Họa Phố

Chương 25: Phi sắc chi thú (25)




Không khí trong quán cà phê có hơi oi bức, Kha Tầm bèn xắn tay áo lên cao, để lộ ra cánh tay săn chắc, bên trên có vài vết bầm cấu nhéo, Kha Tầm lúc này có muốn che lại cũng không kịp, chỉ phải giải thích một câu “Mỗi lần trong đầu sinh ra ý niệm ‘Ở lại thành phố này sống nốt quãng đời còn lại’ thì tôi sẽ lập tức véo mình một cái thật mạnh.”
Vệ Đông nhìn mấy dấu vết trên tay Kha Tầm, há miệng mắng một câu “Cái thành phố này đúng là cái bẫy mà, nó muốn lừa toàn bộ chúng ta sập bẫy của nó! Kha Nhi, mày còn biết tự nhắc nhở chính mình, trước lúc mọi người ‘vạch trần âm mưu’ trong đầu tao hoàn toàn không có tí ý thức gì về việc này luôn, cứ lo nghĩ tới chuyện tìm thú —— tới nỗi bây giờ tao bắt mình phải tự thắp sáng choang hai cái từ “chữ ký” trong óc.”
Kha Tầm kéo tay áo trở lại, không muốn mọi người quá chú ý đến mình “Thật ra người khó chịu nhất là La Duy mới đúng, cậu ấy là người duy nhất tỉnh táo, nhưng muốn nói lại nói không được. Mới nãy chúng ta nhắc tới Tô Bản Tâm, hiện tại tôi lại thấy lo cho La Duy đi cùng cô ta —— tôi vẫn luôn cảm thấy cái chết của Lion tối qua rất đáng ngờ, tối qua từ nhà hàng đi ra anh ta vẫn theo cạnh Tô Bản Tâm hàn huyên suốt cả buổi.”
Tuy là sau đó Tô Bản Tâm có tự mình giải thích việc này —— bởi vì đêm đến cảm thấy sợ hãi, muốn cùng người quen trò chuyện cho đỡ sợ, khi ấy lẫn nhau giống như một loại an ủi, tuy rằng cả hai người họ đều không có thú ký, nhưng trong lòng vẫn sợ.
“Trước đó tôi cũng lo lắng cho La Duy, nhưng người bên trong thành phố cùng bên ngoài khi trao đổi với nhau sẽ bị che lại những từ ngữ có tính mẫn cảm, đây có lẽ là một kiểu bảo vệ La Duy. Hơn nữa lúc chia tổ tôi có ra hiệu với La Duy, cậu ấy rất thông minh, sẽ tự có lòng phòng bị với Tô Bản Tâm.” Mục Dịch Nhiên đưa tay phải của mình đặt lên cánh tay trái rũ xuống của Kha Tầm, tựa như đang vuốt ve những vết thương kia.
Tần Tứ lúc này đã uống xong tách cà phê của mình “Chúng ta tiếp tục nói về Tiêu Cầm Tiên, kết quả kiểm tra của cô ấy khiến tôi cảm thấy rất bất ngờ.”
Vệ Đông vừa nghe lập tức sặc cà phê trong miệng, thật không ngờ Tần Tứ lại còn âm thầm ôm quả bom tới giờ mới ném ra “Phụt—— khụ khụ, Tiêu Cầm Tiên làm sao á?”
“Bốn giờ sáng nay Tiêu Cầm Tiên được đưa vào phòng kiểm tra, cô ấy đầu tiên tỏ ra khủng hoảng, sau lại chống đối không phối hợp, thậm chí giống như cực kỳ táo bạo hoảng loạn, nhân viên cứu chữa bất đắc dĩ đành phải tiêm thuốc an thần cho cô ấy mới đỡ hơn một chút. Trạng thái lúc ấy của cô ta hoàn toàn không khác gì tâm thần phân liệt.” Tần Tứ nói.
Vệ Đông vẻ mặt nghiêm túc “Này tui tin, bà thím đó ban ngày đã thấy không bình thường rồi.”
Mục Dịch Nhiên mở sổ tay ra ghi chép vài thứ, sau đó lại hỏi “Có tiến hành kiểm tra thêm một bước không?”
