Họa Phố

Chương 2: Tín ngưỡng (02)




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Kha Tầm kéo di động xa ra khỏi tai, khẽ cười nói vào loa thoại một câu “Vậy hẹn gặp lại ở bức tranh sau.”
Như vậy sẽ không phải nghe thấy đối phương nói lời tạm biệt.
Vừa cúp điện thoại, Mục Dịch Nhiên liền nhận được tin nhắn từ Kha Tầm, là số WeChat của đối phương, lại không kèm theo địa chỉ nhà cậu ta.
Rõ ràng là vì muốn add WeChat với hắn.
Mục Dịch Nhiên lạnh mặt nhìn chằm chằm dãy số kia cả buổi, cuối cùng dù không muốn nhưng vẫn phải add đối phương.
Avatar của đối phương là hình con mắt, chính là ánh mắt của Kha Tầm, trắng đen rõ ràng, giống như mang theo vẻ cười, khóe mắt cùng đuôi mắt cong cụp rõ ràng, trong đồng tử giống như có cái gì đó, thử zoom to ra thì kia là bốn chữ: Nhìn cái gì đó.
Mục Dịch Nhiên “…”
Nickname của cậu ta, tên là Corgi.
Mục Dịch Nhiên “…”
Ngay sau đó, “Corgi” liền gửi tin nhắn đến: Mooney nam thần ~ Moah moah!!
Mooney: Địa chỉ.
Corgi :)))8″
Mooney :)))1″
Corgi :)))10″
Mooney :)))4″
Corgi : Ố kê, sẵn tôi gửi cho anh một ít đặc sản bên này luôn.
Mooney : Tôi out.
Corgi : Lão gia đi thong thả nha, nhớ thường ghé chơi nha sac
Ngay trước lúc Mục Dịch Nhiên tắt đi khung chat với đối phương, chợt thấy avatar của “Corgi” đổi thành một cái ảnh nền trắng, bên trên dùng nét đen vẽ một con stickman đơn giản mắt nghiêng mũi lệch.
***
Sáng sớm hôm sau, Vệ Đông ghé nhà Kha Tầm.
“Ớ? Tao tính tới bắt gian tại trận mà, sao có mình mày vậy?” Vệ Đông đưa tay giật phắt chăn trên người Kha Tầm, để lộ bên dưới một con cẩu FA khỏa bán thân.
Kha Tầm kéo chăn đắp lại lên người, hai mắt nhắm nghiền “Cút đi.”
“Cút cái đầu mày, dậy mau lên!” Vệ Đông đưa chân đạp Kha Tầm.
Kha Tầm ngồi dậy vò đầu “Làm cái gì vậy?”
Vệ Đông vẻ mặt nôn nóng “Mày nói làm gì? Mau thức dậy nghĩ cách chứ làm gì, còn lại mười hai ngày thôi đó, chẳng lẽ mày tính vào đó một lần nữa sao?”
Kha Tầm ngáp dài một cái “Mày nói cứ như mày có cách khỏi phải vào tranh ấy.”
Vệ Đông khựng lại, thở dài “Mọi thứ đều do con người ta cả thôi, lỡ đâu có cách thì sao?”
Kha Tầm ngước mắt nhìn đối phương “Cả Mục đại lão lẫn Tần bác sĩ đều không có cách, mày nghĩ hai đứa dốt mút mùa như tao với mày lợi hại hơn họ sao?”
Vệ Đong bứt tóc “Tao không muốn cứ vậy mà chấp nhận! Hôm qua về nhà thấy mẹ tao liền không kềm được lòng nhào tới ôm bả, tao không nỡ bỏ mẹ tao a, tuy là sau đó tao bị bả tát một phát rớt răng đầy đất… Tao cũng không dám nói với bọn họ chuyện trong tranh, tao sợ họ nghĩ tao bị điên, tối qua cả đêm tao ngủ không được, ngồi trong phòng viết di thư cho ba mẹ, viết hồi nước mắt rơi như mưa, tao không muốn chết đâu Kha Nhi! Tao còn cả cuộc đời chưa hưởng thụ nữa mà! Tao còn chưa có bạn gái nữa!”
Kha Tầm cúi đầu mặc quần áo, vào phòng vệ sinh rửa mặt xong liền đi phòng bếp.
