*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
* * *
Lúc hai người trồi lên khỏi mặt biển, mới phát hiện diện tích của mặt biển nơi đây như thu hẹp lại rất nhiều, trên mặt nước phản chiếu ánh ráng đỏ cực kỳ xán lạn.
Tần Tứ ngửa đầu nhìn lên trời “Sao tôi có cảm giác như bầu trời đang thấp xuống hay sao ấy?”
Chu Hạo Văn: Rốt cuộc có thể chuyển sang kiểu trò chuyện tức thời mặt đối mặt với nhau rồi, không cần phải phun bong bóng nữa.
Tần Tứ “Là do ảo giác của tôi hay sao nhỉ? Cảm giác biển lửa phía trên đang cách chúng ta rất gần, mặt nước cũng đang dần nóng lên.”
Chu Hạo Văn gần như là ngửa cả người nổi trên mặt nước, như thế này có thể nhìn phía trên rõ ràng hơn rất nhiều “Không sai, biển lửa đúng là đang gần lại. Với lại, giống như có cái gì đó đang băng qua biển lửa…”
Còn đang nói chưa hết câu, thì bỗng nhiên có một luồng gió nóng táp thẳng vào mặt, cả hai người đều cảm giác như có một đoàn bốc cháy rớt xuống mặt biển, vội vàng chui xuống nước tránh né.
Xuyên qua tầng nước, hai người thấy được trên mặt biển đúng là rơi xuống một đốm lửa to, cũng chẳng mấy chốc liền dập tắt.
Một con rồng lửa cực lớn từ trên biển lửa phía trên ào ào lướt tới, đôi cánh của nó liên tục vỗ đập, hất xuống rất nhiều đốm lửa to to nhỏ nhỏ, trôi nổi trên mặt biển trong chốc lát rồi tắt mất.
Tần Tứ phun ra một cái bong bóng nho nhỏ: “Này hình như không phải rồng của Trung Quốc nhỉ? Có cả cánh nữa kìa?”
Bong bóng của Chu Hạo Văn: “Rồng của Trung Quốc cũng có loài có cánh, Ứng Long chính là một loài rồng có cánh đấy.”
Bong bóng của Tần Tứ: “Ứng Long? Là loại rồng gì vậy?”
Bong bóng của Chu Hạo Văn: “Hồi trước tôi từng xem《 Thuật dị ký 》, trong đó có nhắc đến: Hủy (rắn độc) năm trăm năm hóa thành Giao, Giao ngàn năm hóa thành Long, Long năm trăm năm hóa Giác Long, sau ngàn năm thành Ứng Long.”
Bong bóng của Tần Tứ: “Nếu như vậy Ứng Long hẳn là một loại rồng cấp bậc rất cao?”
Bong bóng của Chu Hạo Văn: “Đúng thế, có câu rằng: Ứng Long hà họa? Hà hải hà lịch? Hình như ý là nói Ứng Long từng trợ giúp Đại Vũ trị thủy, nó dùng đuôi vẽ nên Trường Giang Hoàng Hà, nhờ đó mà khơi thông dòng chảy của nước lũ.”
Tần Tứ có phần hoài nghi: “Nhưng con Ứng Long này cả người đều bốc cháy, nhìn nó giống giống như mấy con rồng trong Harry Potter ấy.”
Chu Hạo Văn không có thời gian cảm thán Tần Tứ hóa ra còn xem cả Harry Potter, lúc này hắn phun ra một cái bong bóng nói “Anh có nhìn thấy không, lửa cháy trên người nó không phải liên tục, có nơi có nhưng có chỗ lại không, hơn nữa tuy nó vỗ cánh làm rơi rớt mấy đống lửa, nhưng mấy ngọn lửa lớn trên mặt nước đều bị nó mang theo.”
Lúc này trên mặt nước đã trở nên bình tĩnh, hai người lại lần nữa trồi đầu lên.
Con rồng kia đã biến mất không thấy đâu, hoặc cũng có thể lúc nãy chỉ là do đám mây đỏ rực kỳ quái quỷ dị bên trên làm cho bọn họ sinh ra ảo giác cũng nên.