“Kết quả kiểm tra sau đó quả thực khiến người ta giật mình, Tiêu Cầm Tiên có tiền sử hút thuốc dài đến mười năm, hơn nữa còn có tiền sử dùng ma túy.” Tần Tứ nói “Trên thân thể còn có vô số vết thương tự mình hại mình.”
Vệ Đông nghe mà trợn to hai mắt, tuy là Tiêu Cầm Tiên tính cách khó ưa không làm người ta thích, nhưng thực sự không ngờ người này lại là “gái trong ngành”, có cả tiền sử dùng ma túy? ——”Cô ta hình như là nhà thiết kế áo cưới mà? Tui nhớ hình như bảo là làm trong tiệm áo cưới khá nổi tiếng ở S thị thì phải, hôm qua trong lúc ăn cơm cô ta có nhắc tới, còn bảo lần này về quê thăm người thân… Ài, cũng là một người xui xẻo na.”
Tần Tứ lắc đầu “Nhưng kết quả kiểm tra y khoa không thể sai được, vết thương trên thân thể cô ấy là có thực —— nếu không phải cô ta tự hại mình, vậy chỉ có thể là trường kỳ bị ngược đãi.”
Kha Tầm bưng bình nước lạnh rót đầy ly cho mọi người, sau đó tự mình bưng tách lên uống một ngụm đề cao tinh thần “Loạn thật chứ, cảm giác cả sự kiện lần này chẳng khác gì đang ăn một món tráng miệng chục lớp, nào là bánh ga-tô rồi bánh quy rồi thêm chục loại bánh xốp kem tùm lum tá lả trộn với nhau.”
Vệ Đông “Đồ nhà quơ, cái đó người ta gọi là ‘Napoleon’…” Vệ Đông cuối cùng không thể nào tiếp tục kiểu tấu hài giải stress của mình được, bởi vì nhắc tới ‘nhà quơ’ làm cho hắn chợt nhớ tới Lion, anh chàng thợ chụp ảnh người nước ngoài với nụ cười sáng sủa như ánh mặt trời, lần nào cũng cực kỳ cẩn thận uốn lưỡi lớn tiếng kêu ‘Trún toi, cát kậu’, thi thoảng lại ngồi lao thao về những lần mạo hiểm chụp ảnh trước kia của mình…
Mục Dịch Nhiên uống một hớp nước đá, thức suốt hai đêm khiến gương mặt hắn râu mọc lún phún, nhưng lại không biến hắn trở nên sa sút lôi thôi mà ngược lại càng tăng thêm vẻ kiêu ngạo như một kẻ không để ý tiểu tiết “Mọi thứ đều đổ về cùng một nguồn, tuy tình huống của Tô Bản Tâm cùng Tiêu Cầm Tiên nhìn như khó giải quyết, nhưng cuối cùng cũng sẽ quy về một mối.”
Vệ Đông gật gù, từ sau khi nhớ tới chuyện “tìm chữ ký”, hắn liền thời thời khắc khắc tự nhắc nhở mình, một lòng quyết tâm rời khỏi tranh “Muốn tìm cái chữ ký trên đường như vậy chẳng khác gì mò kim đáy bể, hiện tại thứ duy nhất mà tranh nêu lên cho chúng ta là ‘thú’, tui thấy chữ ký chắc là có liên quan gì đến nó đó.”
Về điều này mọi người đều gật đầu đồng ý, Tần Tứ nói “Mới nãy Tiểu Mục có nhắc về chuyện Tô Bản Tâm đọc trang đề tựa của 《 Thú sắc đỏ tươi 》, tôi nhớ hình như có nhắc gì đến 《 Sách Khải Huyền 》 nhỉ, bên trong có một người đàn bà cưỡi thú, trên trán có chữ. Tôi nghĩ có khi nào chữ ký có liên quan gì đến chữ khắc trên trán người đàn bà kia không?”
Kha Tầm nghe vậy hai mắt sáng lên, những người còn lại dường như cũng nghĩ ra gì đó—— “Hay dụng ý của tác giả thật ra đi ngược lẽ thường, anh ta vẽ ra bức tranh này không phải là vì khiển trách những con thú đỏ tươi kia, mà là để ca tụng! Cho nên tại thành phố Tâm Thành này, thú trong cơ thể mọi người mới được đưa lên thần đàn như vậy!”
