Họa Phố

Chương 22: Phi sắc chi thú (22)




Con thú hình cá nóc kia vẫn còn sống, không ngừng phát ra tiếng “hà- hà-” như kẻ đang căm phẫn tột độ.
Nhưng câu chuyện về ký chủ của nó, Lion, thì lại chẳng bao giờ còn được biết nữa.
Không ai biết được con thú kia rốt cuộc là vì cái gì tích tụ tạo thành, cũng không người nào biết rõ Lion rốt cuộc vì sao mà căm phẫn.
Cơ mà, tuy rằng nói ra có hơi tàn nhẫn, nhưng điều mọi người càng muốn biết hơn, đó là vì sao trên trán Lion mới trước đó vẫn sạch sẽ không có gì, lại chỉ trong một đêm xuất hiện vết thú ký đỏ tươi đến vậy, hơn nữa con thú hình cá nóc kia lại nhanh chóng chín muồi sau đó phá “xác” mà ra.
Vệ Đông vô ý thức sờ cổ của mình “Mấy con thú bỗng dưng xuất hiện đột ngột như vậy có phải đều có năng lực tấn công ký chủ của mình không…”
Trước đó đám người không có thú ký được xem như quần thể với tính an toàn cao cũng bởi vì việc này mà biến thành một đống bom hẹn giờ.
Trước mắt, ngoại trừ Tần Tứ còn đang trong phòng phẫu thuật, cùng với Tiêu Cầm Tiên đang được chữa trị ra, toàn bộ mọi người đều tập trung ở bên ngoài hành lang phòng phẫu thuật.
“Cú điện thoại mà La Duy nhận được mới là vấn đề trọng yếu.” Mục Dịch Nhiên nói.
La Duy cũng đã ngắn gọn kể lại tình huống về cú điện thoại mà mình nhận được tối qua, ai cũng đều cho rằng cái loại “điện thoại xì-poi” như thế quả thật chỉ làm bọn họ thêm khủng hoảng.
La Duy tối qua hiển nhiên ngủ không ngon giấc, gương mặt gầy yếu hằn hai quầng mắt thâm đen “Tối hôm trước Tiêu Cầm Tiên nhận được điện thoại, cũng nghe thấy một giọng đàn ông lòe nhòe, bên trong có nhắc tới một từ mấu chốt—— tay trái. Kia có lẽ là nêu lên về sự kiện Trí Thuần tử vong, về con thú ốc sên ký sinh ở cổ tay trái của Trí Thuần.”
Mọi người cũng nghĩ tới điều này, nhưng không cách nào đoán ra người gọi điện thoại là ai, Chu Hạo Văn can đảm phỏng đoán “Chẳng lẽ điện thoại là do thú tự mình gọi tới?”
Tô Bản Tâm nghe lời này sợ tới trắng cả mặt “Sao có thể chứ, thú rõ ràng nằm trong cơ thể người chết mà, nó làm sao gọi điện thoại được?”
Chu Hạo Văn “Nơi này là tranh, chỉ cần phù hợp với linh cảm sáng tác của họa sĩ thì bất cứ việc gì cũng có thể xảy ra.”
Tô Bản Tâm vẻ mặt như hơi đăm chiêu, gật đầu nói “Tôi đang suy nghĩ, tối hôm trước nhận điện thoại là Tiêu Cẩm Tiên, tối hôm qua lại là La Duy, hay là mỗi người chúng ta đều sẽ nhận điện thoại một lần như vậy?”
“Nhưng không biết tại sao, những cú điện thoại kia ngay lúc nó vừa reo lên, ngoại trừ người nhận điện thoại ra thì toàn bộ những người khác giống như đều bị che lại.” La Duy vẻ mặt có phần lạnh nhạt tiếp tục thảo luận “Tối hôm trước, Tiêu Cầm Tiên nhận được điện thoại, nhưng tất cả chúng tôi không ai nghe thấy tiếng chuông reo cả, tối hôm qua cũng thế, chuông điện thoại reo lên nhưng chỉ có một mình tôi nghe được.”
