"Huyền Vũ thì sao chứ? Cơ bản Thanh long đứng đầu tứ thần, ai có thể khống chế được ngài ấy? Hầy, xem ra đại nạn này còn lâu mới đến hồi kết thúc!"
Xung quanh không ngớt lời bàn tán. Tư Hàn ngồi một bên lắng tai nghe. Sau khi bọn người kia rời đi, hắn cũng ăn xong phần cơm của mình. Khi trả tiền thì hỏi tiểu nhị một câu.
"Ngươi có biết núi Thúc Lĩnh nằm ở đâu hay không?"
Tiểu nhị nhìn nhìn Tư Hàn một cái, hận rèn sắt không thành thép.
"Khách quan, ngài không nghe bọn người kia vừa nói gì đó chứ? Thanh long đang ở Thúc Lĩnh, nếu ngài đến đó coi chừng không còn mạng trở về!"
Tư Hàn liền ngoắc ngoắc y một cái, giống như có chuyện cơ mật cần nói. Tiểu nhị thấy vậy cũng kề sát tai vào nghe.
"Ta chính là đi bắt Thanh long cho các người!"
Tiểu nhị nghe xong thì lùi ra trừng mắt nhìn Tư Hàn, hắn liền phá lên cười một cái.
"À há há há."
Tiểu nhị nghĩ mình bị hắn trêu đùa nên cũng cười phớ lớ với hắn.
"Ha ha. Ngài thật biết đùa!"
Hai bên nói qua nói lại mấy câu, sau đó tiểu nhị cũng thành thật chỉ đường cho hắn, còn khuyên giải hắn tốt nhất đừng đến núi Thúc Lĩnh. Tư Hàn sau khi ném cho y đỉnh bạc, chớp một con mắt tinh nghịch với y, nhặt một hạt đậu phộng ném lên kê miệng chụp lấy rồi nhanh chóng rời đi. Bộ dạng hết sức cà lơ phất phơ.
Tư Hàn đi hết ngày hôm đó thì cũng đến một thị trấn dưới chân núi Thúc Lĩnh. Hắn định sẽ đi tiếp nhưng hiện tại giông gió vô cùng lớn nên đành trốn vào một hẻm núi.
"Đói chết lão tử!"
Hắn vừa lẩm bẩm vừa tiến vào hang động, nhanh chóng đốt lên một đống lửa ngồi hong khô quần áo rồi lấy lương khô trong tay nải ra ăn.
Một lúc sau hắn nhìn ngoài trời sấm chớp đùng đùng mà giật mình mấy cái.
"Sư phụ, người thật sự đang tức giận lắm hay sao?"
Hắn đang vừa nhai vừa lẩm bẩm, bỗng nhiên cảm thấy có một dòng nước chầm chậm ấm nóng chảy từ trên đầu xuống gò má mình. Hắn vươn tay lên lau lau, khi lấy xuống thì ngón tay dính nhớp khó chịu.
"Máu? Con mẹ nó..."
Hắn buông một tiếng chửi liền nhảy sang chỗ khác rồi ngẩng đầu nhìn lên. Bất giác 'bịch' một cái, một thân người rơi xuống ngay trước mặt hắn. Tư Hàn giật mình bật lùi về phía sau mấy bước.
Nhìn thấy thân thể trước mặt bất động hắn liền nhặt lấy khúc củi khều khều y.
"Ê..."
Chọt chọt mấy cái vẫn thấy y nằm bất động, hắn liền tiến đến lật y lại. Người này mặc giáp y vàng kim lóng lánh. Nhìn là biết con nhà danh gia vọng tộc. Gương mặt góc cạnh, ngũ quan vô anh tuấn, soái khí bức người. Thậm chí còn suýt nữa đẹp hơn sư phụ hắn. Nhưng trên người đầy rẫy vết thương, miệng còn đang chảy ra máu đen.
"Không phải chứ? Nặng vậy?"
Tư Hàn lắc lắc đầu.
"Ta cũng không phải Nhiếp Viễn, nên không thể chữa hết cho ngươi. Nhưng gặp trúng người tốt bụng lại đẹp trai như lão tử là ngươi may mắn rồi!"
Tư Hàn phủi phủi tay một cái rồi dùng chân khí đẩy vào người y. Bất giác hắn bị hất ngược về phía sau. Người kia vừa tỉnh lại còn trừng đôi mắt đầy tơ máu nhìn hắn.
"Không phải chứ? Là ta đang cứu ngươi đó đại ca!"