Vệ Đông theo sau lưng, nhìn Kha Tầm nấu sữa chiên trứng gà xắt xúc xích, nhìn một lát ngẩn cả người, lẩm bẩm trong miệng “Nhìn mấy thứ này mới đột nhiên phát giác những ngày bình phàm yên ả tốt đẹp tới cỡ nào… Càng nghĩ lại càng thấy không cam tâm, tại sao lại chọn tao chứ…”
“Tao cảm thấy mọi thứ xảy ra đều có nguyên do của nó,” Kha Tầm cắm đầu xắt bánh mì “Nhưng nguyên nhân là gì, có lẽ chỉ có thể thông qua tranh tìm ra. Chúng ta chỉ mới vào một bức tranh mà thôi, hoàn toàn chẳng biết gì về những bức tranh khác, cho nên không có cách nào tìm ra mối liên hệ hoặc là manh mối. Cho nên thay vì đứng đây than trời trách đất, thôi thì tích cực lên một chút, suy nghĩ làm sao để an toàn vượt qua bức tranh tiếp theo, đến lúc đó biết đâu chừng có thể tìm ra điểm đột phá.”
“Mày nói có lý,” Vệ Đông cố gắng gượng tinh thần “Nhưng bức tranh tiếp theo phải ứng phó thế nào đây? Đến ngay cả nội dung tranh là gì chúng ta còn không biết nữa là.”
Kha Tầm làm hai cái bánh mì sandwich đơn giản, bỏ lên đĩa một cái đưa cho Vệ Đông, sau đó ngồi vào bàn ăn “Lát nữa chúng ta đi tìm ông chủ bán bánh rán kia, lần tiếp theo vào tranh chúng ta vẫn phải cùng nhau vào, không bằng tập họp lại cùng nhau suy nghĩ.”
***
Nhưng mà, ngay khi hai người đến chỗ ông chủ hay bày xe bánh rán buôn bán thì, chẳng thấy ông ta đâu cả.
“Tố chất tâm lý của ổng hơi bị kém, chắc phải bình tĩnh vài ngày mới được.” Vệ Đông nói.
Kha Tầm đi hỏi thăm mấy chủ tiệm cùng quầy hàng quà vặt điểm tâm gần đó xin số điện thoại của ông chủ bánh rán, sau đó bấm điện thoại gọi qua.
Không ai đón nghe.
“Có ai biết nhà ông ấy ở đâu không?” Kha Tầm hỏi.
Ông chủ bán bánh kẹp trứng đưa ngón tay chỉ hướng “Ông ấy thuê nhà trọ ở khu nhà Hạnh Phúc.”
“Cảm ơn nha.” Kha Tầm gọi Vệ Đông, hai người cùng đi về phía khu nhà Hạnh Phúc.
Tới nơi lại hỏi thăm bảo vệ về ông chủ hay đẩy xe bán bánh rán mọi hôm ngụ ở lầu mấy, sau đó tìm đến cửa nhà hắn.
Gõ cửa thật lâu mà không có ai trả lời, hai người bốn mắt nhìn nhau, chợt thấy bên cạnh hàng xóm mở cửa thò đầu ra “Đừng gõ nữa, nhà đó không có ai đâu.”
Kha Tầm “Vậy ngài biết ông ấy đi đâu không?”
Hàng xóm “Bị người của bệnh viện tâm thần lôi đi rồi.”
Vệ Đông kinh ngạc “Bệnh viện tâm thần?”
Hàng xóm “Chứ gì nữa, đang yên đang lành bỗng dưng nói điên là điên, hết đập phá đồ đạc lại đâm đầu vào tường, khóc tới chảy máu mắt luôn, suýt chút nữa là đẩy vợ ổng té xuống lầu rồi.”
Kha Tầm cùng Vệ Đông liếc mắt nhìn nhau, Kha Tầm hỏi “Vậy vợ của ông ấy đâu?”
Hàng xóm “Chắc đi theo đến bệnh viện tâm thần làm thủ tục rồi, chồng bả kì này chắc phải nằm viện hơi bị lâu à, nghe bác sĩ bảo tình trạng của ông ấy nghiêm trọng lắm hay sao đấy, có khi lần này vào rồi ra không được.”
Đi xuống cầu thang, Vệ Đông ánh mắt tràn ngập hoảng sợ “Mày nói xem có phải là di chứng do tranh không? Tao với mày sẽ không đột nhiên nổi điên như ổng chứ?”
Kha Tầm lấy di động ra bấm số gọi, reo vài tiếng liền có người nghe “Đại lão, ông chủ bán bánh rán điên rồi, anh có biết nguyên nhân không?”
Vệ Đông trợn tròn mắt nhìn cậu.
