Họa Phố

Chương 21: Phi sắc chi thú (21)




Điện thoại cấp cứu đã được gọi đến bệnh viện, nhưng không biết bao giờ xe cứu thương mới đến.
Mục Dịch Nhiên lại gọi sang cho Tần Tứ, nói ngắn gọn thuyết minh tình huống hiện tại.
Cả căn phòng lúc này quả thật vô cùng thê thảm, trên giường, vách tường thậm chí là trên trần nhà đều tung tóe máu tươi của Lion.
Kha Tầm dùng hai tay đè chặt hai đoạn mạch máu bị đứt vỡ ra nơi cổ của Lion, làm như vậy giống như tạm thời ngăn máu phun ra, nhưng tình trạng của Lion vẫn nằm bên bờ vực nguy hiểm.
Kha Tầm cảm giác cả người mình đều run rẩy, chỉ có duy nhất hai bàn tay giữ chặt mạch máu là còn giữ vững —— bởi vì rất có thể chỉ vì lỡ tay run lên một cái, sẽ làm một người sống mất đi sinh mệnh.
“Đó là cái gì!?” Tiêu Cầm Tiêng gào lên một tiếng rít chói tai “Cổ của anh ta có cái gì!?”
Kha Tầm sợ bản thân mình bị ảnh hưởng nên cố không nhìn xuống, nhưng vẫn có thể cảm giác được, mới đầu cứ ngỡ là mạch máu của Lion khẽ nhúc nhích mỗi khi hô hấp, nhưng cảm xúc càng lúc càng lớn hơn, làm cho người ta cảm giác Lion giống như một con ếch, dưới cằm phồng ra rồi teo lại.
Tất cả mọi người đều bị tình cảnh trước mắt sợ hãi đến ngây người, cổ của Lion quả thật đang biến đổi, nó liên tục căng phồng ra, Mục Dịch Nhiên bước qua, đưa ngón tay kiểm tra hơi thở của đối phương, ánh mắt chợt dừng lại trên trán đối phương một lát, vẻ mặt trầm xuống.
“Anh ta chết rồi.”
Kha Tầm không dám lấy tay ra, cậu còn nhớ rõ rất nhiều năm trước từng đọc qua một cái tin tức, có một người ở thang máy bị kẻ nào đó cắt cổ họng, lại nhờ vào người bạn của mình dùng tay chẹt lại động mạch chủ ở cổ, mãi cho đến khi xe cấp cứu chạy tới, cuối cùng được cứu sống.
“Kha Tầm, anh ta chết rồi.” Mục Dịch Nhiên nhìn cái cổ đang dần dần phình to của Lion, làn da nơi ấy bị giãn ra đến mức như trong suốt, khối phình ra lúc này lớn như một quả bóng bầu dục.
Vệ Đông ôm choàng lấy bả vai Kha Tầm “Kha Nhi, Lion chết rồi! Đừng cứu nữa, đã hết cứu được rồi!” Vệ Đông cả người khẩn trương đến khóc nấc lên “Kha Nhi! Buông ra đi! Cổ của anh ta sưng lên rất bất thường, lỡ đâu mày gặp chuyện gì thì sao! Kha Nhi! Chúng ta đã cố hết sức rồi!”
La Duy đứng ở bên cạnh, từ đầu tới cuối đều không nói tiếng nào, rõ ràng cũng bị tình cảnh trước mắt gây chấn kinh, lại thêm cú điện thoại quỷ dị mới nãy khiến cả sự kiện này trở nên cực kỳ đáng sợ lại khó bề phân biệt, La Duy hít sâu vài hơi “Là thú, nó muốn chui ra từ khí quản của anh ta.”
Mục Dịch Nhiên lẳng lẳng đi tới sau lưng Kha Tầm, dùng sức nắm lấy bả vai bắt Kha Tầm phải buông ra “Tất cả mọi người mau lùi ra sau! Tránh xa một chút!”
