Họa Phố

Chương 25: Hòa hợp (25)




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ánh mắt âm u rét lạnh ấy, đến từ một người đàn ông dáng người cao to đứng ở sâu bên trong một ngõ nhỏ.
Bảo hắn là đàn ông, chỉ là vì dựa theo quần áo hắn mặc trên người mà phán đoán, chứ trên cổ hắn chỉ thấy một cái gương mặt hình tam giác màu xanh đen, là một cái mặt mãng xà.
Xấu còn đóng vai ác—— Trong lòng Vệ Đông lập tức xuất hiện cái câu này.
Gã mãng xà di chuyển cực nhanh, tựa như mang theo một dòng khí lướt đi, chỉ trong nháy mắt đã đứng trước mặt Vệ Đông và Phương Phỉ.
Hai người đầu ngỗng đứng trước mặt gã mãng xà, thoạt nhìn có vẻ yếu thế hơn nhiều lắm.
Dựa theo kinh nghiệm đó giờ, hai người bọn họ lựa chọn dùng tĩnh chế động, thế nên giờ phút này áp dụng chiến thuật ngậm chặt mỏ đờ cái mặt, cổ dài ngóng lên trời cao, vẻ mặt cực kỳ cao quý mà lạnh nhạt.
“Tại hạ họ Long, không biết hai vị xưng hô như thế nào?” Gã mãng xà chủ động lên tiếng nói, nghe khẩu khí của hắn như có chút lấy lòng.
Vệ Đông đành phải chắp chắp tay hướng về phía đối phương “…Hai chúng ta họ kép Đông Phương.”
Phương Phỉ “…”
Gã mãng xà bật cười, cặp mắt rắn của hắn lóe ánh sáng lấp lánh như khe suối độc “Đông Phương tiên sinh, Đông Phương phu nhân, hạnh ngộ, hạnh ngộ! Là tại hạ đường đột, hiện tại có một việc muốn nhờ cậy, mong được hai vị toại nguyện.”
Cả Vệ Đông lẫn Phương Phỉ đều bị một câu “Tiên sinh, phu nhân” biến thành đờ đẫn cả người, Vệ Đông tính giải thích một chút, bảo là “Hai ta là huynh muội chứ không phải phu phụ”, cơ mà cảm giác như mình giải thích sẽ càng rối hơn, bèn ngậm miệng không lên tiếng, chỉ dùng ánh mắt lén lén ngó Phương Phỉ, thấy đối phương vẫn là vẻ mặt ngỗng cao quý lạnh lùng, không nhận ra là vui hay buồn hay bực dọc khó chịu.
“Có chuyện gì?” Phương Phỉ hỏi thẳng.
Gã mãng xà nhanh chóng nhận ra trong gia đình vợ chồng ngỗng Đông Phương, người có quyền lên tiếng quyết định là vị phu nhân ngỗng này, lập tức mỉm cười nói với Phương Phỉ “Hiện tại ở nơi này, người của Tần gia có được ưu thế trời sinh, muốn ở nơi này tìm kiếm thứ gì đó, hẳn là dễ như trở bàn tay.”
Vệ Đông ngây ngốc cả buổi trời: Tần gia? Ủa mới nãy vừa nói cho hắn biết chúng ta là Đông Phương gia mà, ở đâu lại lòi ra cái Tần gia này nữa? Chẳng lẽ thằng quỷ xà yêu này có bản lĩnh thông thiên, mò ra được mối quan hệ giữa mình với Tần Tứ sao ta?
Thế là, hai con ngỗng yêu vẫn giữ vẻ mặt lạnh nhạt, tiếp tục nghe đối phương nói.
“Đương kim đại vương là Kim Sí Đại Bằng Điểu, mà long tộc vốn là thức ăn của Đại Bằng, thế nên, tại hạ dự tính dẫn theo gia quyến rời khỏi nơi này, hướng về biểu sâu hồ lớn nơi thuộc về long tộc chúng ta.” Gã mãng xà nói đến đây, vẻ mặt có chút xúc động, xem ra lời hắn nói cũng không phải không thể tin.
“Chúng tôi có thể giúp được cái gì?” Vệ Đông hỏi.
“Chim muông trong thiên hạ đều là cùng một nhà, dòng tộc ‘Chim’ các vị ở nơi đây tin tức linh thông nhất, nếu có thể tìm được phương pháp… Long tộc bọn ta sẽ báo đáp thật xứng đáng!” Gã mãng xà nói tới đây, thiếu điều như muốn quỳ xuống bái hai con ngỗng yêu trước mặt.