“Nhưng mà, người gọi điện thoại kia rốt cuộc có mục đích gì?” Triệu Yến Bảo cũng tham gia thảo luận “Bất luận kẻ gọi điện thoại là người hay thú, dù sao cũng phải có một cái mục đích chứ đúng không? Vậy hắn tại sao phải chủ động báo với chúng ta? Nếu đã muốn báo cho chúng ta biết, vậy tại sao lại phải làm trò che chặn người khác lại, chẳng lẽ chỉ cho phép người nhận điện thoại nghe thôi? Còn những người khác không thể nghe?”
“Nhưng đám chúng ta đâu có lý do gì đi giữ bí mật về việc này đâu.” Triệu Yến Bảo vừa tự hỏi vừa ngước mắt nhìn những người khác “Tôi đang suy nghĩ, cú điện thoại kia nửa che nửa giấu, hơn nữa mơ hồ không rõ, chẳng lẽ không phải do nó chủ động gọi tới?”
“Ý của cô là?” Chu Hạo Văn hỏi.
“Giống như.. giống như một loại rò rỉ thông tin vậy.” Triệu Yến Bảo nói ra ý nghĩ của mình.
Tô Bản Tâm suy ngẫm một phen, khẽ nhíu mày nói “Giống như chỉ có thể giải thích theo cách này, nếu không rất khó mà giải thích mục đích của đối phương là gì.”
Triệu Yến Bảo lại phỏng đoán tiếp “Nhưng có một điều khó mà suy đoán, kẻ thu thập tin tức kia là ai, rốt cuộc là tranh hay là người nào đó trong thế giới này.”
“Hoặc có lẽ tất cả mấy thứ này đều là một lỗ hổng thôi thì sao.” Tô Bản Tâm nhún vai “Bởi vì việc này ngẫu nhiên lại không có quy luật, quả thật khiến người ta khó tránh khỏi nghĩ như vậy.”
“Không, cá nhân tôi không cho là như vậy,” Kha Tầm bỗng lên tiếng “Hành vi gọi điện mật báo này, cùng với việc La Duy có thể thấy được vết đỏ trên trán, hai việc này quả thực vô cùng tương tự như nhau. Với cả mới nãy hai người nói về việc bị “che lại” nữa, đám người chúng ta không ai có thể nhìn thấy vết màu đỏ, việc này chẳng lẽ không giống như bị “che lại” sao?”
Hai việc này quả thực giống nhau đến kỳ lạ, rất giống như kẻ nào đó đứng sau lưng cố ý bày ra.
Chu Hạo Văn gật đầu “Giải thích như vậy là hợp lý nhất.”
“Nhưng mà…” Tô Bản Tâm muốn nói gì đó, nhưng không biết phải bắt đầu từ đâu.
Mục Dịch Nhiên lại dựa theo lời Tô Bản Tâm nói tiếp “Nhưng mà tin tức kia tại sao chỉ tiết lộ có một nửa, đêm hôm trước tổng cộng chết hai người, nhưng điện thoại gọi cho Tiêu Cầm Tiên chỉ nhắc đến tay trái, tất nhiên cũng không loại trừ trường hợp Tiêu Cầm Tiên bởi vì cáu kỉnh cúp điện thoại trước nên không nghe hết được toàn bộ nội dung. Vậy chúng ta lại nói đến việc tối qua, La Duy thông qua điện thoại quả thực đã nghe được lời nhắc nhở về “khí quản”, tiếp theo đó Lion liền xảy ra chuyện.”
“Cho nên tôi thấy nếu như có thể tiếp tục nghe hết lời nói trong điện thoại, có lẽ sẽ nghe được những nội dung gì khác nữa.” Tô Bản Tâm vẻ mặt suy tư “Có lẽ tin tức tiếp theo sẽ thông báo về một người chết khác, nhưng vì các loại nguyên nhân xảy ra khiến chúng ta không thể nghe được trọn vẹn nội dung.”
Giải thích như vậy nghe cũng có vẻ hợp tình hợp lý.
Tô Bản Tâm lại nói thêm “Nhưng tôi vẫn giữ nghi vấn như lúc ban đầu, nếu dựa theo quy luật này, có phải mỗi người chúng ta đều có cơ hội nhận được điện thoại nhắc nhở như vậy không? Lần sau nếu có người nào nhận được điện thoại như thế, chúng ta lên chuẩn trước những gì?”