Lúc này cổ của Lion đã phình to ngang ngửa cái đầu của hắn, tựa như một trái lựu đạn có thể nổ toang bất cứ lúc nào.
Tiêu Cầm Tiên mắt nhìn tình cảnh quỷ dị ấy, dựa theo góc nhìn của cô, dưới đầu của Lion mọc lên một khối u to lớn đến khó hiểu, giống như là Lion có thêm một cái đầu khi lớn khi bé, cô sợ tới mức cả người muốn ngất đi, từng bước từng bước lui về sau, cho đến khi cả người dựa vào vách tường hành lang lạnh như băng.
Mục Dịch Nhiên cùng Vệ Đông kéo Kha Tầm lùi ra ngoài cửa, La Duy đứng ở vị trí cách gần Lion, mặt mũi rịn đầy mồ hôi, miễn cưỡng lắm mới có thể đứng vững, hai mắt chằm chằm nhìn vào cái cổ đỏ lòm như muốn nứt toác ra bất cứ lúc nào.
Kha Tầm nắm lấy tay Mục Dịch Nhiên “Lúc nãy em cứu anh ta, em cảm giác bên trong như có một cái tay đang tuyệt vọng níu lấy em, hô to cầu xin em cứu anh ta.”
Mục Dịch Nhiên “Lion hô hấp đã hoàn toàn ngưng hẳn, thứ nắm tay em không phải anh ta. Đừng suy nghĩ nữa, Kha Tầm.”
Có lẽ là mới nãy quá mức tập trung tinh thần, lúc này Kha Tầm cảm giác có chút choáng váng.
Mục Dịch Nhiên xiết chặt tay Kha Tầm, trong thanh âm tràn ngập dịu dàng chưa từng thấy “Chúng ta đã cố hết sức rồi.”
“Phụp——”
Một tiếng nổ thật lớn vang lên, toàn bộ trần nhà cơ hồ đều nhuộm thành màu đỏ.
Lion lúc này bộ dáng vô cùng thảm thiết, vị trí giữa đầu và bả vai đều là máu me nhầy nhụa.
Toàn bộ những người có mặt ở đó đều quên mất nhắm mắt, cũng quên việc lùi về phía sau, thậm chí quên luôn việc tự hỏi —— lúc nãy tiếng nổ như có thứ gì xé toang kia là do đâu tạo nên.
Hà—— Hà——
Âm thanh kỳ quái liên tục vang lên trong phòng, kỳ thực âm thanh này vẫn luôn vang lên, chỉ là sau tiếng nổ kia nó lại càng rõ ràng thêm mà thôi.
“A——bên kia——” Tiếng hét của Tiêu Cầm Tiên vang vọng khắp tầng lầu “Ở bên chân của anh ta kìa! Đó là cái gì vậy!?”
La Duy theo bản năng nhìn về phía bên cạnh chân mình, chỉ thấy trên mặt đất có một thứ gì đó đỏ như máu, hình dạng như một con cá nóc…
Hà—— hà——
Nó phồng ra rồi co lại, tựa như đang làm ảo thuật vậy, biến bản thân của mình giây lát to như một trái bóng, rồi lại giây lát rụt về nhỏ như một nắm tay.
La Duy ngầm nuốt nước miếng, lùi ra sau vài bước tránh ra con “cá “nóc” kia “Đây là… thú của anh ta.”
Vệ Đông cảm thấy chân mình như nhũn ra, nhưng lại không quên vươn tay kéo La Duy lôi ra ngoài cửa “Lion… Lion rõ ràng không có thú ký mà, tại sao lại xảy ra chuyện này?”
“Có rồi.” Người lên tiếng là Mục Dịch Nhiên.
“Sao cơ…”
“Mới nãy lúc tôi kiểm tra hơi thở của anh ta, trên trán anh ta đã xuất hiện thú ký màu đỏ.” Mục Dịch Nhiên nói.
