Họa Phố

Chương 28: Hải thượng nhiên tê đồ (28)




Phương Phỉ sau khi để lại số điện thoại liên lạc, cũng thêm vào nhóm Wechat [Luận vào tranh] của bọn họ, liền tạm biệt rời đi, những người khác thì thuê khách sạn ở gần đó ngủ lại một đêm, sáng hôm sau cùng nhau ăn một bữa xem như tiệc chia tay.
Sau khi ăn xong đều ngồi xuống tán gẫu, chủ yếu là Thiệu Lăng có rất nhiều vấn đề muốn hỏi.
“Cho nên tóm lại là, tọa độ của toàn bộ các nơi trưng bày tranh mà mọi người từng vào nối lại với nhau thoạt nhìn giống như chữ T và một hình tam giác?” Thiệu Lăng nhìn tấm ảnh tọa độ bản đồ được Kha Tầm tải về trong di động, vẻ mặt trầm tư hỏi.
“Hình dạng góc ở phía sau T có thể cho là tam giác, nhưng cũng có thể coi như đó là hình dạng của ‘N’ hoặc là ‘M’ bao gồm bên trái một gạch thẳng cùng trung gian có một gạch chéo phải,” Tần Tứ nói “Cá nhân tôi càng nghiêng về hai chữ cái N hoặc M.”
“Như vậy xem ra, tọa độ của tranh mà chúng ta tiến vào chính là dựa theo hình dạng của những chữ cái này,” Thiệu Lăng suy tư “Nếu vậy, mấy chữ cái này có phải là đang ám chỉ gì không?”
“Chúng tôi cũng từng thảo luận về việc này,” Tần Tứ nói “Mọi người cho ra hai kết luận, một là, chữ cái từ các tọa độ nơi trưng bày nối kết lại cuối cùng sẽ tạo thành một câu chữ từ lóng hoặc là lời gợi ý nào đó, mà câu chữ này rất có thể chính là từ khóa để phá giải chân tướng cuối cùng của toàn bộ những sự việc kỳ dị khó tin này; Hai là, những tọa độ này hình thành nên những con chữ, mà những con chữ ấy vô cùng có khả năng, là một cái chữ ký cực lớn.”
Thiệu Lăng nháy mắt cả kinh, lại một lần nữa đưa mắt nhìn vào hình ảnh trên di động, nhìn chăm chăm thật lâu mới lên tiếng nói “Nếu như đây là một chữ ký, vậy mọi người có từng tìm xem có họa sĩ nào chữ ký bắt đầu bằng T hay không?”
“Họa sĩ từ cổ chí kim trong nước ngoài nước bao la như biển, tìm sao cho ra?” La Bộ cứng họng.
“Ít nhất có thể bài trừ những họa sĩ cổ đại của nước chúng ta,” Thiệu Lăng nói “Lấy chữ cái tiếng Anh làm chữ ký, chỉ có họa sĩ nước ngoài hoặc là các họa sĩ đương đại trong nước, cái tên bắt đầu bằng chữ T có thể là một từ đơn tiếng Anh, cũng có thể là chữ viết tắt của tên, chúng ta nên thử điều tra về tên của họa sĩ các nước, những người không bắt đầu bằng T cứ việc loại ra, sau đó dùng phép bài trừ tiến hành sàng lọc…”
“Đây có lẽ là một khối công việc cực kỳ khổng lồ,” Tần Tứ khẽ lắc đầu “Anh nên biết rằng, những bức tranh chúng tôi từng tiến vào thậm chí có bức thuộc về họa sĩ không hề có chút tiếng tăm nào, hoặc là bút pháp cũng không quá ưu tú, nếu như phải gom luôn cả những họa sĩ cấp bậc như vậy vào phạm vi tìm kiếm, e là mất vài năm cũng chưa chắc đã điều tra được.”
