*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Cần chúng tôi cùng cậu trở về không?” Kha Tầm nhìn La Duy.
“Không cần, cảm ơn.” Vẻ mặt của La Duy vẫn thế, tĩnh lặng như tờ, không có chút cảm giác nào thoải mái như vừa thoát khỏi cái chết, hay thậm chí là nghĩ lại mà sợ hãi.
“Lần sau vào tranh, cậu sẽ đến chứ?” Kha Tầm hỏi.
“Đương nhiên” Ánh mắt đằng sau tròng kính của hắn rốt cuộc thoáng xuất hiện một chút rét lạnh.
“Vậy, bảo trọng ha.” Kha Tầm vỗ vỗ bả vai La Duy, đưa hắn lên xe lửa.
Vệ Đông được Tần Tứ hỗ trợ giới thiệu kết bạn Wechat với một vị bác sĩ tâm lý, vừa ngồi xuống ghế xe lửa liền buồn rầu đau khổ nói “Tao nghĩ lần này chắc phải gặp ác mộng ít nhất cũng nửa tháng”.
Đợi mãi chẳng thấy Kha Tầm đáp lại, ngước mắt nhìn về chỗ ngồi đối diện, thấy người nào đó đang ân cần đủ kiểu bưng trà rót nước, lột chuối hầu hạ nam thần nhà mình.
Vệ Đông “…” Tứk!!! Đến nỗi ác mộng cũng không mơ thấy nổi!
“Anh rất ít khi ngồi xe lửa đúng không?” Kha Tầm hỏi nam thần nhà mình.
“Cũng có.” Nam thần mặc âu phục mang giày da, trong tay cầm trà xanh ướp lạnh, trước mặt là mì gói Khang sư phụ.
“Được rồi, được rồi, mì oke rồi đó.” Kha Tầm nhiệt tình giúp đối phương mở nắp mì ra “Em nấu mì ăn liền ngon tuyệt vời luôn, anh hỏi Đông Tử thử xem là biết.”
Vệ Đông “Xin lỗi, Đông Tử đã thoát khỏi phòng lai-trim.”
Kha Tầm “…”
Dáng vẻ ăn mì gói của nam thần cũng cực tao nhã quyến rũ, Kha Tầm lệch người, chống khuỷu tay trên bàn nhỏ, một tay nâng cằm ngồi xem từ đầu cho tới cuối, sau cùng còn chu đáo dâng lên khăn tay “Ăn tạm một ít, về nhà em nấu món ngon cho anh ăn.”
Mục Dịch Nhiên nhìn cậu một cái, khẽ nở nụ cười “Phiền em rồi.”
Kha Tầm bị nụ cười nhẹ nhàng của nam thần mê đảo đến hoa cả mắt, đứng phắt dậy nhìn về phía đầu toa xe lửa hô “Xe lửa này chạy gì mà chậm thế, kẹt xe hay gì?”
Vệ Đông – đang ngồi lột vỏ xúc xích ở ghế đối diện “…”
“Phải rồi, Mễ Luân kia rốt cuộc tự sát như nào…” Kha Tầm lấy di động ra “Để tìm thử xem.”
“Không cần, mới nãy tôi vừa gọi bảo trợ lý thăm dò rồi,” Mục Dịch Nhiên nhìn đồng hồ trên màn hình di động “Nửa tiếng nữa sẽ có kết quả chi tiết.”
Kha Tầm lẳng lặng nhét di động trở vào, sau đó dò hỏi “Trợ lý của anh, là nam hay nữ ớ?”
Mục Dịch Nhiên vẻ mặt như đang cười nhìn cậu “Nam, đã kết hôn, đứa lớn ba tuổi, đứa nhỏ một tuổi, vợ cậu ấy là thanh mai trúc mã, hai người ba tuổi đã quen nhau, mười bốn tuổi xác định quan hệ người yêu, đều là mối tình đầu của nhau. Còn vấn đề nào muốn hỏi không?”
“Khụ…” Kha Tầm đánh trống lảng tỏ vẻ giận dữ chỉ vào ghế đối diện “Tại sao thanh mai trúc mã nhà người ta là một nửa linh hồn, vậy mà của em lại là cái thứ dân này?”
