Họa Phố

Chương 28: Phi sắc chi thú (28)




Tiêu Cầm Tiên ký vào đơn tự nguyện xin tách thú từ cơ thể sống, trong tình trạng bị gây mê toàn thân được đẩy vào phòng phẫu thuật.
Hiện tại đã là 5:00 chiều, Tần Tứ phải tranh thủ thời gian trước khi ban đêm tiến đến thực hiện xong cuộc phẫu thuật này.
Tất cả mọi người đều không có tâm trạng ăn cơm, lúc này đều tập trung ở hành lang trước cửa phòng phẫu thuật—— từ sau khi đi vào Tâm Thành, có lẽ nơi này là nơi bọn họ bồi hồi dừng lại nhiều lần nhất.
Cuộc phẫu thuật lần này xem như là phẫu thuật với ý nghĩa chân chính, bởi vì có liên quan đến vấn đề an toàn sinh mệnh của bệnh nhân. Những người đứng chờ trước cửa phòng ai nấy đều hi vọng mấy tiếng sau vẫn có thể nhìn thấy Tiêu Cầm Tiên còn sống sót.
“Phẫu thuật lần này làm người ta thật sự vô cùng khẩn trương.” Tô Bản Tâm chậm rãi bước đi qua lại trên hành lang, cuối cùng dừng lại bên cạnh La Duy “Có một điều tôi rất ngạc nhiên, chẳng phải cậu có thể nhìn thấy thú ký của mọi người sao? Nhưng tại sao lại nhìn không ra của Tiêu Cầm Tiên?”
Trạng thái tinh thần của La Duy hôm nay thoải mái nhẹ nhàng hơn hôm qua rất nhiều, lúc này hắn vẫn dùng vẻ mặt lạnh nhạt đáp lại “Dựa theo cách nói của bà thầy bói kia thì con thú này không phải thuộc về Tiêu Cầm Tiên.”
“Cậu tin bà ta? Tôi vẫn luôn cảm thấy mấy lời kia chẳng khác gì mấy chuyện nghìn lẻ một đêm.” Tô Bản Tâm vẻ mặt không thể tin nổi.
Vệ Đông không nhịn được cắt ngang “Chúng ta có thể đi vào tranh đã là chuyện kỳ ảo khó tin nhất trên cõi đời này rồi, so với nó thì mấy lời của bà thầy bói kia nghe chẳng khác gì đang xem chương trình thường thức khoa học…”
Triệu Yến Bảo nhịn không được bật cười, cũng xen lời thảo luận “Mới đầu tôi cũng thấy lời bà đồng kia nói có hơi ly kỳ khó tin, nhưng mới nãy tôi thấy được kết quả kiểm tra của Tiêu Cầm Tiên, lần thứ 2 cô ấy kiểm tra ra nhóm máu B, mà rạng sáng hôm nay lại là nhóm máu O, tôi không cho đây là sai sót của bệnh viện.”
“Đây mới là điều khiến tôi cảm thấy khó hiểu nhất, linh hồn của chị gái của cô ấy sống nhờ trong thể xác cô ấy, thể hiện ra đặc tính thân thể khác nhau, việc này nghe thật sự quá mức hư cấu.” Tô Bản Tâm vẫn tỏ ra hoài nghi.
“Tôi lại cho đây là hiện tượng đặc thưng chỉ có ở Tâm Thành, chứ ở thế giới của chúng ta tuyệt đối không có khả năng xảy ra.” Triệu Yến Bảo nói.
La Duy mắt nhìn Mục Dịch Nhiên ngồi ở bên kia, từ sau khi hắn nghe Kha Tầm thuật lại từ đầu chí cuối mọi chuyện hôm nay, liền cứ thế trầm mặc không lên tiếng, kể cả biết được Tiêu Cầm Tiên muốn chủ động làm phẫu thuật tách thú cũng không hề tham gia góp ý, chỉ nói mình tôn trọng lựa chọn của Tiêu Cầm Tiên.
Lúc nãy, La Duy cùng Mục Dịch Nhiên ngồi xe lửa đi đến chỗ biên giới của Tâm Thành, nơi ấy có rất nhiều trạm kiểm soát cực kỳ nghiêm ngặt, toàn bộ những người ra vào thành đều mặt mày nghiêm túc, không giống ra khỏi thành, cũng không giống đi ra ngoài, nói khoa trương một chút thì cảm giác giống như là đang sắp sửa đi qua cầu Nại Hà uống canh Mạnh Bà.
