Họa Phố

Chương 23: Hải thượng nhiên tê đồ (23)




Bóng tối mụ mị tựa như khói đặc vần vũ gấp rút tan đi, sắc trời bốn phía khôi phục lại ánh sáng, mặc dù vẫn đang là ban đêm, trên đỉnh đầu lác đác mấy vì sao lấp lánh, nước biển vẫn đen sì như thế, mùi tanh mặn từ dưới mặt biển ùn ùn bốc lên, cũng khiến cho mọi người tinh thần chấn động.
—— Ảo giác biến mất!
Kha Tầm vội vàng xoay qua nhìn Mục Dịch Nhiên, thấy đối phương cũng đang dõi mắt nhìn mình, vươn tay ấp lên gáy tóc phía sau, vê nhẹ đuôi tóc nhọn xù xù của Kha Tầm mấy cái, mới trầm giọng nói “Em bắn rất tuyệt.”
Kha Tầm nhoẻn miệng nở một nụ cười thật tươi “Tất nhiên, nếu không làm sao xứng đôi với người ưu tú như anh được.”
Mục Dịch Nhiên dõi mắt chăm chú nhìn đối phương thật lân, thấy đôi mắt trắng đen sáng ngời của thanh niên rốt cuộc không còn vẻ u sầu yếu ớt mà cậu ta vẫn luôn cố gắng che giấu khiến người ta đau lòng kia, bất giác cảm thấy yên lòng, kéo thanh niên ôm vào lòng thật chặt một lúc, sau đó mới quay đầu tìm những người khác.
Bọn họ vốn dĩ đều ở trên boong thuyền, khi ảo giác xuất hiện, đám bọn họ toàn bộ đều biến mất trong bóng tối, lúc này lại đồng loạt xuất hiện sau khi ảo giác biến mất, cả một đám té nhào xiêo vẹo trên mặt đất, mặt mũi tràn đầy kinh sợ hoảng loạn.
“Mọi người sao rồi?” Kha Tầm vừa hỏi vừa bước qua.
Tần Tứ dùng tay lau mồ hôi lạnh trên mặt “…Ảo ảnh đêm nay là ‘Sợ’, kia chắc là thứ đáng sợ nhất đời mà tôi từng thấy.”
Kha Tầm vươn tay tính kéo Vệ Đông vẫn còn nằm bẹp dưới sàn lên, sẵn miệng hỏi Tần Tứ “Ồ? Ảo ảnh của anh xuất hiện cái gì đấy?”
Không nghe được Tần Tứ trả lời, mà bàn tay túm Vệ Đông cũng rơi vào khoảng không.
Kha Tầm giật mình một lát, lại vươn tay đi kéo cánh tay Vệ Dông, phát hiện bàn tay của mình giống như với vào gợn nước xuyên qua da thịt của Vệ Đông, hoàn toàn không thể bắt lấy hắn. Thân thể của Vệ Đông tựa như bị một vầng nước bao bọc, khẽ chập chờn khi tay Kha Tầm đụng đến.
Kha Tầm sững sờ đứng tại chỗ, mà Vệ Đông lại giống như không hề cảm giác được, nằm liệt dưới boong thuyền, cố gắng ngẩng đầu nhìn ra chỗ của Kha Tầm, nhưng tiêu điểm ánh mắt của hắn giống như không tập trung trên người Kha Tầm, mà là xuyên qua thân thể của cậu nhìn ra xa hơn.
“Kha Nhi với đại lão sao rồi?” Kha Tầm nghe thấy Vệ Đông nói như vậy.
—— Vệ Đông nhìn không thấy mình!
“Đông Tử?” Kha Tầm gọi một tiếng thử thăm dò.
Vệ Đông lại như hoàn toàn không nghe thấy, cố gắng lồm cồm bò dậy khỏi sàn thuyền.
Kha Tầm lập tức quay đầu nhìn sang Tần Tứ bên cạnh, mới nãy rõ ràng Tần Tứ còn trả lời cậu mà —— “Tần ca, anh có nghe thấy tôi nói không?”
“Mọi người có sao không?” Tần Tứ quay sang hỏi những người khác.
“Không sao,” Thiệu Lăng tóc tai có chút hỗn loạn “Tôi đã từng cho rằng bản thân hoàn toàn không cảm giác được mấy bộ phim kinh dị kia có gì mà đáng sợ, xem ra là tôi sai rồi. Bởi vì chưa gặp phải, nên mới không biết hóa ra mình cũng có cái sợ hãi.”