Mục Dịch Nhiên khựng lại một chút “Đây là quy tắc hạn chế mà ‘tranh’ cưỡng chế áp dụng, chỉ cần nói những việc đã trải qua trong tranh, hoặc tiết lộ sự tồn tại của thế giới trong tranh cho người khác biết, tám chín phần mười sẽ bị người khác xem như kẻ điên, ‘tranh’ cũng sẽ biến kẻ đó thành một người điên hoàn toàn, một bệnh nhân tâm thần thực sự, hơn nữa sẽ điên cho đến chết.”
Kha Tầm cũng khựng lại “…Má, ‘nó’ cũng biết thời biết thế quá chứ, dùng biện pháp “xóa bỏ” hợp lý lại hài hòa đến vậy.”
Mục Dịch Nhiên lạnh nhạt “Cho nên, dù là hai người viết di thư, hay là lập di chúc cũng vậy, không được đề cập với người khác về chuyện trong tranh, vô dụng.”
Vệ Đông kề sát bên cạnh nghe ké, liền than một tiếng “Thật là có khổ cũng cmn nói không nên lời.”
“Còn gì khác không?” Mục Dịch Nhiên hỏi.
Kha Tầm nhìn trái nhìn phải, mới khẽ giọng nói “Đại lão, anh thường xuyên đi lại ở nước ngoài, có thể mua được súng không?”
Mục Dịch Nhiên bên kia hừ cười thành tiếng, giống như mỉa mai, lại giống như bất đắc dĩ “Vô dụng thôi, không có hiệu lực. Tôi có thử mang theo lúc tiến vào bức tranh thứ hai, vào tranh liền không thể sử dụng được nữa.”
“Không chỉ súng thôi mà tất cả các vũ khí lạnh khác đều như vậy. Tần Tứ từng đem theo một con dao giải phẫu bén nhọn, nhưng vừa vào tranh mũi dao liền cụp tròn, thân dao cũng biến dày thành 5-6 cm, chẳng khác gì một mớ sắt vụn.”
“Càng đừng nói trước khi vào viện bảo tàng sẽ phải trải qua kiểm tra an ninh, lận theo trên người hay bỏ trong túi cũng vậy, cậu không thể mang vật dụng cấm vào bảo tàng.”
“Kể cả vật dụng hàng ngày, sau khi vào tranh cũng sẽ bị tùy theo bị khóa lại chỉ chừa một vài chức năng nhất định, tỷ như di động, bình thường sẽ chỉ còn lại chức năng xem giờ cùng với chiếu sáng, căn cứ vào bối cảnh khác nhau trong tranh, ngẫu nhiên cũng sẽ lưu lại chức năng chụp ảnh hoặc là phát nhạc.”
“Còn về những thứ khác sau khi vào tranh sẽ biến thành thế nào, hai người có thể từ từ thử xem.”
Cúp điện thoại, Kha Tầm quay sang Vệ Đông nhún nhún vai “Cạn chiêu rồi, thôi đành về khổ luyện bản lĩnh vẽ bùa của đạo sĩ Mao Sơn vậy.”
Vệ Đông suy nghĩ “Vũ khí cấm không thể mang, vậy chuẩn bị sẵn một ít những thứ có thể sử dụng chắc được mà? Tỷ như đèn pin hay lều trại, thức ăn, dây thừng vân vân. Mày nói được không?”
Kha Tầm cười thành tiếng “Mày nhìn xem Mục Dịch Nhiên với Tần bác sĩ, ở bức tranh trước có thấy họ mang gì theo không?”
Vệ Đông ngẩn ra “Hình như không có…”
Kha Tầm “Theo tao phỏng đoán thì, đầu tiên ‘tranh’ sẽ không để chúng ta đói đến chết, không thì chẳng cần bày biện ra mấy thứ khủng bố kia đến hại chúng ta, cứ bỏ chúng ta vào một căn phòng không cửa lớn lẫn cửa sổ, cũng không cung cấp thức ăn, vậy toàn bộ sẽ tự động chết hết, mắc công bày trò làm gì? Còn về lều trại gì gì đó, đứng trước chuyện sinh tử chắc là không ai nghĩ nhiều vậy đâu, mang theo có khi còn thành cục tạ cũng nên. Cho nên mới nói, cao thủ chính là lấy bất biến ứng vạn biến (*), chẳng cần mang cái gì cả, cứ thế mà tiến thôi.”
Vệ Đông “Tao không phải cao thủ, tao muốn trước khi chết có thể ăn bữa ngon, cho nên tao cực lực đề nghị lần sau vào tranh để tao mang theo mấy túi khô bò với chocolate!”
***
Mười hai ngày sau đó, khi Vệ Đông vác theo nguyên một ba-lô thức ăn cùng Kha Tầm đi đến phòng triển lãm số 3 của nhà bảo tàng mỹ thuật Trường Hà, mới phát hiện mang theo thức ăn kỳ thật méo có tí tác dụng nào.
