Họa Phố

Chương 5: Nghịch lữ (05)




Sân lộ thiên hình vuông bên dưới tòa lầu này rộng lớn vô cùng, thoạt nhìn chẳng kém gì một cái quảng trường cỡ trung ở thành phố hiện đại, có những khoảng đất trống thoáng đãng, có đình đài và cả núi giả, còn có mấy chỗ thoạt nhìn như cửa hàng hay là chợ gì đấy, rất là náo nhiệt.
Cơ mà, hết thảy lại như bị một lớp bụi mờ bao phủ, tựa như rất nhiều năm về trước từng bị bão cát sa mạc xâm lấn, gặm nhấm, dù cho cố gắng xây dựng kiến thiết lại cũng không cách nào sạch sẽ như mới được.
“Như một di tích.” Thiệu Lăng khó mà hình dung được tâm trạng giờ phút này, mọi thứ trước mắt vừa tráng lệ lại khiến lòng người sinh ra sợ hãi, “Nơi này thật giống một thành phố dưới lòng đất vừa được khai quật ra, nói không chừng vẫn còn chôn giấu thứ gì đó, đang chờ đợi chúng ta đi đào lên.”
Mục Dịch Nhiên nghe lời tả của Thiệu Lăng, trong lòng cũng có chút đồng điệu, nhưng không nói gì.
“Chỗ này bự dã man, nếu như không có manh mối gì cứ đâm đầu đi loanh quanh tìm kiếm chữ ký, phỏng chừng chục năm cũng méo kiếm ra được.” Vệ Đông mắt nhìn từng dãy từng dãy thành lầu san sát hết sức hùng vĩ, nguy nga, chẳng hiểu sao có chút hoài niệm con thuyền và mặt biển ở bức tranh trước, tuy rằng rộng lớn nhưng được cái đơn giản, “Đã vậy, NPC cũng quá trời quá đất…”
La Bộ ôm chó run lẩy bẩy: “Tui không muốn ở lại chỗ này mười năm đâu…”
“Mơ chi mà đẹp dữ, chúng ta chỉ có bảy ngày thôi.” Vệ Đông hết sức vô tình nhắc nhở La Bộ.
La Bộ không lên tiếng, Tâm Xuân “ấu” một tiếng nức nở.
Mọi người nhìn tòa thành phức tạp, đồ sộ trước mắt, tâm trạng chỉ có một: khóc không ra nước mắt.
Rõ ràng trước đó nhìn thấy trong bức tranh chỉ là một tòa nhà cực kỳ đơn giản, ai ngờ được kết cấu lại phức tạp rắc rối tới thế, bên trong còn có một đám NPC sống động sinh hoạt vô cùng náo nhiệt, quả thật chẳng khác gì biển người núi người.
“Mọi người xem, ở sân lộ thiên lầu hai tụ tập quá trời người kìa!” Đỗ Linh Vũ chỉ vào một khoảnh sân rộng cỡ sân bóng rổ nơi lầu hai, chỗ đó quả thật đang tụ tập rất nhiều người, mà ở mấy tầng khác cũng có rất nhiều người đang đổ xô về nơi đó.
“Bên đó hẳn là nơi đã xảy ra sự cố kia,” Tần Tứ bước chậm lại, “Người chết Hà Ngọc theo như lời của người đốt đèn kia nhắc đến, hẳn là ở nơi đó.”
“Đây là manh mối đầu tiên mà tranh đưa ra cho chúng ta.” Chu Hạo Văn cũng dừng bước lại, không có ý định chen chúc vào đám người bên kia.
“Nếu là manh mối, vậy chữ ký chẳng lẽ nằm trên người Ngọc Hà kia? Chẳng lẽ chúng ta phải tìm chữ ký trên một thi thể sao?” Tào Hữu Ninh cảm giác như thanh âm phát ra không giống của mình nữa, mọi thứ diễn ra ngày hôm nay quá mức kỳ ảo, thật sự hi vọng đây chỉ là một giấc mơ…
“Là Hà Ngọc.” Hề Thịnh Nam sửa lời hắn, “Không phải Ngọc Hà.”
“Đó chỉ là một người sống trong tranh thôi, hơn nữa cũng chết rồi, có quan hệ gì với chúng ta đâu.” tâm trạng của Tào Hữu Ninh rất khó chịu, hắn thật sự chẳng muốn bận tâm mà đi nghĩ kia là Hà Ngọc hay là Ngọc Hà, hắn cảm giác cái người chết trong tranh kia giống như con búp bê trắng toát mà hồi bé chị hắn hay dùng để hù dọa hắn, con búp bê tóc tai rối tung úp mặt trên sàn nhà bò về phía hắn.