Người kia thì thào.
"Ngươi... là ai?"
Hắn không để ý đến hàn ý trong mắt người kia, liền tiến đến không nhanh không chậm túm lấy cổ tay y trói lại.
"Nói ra ngươi cũng không biết. Hầy, ngoan ngoan chút, lão tử cứu ngươi xong còn phải ngủ. Mệt chết lão tử!"
Hắn vừa nói vừa nhanh chóng truyền vào cơ thể y một luồng chân hỏa. Bất giác như cảm thấy gì đó hắn khẽ nhíu mày nhìn y.
"Người này cũng luyện hỏa công hay sao?"
Nhưng Tư Hàn cũng không quan tâm lắm. Sau khi xong việc thì thả cổ tay y ra rồi nhanh chóng lót một ụ rơm, rồi kéo lấy người kia, cả hai nằm xuống ngủ bên cạnh nhau suốt đêm.
***
Sáng hôm sau, Tư Hàn thức dậy thì nhanh chóng gói ghém lên đường. Đang bước ra thì người kia liền hỏi.
"Ngươi định lên núi sao?"
"Phải!"
"Ngươi... có thể đưa ta đi cùng hay không?"
Tư Hàn nhìn thấy y một tay chống gậy, một tay ôm bụng, mặt mày xanh xao thì bỗng dưng có chút không đành lòng. Hắn gãi gãi đầu mấy cái.
"Trên núi sắp có bão lớn đó, ngươi đi được hay không?"
"Nên ta mới nhờ ngươi."
"Nha... ngươi lên đó làm cái gì? Bộ dạng này ta không thể cứu ngươi lần nữa đâu, linh lực ta rất yếu!"
"Không sao, trên đó có bằng hữu của ta!"
Tư Hàn nghe vậy thì đành bất đắc dĩ đến một bên dìu y.
"Được rồi, ta mang ngươi theo. Nhưng sau đó có chuyện gì lão tử cũng không thể giúp ngươi được nữa!"
Hắn dìu y một đoạn, cảm thấy có chút khó khăn, cuối cùng khom lưng xuống cõng y lên làm y có chút giật mình. Người này ốm yếu như vậy, thấp hơn y cả cái đầu, hiện tại cõng mình làm y có chút ngoài ý muốn.
"Vũ Triệt!"
"Hả?"
"Ta tên là Vũ Triệt, năm nay mười sáu tuổi!"
Nghe thấy có người bằng tuổi mình Tư Hàn liền vô cùng cao hứng. Bình thường ở Thiên Hoa sơn hắn là người nhỏ nhất nên đôi lúc cũng cảm thấy có chút lạc lõng
"Nha... ta là Hứa Tư Hàn. Bằng tuổi với ngươi, huynh đệ!"
"Tư Hàn? Cái tên rất đẹp!"
"Ha ha. Lần đầu có người khen tên ta đẹp. Tên là do phụ thân đặt, ta nghe nói như vậy!"
Vũ Triệt nhíu mày một cái.
"Nghe nói?"
"Ta không có mẫu thân, lúc nhỏ phụ thân đã gửi ta lên núi học đạo, nên nhiều chuyện ta đã không còn nhớ!"
"Vậy sao?...Thật đáng tiếc! Tên của ta là do phụ thân cùng những người trong gia tộc bàn bạc rồi mới đặt. Mẫu thân thì vô cùng dịu dàng cũng đối xử với ta rất tốt. Ta còn có một tiểu muội muội, sắp đến lúc gả đi."
"Nha... thật đông vui!"
Tư Hàn nói đến đó thì không nói nữa. Hắn đang suy nghĩ nếu như hắn có mẫu thân thì sẽ như thế nào? Mẫu thân sẽ để hắn đi xa từ nhỏ chứ? Hắn thật không biết. Bất quá dường như hắn cũng chưa từng nghĩ mình sẽ có mẫu thân. Cho nên hai từ này hơi xa lạ với hắn.
Sau một buổi trời đội mưa thì hai người cũng đến được núi Thúc Lĩnh. Xung quanh là rừng cây rậm rạp. Mưa lớn rào rào rơi trên đầu. Tư Hàn liền lấy một cái lá to rồi che trên đầu hai người, dìu Vũ Triệt từ từ xuyên qua rừng rậm.
"Vũ Triệt, tới nơi rồi, bằng hữu của ngươi ở đâu?"
Vũ Triệt liếc nhìn xung quanh một cái rồi lắc đầu.
"Ta cũng không biết... để ta gọi thử!"