Nghe vậy, Vệ Đông mới hiểu được, hóa ra dòng chim mà gã này nói chính là bao gồm các loại gia tộc chim muông.
Hiện tại quốc vương Sư Đà Quốc chính là Đại Bằng, toàn bộ chim muông đều được thơm lây, trở thành quý sờ tộc —— này chắc cũng kiểu kiểu “Một con chim đắc đạo, gà vịt cũng theo lên trời” nhỉ.
“Nếu đã e ngại quốc vương như thế, tại sao lại dẫn dắt cả gia tộc đi đến nơi đây làm gì?” Phương Phỉ hỏi.
Gã mãng xà đưa mắt nhìn “phu nhân ngỗng Đông Phương”, càng chắc chắn ả ngỗng này không phải kẻ đơn giản, nhanh như vậy đã chỉ ra điểm trọng yếu nhất. Gã mãng xà cũng không giấu diếm, sắc mặt hiện lên đôi phần xấu hổ, đáp lại: “Bởi vì nghe nói ở nơi này, yêu quái có thể tùy ý ăn thịt người… Cũng bởi vì tại hạ không kềm được bản tính, bị việc ăn thịt người hấp dẫn, cho nên mới… Bây giờ ngẫm lại, cái ăn cái uống quả là thứ tồi tàn, nên tránh né kiêng kị.”
Làm một con người, nghe thấy lý do như có vẻ quang minh chính đại lắm của gã mãng xà này, quả thực làm hai người họ khó chịu vô cùng.
Gã mãng xà thò tay lấy từ trong ngực áo ra một cái hộp báu hết sức tinh xảo, lén lút mở ra cho hai người xem, chỉ thấy bên trong đặt một viên minh châu xán lạn rực rỡ, gã mãng xà gần như là lập tức đóng nắp hộp lại, cũng nói “Việc này nếu thành công, tại hạ sẵn lòng dâng lên viên long châu ngàn năm tổ truyền này làm tạ lễ cho hai vị.”
Vệ Đông đảo đảo hai con mắt đen thui như hạt đậu đặc trưng của loài ngỗng, nói “Hai người chúng tôi cũng vừa mới tới đây, dù là thuộc nhà chim, nhưng không có đường cũng không có cửa, sợ là rất khó làm quen với bên trên.”
Mấy lời này Vệ Đông xem như hỏi thay cho chính mình, dù sao bọn họ cũng phải nghĩ cách rời khỏi thành.
“Chỉ cần tìm được ‘người thuần chủng’, sau đó lấy ra ‘trái tim thuần chủng’ dâng lên cho đại vương, đại vương khi ấy vui sướng, ắt sẽ sẵn lòng đóng kim ấn cho long tộc được phép rời khỏi thành.” Gã mãng xà tựa hồ có chút châm chước nói.
“Người thuần chủng? Là cái gì?” Phương Phỉ hỏi.
“Chính là, một con người chân chính.”
“Các ngươi… các người dân trong thành này chẳng phải đêm đêm ngày ngày đều lấy việc ăn thịt người mua vui sao? Nơi này chẳng lẽ lại thiếu người?” Phương Phỉ hỏi lại.
“Là do Đông Phương phu nhân không biết, ‘người thuần chủng’ trên đời này rất hiếm có, đại vương vẫn luôn khát cầu ‘trái tim thuần chủng’ nhưng đến nay vẫn chưa được thỏa nguyện.” Gã mãng xà giải thích “Huống hồ gì cả tại hạ cùng nhị vị, bao gồm cả thành này, đều là ‘người chẳng phải người’, càng không thể là ‘người thuần chủng’ được.”
“Việc ấy đến đại vương cũng không thể làm được, hai kẻ chúng ta làm sao có thể chứ?” Vệ Đông hỏi ngược lại một câu.
Gã mãng xà lùi về sau một bước, giơ tay ra dấu, dẫn hai người đi đến một chỗ kín đáo.
Vệ Đông cùng Phương Phỉ một trước một sau giữ khoảng cách đi tới, do sợ lỡ như gặp phải nguy hiểm, hai người họ cũng không bị gã mãng xà kia ‘một lưới tóm gọn’.
Thân thể gã mãng xà như chìm vào trong góc tối, khiến gương mặt hắn thêm âm trầm u ám, ánh mắt hắn lóe ra màu xanh lục, thi thoảng lại phun ra cái lưỡi rắn, làm Vệ Đông cứ phải âm thầm ngâm cứu nơi đâu là thấc tấc của hắn, đề phòng lỡ như có bị tấn công cũng có thể chơi ‘một chiêu đoạt mạng’ với hắn.