Thiệu Lăng suy nghĩ một hồi, lại hỏi “Vậy, trong số các tác giả của những bức tranh mà mọi người từng vào, bọn họ có điểm nào tương đồng với nhau không? Hoặc có mối liên hệ nào không?”
“Hoàn toàn không có,” Lần này đổi lại là Vệ Đông đáp lời “Tụi này thậm chí còn nghĩ đến chuyện tra xét luôn cả gia phả nhà người ta —— cái nào tra được đều tra hết rồi, không có liên hệ gì hết.”
“Bọn họ chắc chỉ có duy nhất một điểm giống nhau,” Kha Tầm nói “Đều là người trong nước.”
Thiệu Lăng hai mắt lóe sáng “Sự kiện vào tranh này, có xảy ra ở nước ngoài không?”
“Không có.” Đến lượt Mục Dịch Nhiên lên tiếng trả lời “Tôi có từng nhờ người lưu ý giúp, cũng tự mình đi đến các nhà bảo tàng trưng bày từng nghe đồn là phát sinh các sự việc kỳ quái, nhưng cuối cùng có thể xác định, không hề liên hệ đến chuyện vào tranh. Việc này chỉ xảy ra ở đất nước chúng ta.”
“Nếu thế thì chúng ta chỉ cần điều tra họa sĩ trong nước là được rồi.” Thiệu Lăng vẫn chưa chịu vứt bỏ cách nghĩ của mình “Phải rồi, với các họa sĩ đương đại, tác giả của những bức tranh mà mọi người đã vào ấy, mọi người có thử liên lạc với họ không?”
“Tiểu Mục có thử qua rồi, nhưng đáng tiếc là, bọn họ toàn bộ đều đã qua đời.” Tần Tứ nói.
“Đây có thể là điểm tương đồng thứ hai giữa bọn họ.” Kha Tầm nhún vai.
Thiệu Lăng hơi cau mày, hắn phát hiện toàn bộ sự kiện này thật sự là không hề có một chút đầu mối, xảy ra một cách vô duyên vô cớ, diễn biến không nguyên không do, không có căn nguyên, cũng không có kết quả, cứ thế mà liên tục kéo dài sao? Cứ thế vĩnh viễn vô hạn không có điểm cuối?
Nếu thật như thế, bọn họ giãy dụa sống sót có còn ý nghĩa gì đâu?
Giống như nhìn ra được trên nét mặt của hắn thoáng áp lực vẻ mê mang buồn bực, Mục Dịch Nhiên liền lên tiếng nói “Tôi tin chắc phàm là việc trên đời, mọi thứ đều có nhân có quả, chuyện này tuyệt đối sẽ không vô duyên vô cớ mà sinh ra, cho nên cũng đừng vì thế mà hốt hoảng bàng hoàng, chúng ta cùng nhau suy nghĩ, ắt sẽ có ngày tìm ra được manh mối.”
Thiệu Lăng cả cười nói “Anh nói đúng, là do tôi quá mức nóng vội.”
“Bình thường ấy mà, dù sao anh chỉ mới trải qua một bức tranh, trong lòng nóng vội muốn thoát khỏi việc này cũng là điều dễ hiểu,” Kha Tầm nói “Không giống chúng tôi, trải qua một đám rồi, con người giờ cũng chết lặng, xem đám chúng tôi này, giờ đói thì đi ăn buồn thì đi ngủ ngủ, ai cần đi làm thì cứ đi làm, thích chơi liền ra ngoài chơi, chẳng bị ảnh hưởng gì cả, anh thử nhảy cóc đến giai đoạn này của chúng tôi là xong.”
“Tôi sẽ cố.” Thiệu Lăng bình tĩnh trở lại, cố gắng điều hòa cảm xúc của mình, sau đó nhìn Mục Dịch Nhiên “Như vậy hiện tại mọi người đang tiến hành điều tra chuyện này tới đâu rồi?”
