Họa Phố

Chương 5: Con mèo của schrödinger (05)




Biểu tượng xúc xắc trên màn ảnh vẫn xoay tít tắp, làm cho người ta rất khó nhìn rõ được mặt điểm nào của nó đang nằm ở bên trên, nhưng thời gian nó xoay tròn cũng không dài lắm, chỉ độ chừng mười giây, nó liền chầm chậm dừng lại.
Mặt nút hướng lên trên của nó, biểu hiện là con số 2.
Đám người cũ bọn họ bên này ai nấy cũng nín thở tập trung, cảnh giác đánh giá mọi ngóc ngách trong phòng, bỗng nhiên lại vang lên một âm thanh tựa như sóng lan, những chữ viết trên màn ảnh lớn biến mất, lại xuất hiện những dòng chữ mới.
【 Ba ơi, con thấy ghét việc thầy cô cứ bắt chúng con học văn cứ phải thuộc lòng từng câu từng chữ, miễn sao con có thể trả lời được ý tưởng cốt lõi là được rồi mà? Miễn là con hiểu được hàm nghĩa của nó, không phải đã đủ rồi sao? Tại sao cứ phải cứng nhắc bê nguyên xi mà học nằm lòng? 】
【 Cả mấy bài văn mẫu nữa, con cảm thấy quan trọng nhất là học được làm thế nào cấu trúc một bài văn, làm sao để viết văn một cách có logic chặt chẽ, có tiết có tấu, mô tả chi tiết sao cho phù hợp, làm thế nào biểu đạt những thứ mình muốn biểu đạt một cách rõ ràng, đầy đủ, có lý có lẽ mà lại lưu loát trôi chảy, chứ chẳng phải hết bài mẫu này đến bài mẫu khác học vẹt nằm lòng, quên mất một chi tiết vụn vặt không đáng kể cũng bị trừ điểm, con chẳng rõ ý nghĩa của việc làm thế là gì nữa. 】
【 Thứ con muốn biết, là sức mạnh của tư tưởng cùng nét đẹp của những con chữ, là dùng trí tưởng tượng cùng sức sáng tạo của người khác để thúc đẩy trí tưởng tượng cùng sức sáng tạo của chính mình, chứ chẳng phải cứng nhắc mà đơn thuần đi sao chép lại kẻ khác. Dùng chữ nghĩa của kẻ khác để khảo nghiệm trí nhớ của chúng con, từ đó đánh giá năng lực học tập cùng ưu khuyết trong trí thông minh của chúng con, đây chẳng phải là việc hết sức kỳ cục sao? 】
Mấy đoạn chữ này hiện ra được một lúc, sau đó dần dần biến mất, lại thay vào mấy dòng chữ mới, vài hàng chữ được viết bằng nét cực dày cực đậm lạnh như băng xuất hiện trên màn hình trắng xóa.
【 Thế giới ngôn ngữ 】
  1. Đề bài: Trong thời gian quy định, mọi người tiến hành trao đổi ngôn ngữ dựa theo yêu cầu.
  2. Yêu cầu:
① Không được có khoảng trống ngôn ngữ trong 30 giây
② Không được phép liên tục nói ra 5 từ đồng âm hoặc cụm từ đồng âm
③ Không được phép chỉ mở miệng mà không phát ra âm thanh
④ Không được phép lặp lại ngôn ngữ của người khác, không được phép dùng câu có cấu trúc lặp lại, không được phép đọc các chuỗi số liên tục
⑤ Không được phép sử dụng ngôn ngữ nước ngoài, tiếng địa phương được xem như tiếng phổ thông, không cho phép trao đổi bằng chữ viết trên giấy
⑥ Một lần làm trái với yêu cầu, thời gian 30 giây giảm thành 20 giây, trái hai lần, 20 giây giảm thành 10 giây, trái ba lượt, cướp đoạt quyền lợi ngôn ngữ.
  1. Thời gian chuẩn bị 3 phút đồng hồ, đếm ngược: 180 giây.
Ngay chỗ “180 giây” lúc này, con số đang không ngừng giảm xuống, xem như đồng hồ đếm ngược.
“Woa, đây là có ý gì vậy? Tôi nhìn không hiểu nha, đây là bắt chúng ta làm gì vậy?” Đổng Dao vẻ mặt hiện ra nét kinh ngạc hoảng hốt nhưng rất cố ý, có hơi khoa trương.
