Họa Phố

Chương 25: R e s t a r t (25)




Áp lực trầm trọng dị thường vô hình chẹn ngang đáy lòng của mỗi người.
Nếu như nhóm người ở gần trăm năm trước kia cũng đều là người vào tranh như họ, vậy ngọn nguồn của toàn bộ sự kiện này rốt cuộc là khởi đầu từ khi nào? Liệu nó sẽ cứ tiếp tục vô hạn tuần hoàn như thế mãi không chấm dứt sao?
Nếu thế, số mệnh của đám nưgời như bọn họ rồi sẽ ra sao? Cứ mãi không bến không bờ không ngơi không nghỉ giãy dụa vùng vẫy giữa sống cùng chết trong vòng lặp vô hạn này sao? Hay là, sẽ ở giữa đường chết đi trong một bức tranh nào đó, hoặc là cứ thế kéo dài hơn tàn đến già đi, cho đến lúc không thể giãy dụa được nữa, cuối cùng tuyệt vọng lại mỏi mệt mà chết đi.
Nếu thật vậy… cũng quá thê thảm rồi.
Mọi người trở lại chui vào xe, lẳng lặng ngồi thật lâu, cuối cùng Kha Tầm lên tiếng đánh vỡ không khí áp lực trầm trọng ấy “Tôi tính ở lại đây thêm vài ngày, chủ yếu để điều tra một chút về thư trai mà sư phụ của bà cụ nhắc đến, nếu như tổ tiên của sư phụ bà đều ở nơi đây, nhóm người kia lại chủ động đến cửa xin sư phụ bà xem bói coi tướng, vậy cái nhà thư trai kia hẳn cũng sẽ nằm ở thành phố này.”
“Lỡ như sư phụ của bà cố ngoại là từ chỗ khác chuyển đến nơi này thì sao?” Vệ Đông nêu lên mọi khả năng có thể.
Kha Tầm lại khắc đầu nói “Khả năng đấy không lớn lắm, thời đại ấy nước chúng ta chiến tranh loạn lạc lắm, mày không nhớ bà cụ từng bảo sao, đi ngang đường mà cũng bị lạc đạn bắn chết, xã hội loạn đến vậy, dù lòng hiếu kỳ của sư phụ bà có lớn tới cỡ nào đi nữa, ông ấy cũng không thể nào đuổi theo đám người bọn họ tới nơi khác chỉ để đi xem, cho nên tao nghĩ nhà thư trai kia hẳn là nằm ở nơi này.”
“Nói có lý.” Vệ Đông gật gù.
“Nhưng cũng đâu phải dễ điều tra đâu?” Ngô Du âu sầu lo lắng “Một thư trai mở gần trăm năm trước rồi đó, sợ là ngay thời điểm ấy cũng không có khả năng tiếp tục mở ra được, càng đừng nói về sau chiến tranh thêm loạn lạc, rồi bao nhiêu năm trôi qua như vậy.”
“Không dễ cũng phải điều tra, đây là manh mối duy nhất hiện tại chúng ta có được.” Kha tầm nói “Với cả tướng cốt mà lúc nãy bà cố ngoại nhắc nữa, Ngô Du, cô trở về có rảnh chạy sang nhà hỏi thăm bà một chút, hỏi bà có nhận đồ đệ hay là quen biết vị đồng đạo nào trong giới không, đạo hạnh tương đương với bà ấy, cụ bà lớn tuổi mắt hoa nhìn không rõ, chúng ta tìm người nào mắt tốt giúp chúng ta nhìn xem.
Ngô Du nghĩ tới tướng cốt của mình bây giờ mọc đầy mấy hoa văn màu đen chi chít, quả thực chỉ muốn kiếm người thực hiện liệu pháp cạo cốt một lần, nghe Kha Tầm nói mà cả người run lên, sau đó gật đầu liên tục.
“Còn bốn người, tính làm gì?” Kha Tầm hỏi mấy người khác.
“Anh hai, tui không có gì để làm nè, ở nhà rảnh rỗi quá muốn rục hết cả xương, tui ở lại với anh cùng nhau điều tra hen.” La Bộ giơ tay.
