Họa Phố

Chương 2: Nhân học (02)




Ba người đến cuối cùng chính là ba cô gái chụp ảnh với Kha Tầm lúc nãy, gương mặt họ vẫn còn chưa phai nét hưng phấn vui vẻ, lúc này đang có hơi do dự ngó nghiêng bốn phía xung quanh, khi nhìn thấy Kha Tầm thì lại bắt đầu líu ra líu ríu thành một đàn.
“Tiểu ca ca! Thật tình cờ nha, anh cũng ở đây hả!” Cô nàng xinh đẹp vẫy tay chào Kha Tầm, nhưng nhìn nét mặt của cô gái này cũng đoán được bọn họ ở đây gặp Kha Tầm không phải là trùng hợp.
“Đừng nói là ba nhỏ này vì mày mới đi theo vào nha.” Vệ Đông thì thầm với Kha Tầm.
Trong lúc nhất thời, Kha Tầm cũng không biết nên tức giận hay là nên bất đắc dĩ “Sự thật chứng minh, mấy người háo sắc vận may thường là số âm.”
Vệ Đông “…Mày nha quỷ, mày đang chỉ chó mắng mèo đúng hem.”
Mười ba người tụ tập, trường hợp trong nháy mắt liền loạn lên.
Tần Tứ cực kỳ bất đắc dĩ, chỉ phải kiên nhẫn một lần nữa giải thích những quy tắc về tranh cho đám người mới này, cuối cùng nhìn vẻ mặt khiếp sợ của bọn họ nói “Cho nên hi vọng mọi người tin tưởng, nơi đây chính là đang ở trong tranh, nơi đây là thế giới trong tranh vẽ, chứ không phải mánh khóe gì do ai đó làm ra, cũng không phải tiết mục chơi khăm người qua đường của chương trình truyền hình nào đó, đây là một chiều không gian khác do một sức mạnh bí ẩn nào đó tạo ra mà khoa học không thể giải thích được, chúng ta nhất định phải dựa theo những gì được đặt ra trong ‘tranh’ tìm kiếm manh mối, cũng tìm ra chữ ký của họa sĩ mới có thể rời khỏi đây —— bất luận các vị có muốn tin hay không, đây là sự thật mà chúng ta đang gặp phải.”
Nhóm người mới im lặng thật lâu không ai nói nên lời, đến cả gã xóm chợ cũng vẻ mặt sững sờ đực ra tại chỗ.
Cho dù hắn có muốn không tin cỡ nào đi nữa, thì cảnh tượng cổ quái trước mắt cùng với sự thật là có chạy thế nào cũng chỉ quanh đi quẩn lại tại chỗ, đều như chứng tỏ với hắn những gì hắn đang thấy cùng trải qua, tuyệt đối không bình thường.
Giữa lúc kinh hoảng trầm mặc, một trong nhóm ba cô gái đột nhiên lắp bắp mở miệng “Cho nên chúng ta đây là… xuyên rồi?”
Hai người còn lại cũng phục hồi tinh thần, gật gù liên tục “Hình như vậy đó! Xuyên việt! Hai người nhìn bên kia xem! Chúng ta làm sao có thể nhắm mắt một cái liền đi tới một chỗ hoàn toàn xa lạ, đây tuyệt đối là xuyên việt!”
“Trời—— Ông trời ơi!” Ba cô gái hai mặt nhìn nhau, rồi ôm lấy nhau thét lên, vẻ mặt có kinh hoảng, có bối rối, cùng với giống như một chút… hưng phấn? Tò mò?
“Các cô đừng xem đây như trò đùa,” Tần Tứ hết cách chỉ phải gằn giọng thật mạnh “Ở chỗ này thật sự sẽ chết người, hơn nữa tuyệt đối không phải là chết một cách tự nhiên, mỗi một kiểu tử vong đều có thể sẽ vô cùng đau đớn cùng thảm thiết.”
“Vậy… chúng ta còn có thể trở về không?” Một trong số họ vội hỏi.
Tần Tứ kẹt lời.
Đối mặt với ba cô gái vốn dĩ đơn thuần mà vui sướng, ba sinh mệnh tươi sống tốt đẹp này… hắn làm sao có thể nói cho bọn họ những điều đáng sợ không biết rõ cùng kết quả tràn đầy tuyệt vọng kia…
Đang không biết nên cho bọn họ một cái hi vọng để chờ mong hay tiếp tục dùng sự thật tàn khốc cảnh báo họ, liền nghe thanh âm lạnh lùng của Mục Dịch Nhiên vang lên “Không còn sớm nữa, đi vào thôi.”