Tuy nghe Mục Dịch Nhiên nói vậy, nhưng không ai dám đưa mắt nhìn về phía Lion.
La Duy cau mày, cố gắng nhớ lại tình cảnh trước lúc Lion xảy ra chuyện “Lúc tôi nghe điện thoại, đã cảm thấy anh ta có gì đó lạ lạ, lúc ấy cứ ngỡ là anh ta đang nằm mơ… Bây giờ nghĩ lại, đúng là khi ấy trán của anh ta có chút đỏ lên…”
Lúc này mọi người đều đã lùi hết ra ngoài cửa, Mục Dịch Nhiên hỏi “Điện thoại gì?”
“Trước lúc anh ta xảy ra chuyện, tôi có đón nghe một cú điện thoại, nghe được bên kia có một giọng đàn ông, rất khó nghe, hắn nói…” La Duy có chút gian nan lặp lại lời của người đàn ông kia—
——Từ khí quản của hắn đi ra.
Sau khi nghe xong những lời này, Tiêu Cầm Tiên suýt chút nữa té nhào xuống đất “Ma quỷ! Nơi đây quả thực là nơi ở của ma quỷ! Tao phải rời khỏi đây! Tao không muốn chơi nữa! Tao muốn trở về!”
Khi nhân viên cấp cứu đến nơi, có hai người được nâng lên xe cứu thương, một là Lion, một là Tiêu Cầm Tiên.
Lại có vài nhân viên cấp cứu hết sức thận trọng thu nhặt con “cá nóc” máu me đầm đìa giãy dụa dưới đất, một y tá nói với bọn họ “Các người cùng nhau đi đến bệnh viện đi, Tần bác sĩ đang chờ các người ở đó.”
“Tại sao Tần bác sĩ không đến?” Vệ Đông cảm thấy việc này không giống phong cách của Tần Tứ.
Y tá kia vẻ mặt lộ ra đau xót “Một vị đồng sự của chúng tôi là Dư Cực cũng vừa gặp chuyện, Tần bác sĩ nhận điện thoại của các người xong mới phát hiện.”
Hóa ra Dư Cực cũng đã gặp chuyện…
Lại là hai người, đêm nay lại là hai người, chẳng lẽ ở cái thành phố này, ngay cả tử vong cũng phải có đôi có cặp sao?
Kha Tầm bỗng sực nhớ ra điều gì “Chúng ta phải mau chóng gọi điện thoại báo cho Hạo văn Nhi!”
“Để tôi gọi.” Mục Dịch Nhiên đi vào phòng bên cạnh của mình “Mọi người thay đồ chuẩn bị đi, chúng ta lập tức theo xe đi bệnh viện.”
***
Lúc đến bệnh viện, Tần Tứ đã ở trong phòng tiến hành phẫu thuật, đối tượng chính là Dư Cực, mục đích chính là tiến hành tách thú ra.
“Dư Cực chết như thế nào?” Chu Hạo Văn nghe xong tình huống của Lion, lại hỏi về Dư Cực.
Tô Bản Tâm sắc mặt tái mét, vẻ mặt sợ sệt nói “Trải qua chẩn đoán bước đầu, bảo là bên trong nội tạng đều bị thứ sắc bén nào đó cắt đến vỡ đứt, lúc Tần bác sĩ kiểm tra, tôi thấy trong khoang bụng anh ta toàn là máu.”
“Thứ sắc bén?”
“Nghe… nghe nói là thứ gì đó mọc ra từ trong cơ thể…” Tô Bản Tâm càng nói càng lí nhí, giống như mấy lời kia chỉ nói ra thôi đã khiến người ta sợ hãi.
“Hai việc xảy ra đêm nay quá mức đột ngột, nhất là Lion, hoàn toàn vượt ra khỏi dự kiến của chúng ta,” Người lên tiếng là Triệu Yến Bảo, một trong những người còn có thể giữ được bình tĩnh “Anh ta rõ ràng không có vết đỏ, mức độ an toàn hẳn là cao hơn những người khác mới đúng.”