“Tui phải cảm ơn anh tui,” La Bộ đưa tay quẹt quẹt nước mắt nước mũi tèm lem trên mặt “Là mấy chuyện sếch hài của anh tui đã cứu tui, tối qua khi cái giống kia nó túm lấy chân tui, tui liền nhớ lại anh hai giả Sadako tóm lấy chân tui sau đó ngồi kể cho tui nghe cái chuyện gì gì dùng chân đó đó…”
Kha Tầm cau mày, xem ra mới nãy câu “trả lời” của Tần Tứ không phải là đáp lại câu hỏi của cậu, mà là nói chuyện với những người bên cạnh.
Bọn họ, không ai nhìn thấy mình!
Kha Tầm xoay lại nhìn Mục Dịch Nhiên, may thay, vẫn còn bạn trai cùng mình, hắn từng bảo sẽ bên mình, cho nên hiện tại hắn vẫn còn ở đây.
“Hình như hai ta với bọn họ vẫn còn ở không gian khác nhau.” Kha Tầm nói “Tại sao chứ? Con Trĩ kia không phải đã chết rồi sao? Chẳng lẽ không chỉ có một con?”
Mục Dịch Nhiên xoay người “Để tôi kiểm tra xem nó còn sống hay không.”
Bị một mũi tên bắn thủng đầu, làm sao còn sống được chứ? Nhưng mà thế giới bức tranh này xây nên sợ là khó dùng lẽ thường để mà phán đoán.
Kha Tầm cùng hắn đi xem, thấy thứ quỷ quái thoạt nhìn có vẻ lớn hơn loài gà trĩ hoang dại bình thường một chút nằm gục gần mạn thuyền, mũi tên Kha Tầm bắn vẫn còn cắm xuyên qua đầu nó, đầu nhọn tên phá xuyên da thịt vẩy ra máu cùng thịt nát, con mắt hẹp dài như đang cười nhạo của nó cũng đã sớm mất đi tiêu cự, tròng mắt trượt lên gần mí trên, để lộ phía dưới toàn là tròng mắt trắng hếu.
Ánh mắt này thoạt nhìn không giống với những con chim bình thường, mà cũng đúng, dù nó là chim hay là yêu, giờ phút này thật sự là đã chết rồi.
Kha Tầm đưa mắt nhìn ra ngoài mặt biển, muốn xem thử xem có còn con quỷ quái thứ hai nào như vậy không, nhưng mặt biển đen ngòm sì sì, giống như bị một lớp dầu mỏ bao phủ, không cách nào nhìn ra bên dưới có cái gì.
Đang cố gắng nhìn thì, bất thình lình nghe đằng sau vang lên một tiếng thét cào gan xé ruột của Vệ Đông “Kha Nhi—— mẹ mày, mày mau trở lại cho tao——”
Kha Tầm vội vàng quay đầu nhìn lại, thấy Vệ Đông đang bổ nhào về phía mình và Mục Dịch Nhiên đã đứng tối qua gân cổ khóc rống.
Cái sừng tê kia sau khi Trĩ chết cũng đã đốt cháy hoàn toàn, không sót lại dù là một chút tro tàn.
Bọn họ nhìn không thấy Kha Tầm cùng Mục Dịch Nhiên, đều cho là hai người họ giống Lý Ức, Tuyết Cách cùng Phương Phỉ vậy, sau khi đốt sừng tê ắt sẽ phải chết.
Thiệu Lăng cùng Tần Tứ đều trầm mặc, La Bộ đứng cạnh cũng khóc theo Vệ Đông, Chu Hạo Văn vẻ mặt không có cảm xúc đứng cách xa nhất, lặng im không nhúc nhích nhìn chằm chằm phía bên này.
Không ai phát hiện cả Kha Tầm lẫn Mục Dịch Nhiên đều còn sống, giờ phút này đang đứng ở cạnh họ.
“Vậy là,” Kha Tầm khổ sở rời mắt khỏi bóng lưng đau đớn quằn quại của Vệ Đông, quay sang nhìn người duy nhất còn ở cạnh mình “Hai chúng ta đây coi như là… chết rồi?”
Mục Dịch Nhiên khẽ mím môi, hồi lâu mới nhẹ lắc đầu “Không, tạm thời còn chưa xác định, đêm nay vẫn chưa qua hết, chúng ta cũng không hề bị bất kỳ tổn thương nào, có lẽ còn cơ hội, chúng ta vẫn còn thời gian.”