Mấy đốm lửa trên mặt nước đều mất tăm chẳng thấy đâu nữa dù chỉ là một nhúm nhỏ, mà bầu trời biển lửa phía bên trên vẫn như đang kề sát trước mắt, tựa hồ như ngay sau đó nó sẽ tề tụ lại cùng nhau, để rồi trút xuống bên dưới một trận mưa lửa xối xả.
Hai người đã sớm mất đi phương hướng, lại càng tìm không ra đường mình đã đến.
Bởi vì mặt nước dần thu hẹp, nên lúc này hai người bọn họ có thể nhìn thấy được cảnh tượng ở bên bờ.
“Chúng ta lên bờ, hay là bơi tiếp?” Tần Tứ phát giác khả năng bơi lội lúc này của mình chẳng thua gì một con cá.
“Hiện tại chúng ta bơi nhanh hơn đi bộ.” Chu Hạo Văn thì nghĩ bơi lội sẽ tốt hơn, ngoại trừ tốc độ nhanh ra cũng đỡ phải bị nóng.
Mặt nước càng lúc càng hẹp lại, lúc này đã không còn thấy bóng dáng của biển rộng đâu nữa.
Tần Tứ đưa mắt quan sát cây cối hai bên bờ phía trước “Mặt nước chỗ này nhìn giống như Sấu Tây Hồ ở Dương Châu nhỉ.”
Nhưng nơi này không có khung cảnh hữu tình như Sấu Tây Hồ, hai bên bờ sông rừng thông chi chít, tùy theo gió thổi phát ra từng đợt tiếng thông reo, thoáng nghe cảm giác như vẫn còn đang dưới đáy biển.
Ở phía trước có một gốc cây thông cực kỳ cao to đồ sộ, mọc ở sát gần bờ, dưới tàng cây có một người đang ngồi.
Tần Tứ cùng Chu Hạo Văn lặng lẽ bơi qua, thấy được người ngồi dưới tàng cây là một bà lão thoạt nhìn tuổi đã cao, đang cầm một cái áo cũ ngồi may vá.
“Chẳng lẽ, đây là Long Nữ mà Hải hòa thượng nói đến?” Chu Hạo Văn không dám tin hỏi.
“Một người phụ nữ đang may quần áo, hoàn toàn khớp với miêu tả của Hải hòa thượng.” Tần Tứ lúc này đã bơi đến gần cập bờ.
Hai người trước sau đi lên bờ, cả người ướt nhẹp đi đến chỗ dưới tàng cây thông.
Bà lão giống như hoàn toàn chẳng hay biết gì về việc hai người đang đến gần, vẫn chăm chú tập trung may vá quần áo đang cầm trên tay, giống như dù trời có sập xuống cũng sẽ chẳng ảnh hưởng đến bà mảy may tí nào.
Nhưng nếu như quan sát kỹ, sẽ phát hiện, bà lão sử dụng không phải là kim may thông thường, mà là cái gai thông màu đen, cùng với sợi chỉ màu đỏ thẫm có vẻ cực kỳ dẻo dai, mà “quần áo” bà lão đang may cũng chẳng phải áo quần thông thường, mà là những mảnh vảy rồng to lớn rách bươm.
“Bà ơi,” Tần Tứ bước về phía trước, khẽ giọng chào hỏi đối phương “Xin phép quấy rầy bà.”
Bà lão có chút chần chờ ngước lên nhìn Tần Tứ, rồi lại nhìn sang Chu Hạo Văn, hai con ngươi của bà lão cơ hồ đã thành màu xám trắng “Mắt của lão bà đây không được tốt lắm, mới nãy không để ý hai vị đã đến. Cũng chẳng có gì quấy rầy, gốc cây thông này vừa to lại râm mát, ai muốn cũng có thể đến đây hóng mát mà.”
Tần Tứ tiếp tục nói “Xin mạo muội hỏi một câu, bà có phải Long Nữ không ạ.”
Bà lão khẽ cười, nói “Long Nữ? Đấy là tên gọi thời còn trẻ, hiện tại chỉ là một lão bà già nua, ngày ngày ngồi ở nơi đây may vá quần áo cho con trai mình.”
