Họa Phố

Chương 9: Ảnh (09)




Thạch Chấn Đông cùng Chu Hạo Văn cuối cùng hoàn thành xong nhiệm vụ trước hai giờ, lúc này tất cả mọi người đều tập trung ở đại sảnh lầu hai.
Nghe kể về biến hóa của thi thể Trương Thiên Vĩ, mọi người vẻ mặt kinh ngạc chẳng ai nói lời nào ——ngoại trừ khủng hoảng đến từ việc không biết rõ ra, càng là bất lực trước những biến hóa không ngừng này.
Miêu Tử Phái ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo tường, bất giác lại thấy nghi hoặc “Màu sắc lại thay đổi.”
Mọi người nghe vậy đồng loạt ngẩng đầu nhìn, nhưng cũng không phát hiện có cái gì thay đổi.
Chỉ có Diệp Ninh Thần Nhất nói “Giống như… mức độ màu xanh ngày càng nhiều, so với xanh lơ nó càng giống như đang ngả về màu chàm.”
“Đám người ngoài nghề chúng tôi thật sự không hiểu lắm phải phân chia màu sắc như thế nào?” Thạch Chấn Đông nhìn cô bạn gái cũng học mỹ thuật bên cạnh mình “Màu chàm là màu gì?”
Tân Bội Bội tuy rằng kiến thức chuyên ngành chỉ ở mức bình thường, nhưng mấy kiến thức căn bản này cũng phải biết “Màu chàm chính là màu được kết hợp từ xanh dương pha với tím, nhưng em không cảm thấy mặt đồng hồ là màu chàm.”
Ánh mắt của Miêu Tử Phái tựa như một cái máy đo nhận màu vô cùng tinh chuẩn, hắn nheo mắt cẩn thận quan sát một lát “Màu sắc đang dần dần biến hóa, rất nhẹ, từ xanh lơ dần dần chuyển sang màu chàm, trong đó màu xanh dương vẫn cố định không thay đổi, nhưng màu xanh lá phối hợp với nó đang dần chuyển sang màu tím, có lẽ chỉ chừng mười phút nữa thôi, mọi người có thể nhìn thấy được màu chàm tiêu chuẩn nhất.”
Thạch Chấn Đông vẻ mặt không kiên nhẫn “Màu sắc biến hóa của mặt đồng hồ rốt cuộc nói lên cái gì? Tuy tôi không nhớ rõ lắm mấy màu sắc bị thay đổi mà các cậu đã nói, nhưng toàn bộ đều là pha tạp, xanh lơ xanh chàm gì đó vân vân đều không nằm trong năm màu của chúng ta.”
“Vẫn là nhờ cậu Miêu nói chi tiết hơn một chút về những lần đổi màu, sau đó chúng ta tiến hành phân tích từng cái một.” Tần Tứ nói.
Miêu Tử Phái đang tính giải thích cho mọi người hiểu rõ hơn, đột nhiên bị một tiếng hét kinh hãi cắt ngang.
Tiếng hét đến từ Diệp Ninh Thần Nhất, cô gái cả người hoảng sợ đứng phắt dậy từ ghế, không ngừng giũ váy của mình “Trời ơi, váy của tôi bị dính màu khác rồi!”
Phản ứng đầu tiên của mọi người là ngay lập tức né xa cô ra, dù sao ô nhiễm màu sắc chính là điều cấm kị lớn nhất trong thế giới này.
Diệp Ninh Thần Nhất bình tĩnh lại, cảm thấy mình giống như một tên ôn thần, lúc này cũng chủ động tránh xa mọi người, một tay nắm làn váy dính màu nước trái cây xanh dương, cúi đầu khóc nức nở.
Trên chiếc váy dài mà Diệp Ninh Thần Nhất mặc in đầy những bông hoa nhỏ màu tím nhạt, lúc này ngay trên một góc khuất làn váy lây dính một mảng xanh nhạt —— màu sắc vốn dĩ mát lạnh nhu hòa kia giờ phút này lại trở nên cực kỳ gai mắt.
“Ai là người tổ xanh dương?” Kha Tầm nói xong lời này mới chợt sực nhớ mình chính là người tổ xanh dương.
Cùng tổ là Quách Lệ Hà cùng Tân Bội Bội cũng không rõ nguyên nhân đứng ra nói “Gì chứ… Mỗi lần chúng ta ra khỏi phòng đều rửa tay sạch sẽ mà.”