Quá trình tiến vào bức tranh thứ hai cũng không khác gì so với bức tranh thứ nhất, trước hết là toàn bộ ánh đèn đều bị dập tắt, sau đó một chùm sáng không rõ nguồn gốc đột ngột nháy lên, rọi vào một trong những bức tranh treo trên tường triển lãm.
Trước lúc bị hút vào trong tranh, Kha Tầm cố hết sức mở to hai mắt muốn nhìn thật rõ hình ảnh trong tranh, nhưng chỉ có thể nhìn đến một mảnh màu sắc sặc sỡ mơ mơ hồ hồ, mà ngay giữa sắc màu rực rỡ ấy, có một đôi mắt hẹp dài trắng đen rõ ràng, mi mắt khẽ cụp, mang theo ý cười vui sướng mà hiền lành.
Kha Tầm mất rất lâu mới có thể mở mắt ra, bởi vì xung quanh quá mức sáng chói. Bọn họ từ phòng triển lãm mỹ thuật tối om om bị đột ngột dời sang một nơi vô cùng sáng sủa.
Đập vào mi mắt, là một mảnh trời xanh mây trắng cùng với mặt cỏ phủ tuyết, kèm theo ánh nắng chói lóa như muốn đâm mù mắt người ta.
Thoạt nhìn rất giống một thánh địa du lịch.
Kha Tầm sửng sốt, vốn dĩ đã chuẩn bị sẵn tâm lý đón nhận cảnh tượng khủng bố âm trầm, ai có ngờ đột nhiên lại thay đổi xì-tai thành ra như vậy đâu.
Quay đầu nhìn sang Vệ Đông, hai người đều giống như hóa đá ngay tại chỗ.
“…Cái quỷ gì vậy…” Vệ Đông cứng họng nhìn Kha Tầm.
Trên thân hai người lúc này đều mặc quần áo rách tả tơi.
“Lần này chúng ta phải đóng vai ăn mày sao?” Vệ Đông cúi đầu kéo kéo bộ đồ không nhìn ra là áo dài hay quần trên người “Nhìn kiểu dáng sao giống Gandalf the Gray (*) quá vậy nè?”
Kha Tầm đang suy nghĩ xem quần áo này thuộc về thời đại nào, đã nghe cách đó không xa có người hô lên “Bên này.”
Lần theo thanh âm nhìn lại, là bác sĩ Tần Tứ, trên người hắn cũng mặc quần áo tương tự hai người họ, đang ngồi trên một tảng đá lớn, bên cạnh đứng vài người, ngoại trừ Mã Chấn Hoa may mắn còn sống sót sau bức tranh đầu tiên ra, mấy người còn lại đều lạ mặt, toàn bộ đều lộ ra vẻ mặt hoặc hoảng sợ hoặc nghi ngờ.
Kha Tầm và Vệ Đông đi qua, trước hết nhìn mấy vị người mới vài lần, thấy trong số họ có hai cô bé nhìn còn khá trẻ, tuổi chừng mười tám mười chín, một người tướng cao ráo mà thon gầy, một hơi béo tròn lại thấp lùn.
Cao gầy là một mỹ nữ tóc dài, lúc này mặt mày trắng bệch, khóe mắt còn đẫm nước mắt.
Bên cạnh là cô nàng hơi béo, vẻ ngoài không hút mắt lắm, trên mũi đeo kính gọng đen, cả người dại ra vì sợ.
Kế đó là một thanh niên tầm hai mươi ba hai mươi bốn, đứng ở một góc điên cuồng bấm di động, còn lại thoạt nhìn giống như một nhà ba người, hai vợ chồng trung niên chừng bốn mươi tuổi dẫn theo một đứa nhỏ nhìn như học sinh trung học.
Kha Tầm nhíu chặt mày, trong lòng lửa giận bốc thẳng lên đỉnh đầu.
Có cả trẻ em.
Có cả trẻ em!!
“Con mẹ nó!” Kha Tầm không nhịn được đá chân sút bay một cục đá, khiến cho mấy người mới sợ đến cả người run bắn lên, đều nhìn về phía cậu.
___________________
Chú thích
(*) Lấy bất biến ứng vạn biến : nghĩa là dùng cái không biến đổi (chỉ bản thân) để đối phó với hàng vạn cái thay đổi (chỉ sự vật). Ý là bình tĩnh ứng phó mọi trường hợp.
(*) Gandalf the Gray : nhân vật pháp sư (mặc áo bào xám) Gandalf trong chúa tể những chiếc nhẫn, đây là biệt hiệu của ông.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.