“Trước tiên chúng tôi muốn biết, việc này chỉ mới xảy ra đầu năm nay, hay là trước đó vẫn luôn tồn tại.” Mục Dịch Nhiên vừa lên tiếng, Thiệu Lăng lập tức chăm chú lắng nghe “Bức tranh đầu tiên mà tôi và Tần bác sĩ vào, là xảy ra lúc đầu tháng 5 năm nay, mười một người khác cùng vào tranh khi ấy, toàn bộ đều là lần đầu tiên vào tranh, cho nên chúng ta không thể nào biết được trước đó liệu có tồn tại những bức tranh khác hay không. Nếu như có, vậy chữ cái nối liền tọa độ mà chúng ta đạt được hiện tại, e là không phải mở đầu bằng chữ T.”
“Thế nên tôi cho rằng vấn đề cốt lõi nhất cần xác định lúc này, là tìm được mốc thời gian đầu tiên của việc này, như thế sẽ giúp chúng ta đạt được nhiều manh mối hơn. Dạo gần đây chúng tôi vẫn luôn phân công nhau điều tra việc này.”
“Tần bác sĩ có nhiều người bạn làm việc ở các bệnh viện tỉnh thành khác nhau, hiện tại anh ấy đang liên hệ với bọn họ, thông qua tán gẫu chuyện phiếm thăm dò về những chuyện kỳ lạ từng xảy ra trong thành phố bọn họ. Những việc như vậy được đồn đãi nhiều nhất chính là ở bệnh viện, hơn nữa những người vào tranh thường thường khi trở ra ngoài, nhiều người bởi vì nó mà bị bệnh, bị thương hoặc thậm chí phát điên, bệnh viện sẽ là nơi giúp chúng ta tiếp xúc đầy đủ hơn về bọn họ hoặc những sự việc khác.”
“Hạo Văn cùng Vệ Đông phụ trách sưu tập cùng hỏi thăm về những tin đồn có liên quan trên mạng, Kha Tầm và tôi phụ trách tìm đọc các sách báo có liên quan, cùng với đi đến tận nơi thăm hỏi. Nhưng trong thời gian ngắn rất khó tìm ra được manh mối, tính tới hiện tại thì chúng tôi vẫn chưa tìm ra được cái gì hữu dụng.”
“Nếu anh cùng La Bộ có thể vận dụng quan hệ, hi vọng hai người có thể cùng nhau tham gia, còn về phía Phương Phỉ, tôi cũng sẽ liên hệ với cô ấy.”
La Bộ giơ tay “Anh rể, cho tui gia nhập tổ của anh với anh hai đi, tui không có công ăn việc làm gì hết, ngày thường đều là chạy đây chạy đó, dư nhất chính là thời giờ, đi lêu lổng mấy tháng không về cũng không sao hết! Tui ngủ ở nhà anh cũng được luôn, thiệt đó!”
Kha Tầm “…Cậu đi chỗ tôi làm gì! Không về với bạn gái của cậu à?”
La Bộ “Bợn gái tui bảo, hai người yêu nhau đừng có quấn quít lấy nhau hoài, dòm lâu sẽ thấy ghét, để lâu lâu dòm một cái cho tình yêu nó mặn nồng, nên bảo tui không có việc gì đừng lảng vảng trước mặt cổ, chứ anh nghĩ tại sao tui lúc nào cũng chạy ra ngoài hai ba tháng không chịu về nhà, tại cổ tống tui ra đường hông cho tui vô nhà đó chớ”!
Kha Tầm “…Thiệt hiểu không nổi tình êu của nam nữ quý dị.. Thôi, tóm lại đừng có mơ chui vô nhà tôi, mẹ nó cực khổ lắm mới có thể thỏa ước mơ thế giới hai người, đứa nào dám tới xách dao xiên cho mấy nhát giờ!”
