Họa Phố

Chương 8: Phá thổ (08)




Kha Tầm không quá yên lòng về Vệ Đông, cuối cùng quyết định lên lầu 6 thăm 616 một phen, cuối cùng bị Vệ Đông khiêng trở về 411.
Kha Tầm đầu óc choáng váng nhìn Mục Dịch Nhiên, không hiểu sao lại mơ hồ nhìn thấy trong đáy mắt đối phương có một chút xíu… quan tâm?
“Kha Nhi, thiệt méo ngờ là mày phản ứng lớn tới vậy, cũng may là tao ở lầu sáu, chứ đổi lại là mày tao sợ tối qua mày toang mịa rồi.” Vệ Đông dìu cả người Kha Tầm ngồi xuống ghế sofa.
Kha Tầm cầm lọ thuốc màu xanh lục mà cụ ông Lý Thái Dũng cho mình mở nắp đổ ra mấy viên Đan Sâm Tích Hoàn ngậm vào miệng “Nãy mà ở thêm hai phút nữa tao nghĩ chắc tao bùng nổ tại chỗ quá.” Lại nhìn ánh mắt của Mục Dịch Nhiên, nhanh chóng sửa lời “Ý là nổ đầu ấy.”
“Có thể đó là cảm giác khó chịu của cậu đối với thế giới bên trong tranh.” Mục Dịch Nhiên đặt quyển sách lý luận máy móc trên tay xuống, vốn hắn tính thôn qua sách tìm kiếm chút ít dấu vết sót lại “Cảm giác khó chịu của cậu là do cả lầu sáu hay chỉ riêng 616 thôi?”
“Toàn bộ lầu sáu.” Khoang miệng của Kha Tầm tràn ngập vị đắng lại mát lạnh của thuốc, đầu óc lẫn tâm lý quả thật thoải mái hơn mới nãy nhiều lắm “Ông bác gác cổng đó dùng từ cực kỳ chính xác luôn, thật là đè ép tới cả người đều hoảng hốt, cảm giác đầu nặng giống như đang bị nguyên chiếc thuyền mẫu hạm dằn lên ấy, đến cả cổ cũng không nâng lên được luôn.”
Vệ Đông nghe vậy cũng gật gù phụ họa, báo cáo với đại lão cảm giác của mình “Tui cũng rứa á, nhưng tình trạng nhẹ hơn Kha Nhi một chút, cảm giác như trên đầu bị dằn cái bình gas vậy.”
Mục Dịch Nhiên tự động bỏ qua mấy cái so sánh nghe vô lý hết sức này, cầm phích nước nóng rót cho Kha Tầm một cốc đầy để nước nguội dần “Phòng 616 thật sự biến hình?”
Kha Tầm nhìn chén nước ai đó rót cho mình, cả người đều hớn hở, nhưng vẫn lo trả lời câu hỏi trước “Phải đó, cái cậu Chu Hạo Văn kia còn chuyên môn lấy thước thẳng đo cho tôi xem, vòng tường bên ngoài đúng là nghiêng đổ vào trong. Còn bên trong cũng tức là phần cửa ra vào cùng cửa sổ nhỏ bên này thì không sao.”
Kha Tầm với tay bưng lấy cốc pha lê trên bàn, tuy là nước trong cốc còn hơi nóng, nhưng cậu vẫn hí ha hí hửng chu mỏ thổi cho nó nguội “Anh bỏ bột cam vào nước cho tôi đấy hả?”
Mục Dịch Nhiên rũ mi mắt “Nước ở nơi này vốn là màu hồng nhạt.”
Vệ Đông bỗng có cảm giác như mình vừa bị tạt một chậu cơm chó vào mặt, ánh mắt dứt khoát rời khỏi phòng trong nhìn ra ngoài cửa.
“Đều có mặt à?” Sa Liễu đột nhiên xuất hiện ở ngoài cửa.
Vệ Đông không rõ lắm cái chữ “đều” này có bao gồm chính mình hay không.
Sa Liễu bước vào phòng, đóng cửa lại.
Ba nam nhân trong phòng đều chăm chú nhìn cô, không rõ cô nương này tính lén lút nói chuyện quan trọng gì đây.
Sa Liễu dựa lưng vào cửa “Tối hôm qua trong phòng chúng tôi xảy ra một chuyện rất đáng sợ.”
Kha Tầm xì xụp húp nước nóng “Mới nãy dưới lầu sao không nghe cô nhắc?”