Cơ mà giờ phút này không ai rảnh bận tâm tới cô ta, thanh âm trầm nặng của Mục Dịch Nhiên vang lên, âm điệu tuy không cao nhưng hết sức rõ ràng truyền vào tai của mọi người “Nói tóm lại, dựa theo lời tự thuật của con trai Trình Thức trước đó cùng yêu cầu của đề bài, tôi phỏng đoán có lẽ là muốn khảo nghiệm tính chặt chẽ trong ngôn ngữ, mọi người ghi nhớ không nên kích động, đừng suy nghĩ đến những chuyện không liên quan khác, tập trung tinh thần chú ý những lời nói mình muốn nói ra, nhất định phải duy trì cho đầu óc tỉnh táo. Hiện tại mọi người cùng nhau ngồi xuống, ngồi sẽ giúp chúng ta giảm bớt cảm xúc kích động hơn, cũng đề nghị mọi người cố gắng giảm bớt động tác tứ chi, tránh làm người khác phân tâm, cũng khiến bản thân phân tâm. Nhớ kỹ, nói nhiều sai nhiều, nếu như không có yêu cầu về số lượng, tận lực bớt nói những lời vô dụng, nếu như có yêu cầu gì thì nghĩ kỹ rồi hãy nói.”
Nhóm các thành viên cũ vội vàng ngồi bệt xuống đất, mặt nhìn về phía màn hình lớn, ba người mới trẻ tuổi vào sau cùng có chút kích động, thấy mọi người ngồi xuống cũng liền vội vàng ngồi theo, Đổng Dao cùng Tề Mộ Hoan thì lại bước tới trước vài bước, ngồi vào đằng trước nhất, cách màn hình lớn khá gần.
180 giây đếm ngược bắt đầu tiến vào kết thúc, phía dưới màn hình lại xuất hiện dòng chữ mới.
【 1. Người đáp đề luân phiên lên tiếng, mỗi người phải nói đủ 200 chữ trong vòng ba phút, trong đó không được phép xuất hiện ba chữ “Nhĩ, Ngã, Tha”. 】(Ngươi, Ta, Hắn) (*)
Khi số đếm ngược biểu hiện thành 0, trên màn ảnh đột nhiên xuất hiện một cái cửa sổ màn hình nhỏ, bên trong xuất hiện gương mặt của Chu Hạo Văn, ở bên dưới màn hình cửa sổ này có hai cái khung số đặt kề nhau, con số ở khung bên trái là 180 giây đếm ngược, lúc này đã bắt đầu nhảy số, còn khung bên phải con số lại biểu hiện là “000”.
Chu Hạo Văn giật mình sửng sốt, nhưng ngay lập tức phản ứng lại, mở miệng nói một câu “Bắt đầu đếm số rồi.”
Con số ở khung bên phải trong nháy mắt từ 000 biến thành 005.
Cũng chứng minh hắn đã nói ra được năm chữ.
Mọi người lúc này đều hiểu rõ, Chu Hạo Văn đang tính lên tiếng nói tiếp, chợt nghe Tề Mộ Hoan ngồi ở trước mặt cười nói một câu “Hóa ra là như vậy nha, tôi hiểu rồi, đây là muốn chúng tôi…”
Kha Tầm nhảy phắt dậy, sải vài bước tới gần vươn tay bịt kín cái miệng hắn lại, nhưng vẫn không kịp, bên trái màn hình lại xuất hiện một cái cửa sổ, bên trong cửa sổ là gương mặt của Tề Mộ Hoan, mà ở bên trên cửa sổ lại biểu thị một dòng “- 20s”.
Kha Tầm tức tới nỗi chỉ muốn đấm cho gã này một cái để hắn té xỉu cho rồi —— tự mình tìm chết thì cũng thôi đi, còn xen mồm ngắt lời của Chu Hạo Văn, nếu như Chu Hạo Văn có khoảng trống ngôn ngữ trong ba mươi giây sẽ lập tức bị trừ đi 10s thời gian, không những như thế, hắn xen ngang như vậy rất có thể sẽ làm quấy nhiễu suy nghĩ của Chu Hạo Văn.
Tề Mộ Hoan dưới tay Kha Tầm cựa quậy giãy dụa, ánh mắt lộ ra bên ngoài tràn ngập sợ hãi kinh ngạc lại như không dám tin trợn mắt trừng cậu, giống như muốn nói “Cậu đang làm gì vậy!? Dám bịt mồm của tôi? Cậu tưởng cậu là ai, mau buông tôi ra nhanh lên!” mấy lời đại khái như vậy.
Kha Tầm lại càng không có khả năng buông hắn ra, chỉ cần vừa buông tay, tên khốn này nhất định sẽ lại há mồm nói chuyện, liền dứt khoát ấn hắn dí sát xuống đất, dùng một tay bịt mồm của hắn, tay còn lại kềm chặt cả người hắn, không cho hắn nhúc nhích cựa quậy.
Đổng Dao đứng bên cạnh nhìn mà ngây cả người, một lát sau mới chợt giật mình phản ứng tính há mồm kêu lên, lập tức bị Phương Phỉ ngồi ở sau lưng đứng phắt dậy vươn tay bịt lại miệng cô ta, sau đó cũng bắt chước Kha Tầm, ấn mặt cô ta dí xuống đất.