“Tôi cũng ở.” Chu Hạo Văn thản nhiên đáp.
“Tôi cũng không có việc gì để làm, ở lại đây ăn Tết cũng được.” Phương Phỉ nói.
Vệ Đông suy nghĩ một lát, lấy ra di động gọi điện thoại lên công ty một cú, bô lô ba la một hồi liền cúp máy, nói “Okela, ban đầu tính để dành nghỉ đông tới năm sau cùng nhau nghỉ một lúc, cơ mà ngẫm lại đúng là óc heo, chết xong rồi cái gì cũng mất hết, để dành nghỉ đông xuống âm phủ nghỉ sao, giờ xin nghỉ luôn rồi.”
“Oke, vậy đều ở lại không về,” Kha Tầm ra hiệu cho La Bội chạy xe đi “Trước về khách sạn cất ba lô đồ đã, sau đó sắp xếp sau.”
Trên đường xe chạy đến khách sạn, Chu Hạo Văn tóm gọn lại những chuyện đã xảy ra hôm nay share trên nhóm chat của bọn họ, còn Kha Tầm thì gọi thẳng cho Mục Dịch Nhiên, giải thích chi tiết cặn kẽ một lần, cũng báo với đối phương là mình quyết định ở lại C thị để tiếp tục điều tra.
Mục Dịch Nhiên bên kia hình như đang bận, nghe Kha Tầm kể lại đầu đuôi xong cũng không giải thích hay phát biểu cái gì, chỉ dặn dò cậu vài nhớ coi chừng an toàn này kia rồi cúp điện thoại.
Đám người trước đưa Ngô Du trở về nhà, sau đó trả xe, cuối cùng gọi taxi chạy đến khách sạn.
Kha Tầm đặt khách sạn là phòng hai người, Ngô Du giúp Phương Phỉ đặt một phòng đơn, cũng may là cùng một tầng, lúc này toàn bộ bọn họ đều tập trung trong phòng của Kha Tầm và Vệ Đông, bàn bạc với nhau kế hoạch điều tra sắp tới như thế nào.
“Theo tôi đoán chừng thì, nhà thư trai kia hẳn là đã bị hủy diệt ngay tại thời đại kia rồi,” Kha Tầm khoanh chân ngồi trên giường, nhường mép giường cho Chu Hạo văn cùng La Bộ ngồi “Chứ dù gì cụ bà cũng là người sống ở thành phố này, tuổi tác cũng cũng hơn tám mươi, cũng từng là người bước qua thời đại ấy, làm sao lại không biết thư trai kia là tên gì, ở nơi nào?”
“Được rồi, kể cả bởi vì thành phố này quá lớn, thư trai quá nhiều, nhưng nếu nhà thư trai kia tồn tại lâu đời, thì lúc ấy sư phụ bà kể chuyện cho bà nghe chắc chắn sẽ nói với bà kiểu kiểu như “Chính là cái nhà thư trai gì gì đó ở thành phố chúng ta”, còn nếu không nói, tôi cảm thấy lúc đó chắc chắn là nhà thư trai kia đã không còn nữa.”
“Cho nên nếu như chúng ta muốn điều tra, sợ là lần theo trí nhớ của người hiện đại sẽ khó mà tra ra được, chỉ có thể nghĩ cách tìm kiếm trong văn hiến lịch sử liên quan của thành phố này.”
“Hoặc là tra mấy cái huyện chí ở địa phương,” Chu Hạo Văn cầm theo laptop cá nhân của mình, lúc này đang mở máy lên web tìm kiếm “Với cả, trên mạng có lẽ cũng có tin tức liên quan.”
“Vầy đi,” Kha Tầm nói “Hạo Văn Nhi ở lại khách sạn phụ trách điều tra tin tức trên mạng, tôi với Đông Tử một tổ, Củ Cải với Phương Phỉ một tổ, đi ra ngoài lòng vòng tìm mấy nơi cảm giác có liên quan, ví dụ như nhà bảo tàng địa phương, kho lưu trữ thành phố(*) này kia.”