“Tôi sợ dọa Cừu Lộ, chị ta vốn nhát gan, lại giật mình sợ hãi này kia e là sẽ gây hỏng việc.” Sa Liễu giống như làm việc gì cũng đều chuẩn bị sẵn lý do rất đầy đủ.
Mục Dịch Nhiên hỏi thẳng “Tối qua xảy ra cái gì?”
Sa Liễu đưa mắt nhìn quanh một vòng trong phòng, tầm mắt khựng lại ở đôi dép lê màu đỏ nằm trên kệ giày, theo bản năng nhích người cách xa một chút “Lúc nửa đêm hôm qua, hai cô gái bên phòng 402 chạy qua gõ cửa phòng chúng tôi, khi ấy tôi còn chưa ngủ, nhưng không dám cử động càng không dám ra mở cửa, chỉ dám yên lặng ngồi trong bóng tôi, xuyên qua cửa sổ nhìn ra hành lang—— bên phòng chúng tôi không có mành cửa sổ.”
Ba người im lặng nghe Sa Liễu kể lại.
“Lúc ấy hai cô gái kia quá mức sốt ruột nên đã cầm di động mở đèn chiếu vào phòng chúng tôi, cũng chính vì thế mà chiếu sáng thứ ở trong phòng…”
Vệ Đông nhát gan nhất, liền ngồi xuống sofa chen chúc bên cạnh Kha Tầm “Đù… rồi cô thấy được cái gì?”
“Trên cái bô đặt cạnh cửa sổ, có bóng người đang ngồi.” Giọng của Sa Liễu dần nhỏ lại “Hơn nữa nếu từ góc ngoài cửa sổ nhìn vào, căn bản không thấy ở đó có người.”
Không chỉ Vệ Đông, Kha Tầm nghe xong cũng giật mình hoảng sợ “Là ai?”
Vệ Đông “Cái đệt, trong phòng cô có cả cái bô á?”
Mục Dịch Nhiên “…”
Sa Liễu đưa tay đẩy kính mắt, giống như đang cố điều hòa cảm xúc “Tôi cũng cảm thấy vô cùng quỷ dị, trong phòng chúng tôi có một cái bô rất lớn, nhìn như cái bồn cầu ngồi vậy, tối hôm qua lúc đèn pin di động rọi vào, trên cái bô giống như có một cô gái đang ngồi, một cô gái… với mái tóc trắng rối tung, cả người từ đầu tới chân đều trắng như tuyết.”
Dù là đã trải qua hai lần vào tranh đầy khủng bố, nhưng Vệ Đông vẫn là bị “cô gái tóc trắng da trắng ngồi trên bô” dọa tới cả người cứng đờ “Cô… Cô nhìn thấy rõ ràng chứ?”
“Tôi cũng không dám nhìn, lúc ấy sợ quá nên nhắm chặt cả hai mắt lại,” Sa Liễu nghĩ lại thôi mà vẫn thấy sợ hãi “Chờ hai cô gái ngoài cửa đi rồi, trong phòng vẫn im lặng không có động tĩnh, tôi chờ thật lâu mới lén lén mở mắt ra nhìn, thì không thấy cô gái trắng kia đâu nữa.”
Kha Tầm lại ngậm hai viên Đan Tham Tích Hoàn, mới hắng giọng một cái hỏi “Cô cho rằng cô gái kia là thật thể, hay là khí thể hoặc là từ trường gì gì đó?”
“Việc này tôi cũng không rõ lắm, khi ấy chỉ nhìn thoáng qua một cái,” Sa Liễu cắn môi nói “Nhưng mà tôi nghĩ có thể kết luận được một điều, cô gái kia lúc trước hẳn là ở phòng 410.”
Vệ Đông tuy là sợ, nhưng lúc này lại bạo gan liên tưởng một chút: Có lẽ cái bô là tài sản sở hữu của cô gái trắng bóc kia…
Sa Liễu nói tiếp “Hôm qua lúc vừa mới vào phòng, tôi phát hiện trên bàn trang điểm có một cái lược còn dính mấy cọng tóc bạc trắng rất dài, có lẽ chính là tóc của cô ta.”
“Bàn trang điểm?” Mục Dịch Nhiên tuy rằng không rành lắm mấy chuyện về ma quỷ, nhưng vẫn là hỏi ra một câu vô cùng kinh điển “Trong gương có thấy bóng của cô gái kia không?”
“Không có, trên bàn trang điểm vốn không có gương soi,” Về việc này bản thân Sa Liễu cũng cảm thấy rất là quái dị “Rõ ràng là có người đã tháo bỏ gương soi cùng bộ với bàn trang điểm, trên đó vẫn còn dấu vết rất rõ ràng.”
