Họa Phố

Chương 5: R e s t a r t (05)




Kể cả những thành viên của nhóm cũ lẫn nhóm mới nghe xong đều lập tức gật đầu nhất trí.
“Chuẩn bị xong rồi thì chúng ta xuất phát.” Kha Tầm không để ý đến ánh mắt của Điền Dương lẳng lặng nhìn về phía mình, xoay người đi đến bên cạnh Mục Dịch Nhiên, cùng hắn dẫn đầu bước vào khu rừng rậm âm u mà rậm rạp trước mặt.
Kha Tầm lấy di động ra, bật mở chức năng la bàn, mới phát hiện chức năng này đã trở thành vô dụng, liền nói với Mục Dịch Nhiên “Bị che lại rồi, em nghĩ chúng ta đi vào nên cẩn thận một chút, rõ ràng khu rừng này cũng là một thử thách cho chúng ta, nếu như bị lạc đường rất có thể sẽ vô tình khớp với điều kiện tử vong.”
Mục Dịch Nhiên gật đầu, cũng không bổ sung thêm gì nữa.
Kha Tầm của hiện tại, đã dần trở thành một người có đầy đủ thiên tư cùng mẫn tuệ, hoàn toàn chẳng cần hắn chỉ bảo hay nhắc nhở nữa. Hai người họ bây giờ đã là dìu dắt, bù đắp lẫn nhau, kề vai chiến đấu, cùng nhau nắm tay, cùng nhau gánh vác.
“Các đồng chí, chú ý một chút, tuyệt đối đừng để mình tụt lại đằng sau.” Kha Tầm quay đầu lại dặn dò mọi người.
“Nếu như chức năng la bàn của di động đã không thể sử dụng, chúng ta tốt nhất nên xác định một cái phương hướng trước.” Thiệu Lăng đi ở giữa lên tiếng nói.
“Đơn giản mà… Nơi nào cành lá xum xuê thì là hướng nam, hồi tiểu học có học qua mà…” Tiếu Khải ngữ điệu mệt mỏi nói.
“Vậy làm phiền cậu giúp mọi người nhìn xem, mấy gốc cây ở đây chỗ nào cành lá xum xuê.”
Tiếu Khải ngước mặt nhìn quanh một hồi, thấy trên đỉnh đầu cây cối gốc này xoắn gốc nọ, cành này vướng cành kia, um tùm rậm rạp, căn bản không cách nào phân biệt chỗ nào xum xuê hơn chỗ nào.
“Khụ…” Tiếu Khải gãi gãi sau cổ “Vậy… tìm một cái gốc cây, bên nào ít vòng tuổi thì bên đó là nam…”
“Đợi tới lúc tìm ra được gốc cây thì chúng ta cũng lạc mẹ đường rồi.” Vệ Đông nói.
“Hơn nữa mật độ vòng tuổi của cây phương nam cùng phương bắc đều khác nhau, chỉ hướng cũng không giống nhau.” Thiệu Lăng nói.
“Càng không khéo là hiện tại đang lúc giữa trưa, có muốn dựa vào bóng mặt trời để xác định phương hướng cũng không được.” Ngô Du nói xong ngẩng đầu lên, muốn tìm mặt trời từ các kẽ hở nhánh cây.
“Không phải giữa trưa cũng vô dụng,” Hà Đường ở bên cạnh lắc đầu nói “Cả bầu trời đều âm u xám xịt như vậy, có nhìn thấy được mặt trời đâu mà coi bóng.”
“Giờ… đang giữa ban ngày ban mặt, chúng ta cũng không thể nào nhìn ra sao Bắc Đẩu ở đâu để xác định phương hướng na.” Vệ Đông cũng nói.
“Nhìn tổ kiến xem,” La Bộ đột nhiên nói “Cửa tổ kiến đều là hướng nam.”
“Này chắc không đó?” Vệ Đông nói “Trước giờ thấy tổ kiến toàn là hướng lên trời không mà.”
“À ờm… đại khái đi, vì con kiến thích ánh nắng, cho nên nếu như có thể lựa chọn chúng nó sẽ xây tổ hướng cửa về phía nam.” La Bộ có chút chần chừ nói.
“La Bộ nói không sai,” Thiệu Lăng nói “Chúng ta có thể thử tìm ở xung quanh xem có tổ kiến nào hay không, nhưng tốt nhất là nên tìm thêm vài cách khác để xác định phương hướng, tránh gặp phải tình huống bất ngờ cản trở quấy nhiễu phán đoán. Tôi đây cũng cung cấp một cách đi, có thể thử tìm một vài tảng đá quan sát xem, bên nào khô ráo hoặc cỏ cây mọc tươi tốt là nam, còn bên nào mọc rêu thì là bắc.”