Mục Dịch Nhiên khẽ gật đầu “Nhưng mà, sáng nay Triệu Yến Bảo từ khu đại học trở về cũng mang theo một thanh âm trái ngược, hơn nữa nó cũng đã dần la tỏa hình thành quy mô nhất định trong thành phố này —— ý nghĩ ban đầu của họa sĩ, thật là càng ngày càng khó dò.”
Thú về cơ thể, trọn vẹn linh hồn.
Tám chữ kia lúc này đang được khắc trên tường quán cà phê, tám chữ khẩu ngữ mang theo tư thái như kẻ tiên phong dẫn đầu…
***
Tới giờ cơm trưa, tất cả mọi người quay trở lại bệnh viện, tụ tập ở căn-tin dùng cơm giống ngày hôm qua.
Vẫn là căn phòng riêng ấy, nhưng số người lại thiếu đi ba, khiến người ta cảm thấy áp lực nặng nề.
“Phải rồi, Tiêu Cầm Tiên thế nào? Cơm trưa cô ấy có ăn không?” Triệu Yến Bảo hỏi.
“Cô ấy dùng bữa ăn dinh dưỡng, hiện tại cảm xúc vẫn chưa ổn định lắm, chờ dùng xong bữa trưa chúng ta đi thăm cô ấy xem sao.” Tần Tứ nói.
Triệu Yến Bảo nhìn một đống thức ăn ngon trên bàn, lại chẳng thấy đói bụng chút nào, chỉ cầm ly nước cam uống “Đám người bên khu đại học đều là phải đối phẫu thuật tách thú, cũng phải đối việc trao đổi thú, tôi tìm hiểu từ bọn họ biết được một chuyện, hiện tại trong xã hội có nhiều người cố ý mua về các bệnh nhân mắc bệnh tâm thần, sau đó nuôi dưỡng, thậm chí còn cho bọn họ uống các loại thuốc để tăng lên bệnh tình của bọn họ, nghe nói làm như vậy sẽ khiến tỷ lệ xuất hiện thú cao hơn, nếu nuôi dưỡng hợp lý còn có thể khiến thú trở nên hiếm có nữa.”
Triệu Yến Bảo mắt nhìn ly thủy tinh đựng nước cam tươi sáng trên bàn “Đúng là khốn nạn ác ôn.”
Mọi người ai cũng đều dần cảm giác ra được vẻ thối rữa mục nát ẩn sâu dưới lớp vỏ ngoài rực rỡ đẹp đẽ của thành phố này, mà càng nhận ra, lại càng muốn chạy thoát khỏi nó.
Về việc phân tích Vu Bắc Quốc, bọn họ còn chưa kịp nói với Chu Hạo Văn cùng La Duy, nên lúc này cũng không tiện nói thêm cái gì.
Vệ Đông ăn được tám phần no, liền ngẩng đầu nói “Tổ tụi tui không tìm ra được manh mối nào hết trơn, chỉ biết một điều là ở thành phố này, bác sĩ ngoại khoa rất được tôn kính, hôm nay lúc ở quán cà phê cũng nhờ thẻ công tác của Tần bác sĩ mà được miễn phí toàn bộ á.”
Tô Bản Tâm nhìn sang ‘đồng nghiệp’ Tần Tứ của mình, khẽ mỉm cười “Xem ra Tần bác sĩ thực sự rất thích hợp nơi này nhỉ, trong bệnh viện cũng có rất nhiều đồng nghiệp hết lời khen ngợi Tần bác sĩ ấy.”
Tần Tứ chỉ cười, không đáp.
“Món thịt chua ngọt hôm nay làm dở tệ, ngọt đến gắt cả họng,” Kha Tầm hết sức tự nhiên đổi đề tài, nhìn La Duy nói “Cả hôm nay hình như chẳng nghe thấy cậu lên tiếng, mới nãy ra ngoài một chuyến có thu hoạch được gì không?”