Nói xong liền dẫn đầu bước qua cửa sắt, hướng về phía tòa nhà xập xệ cũ nát kia đi đến.
Có lẽ do đám “người cũ” bọn họ ai nấy đều tỏ ra bình tĩnh có thứ có tự, phần nào làm phai nhạt đi sự nghiêm trọng cùng cảm giác khủng bố của thế giới này, ba cô gái lạc quan hoạt bát rất nhanh chóng thích ứng với hoàn cảnh, cũng theo sau bọn họ đi vào.
Kha Tầm đi cuối cùng, nhân cơ hội quan sát quần áo mặc trên người tất cả bọn họ, lần này quần áo tuy rằng có chút biến hóa, nhưng không khoa trương quá đỗi như những bức tranh trước. Nói ví dụ như trên người cậu vốn mặc áo thun quần jogger cùng giầy thể thao, sau khi vào tranh vẫn là áo thun quần jogger giầy thể thao, chỉ có điều kiểu dáng cùng họa tiết in trên áo thun bị thay đổi một chút, biến thành lỗi thời quá hạn, giầy thể thao cũng từ hợp mốt biến thành đôi giày warrior cũ kỹ quê mùa.
***
Vừa đẩy cổng viện nghiên cứu ra, mùi tro bụi nồng đậm liền xộc vào mũi, khiến đám người sặc sụa ho khan rồi lại hắt xì.
Vào cổng liền đến đại sảnh, dưới đất đọng tro bụi tích thành một lớp thật dày, chính diện là một bức tường bình phong, bên trên có một hàng chữ lớn màu đỏ sậm như máu: Khám phá ý thức của bản chất, khai quật sức mạnh của sinh mệnh, dẫn đường tha hóa trở về với tự nhiên, giúp đỡ kẻ lạc đường khôi phục bản tính.
Hai bên đại sảnh trái phải đều là một cái hành lang hẹp phủ kín tro bụi cùng mạng nhện, hai bên mặt hành lang là hai dãy cửa phòng đối diện nhau, chỉ có hai đầu cuối hành lang có một cái ô cửa sổ nho nhỏ để lọt sáng, khiến cho ánh sáng cả tòa nhà cực kỳ âm u.
“Chữ ký theo như lời cậu nói sẽ nằm ở nơi này sao?” Người lên tiếng là một người phụ nữ tuổi trung niên trong số các người mới, mặc áo sơ-mi trắng cùng váy chữ A, thoạt nhìn khá lão luyện.
“Đúng vậy.” Tần Tứ gật đầu.
Nếu là tranh giới hạn, như vậy chữ ký hoặc là ấn chương chắc chắn sẽ nằm trong phạm vi được giới hạn.
“Cho nên trong bảy ngày kế tiếp, việc duy nhất chúng ta cần làm là tìm ra chữ ký?”
“Thứ nhất, cố gắng tìm ra chữ ký càng sớm càng tốt, thứ hai, chú ý sau khi buổi tối tiến đến cố gắng bảo vệ mạng sống của chính mình.” Tần Tứ vẻ mặt lạnh lùng nhắc nhở những người mới.
“Như vậy có thể nói cho chúng tôi biết, theo kinh nghiệm của cậu thì chữ ký bình thường xuất hiện ở những nơi thế nào?” Phụ nữ trung niên rất trầm ổn từ tốn, không nóng không vội nhìn Tần Tứ hỏi.
Tần Tứ thanh âm dày mà trầm thấp “Kinh nghiệm của chúng tôi căn bản là vô dụng, bởi vì chữ ký hoặc ấn chương của mỗi bức tranh đều sẽ thể hiện bằng các phương thức khác nhau, điều duy nhất chúng tôi có thể nói với các vị là nên động não nhiều một chút, quan sát nhiều một chút, xâu chuỗi các manh mối lại với nhau, kết hợp với ý đồ mà bức tranh muốn biểu đạt, nghiền ngẫm ra ý tưởng của họa sĩ, cuối cùng tìm ra chữ ký.”