Kha Tầm ngồi bên cạnh Mục Dịch Nhiên, nhỏ giọng hỏi “Dịch Nhiên, anh đang suy nghĩ cái gì?”
“Giống như đã nghĩ rõ ràng được một chuyện.” Mục Dịch Nhiên nói.
“Chuyện gì?”
“Tại sao trong buổi chiều đầu tiên, Tiêu Cầm Tiên lại nhận được cú điện thoại kỳ quái đó, điểm giống nhau giữa cô ta và La Duy là gì, tại sao chỉ có hai người họ nhận được điện thoại.”
“Anh cho là chuyện này có liên quan đến việc trong thân thể Tiêu Cầm Tiên có hai linh hồn?”
“Tiêu Cầm Tiên vào ban đêm sẽ biến thành một người khác, chính là chị cô ta, cũng tức là người nhận điện thoại là chị cô ta mới đúng.” Mục Dịch Nhiên biết cách nói này của mình có hơi xoắn não, nhưng hắn tin chắc Kha Tầm sẽ hiểu được.
“Ý anh là, chị của Tiêu Cầm Tiên và La Duy mới là có điểm giống nhau…” Nói đến đây, Kha Tầm giống như hiểu ra được cái gì “Nếu cộng thêm cả chị của Tiêu Cầm Tiên thì lần này chúng ta có đến tận 14 người. Trong đó, La Duy bị xác định là người bên ngoài, ngoài ra còn có một người bên ngoài nữa, chính là chị của Tiêu Cầm Tiên?”
Mục Dịch Nhiên im lặng gật đầu, đây đúng là kết quả hắn vừa phân tích trong lòng.
“Rốt cuộc phân biệt người bên ngoài bằng cách nào? Chẳng phải nên ấn dấu hình vuông sao?” Kha Tầm cố tìm cách chứng minh kết luận này là đáng tin tưởng.
Mục Dịch Nhiên hỏi lại “Người trong thành lại phân biệt bằng cách nào? Chẳng phải nên ấn một cái dấu hình tròn sao?”
Chị của Tiêu Cầm Tiên vừa không có dấu hình tròn cũng không có dấu hình vuông, vậy rốt cuộc bị phân chia ở bên nào, bên trong hay bên ngoài?
“Hôm nay tôi cùng La Duy đến chỗ biên giới nhìn xem, kết quả phát hiện một điều, những người không có giấy tạm trú của thành phố đều sẽ bị dùng vũ lực đuổi ra khỏi thành.”
Nghe vậy Kha Tầm lập tức hiểu được “Cũng tức là những người với thân phận mơ hồ không rõ ràng như thế, đều sẽ bị phân vào nhóm bên ngoài thành.”
Theo đạo lý đáng ra nên là như vậy, mọi thứ trong một phạm vi nên hợp quy, những kẻ thân phận không phù hợp, hoặc thân phận không rõ ràng, thường là sẽ bị bài xích đẩy ra ngoài phạm vi ấy.
Thế cho nên, chị của Tiêu Cầm Tiên dù chỉ là một linh hồn, cũng bị coi như người ngoài, thân phận cũng gần giống như La Duy.
Việc này có thể giải thích rõ ràng, tại sao chỉ có hai người họ nhận được điện thoại thần bí.
“Nhưng có một việc em vẫn không rõ, đối phương gọi điện mục đích là gì? Xem như lời nhắc nhở? Hay là để lộ bí mật? Hay hoặc là lỗ hổng kỹ thuật nào đó? Mà chỉ có người bên ngoài mới có thể nghe được?” Kha Tầm bày ra rất nhiều giả thuyết, nhưng lại cảm thấy toàn bộ đều không đủ thuyết phục.
“Nguyên nhân chân chính thế nào, chúng ta khó mà tự giả định được, nhưng những cú điện thoại kia nhất định là có mang mục đích,” Mục Dịch Nhiên liếc nhìn La Duy ngồi ở bên kia “Anh đã thương lượng với La Duy, đêm nay bất kể có xảy ra tình huống gì đi nữa cũng phải nghe cho xong điện thoại, nếu có thể lại nghĩ cách thu thập càng nhiều manh mối từ đối phương.”
Kha Tầm khẽ gật đầu, tư duy có chút phân tán “Nếu cuộc phẫu thuật này thành công, vậy người chị đã bị tách thú ra đêm nay liệu còn nhận được điện thoại không? Chị ta sẽ bị xem như chuẩn người bên ngoài sao?”