Triệu Yến Bảo có hơi cố chấp “Vấn đề này lại trở về khởi điểm, nếu mỗi người đều có khả năng nhận được điện thoại, vậy cần gì phải bày vẽ che che lấp lấp làm gì nữa, cứ trực tiếp cung cấp tin tức cho chúng ta chẳng phải tiện hơn sao.”
“…” Tô Bản Tâm khẽ cắn môi, khẽ gật đầu “Bảo Yến nói có lý.”
Triệu Yến Bảo lại nói tiếp “Nếu phủ định điều này, như vậy đối tượng nhận điện thoại chỉ nằm trong phạm vi những người được lựa chọn. Trước mắt có hai người đã nhận được điện thoại là Tiêu Cầm Tiên và La Duy, giữa hai người họ có điểm chung đặc biệt nào? Nếu biết được điểm này, liệu chúng ta có thể nhờ vào đó suy ra người nhận điện thoại tiếp theo sẽ là ai không?”
Tất cả mọi người đều âm thầm gật đầu, cho rằng lời này quả thật đi thẳng vào trọng tâm.
“Hai người họ thật sự không có điểm nào giống nhau hết trơn á…” Vệ Đông vắt óc suy nghĩ “Nói về cái cô Tiêu Cầm Tiên đi, ngay cả vị trí thú ký của cô ta cũng khác với mọi người… À phải rồi, Tiêu Cầm Tiên giống như rất gai mắt La Duy, cái loại thù địch này có xem như là một nét đặc biệt không?”
La Duy gượng cười một tiếng, chủ động nói “Tôi có một điểm đặc biệt khác người rất rõ ràng, thân phận của tôi là người bên ngoài, đây là điều khác biệt nhất với mọi người. Bởi vì tôi là người từ bên ngoài, cho nên mới có thể nhìn ra vết đỏ trên trán mọi người, bởi vì tôi là người bên ngoài, nên mới nhận được cú điện thoại kia —— nếu giải thích theo kiểu như vậy có vẻ cũng khá hợp lý, nhưng lại cứ chêm vào một vị Tiêu Cầm Tiên, thành ra mọi thứ bỗng chốc trở nên rối loạn khó hiểu.”
“Còn một điều nữa, đó là vị trí thú ký của Tiêu Cầm Tiên, đến nay vẫn còn là một bí ẩn,” Mục Dịch Nhiên nói “Hôm qua tôi từng lật xem các loại tài liệu có liên quan, trong lịch sử ghi chép của Tâm Thành từ trước đến nay, thú ký đều xuất hiện ở trán người chết, chưa bao giờ xuất hiện ở những nơi khác.”
“Vậy vết đỏ của Tiêu Cầm Tiên là cái gì? Chẳng lẽ không phải là thú ký?” Vệ Đông thấy mức độ phức tạp của việc này đã vượt quá xa phạm vi trí thông minh của mình rồi.
Mục Dịch Nhiên có chút trầm tư, nhưng không nói gì nữa.
“Theo tôi thì chúng ta nên lựa một góc độ khác để xuy xét cân nhắc, chứ con đường trước mắt có vẻ như đã vào ngõ cụt rồi.” Tô Bản Tâm nói “Hiện chúng ta cần suy đoán người nhận điện thoại tiếp theo sẽ là ai, biết đâu chừng có thể phòng ngừa sự cố xảy ra.”
“Xin lỗi tôi ra ngoài một lát, mọi người cứ nói tiếp đi.” Mục Dịch Nhiên tựa hồ tính đi nhà vệ sinh.
Kha Tầm suy nghĩ một lát, cũng đi theo.
***
Trong phòng vệ sinh, Kha Tầm hỏi “Mới nãy lúc vừa đến bệnh viện, em thấy anh hình như hỏi nhỏ y tá cái gì hả?”
“Tôi nhờ y tá truyền lời đến Tần bác sĩ, nhờ anh ấy làm một lần kiểm tra tổng quát chi tiết cho Tiêu Cầm Tiên.” Mục Dịch Nhiên nói.
“Liên quan đến nốt ruồi lệ màu đỏ kia sao?”