“Hoặc có thể quan sát vỏ của những gốc cổ thụ lớn,” Mục Dịch Nhiên nói “Nhìn chung mà nói thì, bên nào vỏ cây loáng mượt thường là nam, bên nào có vẻ xù xì thô ráp sẽ là bắc.”
“Với cả… nếu như thấy cây thông thì, phía nào phân bố nhiều nhựa thông sẽ là phía nam…” Cô gái tên Cố Thanh Thanh nhỏ giọng bổ sung một câu.
Sau khi liên tiếp quan sát hơn mười gốc cổ thụ cao to, tổ kiến cùng mấy tảng đá ngẫu nhiên trên đường đi, mọi người rốt cuộc xác định được phương hướng đại khái: bơi bọn họ đến là phía Bắc, còn đường đi tới hướng Nam.
Kha Tầm lựa một gốc cây nhìn khá nổi bật, khắc một cái ký hiệu chỉ hướng bên trên thân cây, lại quay đầu nói với mọi người “Nhớ kỹ gốc cây này ha, lỡ như mà có bị tách khỏi mọi người liền nghĩ cách trở lại bên cạnh gốc cây này, tìm được gốc cây này là có thể tìm được hướng trở lại khu dân cư. Bây giờ chúng ta tiếp tục đi về phía trước, mọi người nhớ để ý quan sát, ngoại trừ tìm nguồn nước ra còn phải tìm manh mối có thể xuất hiện ở nơi đây nữa.”
Mọi người lên tiếng đáp lời, rồi lại tiếp tục đi về phía trước.
Kha Tầm vung nhánh cây đi ở đằng trước mở đường, Mục Dịch Nhiên thoáng chậm hơn cậu một bước, mắt nhìn xung quanh thay cậu cảnh giác bốn phía.
Bụi cỏ bên trong khu rừng rậm này mọc cực kỳ tươi tốt, thậm chí có vài loại thực vật không biết tên mọc cao đến ngang đầu người, vô số những gốc cây che trời phủ đất, biến cả khu rừng rậm trở nên âm trầm đáng sợ, xen lẫn những bụi cây cao to gần bằng thân người, càng tăng thêm vẻ ma mị âm u cho không gian nơi đây.
Mà, khi Kha Tầm vung nhánh cây về phía trước để mở đường, lâu lâu lại nghe thấy những tiếng xột xoạt lạo xạo phát ra từ trong bụi cỏ, không biết bị dọa chạy là lũ rắn độc, động vật hay là những “thứ gì đó” khác đang ở xung quanh rình rập bọn họ.
Đoàn người cứ thế liên tục bước tới, không ngừng đi sâu vào khu rừng, thời gian trôi qua cũng đã hơn một tiếng, vậy mà trước mặt vẫn là một mảnh rừng rậm âm u không thấy trời đất.
“Dừng lại… Dừng lại một chút,” Cô gái Cố Thanh Thanh bỗng dưng lên tiếng “Anh ấy hình như rất khó chịu.”
Mọi người nghe tiếng đồng loạt nhìn qua, thấy cô gái vẻ mặt lo lắng chỉ tay vào Tiếu Khải.
Sắc mặt của Tiếu Khải rất khó coi, môi khô khốc trắng bệch, bước chân liêu xiêu, hô hấp ồ ồ.
Tần Tứ bước tới sờ thử trán của Tiếu Khải, dò xét độ ấm, hỏi hắn “Cảm thấy chỗ nào không thoải mái?”
Tiếu Khải nói “Đầu hơi đau, ánh mắt cũng đau, cổ họng cũng đau, cơ thể cả người đều đau, cảm thấy như không có chút sức lực nào.”
“Nhiệt độ cơ thể của cậu ta hơi cao, nhìn triệu chứng phỏng đoán có lẽ là cảm dẫn đến phát sốt.” Tần Tứ nói, lập tức nhìn sang Kha Tầm với Mục Dịch Nhiên “Cậu ấy không thể tiếp tục đi về phía trước nữa, nếu miễn cưỡng đi tiếp sợ là sẽ bị mất nước hoặc là cảm nắng.”
“Mọi người dừng lại, nghỉ ngơi một chút,” Kha Tầm lập tức quyết định “Nhưng tuyệt đối không được thả lỏng cảnh giác, chú ý tình huống xung quanh mình, để tôi bò lên cây nhìn xem một cái.”