La Bộ “Yoooo——”
Kha Tầm “…Yo cái đầu Củ Cải nhà ngươi, tới chừng có việc sẽ lên Wechat hú cậu, ở nhà ngoan ngoãn chờ tin đi.”
Thiệu Lăng nói “Tôi có thể phái người tìm hiểu việc này, thậm chí có thể dùng vỏ bọc yêu cầu viết văn để thu thập tin tức trên tạp chí hoặc là tài khoản wechat công cộng của bên công ty tôi.”
Vệ Đông “Cho hỏi đại lão đây tung hoành trong lĩnh vực nào vậy?”
“Tôi đang nhậm chức tại tập đoàn Văn Tâm.” Thiệu Lăng chỉ đơn giản giới thiệu một chút về công việc của mình.
Tập đoàn Văn Tâm, một trong những công ty kinh doanh văn học internet nổi danh nhất cả nước, có cả trang web văng học mạng cũng kiêm cả mảng xuất bản sách báo giấy, quần thể độc giả khổng lồ rộng khắp, tỷ lệ tương tác phản hồi cũng rất cao.
Nếu Thiệu Lăng có thể lợi dụng chức vụ của mình sưu tập tin tức, như vậy nhóm bọn họ xem như có thêm một nguồn trợ lực rất lớn.
“Được rồi, tạm thời cứ như vậy đi.” Thiệu Lăng đứng dậy “Hôm nay tôi còn có chuyến bay gấp, nếu có tin tức gì mới, phiền mọi người đúng lúc liên hệ báo cho tôi biết.”
Mọi người tiễn Thiệu Lăng đi, sau đó cũng lẫn nhau tạm biệt, đều tự trở về nhà.
Cuối cùng, trong khách sạn chỉ còn lại mỗi Kha Tầm, Mục Dịch Nhiên cùng Vệ Đông.
Kha Tầm quay sang nhìn Mục Dịch Nhiên, nhoẻn miệng cười một cái tươi ơi là tươi “Vậy, chúng ta cũng về nhà ha?”
Mục Dịch Nhiên cũng ôn hòa cười lại “Ừ, về nhà.”
Vệ Đông ngồi kế bên: …Tui là ai, tại sao tui lại ở đây, cơm chó nơi đâu sao bỗng dưng rơi vào họng tui…
***
Về đến nhà thì trời đã xế chiều, lần này Mục Dịch Nhiên mang theo nguyên một cái vali đồ to oạch, mắt nhìn Kha Tầm tựa như một chú corgi tung chân chạy vui sướng kéo vali của mình thẳng tắp vọt vào phòng ngủ, khóe môi bất giác khẽ cong lên.
“Xem ra nhà chúng ta phải mua thêm một ít nội thất rồi,” Kha Tầm đứng chống nạnh ở giữa nhà, ngó quanh ngó quất tự đánh giá căn phòng trống rỗng của mình, bắt đầu ngó đâu cũng thấy ghét “Tường trắng quá, hay là đổi màu sơn khác đi, màu xám khói thế nào? Hay là xanh yên tĩnh? Hoặc là hồng phấn barbie? Mua thêm một bộ sofa đàng hoàng đặt ở giữa phòng khách này, lại làm thêm một rạp chiếu phim mini nhé? Phòng sách đặt kệ làm thành nguyên một tường sách luôn, để cho ănh đựng sách, lại thêm một cái bàn làm việc, bàn máy tính của em mang tạm ra phòng khách vậy, dù sao phòng khách cũng trống lỏng. Phải rồi, qua kia gì trên mạng em dòm cái máy cafe kia ưng lắm, để đặt mua mới được…”
“Kha Tầm,” Mục Dịch Nhiên vươn tay, vịn cằm xoay mặt cậu nhìn về phía mình “Đây là nhà của em, sau này cũng sẽ là nhà của tôi. Nhà của đôi ta, phải có dấu vết của cả hai ta, đừng chỉ bận tâm tới ý thích của tôi, nếu em thích, tôi cũng sẽ thích.”
