Họa Phố

Chương 34: Nghịch lữ (34)




Đỗ Linh Vũ biến mất, bão tuyết bên ngoài càng lúc càng ồ ạt mãnh liệt, hệt như muốn chôn vùi tòa Đăng Lữ bé nhỏ này bất cứ lúc nào.
“Gâu gâu gâu ——” Ngoài cửa sổ truyền đến tiếng sủa của Tâm Xuân, tựa hồ đang thúc giục mọi người mau lên đường.
“Đi thôi, phải tranh thủ thời gian.” Chu Hạo Văn nói.
Phương Phỉ lại trèo lên cửa sổ: “Theo tôi, nhảy xuống!”
Thân hình Phương Phỉ nhanh chóng biến mất khỏi cửa sổ, bên ngoài lại vọng vào tiếng hô của cô: “Mau xuống đây!”
Mọi người không lãng phí thời gian nữa, lần lượt leo lên cửa sổ nhảy xuống, cho đến khi hai chân vững vàng đứng trên lưng Tâm Xuân rồi, lồng ngực mới nhẹ nhàng thở ra.
La Bộ nằm úp trên tấm lưng xù lông của Tâm Xuân, cảm nhận độ ấm quen thuộc từ phía dưới: “Tâm Xuân con gái, lát nữa ra sức cho đều đặn, đừng để mệt đó nha!”
“Âu âu, gâu gâu…” Tâm Xuân đáp lại lời chủ nhân, khí nóng thở ra từ miệng hiện hình rõ ràng giữa đêm tuyết, thoạt nhìn như một đầu tàu đang phun hơi nước.
“Sao lại thiếu mất một người rồi!?” Kha Tầm đếm số người, “Lẽ ra có mười người mới đúng, sao hiện tại chỉ có chín?”
Mọi người nghe vậy ngây ra, đều lên tiếng tỏ vẻ mình có mặt, ngay sau đó phát hiện thiếu mất Mạch Bồng.
“Sao lại như vậy? Mạch Bồng đâu?” Mắt Kha Tầm đảo qua, cùng đồng bạn cũ nhìn nhau, cảm tưởng không thể tin một người vừa mới còn sống sờ sờ cứ thế mà đột nhiên biến mất, “Mới nãy tôi nhảy xuống cuối cùng, rõ ràng đã nhìn thấy Mạch Bồng nhảy xuống rồi mà, cậu ta nhảy sau Tần Tứ, trước Tào Hữu Ninh.”
Tào Hữu Ninh vẫn còn đang ngây người, mới nãy vì chứng kiến bạn mình Đỗ Linh Vũ ra đi mà khóc thật lâu, hiện tại gió lạnh thổi như táp vào mặt, nước mắt gì cũng đều bị đông cứng, ngay cả vẻ mặt cũng trở thành cứng ngắc: “Mạch Bồng? Mạch Bồng anh ấy có nhảy xuống mà, nhảy trước tôi mà! Tôi tận mắt thấy anh ấy nhảy mà!”
Giọng của Tào Hữu Ninh sốt ruột đến xé âm.
Mặt nạ trắng của Phương Phỉ hiện ra vô cùng bắt mắt giữa đêm đen, cô quay đầu lại nhìn lên cửa sổ: “Chúng ta đã hoàn toàn đi vào đường hầm, cửa đường hầm cũng đã đóng cửa, phải chờ đến hôm sau nó mới mở ra một lần nữa.”
“Nhưng Mạch Bồng… Anh ấy, anh ấy đâu mất rồi!?” Tào Hữu Ninh lo lắng lại bất lực, có chút vụn về rạp người bò dần về phía bên cạnh, muốn thử xem tìm kiếm manh mối ở phía dưới, nhưng bên dưới vốn dĩ là vực sâu hun hút, lại thêm gió tuyết che lấp, căn bản là không thể nhìn thấy được cái gì.
Tóc của Mục Dịch Nhiên cũng bị gió thổi rối tung: “Xem ra, điểm giao thoa tử vong của Mạch Bồng chính là lúc này, đây là việc không thể nào trốn tránh.”
Tào Hữu Ninh quay đầu lại, bởi vì vô cùng khổ sở mà thanh âm bắt đầu run lên: “Tôi không hiểu, mọi người nhảy xuống đều không sao, tại sao có mỗi Mạch Bồng… Ý của anh là… Mạch Bồng đã chết vào lúc này sao?!”
