Họa Phố

Chương 2: Hải thượng nhiên tê đồ (02)




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Mọi người nghe vậy đều sửng sốt, Vệ Đông ngập ngừng nhìn Mục Dịch Nhiên “Khuyết danh ý là…”
“Ý tức là, trên nguyên tác không có ấn chương, cũng không có để lại tên.” Mục Dịch Nhiên nói.
Mọi người lại sửng sốt.
“Không có ấn chương, không có đề tên, vậy chúng ta phải tìm cái gì?” Vệ Đông có điểm hoảng hốt, đưa mắt nhìn Mục Dịch Nhiên, rồi lại nhìn Kha Tầm, cuối cùng nhìn Tần Tứ cùng Chu Hạo Văn.
“Tức là, mức độ khó của ‘tranh’ đang được tăng lên đúng không?” Chu Hạo Văn vẫn bình tĩnh nói.
“Phạm vi tăng lên hơi bị lớn,” Tần Tứ bất đắc dĩ cười “Trực tiếp quăng cho chúng ta một ngõ cụt. Nếu muốn rời tranh thì phải tìm ra ấn chương, nhưng bức tranh này lại không có ấn chương.”
“Tôi không cho rằng đây là một ngõ cụt, nhưng có thể khẳng định là độ khó của nó đang được tăng lên,” Chu Hạo Văn nói “Dù không tồn tại ấn chương, nhưng nói không chừng có thể giống như 《 Nhân Học 》 hay 《 Ảnh 》vậy, tìm ra nhân vật trong tranh nhờ họ cung cấp ấn cho chúng ta.”
“Hạo Văn Nhi nói rất đúng,” Kha Tầm vỗ vai Chu Hạo Văn “Bất kể ra sao cũng đừng nản chí. Theo tôi chúng ta nên thừa dịp người còn chưa đủ, từ giờ đến lúc trời tối vẫn còn rất lâu, tranh thủ chia nhau tìm thử một lần bên trong bên ngoài con thuyền này. Tôi với Dịch Nhiên lên lầu hai tìm, ba người tìm lầu một với boong thuyền, oke chứ?”
“Okela, nắm chặt thời gian!” Vệ Đông xiết nắm tay lại.
Chu Hạo Văn nhìn bàn tay của Kha Tầm rời khỏi bả vai mình, nhẹ giọng nói một câu “Cậu…với anh ta cẩn thận một chút.”
“Cứ yên tâm.” Kha Tầm ngó mắt đánh giá đối phương “Nói chứ cậu mặc hán phục cũng đẹp trai phết đấy.”
Sau khi vào tranh, quần áo trên người bọn họ toàn bộ đều bị đổi thành phục sức cổ phong, đều là áo bào trắng, có vạt cổ lớn cùng ống tay hẹp.
Chu Hạo Văn cũng nhìn Kha Tầm, người này cũng là mặc áo bào vải thô như mình, thế mà lại mặc ra được phong cách bất kham hoang dã mới lạ chứ.
“Đi thôi.” Mục Dịch Nhiên đứng ở sau lưng không xa thản nhiên hô một tiếng.
Người nào đó cũng là áo bào vải thô, mặc vào người lại toát lên nét thoát tục xuất trần, quả là quân tử như ngọc.
Kha Tầm quay đầu mau chóng đi về phía Mục Dịch Nhiên, ánh mắt của Chu Hạo Văn dõi theo mấy cọng tóc rối đâm loạn sau đầu cậu ta một chút, lại rời mắt đi, xoay người bắt đầu tìm kiếm.
Từ cầu thang gỗ đi lên lầu hai của hoang thuyền, Kha Tầm cùng Mục Dịch Nhiên tiến hành kiểm tra từng phòng từng phòng một.
Phòng trên khoang thuyền rất nhỏ, bên trong chỉ có mỗi một cái giường gỗ đơn sơ, vừa nhỏ lại vừa lùn, bên cạnh kèm theo mấy vật dụng tẩy rửa.
Ngoài mấy thứ này ra thì không còn gì khác, toàn bộ phòng ở tầng hai đều giống thế.
Hai người kiểm tra xong rất nhanh, liền đi xuống dưới, thấy đám người Chu Hạo Văn cũng đã kiểm tra lầu một xong rồi, lúc này đang đi loanh quanh trên boong thuyền.
“Sao rồi, có phát hiện được gì không?” Kha Tầm hỏi.