Kha Tầm nhìn sâu vào mắt hắn, hồi lâu mới hơi hơi hé miệng, giọng có hơi khàn khàn nói “Em thích, anh cũng thích? Vậy…”
Vừa nói vừa ôm lấy eo Mục Dịch Nhiên, kéo theo đối phương từ từ lui về phía sau, mãi cho đến khi lui vào phòng sách, đột nhiên co chân gạt một cái, đẩy đối phương ngã xuống bàn máy tính “Em thích cái này.”
Kha Tầm đè người cúi xuống, kề sát gò má của Mục Dịch Nhiên, áp nhẹ vào tai hắn, rồi như thế như thế..
Cậu nghe được tiếng của Mục Dịch Nhiên khẽ khẽ vang bên tai, tựa như thở dài, lại giống như đang thở dốc, âm thanh trầm thấp mà khàn khàn, như trêu lòng kẻ nào đó.
Không chết ở trong tranh, lại chết ở nơi này, Kha Tầm thần hồn như đang bay bổng nghĩ thầm.
Đuôi tóc ở sau gáy lại bị Mục Dịch Nhiên dùng tay vê nhẹ, Kha Tầm nghĩ thầm người nọ sao lại thích chỗ kia như vậy, sờ một cái xoa nhẹ một cái thì thôi đi, lại còn vân vê làm gì, khiến cậu như tê như dại từ xương cổ đến tận xương cụt…
...
Bàn máy tính này được việc phết, hay là lát nữa bàn lại với bạn trai, để nó tiếp tục ở lại đây nhờ…
***
Lúc Vệ Đông gọi tới, Kha Tầm đang vung tay vứt cái bàn phím chết oan uổng mạng vào thùng rác.
Vệ Đông “Gì đấy?”
Kha Tầm “Nghỉ ngơi.”
Vệ Đông “Mới xong?”
Kha Tầm “Nói gì nói mẹ đi, không nói tao cúp à.”
Vệ Đông “Tao với mày xa lạ nhau gì nữa, có gì mà không biết đâu chứ. À đúng rồi, mày bảo tính mua thêm đồ nội thất mà đúng không, chú tao ngày mai ở cửa hàng, nếu được mày cứ tới tìm ổng, bao giá gốc.”
Kha Tầm “Ok, à phải rồi… bàn phím thì mua hiệu nào xài bền?”
Vệ Đông “Bàn phím của mày hỏng rồi à? Bàn phím cơ mày gõ quen không? Cảm xúc cực đã luôn, nhất là lúc ấn phím, lạch cạch lạch cạch nghe thôi đã thấy hưng phấn rồi… Ủa đâu rồi? A lô? Mày đâu!”
Kha Tầm “Ờm… tao đang tưởng tượng ấy mà, cảm giác chắc là hưng phấn thiệt.”
“Đương nhiên!” Vệ Đông vẫn tiếp tục bô lô ba la hăng say trong điện thoại, còn Kha Tầm bên này linh hồn đã bay đi tận đẩu tận đâu.
Mục Dịch Nhiên ngồi ở cạnh cửa sổ sát sàn, uống cà phê pha sẵn nóng hôi hổi, ngoài cửa sổ là khung cảnh lá rơi cuối mùa thu, ánh trời chiều đỏ vàng từ bên ngoài rọi vào, phủ đầy trên chiếc áo len màu vàng nhạt, ửng hiện một lớp xù xù sáng ấm áp.
__________
Chú thích
=w= Lại end một ART nữa ha. Đây cũng là một trong những ART tớ thích nhất vì có Thiệu tổng xuất hiện nè ~
Bởi vì hiện tại tớ đã dịch xong chính văn rồi nên trong tuần tới tớ sẽ up cho hoàn hết luôn.
Mọi người từ từ xem hen~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.