Diệp Ninh Thần Nhất mặt mũi sợ đến trắng bệch “Làm sao bây giờ đây, tôi như vậy có bị xem như ô nhiễm màu sắc không? Chuyện này xảy ra lúc nào chứ? Tôi chưa từng bước vào mấy phòng màu khác mà!”
“Chỉ cần không mang theo màu sắc đi vào phòng khác chắc không xem như ô nhiễm đâu!” Kha Tầm nghĩ tới việc này, lập tức kéo Diệp Ninh Thần Nhất chạy về phía phòng vệ sinh “Thử xem, biết đâu có thể giặt ra được!”
Diệp Ninh Thần Nhất như nhận được thánh chỉ, vội vội vàng vàng chạy vào phòng vệ sinh mở vòi nước, cầm lấy xà bông bắt đầu vò giặt váy.
Trong đại sảnh, mọi người vẻ mặt hết sức nghiêm túc, Chu Hạo Văn nói “Trước mắt không thể xác định rốt cuộc cô ấy dính phải màu xanh dương từ lúc nào, nếu như là buổi sáng, như vậy hiện tại căn phòng hẳn là đã bị ô nhiễm.”
“Không cần nóng vội, việc này chúng ta có thể thử phân tích cho ra kết luận,” Kha Tầm nhớ lại thời gian chia ca của mọi người hôm nay “Tiểu Diệp không có đi vào phòng xanh dương, như vậy cách giải thích duy nhất là người của tổ xanh dương đã bất cẩn mang màu xanh ra ngoài, sau đó lại bất cẩn dính vào váy của Tiểu Diệp.”
Quách Lệ Hà cùng Tân Bội Bội đều cau mày, vẻ mặt vô tội.
Kha Tầm tiếp tục phân tích “Trước giờ cơm trưa, ngoại trừ phòng xanh lá thì mọi người đều đã hoàn thành công việc trong ngày, cho nên sau buổi trưa, những người khác không ai trở lại phòng làm việc nữa, nói cách khác nếu màu xanh kia là sau giữa trưa mới dính phải, như vậy chỉ cần giặt sạch có lẽ sẽ không sao.”
Mọi người yên lặng gật đầu, Thạch Chấn Đông cũng thử phân tích “Thời gian nguy hiểm là buổi sáng, từ sáng sớm đến lúc ăn hoa quả chỉ có bốn người ở trong phòng làm việc, lúc ấy người duy nhất tiếp xúc với nước trái cây màu xanh chỉ có… Tiểu Quách.”
Quách Lệ Hà lập tức cáu lên “Sao tự dưng lại đổ thừa cho tôi!? Từ sáng tới trưa tôi vẫn vùi đầu làm việc, trước khi ra ngoài đều rửa tay thật sạch sẽ, còn để ý rất kỹ càng nữa, sợ là bất cẩn mang theo màu sắc ra ngoài! Chuyện của Hạ Vũ ngày hôm qua như vậy ai mà không sợ chứ!”
Thạch Chấn Đông vội nói “Tiểu Quách khoan nóng đã, đây chẳng qua là phân tích thôi, tôi không có nói là chị.”
Kha Tầm an ủi Quách Lệ Hà vài câu, Quách Lệ Hà mới nguôi giận, nhưng ngoài miệng vẫn không nhịn được lải nhải “Cái chi đâu mà xui xẻo miết, cắm đầu làm việc mà còn vạ chuyện nữa chứ…”
Thạch Chấn Đông nói tiếp “Mười giờ sáng là giờ ăn hoa quả, mọi người tụ lại trong đại sảnh, đây là mốc thời gian quan trọng, cũng là cơ hội đầu tiên có thể lây dính màu xanh cho Tiểu Diệp; Sau đó mọi người lại trở về phòng làm việc, tới lúc trở ra đã là giờ cơm trưa, khi ấy là mốc thời gian thứ hai cũng như cuối cùng.”
Lúc này, Diệp Ninh Thần Nhất từ phòng vệ sinh đi ra, mặt mũi vẫn trắng bệch như tờ giấy “Giặt hai ba lần, nhìn có vẻ như rửa sạch đi rồi, nhưng không biết có tác dụng hay không.”
Mọi người không biết làm sao an ủi cô, lúc này bất cứ lời nào cũng đều là vô nghĩa.