Vệ Đông nghe vậy vội nói “Cái đù, mày cẩn thận đó nha. Mấy cái rừng bự như vậy đâu đâu cũng có rắn độc sâu độc, sợ là trên mấy gốc cây đó cũng có đấy.”
“Tao bọc thêm một lớp phòng hộ là được.” Kha Tầm nói xong kéo túi quần áo đeo sau lưng mở ra, mặc áo phao vào người, áo len quấn quanh đầu, quần chẽn bọc quanh mặt, chỉ để lộ cặp mắt ra ngoài, ngẫm nghĩ vẫn thấy thiếu thiếu gì đó, liền bảo Vệ Đông đưa cái quần cho mượn, dùng sức xé cái quần ra làm đôi, dùng hai cái ống quần quấn thêm một lớp vào tay cho càng kín hơn.
“… Cái đù mé mày, cái quần Bắc Cực Nhân của tao!” Vệ Đông nói “Mốt ra ngoài mày phải đền cho tao cái khác đó!”
“Mịa nhà mày, sao méo nói cái đũng quần của mày rách đến bục ra rồi, bằng không mày nghĩ tao sức trâu hay sao mà xé cái là tét ra,” Kha Tầm lắc tay lắc chân “Chưa từng thấy đứa nào dùng quần ăn vạ như mày.”
Nói xong liền quay sang báo với Mục Dịch Nhiên một tiếng, sau đó nhanh nhẹn nhảy phốc lên thân cây, sột soạt mấy phát đã bò tuốt lên cao.
Mục Dịch Nhiên ngửa đầu thay đối phương quan sát trên cao, những người còn lại thì nhìn quanh bốn phía, đề phòng tình huống bất ngờ xảy ra.
Kha Tầm bò mãi cho đến chỗ cao nhất có thể, sau đó nhìn quanh đánh giá bốn phía, cuối cùng ôm thân cây tụt xuống dưới, cả người dính đầy tơ nhện, dùng quần của Vệ Đông chà sạch mấy cái tơ nhện dính trên người rồi mới vứt nó sang một bên, xong xuôi mới gỡ quần áo bảo hộ ra, thấy đầu đã mướt đầy mồ hôi.
“Những nơi mà tầm nhìn của tôi có thể đạt đến không thấy nguồn nước đâu cả,” Kha Tầm khẽ cau mày “Sợ là dù chúng ta có đi sâu vào bên trong đến lúc trời tối cũng tìm không được nguồn nước, phải nghĩ cách khác mới được.”
“Những khu rừng cận rừng mưa nhiệt đới như thế này nhất định sẽ không thiếu nước,” Thiệu Lăng nói “Nhưng vấn đề là diện tích của nó quá lớn, rất khó xác định nguồn nước sống ở nơi nào, hôm nay chúng ta không có thời gian tiếp tục tìm kiếm nữa rồi, trừ phi có thể sống qua đêm nay, vừa sang sáng hôm sau lập tức xuất phát đi vào rừng, dùng thời gian ban ngày để tìm kiếm nguồn nước.”
“Nhưng hiện tại chúng ta nhất định phải giải quyết vấn đề quan trọng nhất là tìm ra nước uống.” Chu Hạo Văn nhìn thoáng qua Tiếu Khải “Nếu lỡ để cậu ta bị mất nước, e là sẽ gặp nguy hiểm.”
“Thật ra…” Cố Thanh Thanh giơ tay lên, nhìn trông rất giống một bạn học sinh ngoan đang muốn trả lời câu hỏi trong giờ học “Nếu như không tìm được nguồn nước sống, có thể thử tìm các loại thực vật có hàm lượng nước cao…”
“Quan trọng là chúng ta làm cách nào phân biệt thực vật nào có độc cái nào không có độc, rồi cái nào hàm lượng nước cao?” Vệ Đông nói.
“Các loại rêu thông thường đều không có độc,” Cố Thanh Thanh nói “Hơn nữa hàm lượng nước cũng rất nhiều, chiết xuất ra chất lỏng có thể trực tiếp dùng để uống.”
“Chắc không á?” Vệ Đông hỏi “Nơi này chỗ nào cũng là bẫy rập, chỉ cần vô ý một cái là sẽ mất cái mạng nhỏ đó cô nương.”
Cố Thanh Thanh do dự một chút “Trừ phi sức mạnh đứng sau lưng mà mọi người đề cập ấy cố ý khiến rêu trái với quy luật tự nhiên biến thành thực vật có độc, chứ nếu là rêu thông thường thì thật sự sẽ không có độc tính.”