“Bên kia có cái phòng bếp,” Vệ Đông chỉ vào một cái phòng nằm ở cuối lầu một “Ở giữa có cái phòng bự trống không, nhìn giống như cái sảnh tập trung, mấy phòng khác đều có giường này kia nọ, không thấy có người nào khác, cũng không phát hiện được gì khả nghi.”
Mà thực tế thì trên boong thuyền cũng không có thứ gì đáng nghi, toàn bộ đều trống trải nhìn một cái là thấy rõ.
“Dưới boong thuyền hẳn là có còn có khoang ngầm, chúng ta thử tìm lối vào xem.” Mục Dịch Nhiên nói.
“Bên này!” Tần Tứ đứng ở đuôi thuyền vẫy tay, chỉ vào một cái cái nắp vừa được mở ra ở boong thuyền, bên dưới lộ ra một cái cầu thang đi xuống.
Mọi người men theo bậc thang xuống dưới, khoang thuyền bên dưới tối đen, ai nấy cũng đều lấy điện thoại di động của mình mở đèn pin ra để chiếu sáng, thấy dưới boong thuyền cũng có một tầng với các dãy phòng, bên trong chất đống nào lương thực, quần áo giày dép, dược phẩm, công cụ cày bừa cùng các vật dụng sinh hoạt hàng ngày, ngoài ra không thấy bất cứ người nào.
“Đồ vật ở đây khá nhiều, muốn tìm kiếm ít nhất cũng phải vài ngày mới xong được,” Tần Tứ nhìn mọi người “Bắt đầu luôn bây giờ chứ?”
“Bắt đầu thôi, tranh thủ thời gian,” Kha Tầm nhìn một vòng xung quanh “Trước tìm xem coi có dầu thắp gì đó không, đốt lên chiếu sáng, tiết kiệm pin di động.”
Nói xong liền xông xáo về phía đống vật dụng sinh hoạt hàng ngày bắt đầu tìm kiếm, lại bị Mục Dịch Nhiên kéo lại “Chúng ta chia nhau ra đi, Kha Tầm, em với Vệ Đông đi tìm vật thắp sáng. Tần bác sĩ cùng Hạo Văn đi gian phòng có mấy thùng đựng sách kia tìm kiếm manh mối. Tôi đi lên boong theo dõi hướng đi của thuyền, sẵn tiện dẫn mấy người khác xuống.”
Mọi người nghe vậy cũng không ý kiến, đều chia nhau ra hành động.
***
Kha Tầm cùng Vệ Đông lục lọi trong đống vật dụng sinh hoạt thật lâu mới tìm ra được bảy tám cái chân đèn làm bằng đồng, nhưng mà tìm hết mọi ngóc ngách cùng mấy cái thùng mà vẫn tìm không ra nến hay là dầu thắp, đành phải cầm chân đèn đi đến phòng chứa sách nơi mà Tần Tứ và Chu Hạo Văn đang tìm.
Trong phòng này chất hơn chục cái thùng lớn, bên trong đều là chứa mấy cuộn thẻ tre thẻ gỗ hoặc lụa tằm, bên trên viết đầy chữ tiểu triện.
“Nhìn không hiểu.” Tần Tứ lắc đầu, đặt cuộn thẻ tre trên tay xuống “Trong thùng đều là đựng những thứ này, nhưng không thấy sách giấy, tôi hoài nghi thời đại của chiếc thuyền này ít nhất cũng phải trước thời nhà Hán.”
“Là thời nhà Tần.” Giọng của Mục Dịch Nhiên bỗng vang lên ngoài cửa, nhìn lại thì thấy sau lưng hắn dẫn theo bốn năm người, trên mặt bọn họ kẻ thì nghi hoặc người thì đực ra, đều là người mới lần đầu vào tranh.
“Lá cờ treo trên cột buồm kia có thêu một chữ, chính là chữ “Tần” theo lối tiểu triện.” Mục Dịch Nhiên bước vào phòng, tùy tay cầm lấy một cuộn thẻ tre nhìn một cái “Thời đó chữ viết phần lớn đều được khắc vào các cuộn thẻ tre, thẻ gỗ hoặc trên vải lụa, bức 《 Hải thượng nhiên tê đồ 》 này cũng là được vẽ trên lụa tằm.”
“Nói vậy tức là, bức 《 Hải thượng nhiên tê đồ 》 này rất có thể thuộc về thời đại nhà Tần?” Chu Hạo Văn nói.