“Ít nhất giờ cơm chiều tối qua, lúc tôi giúp mọi người kiểm tra dấu vết thú ký, lúc ấy trán của anh ta rất sạch sẽ.” La Duy lúc này đã rà lại toàn bộ trí nhớ về chuyện tối hôm qua “Sau khi anh ta trở lại ký túc xá cũng tới giờ tắt đèn đi ngủ, nên tôi không để ý lắm.”
Cánh cửa phòng phẫu thuật khác bên cạnh bỗng mở toang, một y tá bước ra, trên tay cầm bình thủy tinh, bên trong chứa đựng con thú với dáng vẻ như cá nóc, lúc này nó vẫn không ngừng co rút, tựa như có thể nổ tung bất cứ lúc nào.
Y tá kia nói “Thú này vô cùng hoàn chỉnh, hiện đã dùng thiết bị kiểm tra toàn thân người chết, trong cơ thể không còn bất cứ thú nào lưu lại nữa.”
“Con thú này… tại sao nó còn cử động được? Nó còn sống sao?” Vệ Đông lắp bắp hỏi.
Y tá dùng ngữ khí trấn an nói “Xin cứ an tâm, một khi thể thú thoát khỏi ký chủ, nó sẽ không còn lực sát thương nữa. Những loại thú có hình bóng hơi hoặc cá nóc giống như vậy trước kia cũng từng xuất hiện, nghe nói loại thú này là do sự căm phẫn tột độ của ký chủ tạo thành.”
Y tá giải thích xong, liền dùng động tác cẩn thận nâng bình đựng thú đi đến phòng chuyên môn ướp lạnh thú thể.
“Căm phẫn? Vì sao Lion bỗng dưng lại căm phẫn? Theo tôi thấy thì tối qua cảm xúc của anh ta vẫn nằm trong tình trạng tương đối ổn định.” Triệu Yến Bảo cảm thấy khó hiểu “Hơn nữa thú kia là đột ngột xuất hiện, chắc chắn có liên quan trực tiếp với sự căm phẫn của anh ta.”
Mục Dịch Nhiên nhìn Tô Bản Tâm “Cô là bạn của anh ta đúng không? Tôi nhớ trước khi vào tranh, hai người cùng nhau xuất hiện ở phòng triển lãm?”
Tô Bản Tâm lúc này đã khóc đến đỏ bừng vành mắt “Đúng vậy, chúng tôi là bạn bè của nhau, Lion là nhà nhiếp ảnh tôi đặc biệt mời đến chụp ảnh cho buổi triển lãm cuối tuần, là tôi hại anh ấy, nếu tôi không mời anh ấy đến, chuyện hôm nay sẽ không xảy ra…”
“Cô hiểu rõ anh ta chứ?”
“Không phải hiểu lắm, chỉ biết là những tác phẩm anh ta chụp rất được trong giới khen ngợi, anh ấy cũng là một chàng trai lạc quan yêu đời sáng sủa, tôi chưa từng thấy anh ấy nổi giận, tại sao lại như vậy…” Tô Bản Tâm khóc đến hai vai run rẩy “Căm phẫn? Anh ấy rốt cuộc có tâm sự gì khó giải bày đến mức phải căm phẫn chứ… Tôi đúng là một người bạn tệ hại mà…”
Tô Bản Tâm đau đớn đến khó có thể kềm chế, cả người như cuộn lại ở một góc hành lang run rẩy gào khóc.
Không khí trên hành lang bỗng chốc im lặng, không ai nói chuyện, chỉ có mỗi tiếng khóc nức nở của Tô Bản Tâm, lại tựa có tiếng phun thở của con cá nóc kia vờn quanh.
Hà——
Hà——

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.