“Không hẳn chỉ mỗi việc đấy, thông qua lời kể của La Duy cùng những gì chúng ta chứng kiến trước đó, vấn đề của Tiêu Cầm Tiên có vẻ như khá lớn, tôi cũng không rõ có phải là nhân cách phân liệt hay không.”
Một người phụ nữ đến ban đêm hút gần cả bao thuốc lá, vậy mà tới ban ngày một điếu cũng không chạm vào, hiện tượng này quả thật vô cùng kỳ quái.
“Hơn nữa, ánh mắt cùng tính cách của cô ta cũng không nhất trí so với lúc ban ngày,” Mục Dịch Nhiên nhớ lại Tiêu Cầm Tiên của tối hôm qua “Tiêu Cầm Tiên ban ngày tuy rằng cũng làm người ta thấy khó ưa, nhưng cũng không lạnh lùng, cũng không quá điên cuồng.”
Vừa nghe Mục Dịch Nhiên nói vậy, Kha Tầm cũng ngờ ngợ hiểu ra “Cô ta tâm thần phân liệt sao?”
“Có lẽ không chỉ đơn giản như vậy.” Mục Dịch Nhiên nói, lại móc từ trong túi ra một cái chìa khóa “Chúng ta đi xem thử phòng của Tần Tứ trước.”
“…” Kha Tầm nhất thời không biết nên bày ra biểu cảm nào “Đù… Đại lão, anh thó chìa khóa của Tần bác sĩ lúc nào thế? Anh học được chiêu này từ bao giờ…”
Mục Dịch Nhiên đen mặt “Là y tá mới nãy giao cho tôi, bảo là Tần bác sĩ căn dặn trước khi vào phòng phẫu thuật, bảo chúng ta đến hiện trường xem một cái.”
“Ồ, cơ mà nhắc mới nhớ hai chúng ta là cảnh sát hình sự mà, nên đi xem một cái.”
Thế là, hai người họ rời khỏi phòng vệ sinh liền đổi hướng, dựa theo lời chỉ dẫn của y tá đi thang máy lên phòng ngủ của Tần Tứ.
Mở cửa vào phòng, Kha Tầm liền sờ soạng vách tường tìm công tác bật đèn, bởi vì trong phòng thật sự rất tối.
“Chắc là do sự việc xảy ra bất ngờ quá, trong phòng vẫn còn nguyên vẹn giống tối qua.” Mục Dịch Nhiên bước đến cửa sổ, kéo tầm màn nặng trịch ra.
Dưới ánh nắng mai soi sáng, hai người mới thấy rõ toàn cảnh phòng ngủ, trong phòng có đặt hai cái giường, đệm chăn trên giường rối tung chưa kịp gấp, vẫn còn giữ nguyên dáng vẻ như lúc chủ nhân vừa mới rời đi.
“Giường bên đây chắc là của Tần Tứ,” Kha Tầm nhìn cạnh giường có đặt mấy quyển sách y khoa, lại nhìn bên giường còn lại chỉ đặt một đôi dép lê, chúng nó đời này chắc cũng không thể gặp lại chủ nhân của mình nữa “Giường bên kia chắc là của Dư Cực.”
Tình cảnh trong phòng lúc này tựa hồ có thể làm người ta tưởng tượng ra tình hình tối qua —— Dư Cực đột nhiên xảy ra chuyện, Tần Tứ tỉnh lại lập tức chạy tới tiến hành cấp cứu cho anh ta, nhưng rồi bất lực, cuối cùng phải gọi điện thoại kêu người.
Mục Dịch Nhiên đưa tay xốc mền trên giường của Dư Cực “Cạnh gối có một vài vết máu, Tô Bản Tâm nói Dư Cực là bị xuất huyết nội tạng, mấy vết máu này hẳn là do anh ta nôn ra.”
Kha Tầm khẽ cau mày bước tới, dùng ngón tay véo một góc gối đầu, kéo qua một bên, giống như phát hiện được gì đó, liền bất giác kề sát người đến gần giường, lại dùng sức đẩy chăn mền vén sang một bên.
Mục Dịch Nhiên cũng nhíu chặt lông mày, bước tới giúp Kha Tầm thu dọn toàn bộ gối mền sang một bên, để lộ ra toàn bộ vách tường trong.
Trên tường có một chữ, đỏ như máu…
—— Vũ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.