Gã mãng xà chắc cũng không nghĩ tới Vệ Đông nghĩ nhiều đến thế, chỉ nghe thấy hắn dùng âm thanh rất khẽ nói “Tại hạ được biết, có một biện pháp để nhận ra ‘người thuần chủng’, là do tổ tiên tại hạ truyền lại.”
“Là biện pháp gì?” Vệ Đông hỏi.
“Dùng lông vũ.” Gã mãng xà giống như đang đánh giá Vệ Đông.
Vệ Đông chớp chớp hai hạt đậu “Lông vũ? Lông vũ gì?”
Thằng quỷ này mày đang âm mưu bứt lông ngỗng của bố đây đúng không?
Vệ Đông nghĩ đến đây, vươn tay sờ sờ cái mặt ngỗng xù lông của mình, lén lút lùi về sau mấy bước.
Gã mãng xà có chút xấu hổ, hắng giọng mấy tiếng “Là lông vũ của loài… nào, tại hạ cũng không biết.”
“Ha? Quạc?!”
“Xì xì… Tại hạ không biết,” Gã mãng xà rụt về cái lưỡi rắn bất cẩn phun ra ngoài “Nhưng chỉ cần tìm ra được loại lông vũ ấy, tại hạ sẽ có cách tìm ra ‘người thuần chủng’ trong bầy người, sau đó sử dụng phương pháp đặc biệt luyện chế trái tim đó biến thành ‘trái tim thuần chủng’ dâng lên cho quốc vương.”
Cái mặt ngỗng của Vệ Đông bên ngoài hết sức nghiêm túc, cơ mà trong lòng bắt đầu tính toán “Dựa theo ý của ngài, là muốn hai ta tìm cái lông vũ ấy cho ngài đúng không? Hơn nữa ngài cũng chả biết đấy là lông gì, hai ta muốn tìm phải tự nghĩ cách đúng không?”
Có thể là bị Vệ Đông nói trúng tim đen, nên gã mãng xà lập tức cúi đầu, chắp tay nói “Long mỗ hổ thẹn.”
Phương Phỉ đứng cách một khoảng cũng nghe thấy rõ ràng, mấy lời gì mà địa vị chim muông ở nơi này cao quý này nọ kia đều là ba xạo cả, nói trắng ra chính là giữa bầy chim với nhau dễ giao tiếp, dễ nhờ cậy, muốn tìm kiếm thu thập lông chim này kia sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.
Phương Phỉ còn đang suy nghĩ nên xử lý việc này thế nào, bỗng nghe Vệ Đông hỏi gã mãng xà “Mới nãy ngài nhắc tới long châu, thứ ấy có lợi gì cho chúng ta?”
Gã mãng xà đáp “Chỉ cần nuốt vào thứ ấy, yêu lực sẽ lập tức gia tăng bội phần.”
“Nghe có vẻ quý báu dữ.”
Gã mãng xà cười “Tiếc là, dù cho tại hạ có cả trăm viên long châu, cũng không sánh bằng một cái hút của đại vương… Thiên địch chung quy khó mà chống lại, bởi vì không thể chống lại nên mới phải dùng hạ sách này.”
Không biết Vệ Đông đang suy nghĩ cái gì, im lặng một lát mới nói “Việc hai ta có thể làm là giúp ngài thu thập thật nhiều lông vũ các loài chim, sau đó để ngươi tự mình tìm ra, xem cái nào là lông vũ của loài chim thần kỳ ấy, rồi mới dùng lông vũ để tìm ra ‘người thuần chủng’, sau đó luyện chế ‘trái tim thuần chủng’ dâng lên cho đại vương, khi ấy đại vương vui sướng sẽ thả tộc nhân của ngài rời khỏi Sư Đà Quốc. Mọi việc là như thế, đúng không?”
“Đông Phương tiên sinh quả là thông minh hơn người, Long mỗ bội phục.” Gã mãng xà lại chắp tay.
“Được rồi, hai ta đồng ý.” Vệ Đông cùng Phương Phỉ nhìn nhau một cái, cuối cùng nói.
Ngay khi gã mãng xà chuẩn bị hành lễ chính thức để đáp tạ Vệ Đông cùng Phương Phỉ, hắn bỗng nghe Vệ Đông nói một câu “Chắc là Long tiên sinh cũng nhận ra hai người chúng ta mới đến nơi này, dễ bảo dễ dụ cho nên mới nhờ cậy chúng ta đi làm việc này, đúng không.”