Vệ Đông – đang lột vỏ trứng luộc trà “…”
Hiệu suất làm việc của trợ lý nhanh hơn so với dự tính, chẳng bao lâu đã gửi toàn bộ tài liệu tìm được sang di động Mục Dịch Nhiên, Mục Dịch Nhiên nhìn một lát, mới lạnh nhạt nói “Trên đời này có một loại người, buông thả tự do, rồi lại khờ dại ngây thơ, tràn ngập ảo tưởng, vô cùng yếu ớt, mãi mãi cũng không thể trưởng thành. Nói dễ nghe một chút thì đó là tính trẻ con. Còn nói thẳng ra thì chính là mâu thuẫn với hiện thực, sợ hãi áp lực, không muốn gánh vác.”
“Mễ Luân thật bất hạnh, vừa khéo chính là loại người như vậy. Mặc dù có một chút thiên phú vẽ tranh, nhưng thực lực cùng vận may đều kém một chút. Anh ta quá mức trầm mê vào vườn địa đàng nghệ thuật trong ảo tưởng của mình, thế nên chịu không nổi những đả kích từ hiện thực, bởi tài hoa của mình không được công nhận, cũng như không thể thi triển.”
“Vốn đang ở độ tuổi vàng của một đời người, anh ta lại lựa chọn trốn tránh sự thật khốn khổ, uống thuốc tự sát.”
“Trước đó tôi có từng bảo anh ta không có di thư, kỳ thực cũng không phải tin tức chính xác, cảnh sát có phát hiện di thư trong ngôi nhà anh ta tự sát, nhưng bởi vì trong đó có nhắc đến một vài yếu tố nhạy cảm nên không công khai nội dung với bên ngoài, nhưng trong giới có một số người cũng biết được đôi chút.”
“Trước khi qua đời, trong di thư của mình, Mễ Luân trút rất nhiều bất mãn phẫn uất đối với cuộc đời, nỗi căm ghét đối với hoàn cảnh xã hội, quan hệ giữa người và người, cùng với cực lực lên án tình trạng tấm màn đen trong giới.”
“Trong di thư, tựa hồ có viết vài câu như vầy, ý đại khái là nói đến: Thà làm một đứa trẻ nhỏ ngây thơ không cần lo gì vẫn tốt hơn, trẻ con sẽ không để tâm đến lý niệm nghệ thuật, thủ pháp, phong cách vẽ, hay là cấu tứ cấu trúc của kẻ khác, chẳng bận tâm kẻ khác có thiên phú, có tài hoa hay không, hay là có dùng hết mọi thủ đoạn hoặc là quang minh hoặc là mờ ám để đạt được thành tựu mà mình mong muốn, đạt được cả danh lẫn lợi.”
“Thế giới của trẻ thơ đơn giản mà thuần túy, phim hoạt hình dù là phong cách thế nào, bọn họ đều thích cả. Chỉ cần biết vẽ, là có thể vì bọn họ sáng tạo ra cả một tuổi thơ đầy mộng ảo.”
“Cho nên một kẻ yếu đuối như anh ta muốn thoát khỏi thế giới trưởng thành phức tạp, trước khi chết vẫn luôn nhớ về thời thơ ấu tươi đẹp không phải lo gì của mình. 《 Tịnh Thổ 》chính là tác phẩm cuối cùng anh ta hoàn thành trước khi mất, nhưng trong giới nó vẫn không được đánh giá cao.”
“Cũng có một vài nhà bình phẩm độc mồm bảo: Thay vì tốn thời gian nhìn bức tranh này chi bằng đi xem phim hoạt hình 《 Lộc Linh 》, ít ra thông qua bộ phim đó, đến cả đứa trẻ con cũng có thể cảm nhận được cái gì gọi là nghệ thuật.”
“…Lời này nói có hơi quá đáng rồi” Kha Tầm thổn thức “Người ta đã qua đời rồi mà không chừa được miếng khẩu đức nữa, cơ mà nói đi cũng nói lại, em cũng là nhờ bộ phim hoạt hình kia mà cảm thụ được sức hấp dẫn của tranh thủy mặc Trung Quốc, cũng từ đó mà chứng kiến người bạn thân thiết nhất của mình lớn dần thành một tên đì-zai-nờ, cái nghề mà tỷ lệ rụng tóc chẳng thua kém gì nghề lập trình viên.”
Vệ Đông – đang xé túi cải muối “…”
Xe lửa tới Z thị, ngay lúc nắng chiều đang nhuộm đỏ bầu trời phía tây, trong gió đêm như thoáng hiện mùi của mùa thu chớm đến.
Những kẻ chỉ vì cái này hoặc cái kia sinh ra lòng bất mãn với cuộc sống để rồi “chạy trốn”, nếu ở đâu đó hiển linh, không biết họ có cảm thấy hối hận hay không.