Vệ Đông liền lên tiếng “Củ Cải nhớ chăm sóc cho chị Phỉ của chú mày đấy, chúng ta ở nơi này lạ nước lạ cái, ra đường nhớ coi chừng an toàn.”
La Bộ đáp “Ai chăm ai còn chưa biết chừng đâu, chị Phỉ nhà tui oai phong khí phách tới như vậy mà, tui chỉ cần đảm bảo không níu chân chị ấy là được rồi.”
“Thế thôi đổi người đi,” Kha Tầm nói “Hai người một còn nhỏ một là con gái, một người không đáng tin còn một người quá mức sắc bén. Đông Tử, mày với Phương Phỉ một tổ đi, tao dẫn theo Củ Cải, được rồi, chúng ta đi ngay bây giờ, tổ hai người đi tìm bên kho lưu trữ đi, hai chúng tôi đi nhà bảo tàng.”
Vệ Đông “Tao cảm giác kho lưu trữ hơi bị khó vào sao ấy, mày ngó tao đi, tới bộ com-lê ra hồn cũng không có, mặc đồ này đi vô một cái người ta dòm là biết tao vừa nghèo vừa ngu, tao sợ bị bảo vệ của cầm chổi chà quét ra ngoài.”
Kha Tầm “Vậy mày nghĩ tao với Củ Cải có thể đi vào hả?”
Vệ Đông ngó mắt nhìn hai kẻ này, một đứa cả người toát ra đầy mùi xã hội đen, còn lại một người… nguyên cái đầu bạch kim cùng cả người hàng hiệu… Thôi.
Quyết định phân chia xong, mọi người cũng không dây dưa kéo dài thời gian, để một mình Chu Hạo Văn ở khách sạn, bốn người còn lại cùng nhau ra cửa, ra cửa rồi thì đôi người đôi ngả…
***
Kha Tầm với La Bộ đi dạo quanh nhà bảo tàng suốt cả buổi chiều, ở bên trong quả thực có trưng bày khá nhiều ảnh chụp cùng tài liệu lịch sử về địa phương, cơ mà mấy thứ như thư trai này kia dù sao cũng không mang tính đại biểu hay ý nghĩa tượng trưng gì, thế nên chẳng thấy tài liệu nào nhắc đến.
“Nàm thao giờ anh ơi?” Hai người lúc này đứng ở một xe bán oden, mỗi người ngậm một xiên cá viên nóng hổi vừa thổi vừa ăn.
Kha Tầm thở ra một luồng hơi nóng nói “Ăn xong rồi chúng ta đi đến nhà trưng bày mỹ thuật Lẫm Đông Tương Chí xem thử một cái.
Ly oden trong tay La Bộ suýt chút là ụp xuống đất, hắn kinh hoảng la lên “Gì cơ? Đi chỗ đó làm gì? Chỗ đó ngay cả nghĩ tui cũng không muốn nghĩ tới nữa!”
Kha Tầm cầm một que đậu hũ thổi thổi cho bớt nóng “Yên tâm, sẽ không bị hút vào nữa đâu mà lo. Tôi tính thử hỏi thăm mấy nhân viên công tác bên trong nhà trưng bày đấy một vài thứ, tôi có một hoài nghi —— Không biết cái chỗ mở nhà thư trai lúc trước ấy liệu có phải là nơi xây nhà trưng bày hiện tại không?”
La Bộ suy nghĩ một lát, lại quay qua nói với chủ xe oden “Cho thêm một phần nữa!”
Kha Tầm “…Đói lắm à?”
La Bộ “Ăn nhiều một tí rồi đi, có chết cũng được làm một con ma no!”
Kha Tầm “…Một con ma phú nhị đại ăn oden tới no?”
Hai người ăn xong liền gọi xe, chạy thẳng tới chỗ nhà trưng bày mỹ thuật Lẫm Đông Tương Chí.
Bên ngoài nhà trưng bày tuyết vẫn đọng thành lớp, hệt như cái hôm bọn họ vào tranh, sắc trời lúc này đã trở nên âm u, tuyết có lúc rơi khi lại ngừng, tòa nhà trưng bày đứng sừng sững dưới bầu trời tối om om, thoạt nhìn tràn ngập cảm giác tĩnh mịch lạnh lùng.