May là Chu Hạo Văn không bị ảnh hưởng gì, trong ba phút đồng hồ nói ra được 226 chữ, hơn nữa cũng không làm trái với yêu cầu nhắc tới ba chữ “Nhĩ, Ngã, Tha”.
Khi thời gian ba phút đồng hồ đếm ngược về số 0, gương mặt của Chu Hạo Văn trên cửa sổ màn hình chuyển thành mặt Tần Tứ, con số của hai cái khung cũng biến trở về 180 cùng 000.
Đếm ngược cùng đếm số lại một lần nữa bắt đầu, lần này đổi thành Tần Tứ lên tiếng.
“Đề nghị các bạn còn chưa đến lượt, hiện tại bắt đầu suy nghĩ lát nữa mình sẽ nói những gì,” Tần Tứ chậm rãi nói, con số đếm lập tức biến thành 21 “Cũng khuyên các bạn có thể thử đọc thuộc lòng những thuật ngữ chuyên môn nào đó, thông thường những thứ ấy rất ít khi đề cập đến ba chữ kia. Ngoài ra, hai vị Đổng Dao cùng Tề Mộ Hoan vui lòng cẩn thận lắng nghe,” Tần Tứ nói xong, đưa mắt nhìn về hai người đang cố ra sức giãy dụa vì bị đè xuống đất “Vui lòng đừng ở những lúc người khác nói chuyện thì cắt lời xen ngang, cũng làm ơn đừng nghĩ việc này giống như đang quay tiết mục trò chơi nào đó, toàn bộ mọi thứ đang xảy ra trước mắt đều là sự thật, ai trái với quy tắc sẽ chết, thật sự sẽ chết, dù cho hai vị không muốn tin tưởng, nhưng cũng xin hết sức dựa theo yêu cầu trên màn ảnh làm theo, việc này đối với hai vị không có gì không tốt cả.”
Tần Tứ rất nhanh nói đủ 200 chữ, khi đếm ngược nhảy về con số 0, hình ảnh trên cửa sổ lại thay đổi thành mặt của Thiệu Lăng.
“Nếu như sợ hãi bản thân phạm sai, vi phạm đến quy định,” Thiệu Lăng cất tiếng trầm ổn nói “Vậy hãy đọc các bài thơ cổ, phần lớn những bài thơ cổ rất ít khi nhắc đến ba cái chủ ngữ kia, nhưng cũng xin chú ý, đừng nên đọc đi đọc lại cùng một bài thơ, trong yêu cầu có nhắc tới không cho phép sử dụng những câu có cấu trúc lặp lại, có lẽ chính là muốn chỉ không cho phép lặp đi lặp lại cùng một đoạn từ. Hoặc là có thể liệt kê tên của một loại vật phẩm nào đó, giả dụ như các loại trái cây hoa quả, các loại rau dưa, lương thực, vật phẩm sinh hoạt, vân vân. Ngoài ra, hai vị Đổng Dao cùng Tề Mộ Hoan, có lẽ hai vị đang hiểu lầm, nơi đây không phải là tiết mục quay chụp trò chơi chương trình gì của tổ phim nào đó, có lẽ hai vị cũng chú ý đến, nơi này không hề xuất hiện nhân viên công tác các loại mà một tổ phim cần phải có, không có máy quay phim, không có ánh sáng, tổ thu âm hiện trường hay là máy nhắc lời kịch, vân vân, toàn bộ đều không có, hai vị vui lòng suy xét cẩn thận một chút, ngẫm lại những lời đã nói với hai vị về thế giới trong tranh, lại một lần nữa nói cho hai vị: Đều là sự thật cả, không dựa theo yêu cầu mà làm, sẽ chết.”
Cửa sổ trên màn hình lại một lần nữa thay đổi, đến phiên La Bộ, La Bộ run run thanh âm bắt đầu nói “Trái táo, quả quít, chuối vàng, dưa ha-mi, củ cải, đậu đũa, khoai tây, sầu riêng…”
Cũng may có Thiệu Lăng nhắc nhở, La Bộ suýt soát vượt qua được một cửa này, tiếp theo là đến lượt Đặng Lâm, mặc dù hắn có vẻ như vẫn chưa tin tưởng hoàn toàn vào việc này, nhưng vẫn rất thành thật dựa theo quy tắc mà làm: “Khinh hợi lí phi bằng, thán đạm dưỡng phất nãi, nột mỹ lữ khuê lân, lưu lục á giáp cái…”
(Hydrogen Helium Lithium Beryllium Boron, Carbon Nitride Oxide Fluorine Neon, Sodium Magnesium Aluminum Silicon Phosphorus, Sulfur Chlorine Argon Potassium Calcium)
Tiếp theo đến lượt cô gái với mái tóc ngang vai, cô chọn lựa đọc thuộc lòng mấy bài thơ cổ, trong quá trình đọc còn bị đọc sai cùng quên chữ, khẩn trương đến nỗi run hết cả môi, vẻ mặt bất lực nhìn về phía nhóm thành viên cũ bên này, ánh mắt tình cờ dừng ở trên mặt Vệ Đông ngồi cách mình gần nhất, Vệ Đông giật mình ngây ngẩn, chợt nhớ đến bản thân mình lúc vừa mới vào tranh lần đầu.