Chu Hạo Văn cũng lên tiếng hỏi “Bà ơi, hai người chúng tôi là từ biển lửa trên kia nhảy xuống, sau đó được Hải hòa thượng chở đi một đoạn đường, vì trên đường gặp phải nguy hiểm nên đã tách ra, nó bảo chúng tôi tìm đến bà.”
Ánh mắt xám trắng của bà lão quay sang nhìn về phía Chu Hạo Văn “Chỉ có những người mạnh mẽ quả cảm mới dám nhảy vào biển lửa, thật hiếm thấy.”
Chu Hạo Văn suy nghĩ một lát, cuối cùng lấy cái hộp nhạc ra “Chúng tôi có cái hộp này, thu phục được một con Toan Nghê dưới biển, cho phép tôi được hỏi một chút, chúng tôi phải đi đâu để tìm con Toan Nghê thứ hai?”
Bà lão nghe xong lời của Chu Hạo Văn, bỗng nhiên cất giọng cười ha ha, cười thật lâu mới dừng lại, nói “Thu phục? Rõ ràng là chuyện ngươi tình ta nguyện, sao lại bảo thu phục?”
Tần Tứ vội nói “Chúng tôi không rõ ràng lắm chuyện này, mong được bà chỉ điểm tìm ra bến mê.”
Bà lão quay lại, cúi đầu vừa may vá quần áo vừa nói “Biển của thế giới này chỉ có duy nhất một con Toan Nghê, tôi đi đâu mà tìm ra con thứ hai chứ cho hai vị? Cơ mà Thần Tượng (*) thì có một con đấy, nấp ở miếu thần dưới đáy biển, nơi đó có một con thuyền Ấn Độ bị đắm chìm, trong thuyền ấy có cất chứ mấy rương vàng bạc châu báu, trong đó có một cái bình vàng, đó là nơi con Thần Tượng kia ẩn nấp.”
Hai người cố gắng ghi nhớ lời của bà lão nói, Chu Hạo Văn lại hỏi “Dựa theo lời bà vừa nói, cũng tức là họa tiết trên cái hộp này không phải chỉ có mỗi Toan Nghê thôi? Mà còn cần Thần Tượng nữa?”
Bà lão im lặng không đáp, giống như ngầm thừa nhận.
“Thưa bà, trước đó chúng tôi cứ ngỡ là chỉ cần tìm được mấy con Toan Nghê là đủ, nhưng hiện tại lại thêm một con Thần Tượng, có phải là còn cần những con khác nữa không? Tổng cộng cần bao nhiêu loại?” Tần Tứ lại hỏi tiếp.
Bà lão đưa tay dụi nhẹ ánh mắt, giống như có chút ủ rũ mệt mỏi “Hai vị nhìn thử sang bên kia xem, có thấy cái tòa núi nhỏ đấy không?”
Hai người dựa theo hướng nhìn lại, quả thật thấy được một ngọn núi lẻ loi trơ trọi, trên núi rọi sáng ánh hào quang, giống như trên núi ấy không hề có cây cối hay đá cát, mà là được rải đầy trân châu.
Giọng của bà lão chầm chậm cất lên “Hai vị đi đến chân núi ấy, dùng sợi chỉ đỏ này quất vào chân núi, rồi cao giọng trách mắng: Biển nếu không còn, thủy tộc ở đâu?”
Chu Hạo Văn nâng hai tay nhận lấy sợi chỉ đỏ mà bà lão đưa qua, cảm giác sợi chỉ ấy rất dày, hơn nữa cảm giác như rất dẻo dai.
Bà lão đứng dậy, đưa tay vỗ vỗ đất cát dính trên người “Được rồi, lão bà này chỉ có thể giúp hai vị tới đây thôi, nói thêm nữa sẽ tiết lộ thiên cơ mất.”
Thấy bà lão thật sự chuẩn bị rời đi, Tần Tứ vội lên tiếng hỏi “Bà ơi, xin bà hãy rủ lòng từ bi, có thể nói cho chúng tôi biết rốt cuộc phải tìm bao nhiêu vật không? Mấy thứ ấy tên gọi là gì vậy ạ?”