Mục Dịch Nhiên gằn giọng nói: “Bây giờ có lẽ đã tiến đến đêm thứ ba của dòng thời gian nơi chúng ta đang ở, có vẻ như Mạch Bồng ở dòng thời gian kia chết vào cuối ngày thứ tư —— Thời gian trên thế giới này thoạt nhìn hỗn loạn, kỳ thật vẫn luôn nghiêm khắc tuần hoàn theo giới hạn thời gian của nó, đứng trước cái chết đã được đặt ra từ sớm, tuyệt đối không thể kéo dài chút nào để cứu vãn.”
Tiếng nói của Tào Hữu Ninh như thều thào vô lực vang lên giữa rét mướt lạnh căm: “Cũng tức là… Mạch Bồng mới nãy… mới nãy té xuống rồi? Thi thể của anh ấy ở đâu? Bây giờ anh ấy đang ở đâu?”
Vấn đề này không ai lên tiếng trả lời, mà cũng không ai có thể trả lời được.
***
Mạch Bồng cảm giác được cả người mình đang dần dần chìm lắng xuống, mới nãy lúc nhảy ra ngoài cửa sổ, hắn vẫn cứ thế rơi mãi rơi mãi, hai chân không thể nào đạp trên mặt đất, thậm chí đến cả tiếng kêu cứu cũng chưa kịp hô ra khỏi miệng.
Tốc độ rơi xuống tựa hồ cũng không nhanh lắm, ít nhất Mạch Bồng thấy được mấy quan tài treo ngoài cửa sổ, cái đầu tiên chính là Hề Thịnh Nam, cái thứ hai là Lục Hằng.
Hắn nhớ lại cái đêm hôm trước khi Lục Hằng rời đi, cậu ta từng lặp đi lặp lại nói với hắn: “Mạch Bồng, cậu hứa với tôi đi, nếu như tôi gặp chuyện ở thế giới này, cậu sẽ đỡ quan tài cho tôi nhé. Cậu hứa đi.”
Mà hắn, cũng hứa hẹn với cậu ta: “Ừ, tôi hứa với cậu, nếu như người gặp nạn là tôi, cậu cũng thay tôi đỡ quan tài.”
“Ừ, tôi hứa với cậu.”
Tôi hứa với cậu.
Mạch Bồng cảm giác mình chìm xuống rất lâu rất lâu rồi, lại vẫn chưa chạm đến đáy.
Mãi cho đến khi, phía đối diện có một người cũng nghịch hướng về phía hắn tiến đến, đúng thế, đối diện cũng có người đang chìm xuống, nhưng phương hướng lại hoàn toàn ngược lại với hắn.
Mạch Bồng kinh ngạc phát hiện mình hoàn toàn không thấy sợ hãi chút nào, hắn cố gắng mở to hai mắt muốn nhìn rõ người kia là ai.
Nhưng thực ra thì, ngay cả trước khi nhìn rõ được người kia, hắn cũng đã đoán trước được, người kia chính là mình.
Là Mạch Bồng của dòng thời gian ảo, đã chọn cách nhảy cửa sổ để kết liễu sinh mạng của mình.
Hai Mạch Bồng đối mặt nhìn nhau, đồng thời dừng lại ở giữa không trung, Mạch Bồng ngược chiều nói: “Thật không ngờ có thể ở đây gặp được cậu, cậu có đỡ quan cho Lục Hằng không?”
Mạch Bồng nghe thấy tiếng nói của mình truyền vào không khí rét như băng: “Có, tôi đã đỡ quan cho cậu ấy.”
Mạch Bồng ngược chiều cười: “Thế là tốt rồi, không thiếu nợ nhau, lúc tôi gặp nạn là Lục Hằng đã đỡ quan cho tôi.”
Mạch Bồng cảm giác trong lòng bỗng nhói đau: “Xin lỗi, là do tôi không nắm chặt thời gian, nếu có thể tìm ra chữ ký sớm hơn một ngày…”
“Có gì mà phải xin lỗi, hai ta ai với ai chứ.” Mạch Bồng bên kia cười nói.
Con người sau khi chết, sẽ gặp gỡ một bản thân khác của mình.
Mạch Bồng, tin tưởng lời ấy.
***
Ở một thế giới khác, nơi mà Mạch Bồng không thể nhìn tới, Tâm Xuân đang tung bốn chân chạy như bay, lao về nơi tràn ngập hi vọng.
Mọi người đều cố hết sức giữ cho mình trong tư thế an toàn, nắm chặt túm lông sau lưng Tâm Xuân, phòng ngừa trong lúc chạy quá nhanh mà bị văng ra ngoài.