La Bộ bất giác nhích người gần về phía Kha Tầm, thiếu điều muốn ôm lấy cánh tay người ta mà đi.
“Làm ơn đừng có làm ba cái trò buê-đuê như dậy được không?” Kha Tầm vẻ mặt ghét bỏ vò vò đầu hắn mấy cái.
La Bộ “???” Hai ta ai là buê-đuê nha?
Không hổ là anh tui, lợi hại tới nỗi tự ghét bỏ chính mình luôn.
Cửa ra vào ngoài nhà trưng bày mỹ thuật chỉ có mỗi một bác bảo vệ đứng trông, nhìn vào đại sảnh bên trong rỗng tuếch chẳng có lấy một bóng người, Kha Tầm dẫn theo La Bộ cả người đều run rẩy bước thẳng tới chỗ văn phòng nhân viên công tác, nào ngờ chưa kịp nói mấy câu đã bị người ta đuổi ra.
Nguyên nhân là bởi, hai vị này vừa nhìn liền biết không phải cái dạng tốt lành rồi.
“Bác hai, ngày mai tụi này mặc com-lê rồi tới ha.” Kha Tầm cũng hết cách, đành kéo La Bộ rời khỏi nơi đó, cũng không vội vã đi về mà là bước vào tiệm cà phê nằm ở bên cạnh.
Ông chủ tiệm ấy thế mà vẫn còn nhớ rõ Kha Tầm —— cũng chính là “chàng đẹp trai trả tiền cà phê ngày hôm ấy”, bất giác cười nói “Hai cậu là học sinh mỹ thuật à? Trời lạnh thế còn chạy đến nơi này xem tranh, đợi lát nữa là bọn họ đóng cửa mất rồi.”
“Đóng cửa gì sớm dữ vậy?” La Bộ giơ cổ tay nhìn vào chiếc Patek Philippe của mình “Mới bốn giờ.”
“Thì tại trời lạnh quá đấy mà,” ông chủ nói “Trời vào Tam Cửu là ở đây gần như chả có ma nào tới, nhà trưng bày có mở cửa cũng vô dụng vì có ai tham quan đâu, thôi thì đóng cửa tan làm sớm chứ sao.”
“Ủa mà tôi thấy chỗ này của ông như khách cũng không nhiều lắm nhỉ?” Kha Tầm ngó quanh, cả tiệm chỉ có tổng cộng hai người khách là cậu cùng La Bộ “Theo lý mà nói thì tới mùa đông quán cà phê phải đắt nhất chứ nhỉ? Trời rét căm căm vào quán làm cốc cà phê ấm chẳng phải sướng rơn người sao?”
Bởi vì thật sự chẳng có khách hàng nào, nên ông chủ cũng rảnh rỗi muốn chết, liền ngồi xuống tán gẫu với Kha Tầm cùng La Bộ “Nói thật chứ cái tiệm nhỏ này của tôi đó giờ làm ăn chưa từng biết đắt là gì, cậu xem đoạn đường này đi, bên này cơ bản là ngoại thành rồi, xung quanh cũng có mỗi cái nhà trưng bày mỹ thuật như vậy, trước không nhà sau không tiệm, ai rảnh tới nỗi vì uống cốc cà phê mà chạy tới tận chỗ này chứ? Tiệm tôi ngày thường vào khách đa số đều là vì đến tham quan mỹ thuật, nhưng mà cậu nghĩ xem, thời đại giờ còn được bao nhiêu người thích xem mấy cái thứ kia nữa? Cơ bản mà nói cũng chỉ có mấy cậu trai trẻ văn vần nghệ thuật gì kia hoặc là mấy đôi yêu nhau chạy tới tận đây hẹn hò, quanh năm suốt tháng cũng chả kiếm được mấy đồng bạc.”
Kha Tầm nghe vậy ngạc nhiên “Ơ chứ anh mở cửa tiệm này chẳng phải là lỗ vốn rồi? Tiệm này mỗi tháng thuê hết bao nhiêu?”