“Hà Ngọc? Sao cảm giác như cái tên này quen quen nhỉ? Nếu như nhớ không lầm thì, chữ Hà này hẳn là trong “vô hà” (không tỳ vết) nhỉ?” Đỗ Linh Vũ như sực nhớ ra điều gì, quay đầu nhìn Hề Thịnh Nam, “Chị Hề, em nhớ trong tiểu thuyết của chị…”
Hề Thịnh Nam đón ánh mắt của mọi người đều tập trung về phía mình: “Có lẽ chỉ là trùng hợp thôi, tôi từng viết một quyển tiểu thuyết với nữ chính tên là Hà Ngọc, đó là tựa tiểu thuyết đầu tay của tôi.”
Không ngờ Hề Thịnh Nam không chỉ là một nhiếp ảnh gia thôi, mà còn là một tác giả tiểu thuyết nữa.
“Chỉ là một sở thích nghiệp dư.” Hề Thịnh Nam nhạt giọng nói.
Đúng lúc này có vài người đi ngang qua đám bọn họ, bộ dạng đi hóng chuyện: “Cô gái Hà Ngọc kia đáng thương ghê, nói thiệt chứ nghe cái tên là thấy không lành rồi, ngọc đẹp sao lại có “hà”.”
“Ui giời nói xằng nói xiên, còn bày đặt xổ nho, nếu như chú biết đoán chữ thì cần đến Vu đại nhân làm gì nữa.” một người khác đáp lời.
“Thôi chúng ta qua xem Vu đại nhân nói thế nào đi, hung thủ không trốn thoát được ánh mắt của Vu đâu.”
Mấy người kia vừa nói vừa bước đi về phía đám đông tụ tập ở sân trời lầu hai.
“Mỹ ngọc vô hà, Hề tỷ, giống hệt như tên của nữ chính tiểu thuyết của chị kìa.” Giọng của Đỗ Linh Vũ khẽ run run, không rõ tranh làm cách nào thu thập được thông tin của bọn họ, đến cả một tác phẩm tiểu thuyết của bọn họ cũng biết rõ.
Hề Thịnh Nam lúc này sắc mặt cũng trở nên khó coi, dù cho đây thật là một trùng hợp, vậy cũng là một sự trùng hợp bất tường.
“Chị Hề, trong tiểu thuyết Hà Ngọc ấy sao mà chết vậy?” Vệ Đông hỏi.
Hề Thịnh Nam khóe miệng có hơi run rẩy: “Không chết, trong tiểu thuyết của tôi Hà Ngọc không có chết, cuối cùng là dựa vào sự cố gắng của chính mình đạt được hạnh phúc.”
Không biết tại sao, Vệ Đông lại cảm thấy Hà Ngọc vốn không có chết lại càng đáng thương hơn, “Tranh Mưu” khốn kiếp kia giống như mang theo ý xấu giết chết những thứ tốt đẹp bày ra trước mắt cho bọn họ xem.
“Chắc đây chỉ là trùng hợp thôi, chúng ta đi hỏi thăm xung quanh xem Hà Ngọc ở nơi này họ gì trước đi.” Lục Hằng thử an ủi Hề Thịnh Nam.
Hề Thịnh Nam giống như có phần chùn bước, ánh mắt đảo một vòng quanh đám người, cuối cùng dừng lại trên mặt Mục Dịch Nhiên.
Mục Dịch Nhiên: “Thời gian ở lại tranh càng ngắn càng tốt, tôi đề nghị hiện tại chúng ta chia ra làm ba tổ, một tổ trở lại phòng ở của chúng ta tìm kiếm manh mối, tổ thứ hai đi dạo xung quanh nơi này, nếu tìm không ra manh mối thì đi tìm hiểu rõ ràng quy tắc ở nơi đây cũng tốt, một tổ cuối cùng đi xuống lầu xem xét hiện trường vụ án.”
“Tôi đi xuống xem.” Phương Phỉ nói, lúc này quần áo trên người đã bị cô thay đổi một chút, tấm vải trùm đầu bị cô tháo xuống buộc ở bên hông, cả người thoạt nhìn gọn gàng mà lanh lẹ.
“Tui cũng đi!” Vệ Đông hô lên.
Hiếm thấy Vệ Đông bỗng nhiên anh hùng xông xáo như vậy, làm La Bộ trợn cả mắt há hốc cả mồm, hắn nói nhỏ: “Tui hông đi… Thi thể gì gì đó tui.. tui vẫn dòm không quen…”
Lục Hằng lại nói với Hề Thịnh Nam: “Chị đừng suy nghĩ nhiều quá, để mấy người chúng tôi đi thăm dò trước xem thế nào.”