Vấn đề này tới cả Mục Dịch Nhiên cũng không thể đưa ra đáp án “Chị ta vốn dĩ không phải người bên ngoài đúng tiêu chuẩn, vả lại nếu chị ta rời khỏi cơ thể em gái mình, làm sao có thể rời khỏi thành được nữa.”
“Rời khỏi thành?” Kha Tầm cau mày “La Duy có dấu hình vuông có thể rời khỏi thành sao?”
“Chúng tôi không dám mạo hiểm thử, sợ La Duy bị cưỡng chế đuổi ra khỏi thành, nhưng có một việc có thể khẳng định, những người tạm thời rời khỏi thành trên giấy chứng nhận không có dấu hình vuông, chỉ có những người thực sự đi ra khỏi thành mới có thể xin ấn vuông ở chỗ quản lý gần biên giới thành phố.”
“Hóa ra là như vậy, nói thế thì La Duy là một người bên ngoài hoàn toàn triệt để nhỉ.” Kha Tầm nói ra những lời này, không hiểu sao cảm thấy trong lòng có dự cảm rất xấu, rồi lại không cách nào giải thích rõ ràng được cái cảm giác ấy.
La Duy là một người vốn thuộc về nơi khác, ấy mà lại xuất hiện ở nơi đây.
Lúc trước Kha Tầm vẫn luôn cho rằng thân phận của La Duy càng giống một “Kẻ giải đố” tỉnh táo đứng ngoài cuộc, nhưng hiện tại rồi lại thấy giống như không hẳn chỉ có thế.
Cửa phòng phẫu thuật đột nhiên mở toang, có hai y tá từ bên trong vội vã chạy ra, đi vào phòng nghiên cứu chủng loại thú ở bên cạnh.
Một lát sau, hai người họ đẩy ra một cái bình pha lê khá lớn, bên trong chứa đầy dung dịch dinh dưỡng, trở lại phòng phẫu thuật.
Mọi người cũng không dám làm phiền y tá, lúc này đều đứng dậy tụ tập chờ ở trước cửa phòng phẫu thuật.
Khoảng mười lắm phút sau đó, Tần Tứ rời khỏi phòng phẫu thuật, nhìn chung cuộc phẫu thuật lần này không kéo dài lâu lắm, chỉ khoản một giờ đồng hồ hơn.
Tần Tứ lần đầu tiên lộ ra nụ cười sau ca phẫu thuật tách thú “Phẫu thuật rất thành công, bệnh nhân tình trạng ổn định.”
Tất cả mọi người nghe vậy đều thở phào một hơi nhẹ nhõm.
“Lần này thú hình dạng có chút kỳ lạ, lát nữa mang ra mọi người sẽ biết.” Lời của Tần Tứ làm mọi người đều tò mò.
Chốc lát sau, hai người y tá dùng xe đẩy bình pha lê đi ra, bên trong tựa hồ có ngâm thứ gì đó.
Vệ Đông không dám tới gần xem, đứng cách xa nheo nheo ra sức nhìn rõ “Gì mà một đống khối vây? Rốt cuộc có bao nhiêu con thú á?”
Tần Tứ cũng không thể giải thích rõ được “Tình huống này ở lịch sử y khoa của Tâm Thành cũng chưa từng xuất hiện bao giờ, thú này… có nhiều khối hình dạng như gạch… có rộng cũng có hẹp, trong đó có 4 khối kích cỡ ngang nhau, còn có một khối dài nhất lớn nhất.”
Không cần Tần Tứ thuyết minh, đám người đứng ở bên cạnh bình thủy tinh lúc này cũng đã thấy rõ ràng, thú với sắc đỏ tươi nhìn như khối gạch chỉnh tề xếp thành hàng trôi nổi ở phần nửa trên bình pha lê, bên trên là 4 khối nhỏ, bên dưới là một khối dài.
Không người nào hiểu được việc sắp xếp quỷ dị này là thế nào.
Bình pha lê được nhân viên đẩy vào phòng nghiên cứu chủng loại thú, tiếp theo đó, Tiêu Cầm Tiên cũng được đưa ra ngoài phòng phẫu thuật.
Tình trạng của Tiêu Cầm Tiên có vẻ khá ổn định, tuy vẫn chưa hoàn toàn thoát khỏi gây tê nhưng sắc mặt trông có vẻ khá khỏe mạnh.