Toàn bộ những bất lực ngỡ ngàng cùng suy sụp sợ hãi… tựa hồ như vừa mới xảy ra ngày hôm qua, rồi lại giống như đều bị bỏ lại ở ngày hôm qua. Hắn của ngày hôm nay không biết là thật sự đã dũng cảm hơn, hay là đã dần dần chết lặng, có đôi khi hắn nghĩ, nếu như một người mà ngay cả cảm xúc sợ hãi cũng không thể sinh ra nữa, như vậy kẻ ấy rốt cuộc còn có thể xem như một người bình thường không, một con người bình thường có sức sống, có thất tình lục dục…
Con mèo của Schrödinger, đã là chết, lại là sống. Như vậy, đám những người bị “nhốt” vào tranh bọn họ, phải chăng cũng giống như con mèo kia, ngay từ khoảnh khắc đầu tiên bọn họ bước vào bức tranh, đã chẳng còn là một người sống đúng với bản nghĩa của nó nữa, mà đã tiến vào trạng thái mà sống và chết chồng chất lên nhau, đến khi nào cái sức mạnh tà ác của ‘Tranh’ tiến hành quan sát, có người sẽ chết, có người lại sống.
Mà, trước lúc tử vong bị quyết định, hay thời khắc ‘được quan sát’ tiến đến, toàn bộ những người vào tranh, đều đang là những “xác sống” sao?
Trong lòng Vệ Đông bỗng chốc trào dâng một nỗi bi ai đến khó có thể tỏ tường, ngay khi đón nhận ánh mắt kinh hoảng của cô gái tóc ngang vai kia, hắn cảm thấy cô gái thực sự đáng thương vô cùng, mà rồi cũng tự thấy đám người như họ, cũng đáng thương chẳng kém gì cô ấy.
Vệ Đông giơ tay lên, dựng một ngón tay cái hướng về phía cô gái, cũng nở nụ cười an ủi cô.
Động tác cùng biểu tình này, nếu đổi lại là Kha Tầm làm, nhất định sẽ càng đẹp trai ưa nhìn, cũng càng cuốn hút hấp dẫn, càng có thể an ủi lòng người, hơn hắn nhiều lắm. Vệ Đông biết, bản thân hắn chỉ là một người bình thường đến không thể bình thường hơn, tựa hồ cũng chẳng có tư cách gì đi đáng thương kẻ khác, nhưng giờ này phút này hắn vẫn muốn làm như vậy. Ở cái nơi chẳng có hi vọng mà chỉ có tuyệt vọng đến vô tận này, hắn thà là được an ủi mà chết đi, hoặc được cổ vũ mà sống sót, chứ không muốn làm một kẻ mà đến cả sợ hãi cũng chẳng còn, một cái xác sống.
Cô gái tóc ngang vai rất thông minh, nhìn hiểu được ý của Vệ Đông, có đọc sai chữ hay là quên từ đều không sao cả, bọn họ bị “khảo sát” không phải là năng lực thuộc lòng hay là vốn kiến thức con chữ, chỉ cần không vi phạm yêu cầu của đề bài là xem như đáp trúng đề rồi.
Cả người cô thoáng thả lỏng một chút, tiếp tục đọc thơ cổ, câu nào nhớ không nổi liền trực tiếp nhảy cóc qua, nhớ được câu nào thì nói câu đấy, cuối cùng cũng đủ hai trăm chữ.
Tiếp theo, đến lượt Kha Tầm.
__________
Chú thích
Ở đây nói thêm một chút, là bởi vì cái chủ ngữ bên tiếng Việt mình khá là nhiều, ba chữ Ngã – 我, wo (Ta, Tôi, Tui, Tao…) Nhĩ – 你, ni (Ngươi, Bạn, Cô, Anh, Chị…) Tha – 他, ta (Hắn, Anh ta, Cậu ta, ý là chỉ người đàn ông ấy..) có rất rất nhiều cách phiên dịch, nên tớ giữ nguyên không dịch.
Mấy đoạn sau tớ sẽ giữ nguyên và chú thích bên cạnh nhé, thân ~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.