“À ha, tiệm này là của tôi, chứ không tôi có điên đâu mà cứ ở đây mở tiệm cho lỗ vốn suốt.” Ông chủ nói.
“Anh mua cả miếng đất này luôn đấy à?” Kha Tầm nghe vậy lấy làm lạ “Khu vực này dân cư không đông lắm, anh mua đất để làm gì? Có tiền dư thôi thì ra trung tâm thành phố mà thuê cái cửa hàng mở tiệm.”
“Đâu, mảnh đất này đâu phải do tôi tự bỏ tiền ra mua, tổ tiên nhà tôi mấy đời đều ở đây mà, hồi xưa xung quanh đây đông dân cư ở lắm, nhưng mà sau có chính sách giải tỏa gì gì đấy, đều dọn đi hết cả, may là giải tỏa không đến chỗ của tôi, cậu ngó sang kế bên đi, còn sót lại được đâu đó mười nhà đấy…” Ông chủ còn đang kể lể, nhưng Kha Tầm bỗng nhiên tóm được điểm mấu chốt trong lời nói của hắn “Khoan khoan, anh bảo là tổ tiên nhà anh xưa đến giờ đều ở chỗ này à? Vậy cho tôi hỏi một chút —— cái lúc dân quốc ấy, hoặc là đoạn thời gian sau khoảng ấy, nhà anh cũng ở đây đúng không?”
Ông chủ gật đầu “Đúng đấy, nên tôi mới không nỡ bán miếng đất này, dù sao cũng coi như nhà tổ đất tổ còn gì.”
“Vậy anh có biết ngay lúc đấy, cái miếng đất nhà trưng bày mỹ thuật ở kế bên này là xây cái gì không?” Kha Tầm bọi hỏi.
“Làm sao tôi biết được.” Ông chủ đáp “Tôi nhớ hồi còn bé thì miếng đất xây nhà trưng bày mỹ thuật kia hình như là đất hoang thì phải.”
“Cho phép tôi được mạo muội hỏi,” Kha Tầm nói “Cụ nội của ba anh hiện vẫn còn tại thế chứ?”
La Bộ “Anh, người ta kêu là ông nội.”
Kha Tầm “…Chú mày đây là muốn tao dạy dỗ chúng mày kêu “ông nội” như thế nào đúng không.”
La Bộ “Không có, không cần, đừng kích động —— Ông chủ, cụ nội của ông vẫn còn khỏe chứ?
Ông chủ “…Vẫn khỏe, để chi vậy?”
Kha Tầm “Tôi tính hỏi thăm cụ ấy vài việc ấy mà, anh có thể giúp tôi hỏi thăm cụ ấy một chút không? Đại khái chính là việc lúc cụ ấy còn trẻ thì mảnh đất xây nhà trưng bày kế bên vốn xây dựng cái gì, vấn đề rất nhỏ thôi.”
Ông chủ vẻ mặt quái dị nhìn Kha Tầm “Hai cậu cứ hỏi vụ này để làm gì thế?”
“Đây là đề tài nghiên cứu của chúng tôi,” Kha Tầm vẻ mặt chính trực ngay tại chỗ phịa chuyện nói bừa “Tôi có thể tốt nghiệp hay không toàn trông cậy vào anh đó ông chủ!”
“…Ông nội của tôi hiện tại không có ở chỗ này, mà ở với ba tôi trong thành phố,” Ông chủ nói xong liền sờ tay lấy di động ra “Để tôi gọi điện thoại xem, cậu cần hỏi mỗi việc này thôi đúng không?”
“Đúng vậy,” Kha Tầm gật đầu “Nhờ cả vào ông chủ đấy nhé, ganbatte ne~”(*)
_________________
Chú thích
(*) Kho lưu trữ là một tập hợp tích trữ các văn bản lịch sử hoặc để chỉ vị trí của nơi lưu trữ chúng. Kho lưu trữ chứa các văn bản nguồn sơ cấp tích trữ qua thời gian của một cá nhân hay tổ chức, và được giữ gìn đẻ cho thấy hoạt động của cá nhân hay tổ chức đó.
(*) Ganbatte ne: cố lên nha trong tiếng Nhật.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.