Vệ Đông mới đầu còn cảm thấy mình ở lầu sáu xem như xui xẻo nhất rồi, hiện tại đột nhiên lại thấy mấy phòng còn lại phòng nào cũng tràn ngập nguy cơ “Cái cô gái… cô gái trắng bóc đó đó… cô bảo cả người cô ta trắng như tuyết, có phải là do cô ta mặc đồ trắng không?”
“Tôi không biết, bởi vì không dám nhìn kỹ, dù sao chỉ thấy cả người trắng toát, mặt có lẽ cũng trắng, trắng giống như một con người tuyết vậy.” Sa Liễu nói đên đây, cảm giác có chút nhợn họng.
“Ngoại trừ mấy thứ này ra, còn có chỗ kỳ lạ nào khác không?” Mục Dịch Nhiên hỏi.
Sa Liễu không kềm được nôn khan mấy cái “Cả đêm tôi ngủ không được, tới khoảng nửa đêm hơn tôi nghe thấy cửa phòng mở đóng hai lần, tuy rất khẽ nhưng giữa buổi đêm vẫn là nghe được rất rõ.”
“Cửa mở đóng hai lần? Ý của cô là có người đi ra ngoài, sau đó lại trở vào?” Mục Dịch Nhiên nhíu mày.
“Cũng có thể là, có người đi vào, sau đó lại đi ra.” Kha Tầm uống một hớp nước có mùi vị không lành miệng cho lắm.
Sa Liễu “Cái sau khả năng không lớn lắm, cửa đều là khóa then ở bên trong, người ngoài muốn vào rất khó.”
Vệ Đông “Vấn đề là… có thể nửa đêm tự do ra vào… có lẽ không phải là người bình thường.”
Sa Liễu nghĩ một lát, lại nói “Tôi có hỏi thăm cụ bà hàng xóm bên cạnh, trước đó ở lại phòng của chúng tôi là một người tên Nhã Phân, nghe nói là ở 410 mười mấy năm rồi, dạo trước mới vừa được ba mẹ cô ta rước vào thành phố ở.”
“Ý của cô là, người tên Nhã Phân kia vẫn còn sống?” Kha Tầm cũng tự thấy vấn đề này của mình thoạt nghe rất kỳ cục, nhưng cậu tin chắc là mọi người có thể hiểu được.
“Từ lời cụ bà nghe ra có vẻ như là dọn đi.” Sa Liễu chợt nhớ trong phòng hơn cả ngàn quyển tiểu thuyết ngôn tình chất đống, không rõ vì sao Nhã Phân không dọn luôn sách của mình theo.
Nếu cô gái trắng kia không phải Nhã Phân, vậy thì là ai chứ?
Sa Liễu có chút mất tự nhiên hắng giọng một cái “Tối qua tôi cùng Cừu Lộ thương lượng, đêm nay chúng tôi sẽ ngủ tạm ở sofa bên ngoài, nếu lỡ có xảy ra chuyện gì nguy hiểm liền lập tức chạy ra ngoài hành lang, đến lúc đó hi vọng hai anh nếu có thể thì ra tay giúp đỡ một phen.”
“Ok.” Kha Tầm đồng ý.
Sa Liễu nghe vậy mới thở ra nhẹ nhõm “Cũng không còn sớm, chúng ta xuống lầu tập họp đi.”
***
Mấy người bọn họ vừa ra khỏi cửa phòng, thấy Cừu Lộ từ dưới lầu ba bước lên gọi bọn họ “Cùng xuống ăn cơm đi!”
Mới nãy Cừu Lộ đi cùng hai vị nhà thơ bạn mình, bên cạnh còn có Hâm Miểu.
Mọi người cùng nhau đi xuống lầu, Tần Tứ cùng cụ ông Lý Thái Dũng đã chờ sẵn ở cửa khách sạn, bên cạnh là Chu Hạo Văn vẻ mặt lạnh nhạt.
Mục Dịch Nhiên thấy Tần Tứ, đối phương khẽ gật đầu nói “Tôi vừa mới kể lại mọi chuyện cho cụ nghe, cụ cũng không có phản ứng kịch liệt gì.”
Cụ ông Lý Thái Dũng tai không điếc, nghe được lời này của Tần Tứ liền lên tiếng chậm rãi nói “Mọi việc đều có nhân có quả, việc nơi này tuy bảo là do thần linh, nhưng cũng không phải vô duyên vô cớ.”
Mọi người nghe xong lời này của ông, đều là mỗi người một vẻ mặt, Cừu Lộ giống như muốn lên tiếng phản bác, nhưng thấy đối phương là một ông cụ bảy mươi tuổi hơn, chỉ đành phải thôi.