Bà lão cũng không ngoái đầu nhìn Tần Tứ, chỉ lo thu dọn mấy mảnh vảy rồng thật lớn, hơi lắc đầu lầm bầm lầu bầu “Mấy đứa trẻ bây giờ đúng thật là, tới cả Hải Bát Quái (*) cũng không biết… Thật là thói đời ngày sau mà.”
Nói xong, bà lão không hề để ý tới bọn họ nữa, tay cầm lấy gậy chống bước khập khiễng rời đi, hai người toan bước tới đỡ bà lão, nhưng bị từ chối.
Bà lão tiến vào sâu bên trong rừng thông, sau đó biến mất.
Hai người họ vẫn đứng lại bên dưới tàng cây thông to lớn, nghiền ngẫm cân nhắc những lời cuối cùng mà bà lão đã nói, Tần Tứ bảo “Tôi nhớ lúc trước có xem qua mấy dòng giới thiệu về ‘Hải thú bồ đào kính’, giống như có thấy cách nói về ‘Hải Bát Quái’ này, nhưng khi ấy không có nghiên cứu sâu. Nhớ mang máng hình có một loại gương đồng tương tự như vậy, tên là ‘Hải mã bồ đào kính’, nghe nói bên trên điêu khắc ‘Thiên Mã’, cũng có người cho đó là ngựa từ nước ngoài mang tới, cách nói này lại có vẻ na ná giống Toan Nghê… Lời tôi nói có hơi rối beng ha, cơ mà đây là toàn bộ những gì tôi biết.”
Chu Hạo Văn giống như cũng chìm vào trầm tư, nghe hết lời của Tần Tứ xong, hắn im lặng thật lâu, mới lên tiếng “Tôi nhớ là từng nghe nói tới cái mớ ‘Hải Bát Quái’ kia ở đâu ấy, hơn nữa nếu như nhớ không lầm, thì nội dung của nó hình như là về mấy con tôm cua cá rồi sò ốc vân vân… Thiệt nhớ không ra là đã nghe ở đâu ta ơi, tôi cũng không có thói quen đi dạo bảo tàng, cả đời chỉ có duy nhất một lần đi tham quan bảo tàng mỹ thuật thì lại bị…”
Tần Tứ “…”
Chu Hạo Văn thật sự nhớ ra được cái gì đó “Hình như là nồi lẩu!”
“…”
“Đúng là nồi lẩu! Cái kiểu nồi lẩu làm bằng đồng ấy!” Van trí nhớ của Chu Hạo Văn hoàn toàn được mở ra “Nhớ hồi tôi còn bé, ở gần nhà có mở một tiệm bán lẩu thịt dê lâu năm, tiệm của bọn họ sử dụng nồi lẩu là cái loại nồi đồng đốt bằng than theo kiểu truyền thống, mặt ngoài của cái nồi lẩu ấy có điêu khắc mấy thứ như tôm cá trai vân vân, còn có mấy con nhìn như quái thú vậy, lúc ấy tôi dòm cảm thấy kỳ lạ quá, còn hỏi nữa. Nhớ là ông nội tôi có trả lời, bảo là trên nồi đồng khắc Hải Bát Quái, là để trấn hỏa.”
“Trấn hỏa? Nồi lẩu chẳng phải cần dùng lửa sao? Tại sao lại phải trấn hỏa?” Tần Tứ thắc mắc.
“Hình như bảo là dùng mấy loài thủy tộc kia trấn nó lại, như vậy tránh khỏi phải tẩu thủy.” Chu Hạo Văn còn dùng một từ lóng xưa cũ.
Tần Tứ hiểu được, tẩu thủy (*) ý là gặp hỏa hoạn.
Tần Tứ hỏi “Vậy cậu còn nhớ rõ ở bên trên điêu khắc những gì sao? Có Toan Nghê không? Có Thần Tượng không?”
Chu Hạo Văn “Nhớ không rõ lắm, chỉ nhớ có cá này, có rùa này, có vỏ trai, còn có mấy con thú với tạo hình dòm rất hung tợn.”