“Cũng chưa hẳn như thế.” Người lên tiếng là một trong số mấy những người mới đứng sau lưng Mục Dịch Nhiên, người này vóc dáng khá cao, cơ hồ ngang ngửa Mục Dịch Nhiên, mái tóc đen được chải chuốt gọn ghẽ tém ra sau đầu, ánh mắt bình tĩnh đạm mạc, làn da hơi trắng, vẻ mặt bình tĩnh đến lạ thường.
“Tranh màu vải lụa cơ hồ tồn tại suốt các triều đại sau thời nhà Tần,” Người này lạnh nhạt nói tiếp “Nhưng trên thực tế, có rất ít tác phẩm niên đại thời Tần được lưu truyền đến thời nay. Nội dung trong tranh vẽ về thời nhà Tần nhưng chưa hẳn tác giả là người thời nhà Tần.”
“Trước lúc vào tranh tôi có loáng thoáng nhìn thấy cả bức tranh, dù chỉ là một bức vẽ mô phỏng, nhưng rất cố gắng tái hiện trọn vẹn nguyên tác, cả hình ảnh, chất tranh, thậm chí là cả những chi tiết bị hư hao.”
“Xét theo mức độ hư tổn cùng chất tranh, niên đại sinh ra của bức tranh này có lẽ là nằm vào khoảng giữa thời nhà Tần đến thời nhà Nguyên.”
Lời vừa dứt, thấy toàn bộ người trong phòng đều đang nhìn mình, kẻ nọ mới khẽ gật đầu, dáng vẻ thong dong nói “Tôi họ Thiệu, Thiệu Lăng.”
“Từ thời Tần tới thời Nguyên, phạm vi hơi bị bự à nha.” Vệ Đông vò đầu.
“Hơn nữa, nếu bức tranh này vẽ về thời Tần, toàn bộ tài liệu chữ viết trên thuyền sẽ chỉ phản ảnh những việc thời Tần, nếu tác giả không phải người thời Tần, e là chúng ta khó có thể theo các tài liệu chữ viết này tìm ra được manh mối về tên của hắn.” Tần Tứ nói.
“Nếu các vị không phiền,” Thiệu Lăng bình tĩnh nhìn nhóm người cũ, nói “Có thể kể lại cho tôi nghe về những bức tranh trước mà các vị từng trải qua hay không?”
“Tần ca, nhiệm vụ cao cả này giao cho anh.” Kha Tầm nói.
Trong đám bọn họ cũng chỉ có mỗi bác sĩ Tần Tứ là tính cách kiên nhẫn chịu khó làm mấy việc này.
Tần Tứ liền thay đổi nhiệm vụ với Mục Dịch Nhiên, dẫn theo đám người mới đi lên boong thuyền, vừa giải thích các quy tắc trong tranh bọn họ từng trải qua vừa chờ đợi những người cuối cùng tiến vào.
Mục Dịch Nhiên ở lại bên dưới, thấy Kha Tầm và Vệ Đông vẫn đang dùng di động chiếu sáng, bèn hỏi “Không tìm được đèn à?”
“Đèn thì tìm ra rồi, nhưng không thấy nến hay là dầu thắp đâu cả.” Kha Tầm cầm chân đèn đưa cho Mục dịch Nhiên.
Mục Dịch Nhiên cầm trên tay nhìn một lát, nói “Đèn chân nhạn (*), một loại đèn lưu hành thời Tần-Hán, thông thường chỉ dùng trong cung đình, là vật phẩm dùng trang sức đại điện hoàng cung. Ba rãnh khoan trên khay đèn là để cắm nến, nhưng nến của trước thời nhà Tần không giống với nến sáp mà chúng ta đang dùng ở hiện đại, được làm từ một loại cỏ lau dễ cháy hoặc là dùng các nhánh nhỏ thông trúc với hàm lượng dầu khá cao buộc thành một bó đuốc nhỏ, bên ngoài bọc mảnh vải, sau đó rót vào dầu trơn làm từ mỡ động vật.”
“Vậy để em đi tìm lại thử xem.” Kha Tầm nói xong liền đi ra ngoài, Mục Dịch Nhiên cũng đi theo cậu.
Nhưng dù có Mục đại lão bên người trợ giúp, Kha Tầm vẫn không tìm ra cái thứ ‘nến’ như đã tả kia.
“Anh có cảm thấy rất kỳ quái không,” Kha Tầm tắt đèn di động để tiết kiệm pin, đứng trước mặt Mục Dịch Nhiên trong bóng tối “Trên thuyền này có quần áo, thuốc men, lương thực, có cả sách nữa, rõ ràng là vì dự tính trường kỳ ở lại trên biển, nhưng duy nhất vật chiếu sáng lại không có, chẳng lẽ nào để mặc cả thuyền tới tối đều phải mò mẫm sờ soạng như người mù?”