“Được rồi,” Người phụ nữ trung niên có vẻ cũng không hoàn toàn tin vào lời của Tần Tứ, nhưng chỉ là không thể hiện rõ ngoài mặt mà thôi, chị ta đưa mắt nhìn mọi người “Như vậy hiện tại chúng ta phải tranh thủ thời gian lập tức tìm kiếm chữ ký ở các phòng, tôi đề nghị chia tổ hành động. Trước lúc vào đây tôi có quan sát từ xa, tòa nhà này có ba tầng, mỗi tầng một bên có mười phòng, như vậy bên còn lại hẳn cũng sẽ có mười phòng, cả thảy là hai mươi phòng. Đám người chúng ta chia làm ba tổ, mỗi tổ phụ trách một tầng lầu, nếu như có thể tìm ra được chữ ký là tốt nhất, còn tìm không thấy thì ba tổ hoán đổi các tầng phụ trách cho nhau tiến hành tìm lần thứ hai, để tránh tổ trước đó bỏ sót chỗ nào. Mọi người thấy thế nào?”
Vị này có lẽ ở thế giới bên ngoài là một lãnh đạo lâu năm, xếp người xếp việc rất có trật tự rõ ràng, nên cũng không ai dị nghị gì.
“Vậy chúng ta cho nhau giới thiệu trước đi.” Người này rất có khả năng đổi khách thành chủ nắm mọi thứ trong tay “Tôi là Từ Trinh.”
Gã xóm chợ trầm mặt “Kỳ Cường.”
Người bên cạnh là kẻ cùng hắn vào tranh, gương mặt vàng vọt, mắt hình tam giác, hai tay xăm hình, cả người toát ra vẻ hung ác nham hiểm khó có thể che giấu, từ đầu chí cuối cũng không hé miệng một lời, vẫn luôn đứng ở một chỗ cách đó không xa không gần nhìn chăm chăm mọi người, giới thiệu tên cũng chỉ đơn giản phun ra hai chữ “Hoàng Bì.”
Kia rõ ràng không phải tên thật, nhưng không ai có tâm tình đi tìm tòi đến cùng, hỏi tên cũng chỉ để tiện xưng hô mà thôi.
Kế tiếp là đôi nam nữ trẻ tuổi cùng nhau vào tranh, thoạt nhìn hai người đều khoảng hai mươi bảy hai mươi tám, người nam không cao lắm, khoảng hơn một mét bảy mươi, trên người bốc mùi mồ hôi nồng nặc, tên Đặng Quang. Người nữ trên mặt đeo mắt kính gọng hồng, trên đầu kẹp hai cái nơ kẹp màu hồng, mặc quần đùi đến đầu gối, để lộ cặp chân hơi thô, tên Thái Hiểu Yến.
Nhóm ba cô gái hiển nhiên trẻ tuổi hơn nhiều, cô nàng xinh đẹp tên Tương Hàm Duệ, hai người bạn thân của cô, một người hơi tròn trịa tên Lý Nhã Tình, một người cao nhồng gầy đét tên Triệu Hữu Di.
Mấy vị thành viên cũ cũng tự báo tên, kế tiếp là chia tổ hành động.
“Tôi đề nghị nhóm những người từng vào tranh có kinh nghiệm các cậu tách nhau ra, mỗi người dẫn theo một người mới chúng tôi, mới cũ kết hợp hiệu suất sẽ cao hơn.” Bà chị OL (*) tuổi trung niên Từ Trinh nói “Ngoài ra, tôi muốn hỏi một chút, Đặng Quang và Thái Hiểu Yến, hai người là người yêu sao?”
Thái Hiểu Yến vẻ mặt xấu hổ “Không, không phải…”
Đặng Quang nghiêm mặt “Hôm nay chúng tôi vừa quen nhau, trong nhà giới thiệu đi xem mắt.”
Từ Trinh lại hỏi gã xóm chợ Kỳ Cường “Còn anh cùng Hoàng Bì quen nhau sao?”
Kỳ Cường cùng Hoàng Bì tầm mắt giao nhau một lát, lập tức tránh đi, Hoàng Bì không lên tiếng, Kỳ Cường ra vẻ khó chịu “Không biết, tôi đi một mình.”
“Vậy chia như thế này đi,” Từ Trinh cũng không ngại thái độ của mọi người, một mực dứt khoát tự mình sắp xếp “Mỗi tổ tốt nhất có cũ có mới, có nữ có nam, có lớn có nhỏ, nếu quen thuộc nhau thì cố gắng đi chung một tổ, lỡ có gặp nguy hiểm cũng tiện hỗ trợ nhau, các vị đàn ông cũng tận lực giúp đỡ phụ nữ, người lớn tuổi cũng cố gắng giúp đỡ người trẻ tuổi.”