Hai người lúc này mới chợt hiểu ra được cảm giác ‘Đến lúc cần dùng mới hận không đủ sách’, lúc trước mấy kiến thức văn hóa truyền thống này đều có Mục Dịch Nhiên cùng Thiệu Lăng lo, thế nên lần nào cũng giải quyết dễ dàng, thế nên lúc này mới biến thành nan đề làm khó hai người đàn ông vốn dĩ bằng cấp cũng không thấp.
“Hiện tại chúng ta có thể khẳng định một điều, cái hộp này vốn là để đựng Hải Bát Quái, toan nghê chính là một con trong Hải Bát Quái.” Tần Tứ chỉ đành dựa vào các manh mối trước mắt tổng kết lại “Dựa theo cách nói của bà lão, cùng với Thần Tượng, và ngọn núi lạ lùng bên kia, tổng cộng ba loại, lại thêm mấy cái cá rùa với con trai gì đấy cậu từng nhìn thấy trên nồi lẩu đồng, thêm vào cùng nhau tổng cộng có sáu loại, chúng ta trước hết dựa vào mấy đầu mối này đi tìm đi.”
Chu Hạo Văn gật đầu, hiện tại cũng chỉ có thể làm như vậy “Ngọn núi nhỏ bên đó nhìn cũng không cách xa lắm, mà chắc cũng không gần, chúng ta lập tức bơi qua đó đi.”
Hai người mới lúc nãy vẫn còn ướt đẫm cả người, vậy mà mới đứng có một chốc, quần áo đã khô hơn phân nửa, mây lửa ở trên trời giống như càng ngày càng áp gần.
Chu Hạo Văn đưa sợi chỉ đỏ cho Tần Tứ cất, thuận miệng hỏi một câu “Anh có thấy bà ta lấy sợi chỉ đỏ này từ đâu không?”
Tần Tứ cũng có thấy, nhưng nhìn không rõ lắm “Hình như là ở cạnh chân thì phải, chắc là chỗ đó có cái túi đựng chỉ?”
“Không phải, là từ trong thân thể của bà ấy, rút từ trên đùi.” Chu Hạo Văn nói “Kể cả những sợi chỉ đỏ mà bà ấy dùng để may vá quần áo, đều là rút từ cơ thể của bà ấy ra, nếu như tôi đoán không lầm thì chắc là một phần gân mạch của bà ấy.”
Tần Tứ nghe mà kinh hãi, chợt nhớ tới hình ảnh cụ bà khập khiễng bước đi “Nếu bà ấy thật là Long Nữ, vậy thứ này là… một sợi gân rồng rồi?”
“Ừm, thế nên mới có thể gây ra uy lực lớn đến thế, có thể làm lay động cả một ngọn núi.
Hai người hiện tại đã nhảy xuống nước, đang ra sức hướng về phía ngọn núi bên kia bơi tới, chờ bơi đến gần, mới giật mình phát hiện, ấy hóa ra chẳng phải là ngọn núi gì hết, mà là một con trai khổng lồ nhìn chẳng khác gì một ngọn núi nhỏ! Toàn thân nó đều lóng lánh phát ra ánh sáng rực rỡ, cực kỳ lộng lẫy, cực kỳ xa hoa!
_________________________
Chú thích
(*) Hải Bát Quái : là các hoa văn trang sức thường thấy ở các lọ hít hoặc vật dụng bằng đồng thời xưa, họa tiết làm nền với gợn sóng cuộn trào, có hải mã (cá ngựa), có sư tử, voi, dực long cùng các loại cá tôm… Xem ảnh minh họa (Này là bình quan âm ba màu tự nhiên, với hoa văn Hải Bát Quái của đời Khang Hi Nhà Thanh)
(*) Thần Tượng : tức voi thần ấy
(*) Tẩu thủy (走水): từ này bẻ chữ ra mà giải thích tức là tẩu = đi, thủy = nước, ý là thoát nước, hoặc nước chảy ra ngoài, nó là một cái tiếng lóng chỉ việc đi lấy nước (để chữa cháy), bởi vì người xưa khá kiêng kị mấy cái tai nạn như vầy, cho nên mới dùng chữ tẩu thủy (đi lấy nước) để chỉ việc hỏa hoạn.