Mục Dịch Nhiên đứng trong bóng tối không lên tiếng, Kha Tầm biết đối phương đang suy nghĩ, cũng không quấy rầy hắn, chỉ lẳng lặng đứng trước mặt chờ đợi, thật lâu sau mới đối phương bình tĩnh mở miệng “Có lẽ đây là một gợi ý của tranh dành cho chúng ta.”
“Ồ? Gợi ý cái gì?” Kha Tầm hỏi.
“Bức tranh này tên là 《 Hải thượng nhiên tê đồ 》,” Thanh âm trong suốt của Mục Dịch Nhiên vang lên trong bóng tối càng thêm rõ ràng “Trong bức tranh này không tìm được ‘nến’ để đốt lên soi sáng, nhưng tên tranh lại có hai chữ ‘nhiên tê’, có lẽ ‘tranh’ chính là dùng việc này để gợi ý cho chúng ta, trọng điểm của bức tranh này là nằm ở ‘nhiên tê’.”
“Đúng ha, lấy đi toàn bộ những thứ có thể đốt cháy trong tranh sẽ khiến chúng ta nảy sinh hoài nghi, vì cái gì rõ ràng không tồn tại thứ có thể thiêu đốt mà bức tranh lại tên là ‘nhiên tê đồ’.” Kha Tầm chẳng mất bao công sức dễ dàng tìm được tay của bạn trai mình trong bóng tối, cầm lấy lắc lư tựa như đang khen ngợi đối phương.
Ngón tay thon dài của bạn trai khẽ nhúc nhích, đan lồng vào ngón tay của cậu, nhưng lời nói ra từ miệng vẫn là lạnh nhạt bình tĩnh như thế “Đúng là ‘Nhiên tê’ có thể chiếu sáng, nhưng về hai từ này, lại có một điển cổ khá kỳ dị.”
“Nói em nghe xem.” Kha Tầm không kềm được lòng vươn tay ôm lấy thắt lưng bạn trai, đặt cằm lên vai hắn.
Yêu thì yêu chứ cũng không có ảnh hưởng chuyện chính sự na.
Giọng của Mục Dịch Nhiên nhẹ nhàng vang lên bên tai “Tương truyền có một người tên là Ôn Kiệu, hắn đi đến một nơi gọi là Bến Ngưu Chử, nghe thấy dưới nước có tiếng nhạc truyền đến, hắn cúi đầu quan sát, lại thấy nước sâu đến khó dò.”
“Hắn từng nghe đồn, rằng ở nơi này trong nước có rất nhiều yêu ma quỷ quái, vì thế hắn đốt sừng tê để thắp sáng, soi xuống dưới nước.”
“Chẳng bao lâu, quả nhiên thấy được có rất nhiều yêu ma kỳ hình quái trạng xông đến, thậm chí có mặc áo đỏ cưỡi xe ngựa, muốn dập tắt ánh lửa do đốt sừng tê nhen lên.”
“Vào đêm hôm ấy, Ôn Kiệu nằm mơ thấy một kẻ mặt mũi hung ác cực kỳ phẫn nộ trách móc hắn, bảo rằng hai giới âm dương khác biệt, vốn dĩ không quấy rầy nhau, vì sao phải dùng lửa tê soi sáng.”
“Sang hôm sau, Ôn Kiệu vì đau răng, nhổ răng mà trúng gió, sau không đến mười ngày liền qua đời.”
“…Cái đờ mờ,” Kha Tầm xiết chặt hai cánh tay “Chẳng lẽ “hải thượng nhiên tê” này cũng giống như vậy…”
Mục Dịch Nhiên giơ tay vỗ nhẹ lên lưng cậu “Tục truyền, đốt sừng tê có thể chiếu soi sang thế giới khác. Có người dùng phương pháp này để trao đổi thông tin cùng ‘người’ hoặc ‘linh’ của thế giới bên kia, lại có người dùng cách này để tránh hung hiểm miễn tai họa, hay thậm chí đạt được những mục đích khác nhau. Còn về mục đích của bức 《 Hải thượng nhiên tê đồ 》 này là gì, hẳn đó cũng chính là mấu chốt giúp chúng ta tìm ra ấn chương thoát khỏi nơi này.”
__________
Chú thích
(*) Đèn chân nhạn (túc nhạn đăng): bao gồm nhiều loại, loại được đề cập trong chương là ảnh dưới bên trái.
TND

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.