La Duy vẻ mặt ung dung bình thản, không còn vẻ đau khổ mệt mỏi như hôm qua, hắn húp một hớp canh mới lên tiếng đáp “Chúng tôi lúc nãy đi về phía bắc, bên đó gần nhà ga xe lửa, cho nên gặp được rất nhiều người.”
“Nhà ga xe lửa?” Trong ấn tượng của Kha Tầm, xe lửa thường là phương tiện giao thông kết nối các thành phố với nhau, nếu Tâm Thành có ga xe lửa, hẳn là đi thông với bên ngoài Tâm Thành.
“Đúng vậy, xe lửa đi thông hướng bên ngoài,” La Duy nói “Vé xe lửa trên tay bọn họ cũng có đóng dấu riêng, có người vĩnh viễn rời khỏi thành phố này, cũng có người là đặc biệt đến đây công tác hoặc làm ăn, đám người thứ hai không thể rời khỏi đường biên giới thành phố, chỉ có thể ở lại bên đường biên giới bàn công việc hoặc chuyện làm ăn với người khác.”
Tô Bản Tâm là người đồng hành với La Duy lúc này cũng lên tiếng bổ sung “Đúng thế, những người rời khỏi Tâm Thành mãi mãi không thể trở về được nữa, bên cạnh đó những người từ bên ngoài đến muốn vào đây định cư sẽ cần trải qua một số quy trình đặc biệt, tôi cảm giác như là xóa bỏ trí nhớ hay sao đấy.” La Duy cười khổ “Cho nên tôi vẫn luôn suy nghĩ, một kẻ bên ngoài như tôi được sắp xếp vào bên trong Tâm Thành rốt cuộc là có ý nghĩa gì đối với họa sĩ.”
Cả thành phố này đâu đâu cũng tràn ngập mâu thuẫn —— mâu thuẫn giữa bên trong và bên ngoài, mâu thuẫn giữa những quan điểm trái ngược nhau về thú.
La Duy nói tiếp “Phải rồi, hôm nay ở nhà ga xe lửa chúng tôi gặp được một cao nhân.”
“Cao nhân?”
“Đúng vậy, một bà lão bày hàng ở trước nhà ga xe lửa, hàng bày chính là bói toán.” La Duy nhắc đến người này, trong đáy mắt thoáng hiện thần thái cực kỳ hiếm gặp “Bà lão kia liếc mắt một cái liền nhìn ra hai người chúng tôi là người bên ngoài.”
“Hai người á?” Vệ Đông ngó sang Tô Bản Tâm ngồi bên cạnh “Người bên ngoài này rốt cuộc là ý gì?”
La Duy “Tôi cũng cảm thấy kỳ quái, lần đầu tiên bà ấy nhìn tôi, liền dùng một loại tiếng địa phương kỳ lạ nói “Một thằng xứ khác sao lại chạy đến chỗ này. Lúc ấy tôi cứ ngỡ là bà ta nhìn ra tôi là người bên ngoài khu vực Tâm Thành, nào ngờ bà ấy thấy Tô Bản Tâm đứng bên cạnh lại nói: Thằng xứ khác còn dẫn theo cô ả xứ khác à.”
Mọi người nghe xong cũng đều cảm thấy kỳ lạ, Tô Bản Tâm nói “Cụ bà kia quả thực rất thần bí, mặt mũi cũng lạ kỳ, thậm chí là rất cổ quái, hai con ngươi của bà ấy khác màu nhau. Cơ mà đúng là có tài thật chứ, nhìn một cái là ra được tôi với La Duy đều là người ngoài tranh.”
“Bà ta có nhắc tới tranh à?” Mục Dịch Nhiên bỗng hỏi.
“Không có, nhưng bà ấy đều gọi hai chúng tôi là người ngoài, không phải rất lạ sao, dựa theo phân chia lúc ban đầu, trong đám chúng ta rõ ràng chỉ có mỗi La Duy là người bên ngoài thành.” Tô Bản Tâm nói.
La Duy tiếp lời “Cho nên mới bảo là cao nhân, bà ấy hình như có thể nhìn thấy những thứ chúng ta không thấy, bao gồm cả bức tranh này, biết đâu chừng… cả chữ ký cũng nên.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.