Chỉ cần cố gắng ráng chịu đựng thêm một chút nữa, kiên trì thêm một chút nữa, biết đâu cuộc sống sẽ thay đổi hoàn toàn thì sao?
***
Sau khi chia tay mạnh ai về nhà nấy, không tới năm phút sau, Vệ Đông âm thầm lén lút nhắn tin Wechat cho Kha Tầm
Vệ Phong · Manh : Đừng quên hàng phòng ngự an toàn đó, có mua bao chưa?
Corgi : …
Vệ Phong · Manh : Nếu thật sự hem được vậy thử mua một bình rịu khơi nguồn cảm hứng xem
Corgi : …
Vệ Phong · Manh : Tao chờ tin tốt từ mày đó, cố lên! Kha ơi đừng sợ! Giớt-đu-ịt!
Corgi : …
Tới cỡ bảy giờ hơn tối đó, Vệ Đông lại nhắn nữa.
Vệ Phong · Manh : Bắt đầu chưa, đã bắt đầu chưa?
Corgi : …
Corgi : Du-me-may…
Corgi : …nhiệt tình hơi bị lố với vụ này rồi đó nha! Mày đã quên thuộc tính xì-trây của mày sao!?
Vệ Phong · Manh : Mày là con đẻ của tao, tao không quan tâm mày quan tâm ai hả, mau lên mau lên, báo cáo tiến độ xem nào
Corgi : …
Corgi : Vừa mới nấu cơm xong, đang chuẩn bị ăn
Vệ Phong · Manh : Không đốt mấy ngọn nến để tạo không khí lỡn mợn hả?
Corgi : Nến cái mụ nội mày, trong nhà chỉ còn mấy cái chân nến sáp trắng, cây cong cây vẹo thôi, đốt lên ngồi chơi cầu cơ gọi hồn với đại lão hay gì!?
Vệ Phong · Manh : …Mày có hiểu lầm gì với cầu cơ hả, người ta mà thèm chân nến của mày á
Corgi : Bớt xàm, tụi tao chuẩn bị ăn cơm, méo nói nữa
Vệ Phong · Manh: Rồi rồi rồi, mày cố lên đó nha, ganbatte! Iku iku!
Corgi : Cút
***
Chín giờ tối.
Vệ Phong · Manh : Báo tiến độ! Báo tiến độ! Cùng nhau tắm bồn bong bóng chưa? Lên giường chưa?
Corgi : …Tao đụ
Vệ Phong · Manh : Ồ! Lẹ dữ! Mày đang nằm trên đúng hôn
Corgi : …** cái mợ mày, rảnh tới ngứa bi đúng không!? Bớt nhây dùm tao được không!
Vệ Phong · Manh : Xin lỗi đã làm phiền nha! Chẳng lẽ tao vừa quấy rầy một đoạn kịch liệt nào đó sao? Tại tao ngủ không được cho nên muốn kiếm chuyện gì đó để làm thôi mà, nào nào nào, báo tiến độ đi nào, nói tao nghe tao lập tức cút ngay, tối nay cũng có thể gặp cái ác mộng đáng iu~
Corgi : …
Corgi : Tụi tao đang tính xem phim
Vệ Phong · Manh : Cái đuỵt! Tụi bây quá dữ luôn! Cái này càng tạo hứng hơn cả ánh nến với Lafite gì đó nữa… Cuối cùng mười mấy Gb phim của mày cũng có tí tác dụng rồi.
Corgi : …Đại lão nói lên mạng tìm…
Vệ Phong · Manh : Đại lão mở lời á!?!?!?
Corgi : …Ờ…
Vệ Phong · Manh : Cái đuỳn đuỵt đuỵt đuỵt!!! Không ngờ đại lão lại là người như vậy… Kha Nhi, tao thấy lo cho mày quá
Corgi :
Vệ Phong · Manh : Tao sợ mày chịu không nỗi “xương eo” tới tấp dồn dập như bão tố mưa sa… Mày… ráng bảo trọng… nha…
Corgi : Cút
Vệ Phong · Manh : Oke, tao té đây, chúc mày vui vẻ, hạnh phúc, được chưa con choai
Corgi : …lạy bố, ngủ dùm con đi! Ngủ không được uống một ít đi, xỉn rồi sẽ không biết trời đất gì nữa, ngủ thẳng một giấc tới sáng.