Gã mãng xà khựng lại một lát, sau đó bật cười “Đã bị hai vị nhìn ra rồi.”
***
Sau khi gã mãng xà cáo từ rời khỏi, Vệ Đông cùng Phương Phỉ tiếp tục đi lang thang trên mấy con đường trong thành.
“Tích——”
Đã bốn tiếng trôi qua, vậy mà chẳng có chút manh mối nào.
Vệ Đông lắc lắc cái túi đựng vàng bạc châu báu mà gã mãng xà đã “đặt cọc” trước cho bọn họ, đợi sau khi mọi việc thành công, đối phương hứa hẹn sẽ giao viên long châu cho họ.
“Tiền bạc long châu với chúng ta đều là vô dụng, mục đích của chúng ta cũng giống như nó, đều là muốn ra khỏi thành.” Vệ Đông lầu bầu.
“Trong tay có ít tiền, ở lại nơi này cũng tiện hơn một ít.” Phương Phỉ cũng chẳng rõ, từ khi nào mà mình cũng bắt đầu học được điệu bộ con buôn này.
Vệ Đông suy nghĩ “Vậy kế tiếp chúng ta phải đi tìm đồng loại, xin chúng nó bứt lông cho?”
“Việc này nói nghe thì dễ, nhưng tới chừng làm mới thấy rất khó.” Phương Phỉ lúc này đã quen dùng ánh mắt của loài ngỗng nhìn ngắm tòa thành trước mắt, bẻ cái cổ hơi nghiêng lại, chẳng cần ngoái đầu cũng có thể nhìn đến ở phía sau, biến thành ngỗng chỉ có mỗi việc này là thấy tiện
Muốn tìm đủ các loại lông chim, lại còn muốn người ta đồng ý tự nhổ lông cho mình, quả thật không dễ tí nào.
“Với đám thân thuộc họ hàng như gà vịt ngỗng còn đỡ, đám diều hâu này nọ đời nào chịu bứt lông cho chúng ta?” Vệ Đông trề cái mỏ ngỗng quạc quạc nói “Các chủng chim muông, có phải là bao gồm cả Đại Bằng kia không? Nếu chúng ta có thể tiếp xúc với Đại Bằng, vậy trực tiếp nhờ nó ấn cho chúng ta cái dấu, mắc gì phải gian nan trắc trở tới như vậy!”
“Chủ yếu nhất là, thời gian của chúng ta không nhiều lắm,” Phương Phỉ nhẩm tính toán chín tiếng còn lại “Mục đích cuối cùng của chúng ta là tìm ra tàn phiến, chứ không phải là rời khỏi thành, tàn phiến mộc bản rất có thể đang giấu ở đâu đó trong Sư Đà Quốc này.”
“Quạc? Phế Phế!” Vệ Đông rướn cổ hú lên mấy tiếng quái dị “Suýt chút nữa quên mất luôn chuyện tìm tàn phiến! Chỗ này quả thật không khác gì Tâm Thành!”
“Không phải do anh quên mất, mà là do gã mãng xà kia có năng lực mê hoặc lòng người, nó nhìn anh lâu như vậy, sẽ mê hoặc làm nghe theo ý của nó.” Sau khi Phương Phỉ nhận ra việc này, lập tức liếc đi chỗ khác, không nhìn vào mắt gã mãng xà nữa.
Vệ Đông giật mình ngộ ra “Ờ mà, sao gã mãng xà kia cứ luôn tự xưng mình là long tộc nhỉ?”
“Việc này tình cờ là tôi có biết, thật ra trong Phật giáo Ấn Độ, long là chỉ mãng xà chứ không phải long kiểu truyền thống như Trung Quốc chúng ta.” Phương Phỉ nói.
“Thiệt hả?” Vệ Đông không ngờ là Phương Phỉ cũng biết được mấy việc này.
Phương Phỉ nói “Bởi vì hồi trước xem tiểu thuyết võ hiệp thấy tò mò nên mới tra tìm tài liệu đọc, tính ra cũng không phí công đọc sách.”
“Là tiểu thuyết gì thế?”