Chỉ có Tào Hữu Ninh vẫn luôn run rẩy, Kha Tầm bò đến cạnh người hắn, vươn tay vỗ vai hắn, nhưng vẫn không thể giúp hắn bình tĩnh lại.
Phía trước càng lúc càng sáng ngời, ánh tuyết sáng tỏ như ánh trăng.
Cuối cùng, Tâm Xuân dừng lại đứng trên một mỏm băng khổng lồ nhô ra ngoài, Phương Phỉ quan sát địa hình một chút, nói: “Tới Hàn Dạ Lữ rồi.”
Mọi người lục tục từ sau lưng Tâm Xuân leo xuống, còn chưa kịp nhìn rõ bộ dáng khổng lồ của Tâm Xuân thế nào thì nó đã khôi phục lại hình thái nhỏ nhắn như cũ, “âu âu” kêu mấy tiếng, nhảy vào lòng La Bộ.
Tần Tứ nhìn di động: “Thời gian lại biến mất.”
Thiệu Lăng: “Chúng ta có thể lợi dụng chức năng của di động để phán đoán mình có phải đang ở trong bốn tòa lữ kia không, lối ra gần chữ ký kia vốn nằm bên ngoài bốn lữ.”
Vệ Đông cảm thấy lời này có lý: “Nói cách khác, một khi di động của chúng ta khôi phục lại chức năng thời gian, đồng nghĩa với chúng ta đã tìm được lối ra?”
Thiệu Lăng: “Chính là như vậy, mới nãy tốc độ của Tâm Xuân rất nhanh, lúc gần đến nơi tôi có nhìn thời gian, chạy đi không đến một tiếng đồng hồ.”
Hiện tại chỗ mọi người đang đứng là một khoảnh đất rộng bị băng tuyết bao trùm, phía trước hình như là một mảng sông băng, phía trên sông có động băng.
Mọi người vừa mở miệng nói chuyện, lập tức sẽ hà ra khói trắng xóa, Kha Tầm nhìn quanh bốn phía nói: “Mấy tấm ảnh chụp cá trắng kia là chụp ở một chỗ rất tối, hơn nữa cá ở trong nước, tôi nghĩ chúng ta có thể đi vào động băng kia tìm thử xem sao.”
Mọi người nhất trí đồng ý, vì thế bắt đầu xuất phát đi đến một cái động băng ở cách gần đó nhất.
Tào Hữu Ninh không cách nào tự đè xuống cơn run rẩy của thân thể mình: “Tử vong thật sự không thể đoán trước cũng không thể đề phòng sao? Chỉ cần đến điểm thời gian của mình thì bất luận đang đứng ở chỗ an toàn cấp mấy, cũng sẽ đi tong sao?
Chu Hạo Văn: “Trừ phi khi ấy thân đã ở ngoài tranh.”
Vẻ mặt của Tào Hữu Ninh thực sự vô cùng thống khổ, bọn họ lúc đến đây có năm người, bây giờ lại chỉ còn mỗi mình hắn.
Vệ Đông đi bên cạnh muốn tiếp thêm sức mạnh cho hắn: “Chúng ta nhất định phải tranh thủ thời gian, chỉ cần tìm ra được chữ ký sẽ không bị dòng thời gian gì đó đùa bỡn nữa! Chúng ta mau đi thôi, mau đi tìm thôi, đừng để chậm trễ dù là một giây đồng hồ!”
Tào Hữu Ninh hai mắt bỗng chốc trống rỗng, thanh âm run rẩy: “Tôi… hình như thấy được, thấy được con dao kia…”
“Con dao gì?” Vệ Đông khó hiểu.
“Con dao dùng để cắt cổ tay, tôi thấy rồi, tôi đã dùng con dao kia để cắt cổ tay…” Tào Hữu Ninh thoạt nhìn giống như một kẻ tinh thần bất thường, hồn đã rời đi, chỉ để lại một cái xác trống không.
“Cậu đừng hù tui như vậy chứ, có phải là lạnh quá nên mới sinh ra ảo giác không?” Vệ Đông vỗ vỗ vai hắn, lại quay qua nhìn Phương Phỉ, “Vu đại nhân, có cần vỗ cậu ta mấy cái không?”
Phương Phỉ bước tới, mặt nạ trắng nhìn đăm đăm Tào Hữu Ninh một lát, rồi lắc đầu, không nói gì.
“Chúng ta tiếp tục đi thôi, đừng chậm trễ nữa.” Thiệu Lăng như dự cảm được điều gì, nhưng hắn không nói ra, chỉ có thể lên tiếng giục mọi người mau tăng tốc.