“Trước lúc gây tê cô ấy từng căn dặn, bảo mình không muốn thấy hình dáng con thú kia, cũng không muốn nghe bất cứ tin tức gì về nó.” Tần Tứ dặn dò mọi người như vậy.
Mọi người nghe xong đều gật đầu thầm ghi nhớ, nói chung cũng hiểu được tâm lý của Tiêu Cầm Tiên.
La Duy nhìn Tiêu Cầm Tiên được đẩy đi, vẻ mặt hơi phức tạp.
Mục Dịch Nhiên bước tới nhỏ giọng hỏi “Có gì không ổn à?”
“Cô ta xuất hiện thú ký,” La Duy nói “Giữa trán, một mảnh thật lớn.”
Thú mới được tách ra lúc nãy cũng không thuộc về Tiêu Cầm Tiên, Tiêu Cầm Tiên cùng chị cô, mỗi người đều có thú của riêng mình.
Mục Dịch Nhiên nghiêng mặt nhìn ra ngoài cửa sổ “Có lẽ đây không phải là kết quả cô ấy muốn, thôi đừng nói với cô ấy thì tốt hơn.”
***
Tình huống đặc biệt tất nhiên cần được chăm sóc đặc biệt, đêm nay Tiêu Cầm Tiên nhất định phải ở lại trong bệnh viện, tình huống này hẳn là không nằm trong hành vi xúc phạm quy tắc.
Tám người còn lại sau khi dùng xong cơm chiều đều mạnh ai nấy trở về chỗ ở.
Không ai nhắc lại gì về thú của chị Tiêu Cầm Tiên, mà tựa hồ cũng chẳng ai quan tâm đến thế giới nội tâm quá khứ của người phụ nữ kia—— hiện tại thời hạn trong tranh đã trôi qua hơn một nửa, mỗi một giờ đồng hồ đối với họ đều là trôi qua trong giày vò, những việc không liên quan đến chữ ký, chẳng ai buồn để tâm tới cả.
Đám người Kha Tầm trở lại ký túc xá cục cảnh sát, hiện còn lại 4 người đều là nhóm đồng bọn với nhau: Kha Tầm, Mục Dịch Nhiên, Vệ Đông, La Duy.
Bọn họ quyết định đêm nay sẽ cùng nhau ở chung một phòng ngủ, để lỡ như La Duy có nhận được điện thoại thần bí, biết đâu chừng dưới sự “rò rỉ thông tin”, bọn họ có thể trước hết nhận ra nguy cơ cứu giúp đồng bọn của mình.
“Hôm nay tôi còn tìm ra được một manh mối nữa, nhưng không có cơ hội nói ra.” La Duy sau khi phát hiện mình có thể thoải mái nói chuyện, tâm tình cũng thư thái nhiều lắm.
“Manh mối gì?” Mọi người đồng loạt hỏi.
“Buổi sáng lần đầu tiên tôi với Tô Bản Tâm gặp bà lão kỳ quái kia, có lẽ là do con mắt đỏ của bà ấy đáng sợ quá mức nên Tô Bản Tâm khi ấy né ra rất xa. Lúc ấy tôi có hỏi bà lão một vấn đề, một vấn đề mà tôi vẫn luôn thắc mắc —— sau khi thú bị siêu độ rồi có còn giá trị như lúc ban đầu hay không?”
Không ai ngờ tới vấn đề mà La Duy quan tâm lại là việc này.
“Tuy rằng hiện tại thứ chúng ta cần quan tâm là tìm ra chữ ký, nhưng 13 kg thú kia suy cho cùng là nhiệm vụ chúng ta được giao, biết đâu chừng sau khi hoàn thành nhiệm vụ kia chúng ta sẽ nhích gần về phía chân tướng hơn một chút, cho nên tôi hi vọng những con thú chúng ta thu thập là loại đã được siêu độ, đối với người chết mà nói cũng công bằng hơn.” La Duy cũng không hiểu tại sao mình lại trở nên cảm tính như vậy, có lẽ là nhiều lần đối diện với tử trạng thê thảm của đồng bạn khiến hắn có chút đồng cảm, khiến hắn không kềm lòng chợt nhớ tới cái chết thê thảm của bạn gái mình ở bức tranh tước đó.
“Vậy thú đã được siêu độ rốt cuộc còn giá trị hay không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.