“Là 《 Thiên Long Bát Bộ 》,” Phương Phỉ rất ít khi nói với người khác chuyện bản thân mình từ bé đã mê võ hiệp rồi, từng đọc qua rất nhiều tiểu thuyết võ hiệp, hồi bé còn tự phong cho mình làm nữ hiệp nữa chứ “Tựa của tiểu thuyết này chính là lấy cảm hứng từ kinh Phật, trong kinh Phật có Bát Bộ Thiên Long (*), trong đó có Kim Sí Đại Bằng Điểu, có cả Đại Mãng Thần nữa.”
“Ủa, nếu chúng nó đều nằm trong Bát Bộ Thiên Long, vậy tại sao mãng xà lại sợ Đại Bằng đến thế, còn bảo chúng nó là thiên địch.”
“Đúng vậy, Đại Bằng đặc biệt rất thích ăn long, sở trường cũng là ăn long. Nghe bảo là Đại Bằng chỉ cần vẫy hai cánh, có thể tách đôi nước biển, sau đó bắt lấy long dưới long cung đáy biển, nó chỉ cần há miệng hút một cái sẽ hút long vào trong miệng, cũng giống như người ta hút mì ấy…” Phương Phỉ nói một hồi, bỗng phát giác hình như mình chưa từng cùng người khác chia sẻ về mấy sở thích đọc sách này, trong lúc nhất thời không hiểu sao có chút là lạ, liền im miệng không nói nữa.
“Rồi sao nữa?” Vệ Đông nghe mà cảm thấy được mở rộng tầm mắt, không ngờ Đại Bằng lợi hại tới vậy.
“Không có sao nữa, nói chung là nó ăn long đó.” Phương Phỉ trở về với xì-tai ngắn gọn của mình.
Vệ Đông bất chợt vỗ trán một cái “Tui nghĩ ra rồi! Có một nơi có thể tìm được rất nhiều lông vũ!”
“Chỗ nào?” Phương Phỉ hỏi.
Trại nuôi gà sao?
Vệ Đông nói “Tìm đại bảo!” (*)
“Đại bảo là ai?”
“Là… một loài chim ấy mà,” Vệ Đông đành phải giải thích cặn kẽ một chút “Cô có biết hồi cổ đại có kỹ viện ấy, trong đó có một “lão bảo” (tú bà) ấy, chính là cái chữ bảo đó đó.”
“Tìm nó làm gì?”
“Cái loài chim này ấy mà, bẩm sinh có một thói hơi bị xấu.” Vệ Đông đưa tay bóp bóp cái cục bứu trên đầu ngỗng “Nói chung thì… cái chữ ‘bảo’ kia nếu tách ra, sẽ là ‘bảy mươi con chim’, cái này có nghĩa là con chim ‘bảo’ đó cả đời nó phải… giao hợp với ít nhất bảy mươi loài chim.”
“…”
_________________________
Chú thích
(*) Ở phần này tớ sẽ giữ nguyên một số cái khó mà xưng hô ha, tỷ như xà (rắn) nè, tỷ như long (rồng) nè, mấy cái này kiểu quá quen thuộc rồi nên hông cần thắc mắc hen.
(*) Bát Bộ Thiên Long : Bát bộ chúng (八部衆) hay “Thiên long bát bộ chúng “, là tám loài hữu tình trong thần thoại Phật giáo. Là những vị thần có gốc từ hindu giáo. Trước kia họ hung ác, sau được Phật chuyển hoá thành những thần vật hộ trì phật pháp. (Xem WIKI để biết thêm chi tiết, tớ thấy khá thú vị á)
(*) Đại bảo (大鸨) : tức chim Ô Tác Lớn, có thể tìm hiểu trên google ha, ở đây tớ giải thích về cái tên của nó.

Đây là chữ bảo, tách cả chữ này ra, ta sẽ có 七十鸟, nghĩa thất thập điểu (bảy mươi con chim).
Thực ra cái tên “bảo” của chúng nó bắt nguồn từ một truyền thuyết: ở thời xưa có một loài chim, sinh hoạt thành bầy với nhau, mỗi bầy có cỡ 70 con thành một tộc nhỏ, thế là mọi người tính toán số lượng bầy đàn của nó là bảy mươi, lại ghép thêm một chữ điểu vào, thế là cấu thành chữ “bảo”.
Với cả cái mà Vệ Đông đề cập ở trong chương là do hiểu sai của nhân dân mà thôi. Dựa trên căn cứ khoa học thì loài này không có tạp giao với các loài chim khác.
P/S: Đại bảo của Vệ Đông nói là ô tác lớn (大鸨), còn Phương Phỉ lặp lại nghĩa là bảo vật lớn (大宝)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.