Bọn họ dần dần đi sâu vào động băng, ánh sáng cũng càng lúc càng u ám, không khí cũng trở nên ấm dần lên, sâu bên trong băng động thậm chí chẳng có băng tuyết.
Trên trần động, vài cái nhũ băng treo ngược từ từ hòa tan, bắt đầu rụng dần rụng dần từng cái.
Vệ Đông bị một cái nhũ băng rớt trúng đầu, cảm giác hơi bị đau: “Mọi người coi chừng, kéo mũ lên đi, mấy cái quỷ này rớt trúng đau phết đó..”
Lời của Vệ Đông còn chưa nói xong, bên cạnh bỗng chốc vang lên tiếng kêu thảm của Tào Hữu Ninh “A—— Không——”
Mọi người vội vàng xúm tới, chỉ thấy Tào Hữu Ninh đang bụm lại cổ tay trái của mình, có máu từ nơi đó không ngừng phun ra bắn tung tóe, dưới đất bên cạnh là một cái nhũ băng đã bị vỡ ra thành mấy mảnh.
“Là nhũ băng?” Thiệu Lăng không dám tin thốt lên.
“Nhũ băng giống như dao vậy… cắt đứt động mạch của tôi…” Chính Tào Hữu Ninh cũng không dám tin, “Cứu tôi với, tôi không muốn chết.”
“Cấp cứu! Mau băng bó lại!” Tần Tứ tháo xuống hộp thuốc đeo sau lưng, khẩn cấp chuẩn bị công cụ.
Nhưng máu tươi trên cổ tay Tào Hữu Ninh tựa như một cái suối phun tuôn trào không ngừng, dù cho băng bó cũng không có chút tác dụng nào.
“Không! Không!” Tiếng nói của Tào Hữu Ninh dần dần yếu ớt, ngay khi Tần Tứ cho rằng mình đã có thể khống chế được không cho máu chảy ra từ miệng vết thương kia thì, ngay kề bên cạnh vết thương ấy bỗng lại xé toạc ra một lỗ hổng, máu lại một lần nữa tuôn ra… không có cách nào ngăn lại.
“Là số mệnh, giao thoa giữa hai dòng thời gian dẫn đến tử vong.” Thanh âm tràn ngập bất đắc dĩ của Phương Phỉ vang lên.
Kha Tầm bắt đầu tiến hành sơ cứu hồi sức tim cho Tào Hữu Ninh, chỉ cần đồng bạn còn có một chút hi vọng sống sót, tuyệt đối không thể cứ thế mà mặc kệ được.
Trong đáy mắt của Tào Hữu Ninh dần dần tắt đi ánh sáng: “Tôi giống như thấy được một bản thân khác của mình rồi… Lẽ ra cậu không nên do dự, nên quyết đoán sớm hơn, chỉ cần sớm hơn một ngày, không… sớm hơn mấy tiếng cũng được, nói không chừng chúng ta có thể rời khỏi đây…”
“Tôi không tin cậu ở dòng thời gian bên kia chết trong nháy mắt, từ cắt cổ tay đến tử vong có một quá trình rất dài,” Kha Tầm muốn làm cho hắn tỉnh táo hơn một chút, “Cậu không thể chết nhanh như vậy được, mau tỉnh lại!”
“Không có thời gian, mau đi tìm chữ ký!” Chu Hạo Văn xoay mặt đi chỗ khác, cố gắng bắt mình nói ra những lời tàn nhẫn, “Phía trước có nước, cá trắng nhất định ở trong nước.”
Kha Tầm dứt khoát cõng Tào Hữu Ninh trên lưng “Đi, xuất phát!”
Đi thôi, chỉ có thể đi về phía trước, tranh giây đoạt phút tìm ra chữ ký.
Trước mắt là một khoảnh nước, dưới ánh sáng trong hang động, mặt nước nhìn như một mảnh đen thăm thẳm.
Trong nước có cá đang bơi, chính là những con cá trắng được chụp trong ảnh.
“Lũ cá này vẫn sống, không có cảm giác cứng đờ như trong ảnh chụp.” Chu Hạo Văn bước tới quan sát cá trong nước.
“Tiếp tục men theo mặt nước đi tới, chú ý quan sát các góc xung quanh.” Mục Dịch Nhiên nói với mọi người, ánh mắt đảo quanh bốn phía “Để ý nhìn di động, khi nào thấy thời gian xuất hiện lập tức dừng lại.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.