“Tiểu Diệp, lúc sáng cô có cùng ai tiếp xúc thân mật không?” Kha Tầm hỏi, dù sao muốn chạm vào váy trước đó cũng phải có động tác thân mật.
Diệp Ninh Thần Nhất nhớ lại thật lâu “Tôi cũng không nhớ có cùng ai tiếp xúc thân mật nữa, thời gian nghỉ ngơi buổi sáng tôi đều ngồi cùng Mễ Vi…”
Màu của Mễ Vi là màu vàng, trước tiên được bài trừ hiềm nghi.
“Tôi cho rằng không phải là vào buổi sáng,” Lên tiếng chính là Mục Dịch Nhiên, những lời này lập tức khiến mọi người chú ý “Vào lúc 1 giờ chúng ta rời khỏi lầu một, mặt đồng hồ vẫn là màu xanh lơ, chờ đến hai giờ tụ tập ở nơi đây, Miêu Tử Phái mới phát hiện mặt đồng hồ màu sắc thay đổi, đang từ xanh lơ chuyển dần sang màu chàm, mà màu chàm lại là xanh lơ cùng màu tím pha với nhau, đây không phải là trùng hợp.”
Mọi người cẩn thận ngẫm lại lời của Mục Dịch Nhiên, Miêu Tử Phái ngước lên nhìn mặt đồng hồ lúc này đã biến thành màu chàm tinh khiết “Màu chàm là màu xanh lam cùng màu tím kết hợp, váy của Diệp Ninh Thần Nhất vốn màu tím, nhưng lại lây dính màu xanh dương, hai màu này kết hợp lại với nhau sẽ cho ra màu chàm! Chẳng lẽ đây là gợi ý đồng hồ nêu lên cho chúng ta!?”
Mọi người nghe vậy đều ngây ngẩn.
Mục Dịch Nhiên gật đầu “Miêu Tử Phái phát hiện đồng hồ biến hóa sớm nhất là lúc nó từ màu trắng biến thành màu cam, mà màu cam đúng lúc chính là màu đỏ cùng màu vàng pha với nhau, kết nối với sự kiện ô nhiễm màu sắc hôm qua —— Hạ Vũ không rửa sạch màu đỏ của nước trái cây trên tay đã xông vào phòng màu vàng, phải chăng có thể xem như là màu đỏ cùng màu vàng kết hợp với nhau?”
Tất cả mọi người vẻ mặt như hiểu ra được gật gật đầu, hoàn toàn tin vào giả thuyết này “Hóa ra đồng hồ biến hóa là để thuyết minh màu sắc bị ô nhiễm! Mỗi khi sự kiện ô nhiễm màu sắc xảy ra, hoa văn đồng hồ sẽ tùy theo mà đổi màu!”
Mễ Vi lập tức nêu ra lỗ hổng của việc này “Nhưng mà màu xanh lơ lại đại biểu cho điều gì? Sau màu cam chính là màu xanh lơ! Xanh lơ là màu xanh dương kết hợp với xanh lục, hơn nữa đồng hồ biến thành xanh lơ là vào buổi sáng hôm nay! Thời điểm ấy tất cả mọi người không ai ở trong phòng làm việc thì làm sao có cơ hội gây ra ô nhiễm màu sắc?”
Mọi người lại lâm vào trầm mặc, Kha Tầm cảm giác muốn nổ đầu “Tuy rằng trước mắt chưa thể giải thích nguồn gốc của màu xanh lơ, nhưng phân tích trước đó hẳn là hợp lý, tất cả chúng ta đều tận mắt chứng kiến việc hình thành màu cam cùng màu chàm.”
Diệp Ninh Thần Nhất vẫn lúng túng không biết làm sao “Còn tôi, tôi phải làm sao bây giờ đây…”
“Dù sao mọi người đã hoàn thành lượng công việc, tạm thời cô đừng nên đi vào phòng.” Tần Tứ cũng không có cách nào tốt hơn.
Diệp Ninh Thần Nhất hốt hoảng vội gật đầu “Nhưng còn… tới buổi tối lúc ngủ thì sao? Cửa phòng ngủ của chúng tôi đều là có màu!”
Kha Tầm như nghĩ tới cái gì, ngẩng đầu đối diện với ánh mắt của Mục Dịch Nhiên, cả hai người đồng thời nhăn mày, giống như đều có chuyện nghĩ không thông.