Thấy mọi người không ai dị nghị, Từ Trinh nói tiếp “Đặng Quang và Thái Hiểu Yến nếu là xem mắt nhau, vậy vào cùng một tổ đi, cùng tổ có Hoàng Bì và Tần tiên sinh, tổ các vị phụ trách tìm kiếm lầu một, do Tần tiên sinh dẫn đầu. Tổ thứ hai từ Kha Tầm, Trương Hàm Duệ, tôi và Kỳ Cường…”
“Thứ lỗi ha,” Kha Tầm giơ tay lên “Tôi cùng tổ với anh ấy.” Đưa ngón tay chỉ Mục Dịch Nhiên.
Đôi lông mày mỏng của Từ Trinh khẽ nhíu lại, đang tính nói chuyện, bỗng thấy Trương Hàm Duệ cũng rối rít giơ tay lên “Tôi muốn cùng tổ với các cậu ấy,” đưa tay chỉ vào bạn thân của mình “Chúng tôi cùng nhau tới, sẽ luôn ở bên nhau, tôi không muốn tách khỏi các cậu ấy.”
Hai cô bạn thân vội gật đầu “Đúng vậy, tụi này không tách ra!”
Từ Trinh lạnh mặt “Hiện tại cũng không phải là bảo các cô đi dạo phố! Mười ba người chia làm ba tổ, hai tổ bốn người một tổ năm người, ba người các cô ở chung một tổ nếu lỡ như có nguy hiểm gì xảy ra, chỉ có một người nam nhân không cách nào xoay sở được! Hai người cũng không nổi!”
“Sao cũng được, chúng tôi sẽ không tách ra!” Ba cô gái khăng khăng một mực.
“Tùy các cô.” Từ Trinh lạnh lùng quay đầu nhìn về phía những người còn lại “Vậy các người ai muốn cùng ba tổ với bọn họ?”
Vệ Đông vẻ mặt “hí hớn” len lén giơ tay.
Từ Trinh thấy “Vậy Vệ Đông cùng Chu Hạo Văn vào tổ với bọn họ, tôi cùng Kỳ Cường, Kha Tầm, Mục Dịch Nhiên một tổ.”
“Không, chúng tôi cùng tổ với tiểu ca ca!” Trương Hàm Duệ vội nói, hai cô bạn thân cũng gật đầu phụ họa.
Từ Trinh không nén được vẻ mặt lộ ra chán ghét, xoay mặt đi chỗ khác nhìn Kha Tầm cùng Mục Dịch Nhiên “Hai người có ý kiến gì không?”
Kha Tầm nhún nhún vai “Sao cũng được.”
“Vậy cứ thế mà chia đi, đừng chậm trễ thời gian nữa,” Từ Trinh cường ngạnh nói “Tôi, Vệ Đông, Chu Hạo Văn và Kỳ Cường phụ trách lầu hai, năm người các người phụ trách lầu ba, lát nữa trở về đây tập họp.”
Một đám chia tổ, bắt đầu theo phân công tiến hành tìm kiếm.
Cầu thang nằm ở góc ngoặt hành lang, tổ thứ hai từ cầu thang phía đông đi lên, Kha Tầm và Mục Dịch Nhiên dẫn theo ba cô gái đi cầu thang phía tây lên lầu ba.
“Tiểu ca ca, nơi này có quỷ không vậy?” Ba cô gái vây quanh Kha Tầm nói, thanh âm có tò mò cũng có sợ sệt.
“Bình thường ban ngày không có, buổi tối sau mười một giờ khó nói.” Kha Tầm nói.
“Thật hay không vậy? Thật sự có quỷ sao?” Mấy cô gái kinh ngạc hô lên “Tiểu ca ca anh gặp quỷ chưa? Nó bộ dạng thế nào vậy? Là nam hay là nữ? Quỷ Trung Quốc hay Nhật Bản? Có cách nào đối phó với nó không?”
Kha Tầm: Hộp sọ đau qué.
“Tiểu ca ca,” Trương Hàm Duệ khẽ giọng hỏi “Chuyện anh vào tranh này bạn trai anh có biết không?”
Hai cô bạn thân cũng vội vàng nhìn sang Kha Tầm.
“Biết chứ,” Kha Tầm khẽ cười, ngước cằm hướng về phía người bên cạnh “Bạn trai cũng ở đây nè.”
Ba cô gái kinh ngạc đồng loạt quay đầu nhìn Mục Dịch Nhiên, rồi ngay sau đó, lại đồng loạt phát ra tiếng hú hét tràn đầy ẩn ý.
Mục Dịch Nhiên “…”
__________
Chú thích 
(*) OL : Office Lady, quý bà công sở

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.