“Tui biết có một loại thực vật thân mây có chứa hàm lượng nước rất là phong phú, chỉ cần chém đứt nó là có thể trực tiếp uống chất lỏng bên trong,” La Bộ cũng bắt chước Cố Thanh Thanh giơ tay nói “Tui không biết cái loại dây mây kia tên là gì, cơ mà chỉ cần thấy là tui có thể nhận ra nó.”
“Chắc hông đó Củ Cải? Chú mày thử uống bao giờ chưa?” Vệ Đông hỏi.
“Uống rồi,” La Bộ khẳng định nói “Tui với lũ bạn hay chạy ra ngoài dã ngoại chơi lắm, từng uống nhiều lần rồi, vả lại nếu như thật sự không được, bí quá thì tự tè tự uống cũng được mà.”
“Câm miệng lại, tin chú mày rồi đấy, đừng nói nữa.” Vệ Đông vươn tay gõ lên đầu đối phương một cái.
“Nếu đã vậy,” Thiệu Lăng nói “Chúng ta không nên chậm trễ thời gian nữa, tốt nhất chia nhau ra hành động, dùng nơi này làm điểm trung tâm, tự chia ra các nơi tìm kiếm các bụi rêu, cùng với dây mây có hàm lượng nước phong phú như La Bộ đã kể, nếu như có thể tìm được nguồn nước sống thì càng tốt hơn.”
Thế là Tiếu Khải ngồi lại tại chỗ, cùng ở với cậu ta là Tần Tứ, phụ trách trông chừng và chăm sóc, cùng với Hà Đường thể lực đã gần như cạn kiệt, những người còn lại chia ra làm ba tổ, đi về các hướng khác nhau tìm rêu và dây mây.
***
Khoảng hơn một tiếng sau, người của các tổ đều lục tục trở về, chẳng những moi ra một đống rêu, cũng tìm được loại dây mây mà La Bộ nói, hơn nữa Kha Tầm còn vác về mấy cái tổ trứng chim.
Nhưng mà, triệu chứng cảm mạo phát sốt của Tiếu Khải lại càng lúc càng nặng hơn, lúc này hắn đang ngồi dựa vào một gốc cây, thoạt nhìn cực kỳ suy yếu, Tần Tứ vẻ mặt có hơi nghiêm túc nói “Không biết có phải là do sức mạnh của tranh thúc đẩy hay không, triệu chứng bệnh của Tiếu Khải đến vừa nhanh lại vừa mãnh liệt, tình trạng của cậu ta hiện tại không được lạc quan cho lắm, nhất định phải có thuốc điều trị.”
“Khu dân cư bên kia không phải có một trạm y tế công cộng sao?” La Bộ nói “Chỗ đó có thuốc không?”
“Chúng ta không thể xác định thời gian sản xuất của mớ thuốc ấy được,” Tần Tứ hơi lắc đầu “Thuốc men không giống với thức ăn, tuyệt đối không thể có một chút sai lầm hay sử dụng lung tung được.”
“Tần… bác sĩ,” Điền Dương vẫn luôn im lặng bỗng nhiên lên tiếng “Xin anh hãy nghĩ biện pháp giúp cậu ấy, sức khỏe của Tiếu Khải trước giờ vẫn rất tốt, hiếm khi vì cảm mạo phát sốt mà yếu đến mức như vậy.”
Tần Tứ ngước mắt nhìn về phía sâu bên trong rừng rậm, nói “Có một phương pháp có thể cứu chữa khẩn cấp, nhưng e là còn phải nhìn vận may nữa. Không biết lúc nãy mọi người tìm kiếm trong rừng có từng thấy cây liễu hoặc là cây thụ không?”
Mọi người đều lắc đầu “Toàn cắm đầu tìm rêu cùng vơi dây mây kia không, dù cho có thấy đến cây liễu chắc cũng chẳng để ý đâu.” Vệ Đông nói.
“Tìm cây liễu để làm gì?” Kha Tầm hỏi.
“Trong vỏ cây liễu có một loại thành phần, tên là salicin, có thể xem như aspirin tự nhiên,” Tần Tứ nói “Có thể dùng để trị liệu phát sốt, cảm mạo, nhức đầu cùng với cơn đau do nhiễm trùng. Nếu tìm được cây liễu, chúng ta có thể giảm nhẹ một chút triệu chứng của Tiếu Khải.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.