Quách Lệ Hà cũng cảm thấy cô bé này đáng thương “Ai, hay là cô ở lại đại sảnh lầu một qua đêm đi.”
“Vậy có bị coi như vi phạm quy tắc không…” Diệp Ninh Thần Nhất cả người đều xụi lơ, giống như một vị bệnh nhân vừa bị công bố bệnh nan y.
Việc này không ai dám cam đoan, dù sao NPC yêu cầu bọn họ đi vào phòng ngủ màu sắc tương ứng nghỉ ngơi.
Vừa nhắc tới NPC, tiếng nhạc quen thuộc liền vang lên, kéo theo thanh âm NPC ngọt ngào đến mức chỉ muốn bóp chết “cô ta” cho rồi “Chúc mừng mọi người đã hoàn thành nhiệm vụ lao động hôm nay ~ trà chiều đã chuẩn bị trong các xe ăn, mời mọi người mở cửa đại sảnh tự mình đem vào ~ sau buổi trà chiều mọi người có thể đi dạo một vòng chung quanh, xem xét phong cảnh lâu đài!” NPC giống như thường lệ nhấn mạnh ngữ khí “Tuyệt đối không được ô nhiễm màu sắc! Nhớ kỹ!”
Những lời này tựa như búa tạ đánh thẳng vào trái tim Diệp Ninh Thần Nhất, khiến cô gái sợ tới mức muốn khóc cũng không khóc nỗi, vẻ mặt bàng hoàng sợ hãi nhìn Mục Dịch Nhiên “Tổ trưởng, tôi phải làm gì bây giờ?”
Kha Tầm không ngờ Mục Dịch Nhiên cũng được chọn làm tổ trưởng tổ màu tím, xứng đôi với mình phết đấy chứ…
Mục Dịch Nhiên nhìn Diệp Ninh Thần Nhất, ánh mắt hiếm thấy có một chút ôn hòa “Rửa trôi màu rồi có lẽ sẽ có một đường sinh cơ, buổi tối đừng ngủ ở đại sảnh, việc kia vốn là hành vi trái quy tắc.”
Tân Bội Bội giống như nghĩ ra điều gì đó “Các người thử nhớ lại việc ở phòng màu đỏ đi! Bởi vì Hạ Vũ mà toàn bộ căn phòng đều mất đi màu sắc! Nếu cô ta thật sự ô nhiễm màu sắc, có khi nào cũng sẽ khiến phòng màu tím cũng…”
Trong đáy mắt của Mục Dịch Nhiên là vẻ dứt khoát không thể lay động “Thế giới trong tranh luôn luôn tồn tại hạn chế, nhất là đối với điều kiện tử vong, nó hà khắc đến hoàn mỹ—— tuyệt đối sẽ không bởi vì kẻ nào đó mà liên lụy vô tội.”
Vệ Đông cũng tiếp lời “Tiểu Diệp, em cứ an tâm trở về phòng ngủ ha, tụi này không sợ! Nếu thật sự có xảy ra nguy hiểm gì, biết đâu tụi này có thể giúp em!”
Diệp Ninh Thần Nhất vẻ mặt cảm động, vội vàng gật đầu.
Lúc này Quách Lệ Hà từ bên ngoài đẩy xe ăn đi vào đại sảnh, bên trên là các loại đồ ngọt kiểu tây hết sức tinh xảo được xếp thành hình tháp tròn, bên cạnh là một bình đựng thủy tinh bụng tròn cổ cao, bên trong chứa nước lựu đỏ tươi.
Tất cả mọi người có chút mâu thuẫn, đều chọn uống trà.
“Chúng ta vẫn phải tiếp tục tìm chữ ký, không thể lãng phí thời gian ban ngày quý giá được.” Tần Tứ ăn bánh cookie ngon miệng, nhưng vẻ mặt lại không có cảm xúc gì nói.
“Lâu đài này được cấu thành từ nhiều tổ kiến trúc, chúng ta hiện tại chỉ biết được tòa nhà hình vuông chúng ta đang ở, kiến trúc hình tròn bên kia, cùng với một chút về tầng thứ tư. Chúng ta nhất định phải nghĩ cách thăm dò toàn bộ lâu đài.” Lên tiếng chính là Thạch Chấn Đông.
Tân Bội Bội lập tức tiếp lời “Với cả bên ngoài lâu đài nữa, buổi sáng mới xem mỗi cái hồ, mê cung vẫn chưa kịp xem.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.