Kha Tầm cùng Mục Dịch Nhiên trao đổi ánh mắt, sau đó đi theo Vệ Đông: “Gan mày béo lên từ lúc nào vậy? Dám một mình xông pha luôn.”
Vệ Đông của hiện tại quả thực trưởng thành hơn nhiều lắm, rất ít khi hô hào “Kha Nhi, đại lão” để xin giúp đỡ, hiện tại nhìn La Bộ luôn miệng “anh hai, anh rể” khiến Vệ Đông bỗng nhớ tới mình của quá khứ.
“Đâu ra một mình xông pha?” Vệ Đông đưa tay chỉ chỉ Phương Phỉ đi ở phía trước, “Dòm cổ làm tao thấy can đảm hẳn ra.”
Kha Tầm “…”
Phương Phỉ dẫn đầu đi trước nhất, áo bào vải bông siết eo mặc trên người cô nhìn hợp vô cùng, dưới ánh nến mờ ảo, mặt vải bông loáng thoáng xuất hiện ảnh phản quang của hoa văn dị tộc, một chuỗi những hình tròn dài nối tiếp nhau, bên trong có hoa cỏ và chim muông.
Vệ Đông nhìn hoa văn trên quần áo của mình, có vẻ na ná giống như mọi người: “Sao tao thấy con chim này nhìn giống quạ đen quá mày.”
“Sờ sờ gỗ(*), phỉ phui cái miệng.” Kha Tầm vẻ mặt lạnh lùng nói.
“Cái đậu, mày bị Hạo Văn Nhi ám quẻ hay gì?” Vệ Đông nói xong chợt khựng lại, lúc này bọn họ đã đi đến lầu hai, nghe được trong đám người phía trước giống như có ai đó đang lớn tiếng tranh chấp.
—— “Chính là hắn! Nhất định là hắn! Tiêu gia bọn họ vẫn luôn muốn liên hôn với Sở gia, giờ việc bất thành, cho nên hắn ra tay giết Hà Ngọc!”
Nghe như có ai đó đang chỉ ra hung thủ.
Ánh mắt của mọi người cơ hồ đều dồn lên người một gã thanh niên trẻ tuổi mặt đỏ bừng bừng, người này ánh mắt lấp lánh một chút, sau đó lại tự biện hộ cho mình: “Nói tóm lại tôi không có giết cô ấy, dù cho liên hôn không thành thì sao, mắc gì tôi phải giết người chứ.”
Ngay sau đó lại có người lên tiếng: “Chính cậu đã nói như vậy còn gì! Cậu bảo nếu mình không có được thì kẻ khác cũng đừng hòng có! Lúc cậu nói mấy lời này cả đám chúng tôi đều có mặt, nghe thấy hết!”
“Tôi….” Thanh niên trẻ kia nhất thời nghẹn lời.
Giọng của đám người kia rất vang dội, đám người Kha Tầm đứng cách rất xa mà cũng nghe được rõ mồn một.
Vệ Đông nghe một lát, không nhịn được nhỏ giọng xỉa xói với Kha Tầm: “Ui kịch bản gì đâu mà máu chó vãi cả nồi, nghe chẳng khác gì mấy phim máu chó những năm 2000 do mấy cha biên kịch hạng ba viết…”
“Đừng nói như vậy, Thịnh Nam rất thật lòng thật dạ bỏ công viết ra nó.” Lục Hằng đứng bên cạnh bỗng nhiên nói.
Tin tức bao hàm trong câu nói này khá là lớn, Kha Tầm quay sang nhìn Lục Hằng, Phương Phỉ đứng ở tuốt phía trước cũng ngoái đầu lại: “Ý cậu là, chuyện đang xảy ra lúc này giống hệt nội dung trong sách?”
Vệ Đông cũng giật cả mình, tỏ vẻ: “Cậu từng xem qua quyển sách kia á? Tiểu thuyết của phái nữ?”
Ánh mắt của Phương Phỉ lia sang mặt Vệ Đông: Bộ đây là trọng điểm sao…
Ấy vậy mà Lục Hằng lại đáp lời Vệ Đông trước: “Đúng vậy, tôi từng xem qua, đó là tác phẩm đầu tay của Thịnh Nam, đăng tải trên một trang web văn học mạng dành cho phái nữ, cũng không nhiều độc giả lắm, chắc là do nội dung không quá nhiều cao trào kịch tính, nhưng viết khá là tình cảm…”
“Đồng chí, xin nói trọng điểm.” Vệ Đông nhắc nhở.