“Anh nói đúng,” Kha Tầm lập tức phấn chấn tinh thần “Tranh thủ thời gian! Để em nghĩ xem—— hay là trước đó Lý Ức, Tuyết Cách cùng Phương Phỉ ba người bọn họ cũng gặp phải giống chúng ta, sau khi đốt sừng tê mặc dù không bị Trĩ giết chết, nhưng là sẽ giống như hiện tại, rõ ràng có thể nhìn thấy chúng ta, nhưng lại không cách nào giao tiếp hay đụng vào chúng ta?”
Khi ấy mọi người không ai có thể ngờ rằng, kỳ thật đồng bạn của mình vẫn còn sống, thậm chí đang đứng ở bên cạnh họn họ, nhưng lại kêu trời không thấu.
“Nhưng mà, dựa theo quy tắc mỗi đêm phải có kẻ tử vong của tranh, dù cho khi ấy bọn họ còn sống, cũng rất khó sống đến lúc trời sáng,” Mục Dịch Nhiên rõ ràng lý trí hơn Kha Tầm cảm tính “Cho nên hai chúng ta nhất định phải tranh thủ trước khi trời sáng, tìm ra biện pháp thoát khỏi khốn cảnh này.”
“Để em xuống biển thử tìm xem!” Kha Tầm nói “Có thể dưới biển có thứ gì đó quan trọng giúp chúng ta thoát khỏi tình thế này.”
“Không thể xuống biển,” Mục Dịch Nhiên phủ định “Trước khi trời sáng, chúng ta không thể xuống biển.”
“Nhưng nếu chờ đến trời sáng, hai chúng ta đều tiêu hết.” Kha Tầm nói “Lúc đó anh có nghe thấy âm thanh dưới đó không? Vô số tạp âm, lộn xộn hỗn loạn cả lên, em thấy dưới biển chắc chắn không chỉ có một con Trĩ kia mà thôi, có thể còn có rất nhiều Trĩ khác, hoặc là thứ gì đó khác.”
“Nếu có cũng phải dùng sừng tê dẫn dụ chúng nó lên, bằng không chẳng biết gì mò xuống dưới, chín phần là chết chắc.” Mục Dịch Nhiên lạnh giọng nói.
Lần đầu tiên hai người họ nảy sinh tranh chấp.
Nhưng thấy bạn trai mình A hết sức, Kha Tầm lập tức đầu hàng buông cờ “Rồi rồi, anh đẹp trai anh nói đúng. Nhưng hiện tại chúng ta giống như không thuộc về không gian của họ, sợ là không có cách cầm được sừng tê.”
“Trước cứ thử xem.” Mục Dịch Nhiên bước về phía gian sảnh bọn họ để sừng tê, Kha Tầm vội vàng đuổi theo.
Cậu thật sự không đành lòng ở lại đây, tiếng khóc của Vệ Đông làm cậu thấy trong lòng như mắc nghẹn.
Nhưng mà, không ra ngoài dự đoán của Kha Tầm, hai người họ không cách nào cầm lấy sừng tê, toàn bộ các vật thể chạm vào, tay hoặc chân của bọn họ đều giống như đang xuyên thấu qua chất lỏng vậy.
“Đây quả thật là minh chứng cho cái câu cách biệt âm dương, một cách chân thật sống động…” Kha Tầm lắc đầu, đưa tay ấp nhẹ lên mặt Mục Dịch Nhiên, phát hiện vẫn là ấm.
“Cách biệt âm dương…” Mục Dịch Nhiên vịn tay Kha Tầm, ánh mắt lóe lên “Em quả thật đã nhắc nhở tôi —— đốt sừng tê là cách mở ra chiếc cầu nối liền hai thế giới âm dương, chúng ta nhờ đốt lên ánh sáng sừng tê, cho nên mới bị lưu tại không gian này, cho nên rất có thể chỉ cần đốt cháy một cái sừng tê khác, chúng ta sẽ có thể một lần nữa nối thông âm dương, giúp chúng ta trở lại không gian bên kia.”
“Anh nói có lý.” Kha Tầm cầm ngược lại tay Mục Dịch Nhiên lắc lư mấy cái, như đang khen ngợi bạn trai “Nhưng vấn đề khó nhất hiện tại là làm cách nào đốt cháy sừng tê khi mà chúng ta không đụng được nó… A, chúng ta làm nổ di động được không?”
“Thử xem.” Mục Dịch Nhiên gật đầu.
Cái tay nảy đựng di động Kha Tầm vẫn luôn mang theo bên người, cậu lấy ra một cái ném thử vào sừng tê giác, lại thấy di động giống như ném vào mặt nước, sóng gợn hiện lên, di động xuyên thẳng qua sừng tê.