Bữa trưa vẫn là mấy món gia đình, tất cả mọi người quyết định dùng cơm xong mới tiến hành thảo luận, tránh trường hợp sau khi nghe việc lạ nào đó làm ảnh hưởng đến tâm trạng ăn uống.
Chờ mọi người đều gác đũa xuống, Tần Tứ mới lên tiếng “Phòng 307 của chúng tôi trang hoàng vẫn bình thường, tường ngoài cũng không bị nghiêng như 616, nhưng mà nửa đêm hôm qua tôi nghe có một chút tiếng vang lạ, không biết có thể thể xem như dị tượng không.”
“Tiếng vang thế nào mà lạ?” Sa Liễu trước hết lên tiếng hỏi.
Tần Tứ cẩn thận nhớ lại “Cảm giác như là… âm thanh có ai đó đang tặc lưỡi, giống như khi chúng ta cho mấy con thú nhỏ ăn, phát ra âm thanh kêu chúng nó đến đấy.”
Hâm Miểu nhát gan nhất đám, nghe vậy vươn tay ôm người cố gắng ép mình đừng run rẩy nữa.
“Âm thanh cậu tả tôi cũng có nghe thấy,” lên tiếng chính là cụ ông Lý Thái Dũng cùng phòng với Tần Tứ “Như là tiếng kêu gọi chó mèo nuôi trong nhà đến, nếu như phải diễn tả âm thanh, đại khái là kiểu như tiếng “chắt chắt chắt” vậy.”
Mọi người trong lòng đều hiểu, nhưng không ai dám bắt chước làm mẫu, bởi vì sợ nếu bắt chước ra sẽ bị âm thanh đó bám theo.
Đây là một kiểu khủng bố hết sức xảo quyệt, nó khác so với cảm giác khủng bố khi nhìn thấy một con quái thú đột nhiên chạy đến, nó giống như một cái tay cong ngứa quỷ quái, đột ngột bất thình lình xuất hiện cào một cái, không quá đau, nhưng mà làm người ta sợ đến cuống cuồng.
“Còn những người khác?” Sa Liễu nhìn đám người còn lại.
Trĩ Diêu ở phòng 309 lắc đầu “Tối qua chúng tôi thức rất khuya, nhưng không phát hiện có gì bất thường.”
Cừu Lộ ở 410 nói “Tối qua bên phòng chúng tôi cũng không có gì…”
Bốn người Kha Tầm Sa Liễu đưa mắt nhìn nhau một cái, không ai lên tiếng.
Lại nghe Cừu Lộ nói tiếp “Nhưng mà tối qua tôi mơ thấy tuyết nữ.”
Kha Tầm Vệ Đông cơ hồ là đồng thanh hỏi “Tuyết nữ gì?”
“Chính là một con yêu quái lưu truyền trong thần thoại Nhật Bản ấy, xuất hiện ở những vùng núi tuyết, chỉ cần thấy được đàn ông mà ả thích sẽ đông đối phương thành băng, sau đó mang về đặt trong sơn động để sưu tập cùng ngắm nhìn.” Cừu Lộ giải thích “Tối qua tôi mơ thấy tuyết nữ, da thịt cả người trắng như tuyết, mặc quần áo cũng màu trắng, rất đẹp.”
Cả Vệ Đông lẫn Sa Liễu sắc mặt đều khó coi, những người khác nghe lời kể giấc mơ cũng cảm thấy không quá thoải mái, chỉ có Sấu Trúc khẽ nở nụ cười “Truyền thuyết Nhật Bản có rất nhiều yêu quái lãng mạn vô cùng.”
Tần Tứ nhìn sang Mục Dịch Nhiên cùng Kha Tầm “Hai người ở 411 có động tĩnh gì không?”
Kha Tầm tối qua tuy rằng giấc ngủ không được ngon lành gì cho cam, nhưng cũng không nghe thấy hay phát hiện gì đó kỳ quái, lúc này đột nhiên nhìn sang Mục Dịch Nhiên, trong lòng không hiểu sao có cảm giác giống như đối phương giấu mình chuyện gì đó.
Quả nhiên, chỉ nghe Mục Dịch Nhiên bình tĩnh đáp lại “Tối qua tôi cũng nghe được một ít tiếng động, có vẻ như là phát ra từ dưới gầm giường.”
“Gầm giường?” Tất cả mọi người đều lộ ra vẻ hoảng sợ.
“Gầm giường có âm thanh, như có ai đó đang tìm đồ vật.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.