Vũ Triệt bất giác vươn tay lên bắn một thứ gì đó giống pháo hoa lên trời. Tư Hàn nhìn liền có chút mê mẩn.
"Sao vậy?"
"Không gì. Sau này ta nhất định làm một cái như vậy để chơi. Mỗi lần gọi bọn Phong Chi uống rượu sẽ không tốn công nữa. Ha ha."
Vũ Triệt lắc lắc đầu mấy cái. Hai người bằng tuổi nhưng quả nhiên Hứa Tư Hàn còn rất trẻ con. Còn bản thân y từ nhỏ đã trải qua huấn luyện nghiêm khắc, sớm những chuyện như vui chơi gì đó từ lâu đã không còn nghĩ đến.
"Rầm rầm!"
Bỗng dưng trên trời giáng xuống mấy đạo sấm chớp.
"A!!!!!!!!"
"Vũ Triệt cẩn thận!"
Một luồng công lực cực mạnh từ trên trời đánh xuống làm cây cối đất đá xung quanh nổ tung. Tư Hàn bay qua ôm lấy Vũ Triệt lăn mấy vòng trên mặt đất rồi phi thân lên cao trốn thoát.
"Ầm ầm."
Sau lưng đất đá lật nhào. Cuồng phong nổi lên làm Tư Hàn hốt hoảng phi thật nhanh. Cả hai người va vào vách núi không còn chỗ trốn thoát.
Bất giác một luồng ánh sáng khủng khiếp từ trên trời trùm xuống. Tư Hàn nhắm nghiền mắt lật người một cái dùng thân che chắn cho Vũ Triệt. Hắn từ nhỏ chưa từng là anh hùng hảo hán gì, cũng chưa bao giờ nhận mình là người tốt. Nhưng mà trong khoảnh khắc thập tử nhất sinh, bỗng dưng lại dùng thân thể che cho Vũ Triệt. Sau này nghĩ lại hắn cũng tự cảm thấy mình lúc đó nhất định điên rồi.
Tư Hàn nhắm nghiền mắt ôm chặt Vũ Triệt trong lòng, bất giác cái gì cũng không xảy ra. Hắn phát hiện mình vậy mà còn chưa chết.
Tư Hàn xoay đầu lại nhìn đông ngó tây, liền nhìn thấy Ngụy Trình đứng một bên trợn mắt nhìn mình. Xoay qua bên phải liền thấy Ngâm Tuyết mặt đen hơn than. Hắn liền nuốt khan một cái vặn eo xoay lại liền nhìn thấy Hoàng Thiên Ngạo ánh mắt lạnh lẽo không cảm xúc nhìn hắn.
Nhưng hắn có thể thấy y đang rất giận dữ, chân mày nhíu lại, mặt tràn đầy sát khí. Vậy ra từ nãy đến giờ hắn bị sư phụ đánh hay sao chứ? Tư Hàn khóe môi co rút mắt hơi giật giật.
"Tiểu Thất, qua đây!"
Ngâm Tuyết gọi một tiếng, trong giọng nói có chút rống, rõ ràng là đang tức hắn. Tư Hàn xoay đầu lại nhìn Vũ Triệt một cái.
"Sư phụ ta tới... họ không làm hại ngươi đâu huynh đệ!"
Hắn nói xong thì ôm lấy Vũ Triệt bay xuống, đặt y tựa vào gốc cây rồi lủi thủi cúi đầu đi qua chỗ Ngâm Tuyết. Từ đầu đến cuối đều không dám ngẩng đầu lên nhìn Hoàng Thiên Ngạo.
Bỗng dưng, Hoàng Thiên Ngạo gầm một tiếng, trong nháy mắt phất tay một đạo tiên lực vung ra đánh thẳng về hướng Vũ Triệt. Tư Hàn trợn mắt xoay đầu chưa kịp thì một chưởng lực khác xộc đến, va vào luồng tấn công của Hoàng Thiên Ngạo nổ tung. Ngâm Tuyết lập tức kéo Tư Hàn bay về hướng Hoàng Thiên Ngạo. Chân vừa chạm đất liền nghe thấy người vừa đánh với Hoàng Thiên Ngạo hiện tại đang chắn trước mặt Vũ Triệt lên tiếng.
"Đại ca, thủ hạ lưu tình!"
Hoàng Thiên Ngạo nhíu mày một cái.
"Huyền Vũ, tránh ra!"
Tư Hàn liền ngẩng đầu. Hóa ra đó chính là

1 2 »

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.