Lục Hằng vẻ mặt hơi xấu hổ, khụ một tiếng, nói: “Nữ chính Hà Ngọc, cũng là họ Sở, trước đó từng cùng nhà họ Tiêu có hôn ước. Sau này gia tộc họ Tiêu dần suy bại, Sở gia liền đơn phương giải trừ hôn ước.”
Mà người thanh niên trẻ tuổi bị mọi người chỉ là hung thủ đến từ Tiêu gia, mà dựa theo của những người xung quanh thì, trước đó hắn từng có hôn ước với người chết Hà Ngọc, cũng từng ở trước mặt mọi người buông lời cay độc bảo rằng “nếu không có được, chi bằng giết chết” bấy giờ bị mọi người lôi ra làm bằng chứng, khiến chàng Tiêu kia có nói gì cũng khó giải bày.
Mọi người nghe xong lời của Lục Hằng, thoáng chốc trầm mặc, Phương Phỉ nhìn Kha Tầm, nói: “Tôi không tin bức tranh này có khả năng giống như bức tranh trước, đọc được thế giới nội tâm của chúng ta.”
Kha Tầm suy nghĩ, hỏi Lục Hằng: “Trước đó Hề Thịnh Nam có quen biết với nhiếp ảnh gia Tất Địch không?”
“Tôi đoán chắc là không, Tất Địch qua đời hồi năm chín mấy mà, hơn nữa nơi hai người họ sống cách nhau rất xa, khả năng hai người họ có liên hệ là rất thấp.” Lục Hằng chần chừ một lát, lại bổ sung thêm, “Điểm giao nhau duy nhất của họ, chắc là nhiếp ảnh.”
Nhưng tại sao manh mối đầu tiên mà tranh đưa ra lại cố tình có liên quan đến tiểu thuyết mà Hề Thịnh Nam từng viết? Nếu như Hề Thịnh Nam và họa sĩ không có quan hệ gì sâu xa, liệu tình cảnh hôm nay sẽ tái diễn trên người của những thành viên còn lại chứ?
Kha Tầm nhìn Phương Phỉ: “Tôi cũng không tin bức tranh này lại dùng phương pháp của bức tranh trước, đi đào bới, lợi dụng nội tâm của chúng ta.”
Vệ Đông nhìn xuyên qua đám người lui tới, mơ hồ như nhìn thấy được người chết Hà Ngọc nằm ở bên kia, trên người đắp một mảnh vải bố mờ mờ, bên dưới vải bố có vết máu đỏ sậm đang chảy ra, máu chảy ra ngoài ngưng đọng thành vũng, tụ tập chung về cùng một hướng, tựa hồ như đang muốn chỉ ra hung thủ.
Vệ Đông trong lòng run bắn lên, nhích lại gần Kha Tầm một chút, mới cảm giác an tâm hơn.
“Theo tui thì bức tranh này chắc là chỉ mượn tiểu thuyết của chị Hề xài tạm thôi, lại còn sửa chữa lung tung một đống chỗ, mới nãy chị Hề bảo nữ chính không có chết, cuối cùng còn sống rất hạnh phúc nữa.” Vệ Đông nói ra quan điểm của mình, “Còn chuyện trước mắt đang diễn ra, thấy đâu còn quan hệ gì với tựa tiểu thuyết kia nữa.”
Lục Hằng khẽ cắn đôi môi hơi dày của hắn, dưới ánh sáng nến mờ ảo, ngũ quan của hắn thoạt nhìn giống như người Đông Nam Á: “Đây là quyển tiểu thuyết đầu tiên của Thịnh Nam, lúc trước chị ấy từng tiết lộ, rằng quyển sách kia cũng tương đương như quyển bán tự truyện của mình, nghe bảo có rất nhiều tác giả viết quyển sách đầu tay đều mang tính chất như là tự truyện.”
Ánh nến khi mờ khi tỏ, nhìn có chút bất tường tựa như lời Lục Hằng vừa mới nói —— Tự truyện, vậy người chết Hà Ngọc kia… chẳng phải chính là hóa thân của Hề Thịnh Nam sao…
Ánh nến càng lúc càng lập lòe, đám người bỗng dưng im lặng, một trận gió ào ào thổi tới như mang theo không khí nào đó muốn biến ảo tình thế, có người khe khẽ thì thầm: “Vu đại nhân đến rồi.”
__________
Chú thích
(*) Sờ sờ gỗ: (Touch wood / knock on wood): một kiểu mê tín của người nước ngoài, mỗi khi nói hoặc nghe được điềm không may sẽ sờ vào gỗ để cầu mong vận rủi rời đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.