“Tức là mấy thứ chúng ta mang theo bên người giờ đều giống như chúng ta, đều nằm trong một không gian khác?” Kha Tầm vừa nêu nghi vấn vừa lấy ra một cái di động khác, lại dùng quần áo bao bọc lại bàn tay phòng ngừa bị thương, đập bể pin di động để gây cháy nổ, mắt thấy ánh lửa đã bùng lên rồi, nhưng ngay khi tiếp xúc với chóp sừng tê, cả cái sừng tê lại bỗng biến thành như gợn nước chập chờn bao quanh ánh lửa…
“Không được rồi, chúng ta hoàn toàn bị cách trở với không gian của bọn họ,” Kha Tầm vò vò đầu, quay sang nhìn Mục Dịch Nhiên “Chúng ta… không thể trở về sao?”
Mục Dịch Nhiên mím môi, ánh mắt nhìn chằm chằm đống sừng tê chất dưới đất, Kha Tầm không làm phiền đối phương suy nghĩ, đi qua một bên dõi mắt nhìn ra mặt biển tối đen.
Đột nhiên nghe thấy bên ngoài boong thuyền vang lên tiếng kêu của La Bội, lập tức chạy ra xem, thấy Vệ Đông cả người té xỉu dưới sàn thuyền, mà Tần Tứ thì đang rụt tay về.
“…” Kha Tầm đi sang chỗ bọn họ, Tần Tứ mặc dù là bác sĩ, nhưng từ trước đến nay vẫn luôn bài xích không muốn làm việc này, hiện tại chắc là không đành lòng nhìn Vệ Đông quá mức thương tâm mới phải bắt mình ra tay.
La Bộ cứ ngỡ là Tần Tứ nổi điên, sợ tới mức không dám khóc nữa, vẻ mặt hoảng loạn mê mang hết nhìn Tần Tứ rồi lại nhìn Vệ Đông.
Tần Tứ cũng không có thời gian bận tâm đến hắn, trầm giọng nói với Chu Hạo Văn cùng Vệ Đông “Bây giờ không phải lúc chúng ta khổ sở, nhất định phải nghĩ biện pháp phá giải việc này.”
Thiệu Lăng cau mày trầm tư, Chu Hạo Văn thì lại im lặng không nói.
Tần Tứ vươn tay vỗ vai hắn, ôn hòa khẽ nói “Hạo Văn, chúng ta có thể bình an rời khỏi bức tranh này mới là niềm an ủi lớn nhất với hai người họ, tôi biết trong lòng cậu rất khổ sở, nhưng mà…”
“Không đúng,” Chu Hạo Văn bỗng nhiên ngắt lời hắn, ánh mắt nhìn về phía bầu trời đêm thấp thoáng chút ánh sáng “Còn một thời gian ngắn nữa trời mới hửng sáng, mấy đêm trước ngay khi vùng tối tăm kia rút đi là trời lập tức sáng lên, việc này có gì đó không đúng—— buổi tối nhất định đã xảy ra chuyện gì, Kha Tầm cùng Mục Dịch Nhiên tuyệt đối sẽ không làm gì đã——”
Nói đến đây, hắn chợt mím môi không nói tiếp, xoay người đi về phía đầu tàu, Tần Tứ biết Chu Hạo Văn muốn đi tìm dấu vết mà Kha Tầm và Mục Dịch Nhiên để lại, bèn theo sau cùng hắn đi qua.
Chu Hạo Văn ấn màn hình di động, thử mở ra chức năng đèn pin, phát hiện có thể sử dụng.
Kha Tầm đoán có lẽ là do họ đã giết chết Trĩ, cho nên những vật dụng chiếu sáng đều khôi phục chức năng trong ban đêm.
Ánh đèn sáng ngời chiếu rọi cả một khoảng vài mét trước mặt, hắn chầm chậm đi về phía trước, vừa đi vừa tỉ mỉ quan sát boong thuyền, giống như muốn tìm kiếm toàn bộ dấu vết cuối cùng mà Kha Tầm để lại trong thế giới này.
Sau đó, ngay dưới ánh đèn pin di động sáng ngời, hắn thấy một con Trĩ bị mũi tên bắn thủng đầu.
“Họ đã bắn chết nó!” Tần Tứ kinh ngạc thốt lên.
“Họ thấy được nó!” Kha Tầm hai mắt sáng rực lên, quay đầu gọi Mục Dịch Nhiên “Dịch Nhiên, em có cách rồi!”
—— con Trĩ kia, có lẽ là thứ duy nhất mà những người thuộc về hai không gian khác nhau có thể nhìn thấy, cũng có thể chạm vào!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.