Vệ Phong · Manh : Biết rồi, mày không cần lo cho tao, tao thức thêm tí nữa làm nốt cái ảnh, cách gây mê tốt nhất luôn, thấy mệt liền ngủ, mày đừng trả lời tao nữa, mau mau cùng đại lão… xem phim đi. Ngủ ngon!
Corgi : …Ngủ ngon
***
Chín giờ ba mươi sáng hôm sau.
Vệ Phong · Manh : Thế nào thế thế thế nào??? Báo cáo kết quả nghe xem!!!!!
Corgi : …
Corgi : Tao đi ngủ một lát, nói sau đi
Vệ Phong · Manh : Cái đù đù! Coi mòi tối qua dữ dội nghen! Quất tới thâu đêm luôn? Mấy giờ mới ngủ (ngừng chiến)?
Corgi : …Nguyên đêm không ngủ, vừa mới ngã lưng.
Vệ Phong · Manh : Cái—— đuỵt——!!!!!
Corgi : Xem phim tới sáng
Vệ Phong · Manh : Hai đứa bây…
Corgi : Nguyên đêm tao cùng đại lão xem phim hoạt hình bổ sung kiến thức
Corgi : Ha ha (-_-)
Vệ Phong · Manh : …….
Vệ Phong · Manh : Đm tao…
Vệ Phong · Manh : …cạn cmn lời.
Vệ Phong · Manh : …Đêm đầu của hai đứa mày thật….đéo giống người thường nha… Hai thằng gay đang tuổi thanh niên trai tráng, dáng người ngon nghẻ, có tình có ý với nhau, sau khi ăn bữa tối lãng mạn, tắm rửa đến thơm phưng phức, cuối cùng ở chung trong một phòng suốt cả đêm cùng nhau… xem phim hoạt hình?
Corgi : …Té đây, tao ngủ lát, nói sau ha
Vệ Phong · Manh : Đáng thương con giai, ngủ đi con, nguyện trong giấc mơ của con không có phim hoạt hình, Amen.
***
Kha Tầm ngủ một giấc đến quên trời đất.
Mấy ngày ở trong tranh cơ hồ là không có ngày nào chợp được mắt, mà cũng phải thôi, thân ở trong hoàn cảnh ấy, cơ năng thân thể đều bị kích thích, không giống bình thường cũng là tất nhiên.
Ngủ một giấc đến không biết lúc này là lúc nào, bị Mục Dịch Nhiên gọi dậy còn có chút choáng váng không kịp tỉnh táo, cả người thừ ra ngồi trên giường, mái đầu rối bời lộn xộn, thần trí mê ly, tinh thần như phiêu du ngoài cõi nào.
Trong lúc hoảng hốt thấy được trước giường có một người dáng vẻ tao nhã hơi cúi người, ngay sau đó trước mắt xuất hiện một gương mặt lạnh lùng mà anh tuấn, liền theo bản năng hơi ngửa mặt lên, muốn cố gắng mở to hai khe mắt nhìn người nọ cho thật rõ ràng, bỗng nhiên cảm giác cằm bị một bàn tay nắm lấy, tiếp theo, một nụ hôn không rõ là thật hay mơ nhẹ nhàng rơi trên môi.
Vừa chạm đến lập tức rời khỏi, sau đó trên đỉnh đầu khẽ vang lên giọng nói “Kha Tầm, dậy ăn một ít gì đó đi.”
Kha Tầm nhắm hai mắt lại, xốc tung chăn, cả người bật lên, vươn hai tay ôm lấy người nam nhân làm cho cậu như say như mê này, vặn eo một cái liền đè người nọ ngã ngửa mặt lên đệm giường mềm mại lại cực đàn hồi.
Một bên chân dài nhấc lên choàng qua, liền khóa người nọ chặt chẽ dưới thân mình, rồi mới giống như một chú chó lông vàng to xác nóng hôi hổi dụi dụi lên mặt, lên cổ người nọ, sau đó lại cắn, lại liếm.
“Dịch Nhiên…” Kha Tầm phun hơi ấm thở dốc bên tai nam thần “Hôm nay… Em muốn… muốn xăm cái hình…”
Nam thần cong nhẹ khóe môi “Như em mong muốn.”
Nói xong liền xoay người, lập tức đè lại tư thế tấn công của chó lớn, ấn chặt nó nằm dưới áo sơ-mi gợi cảm cùng quần tây thẳng tắp, cúi xuống vùi đầu ở sau gáy tóc, hằn lên con dấu ấn tuyên bố quyền sở hữu của mình lên chú chó to xác kia.