Họa Phố

Chương 18: Con mèo của schrödinger (18)




Dù thế nào đi nữa, mọi người vẫn quyết định thử liều một lần xem sao.
Sau khi nhóm người cũ cùng nhau thương lập lượng kế hoạch bố trí mọi thứ xong, Kha Tầm từ từ mở mắt.
Xúc xắc xoay tròn một lát, dần ngừng lại ở mặt 2 điểm.
Giao diện trước mặt Mục Dịch Nhiên bắt đầu xuất hiện đếm ngược.
Hắn ấn mở sách quy tắc, lần này sẽ do hắn thử nghiệm “Thuyết nhị nguyên về vật chất cùng ý thức.”
【 Quy tắc thông qua. Xin mời mở thùng đạo cụ lựa chọn đạo cụ muốn sử dụng 】
Quả nhiên, khi “tài nguyên” không tạm thời bị chiếm dụng, bọn họ có thể tiến hành làm thao tác làm những việc khác.
Mục Dịch Nhiên hơi trầm giọng, từng câu từng chữ nói với thùng đạo cụ “Ý thức của Trình Thức.”
【 Yêu cầu thông qua 】
Trong nháy mắt ấy, tất cả mọi người như ngưng lại hô hấp —— thành công? Vậy mà thật sự thành công?
Ý thức lại thật sự có thể xem như đạo cụ để sử dụng! Ý thức của Trình Thúc thật sự có thể “lấy ra được” thông qua yêu cầu thùng đạo cụ!
Nhưng, ngay lập tức bọn họ liền biết, chính mình lúc này vui mừng quá sớm rồi.
Bởi vì khi sau khi yêu cầu đạo cụ được thông qua, xung quanh chẳng có bất cứ biến hóa nào xảy ra cả.
“Ý thức là thứ không thể nhìn thấy, cho dù ý thức của Trình Thức giờ phút này đang ở xung quanh chúng ta, chúng ta cũng không có cách nào cảm giác được hắn!” Vệ Đông giật mình phản ứng.
“Có phương pháp nào có thể làm cho ý thức hóa thành thật thể không?” La Bộ hỏi.
“Tìm một cái “thể xác” để ông ấy bám vào?” Ngô Du nói xong liền ngoái đầu lại, nhìn về phía thi thể của Tề Mộ Hoan cùng Đổng Dao nằm trên sàn nhà căn phòng bắt đầu, cả người bỗng chốc rùng mình một cái.
“Chúng ta không thể khống chế ý thức của ông ấy được.” Thiệu Lăng nói “Mọi người nhớ chứ, ý thức của chúng ta và ông ấy không cùng một chiều không gian.”
“Vậy phải làm sao đây?” Đặng Lâm vội la lên “Chúng ta có lôi được ý thức của ông ấy ra cũng vô dụng! Không cùng một chiều không gian làm sao mà giao tiếp với nhau!”
Con số đếm ngược bên giao diện của Mục Dịch Nhiên đã gần đến kết thúc, hắn vươn tay ấn vào sách pháp tắc cùng thùng đạo cụ, lợi dụng quy tắc hàm sóng cùng trạng thái chồng chất lượng tử mà Kha Tầm đã dùng trước đó, dùng xúc xắc làm đạo cụ, nhắm mắt lại, bám chân thời gian đếm ngược kế tiếp, để mọi người có thời gian thương lượng bước tiếp theo nên làm thế nào.
Bởi vì đạo cụ “ý thức của Trình Thức” không trong trạng thái được sử dụng, cho nên không bị coi là chiếm dụng tài nguyên, Mục Dịch Nhiên mới có thể tiếp tục sử dụng quy tắc và đạo cụ.
Thấy Mục Dịch Nhiên giữ chân thời gian, mọi người lập tức tranh thủ bàn bạc nhau phải làm sao mới có thể bắt cầu kết nối để giao tiếp với ý thức của Trình Thức vốn đang tồn tại ở một chiều không gian khác.
“Có biện pháp nào có thể tiến hành liên thông giữa hai chiều không gian khác nhau không?” Kha Tầm hỏi Chu Hạo Văn.
“Có một cách nói khá phổ biến, rằng sinh vật của chiều không gian thấp không thể nhìn thấy được sinh vật của chiều không gian cao,” Chu Hạo Văn nói “Hoặc nói cách khác, nếu như không gian hai chiều có sinh vật tồn tại, trong nhận thức của bọn họ sẽ chỉ có hai chiều không gian là dài cùng rộng, bọn họ không thể tưởng tượng ra chiều của ‘cao’.”
“Bởi nên mặc dù có thể thấy được vật ở chiều không gian thứ ba, thì trong tầm nhìn của bọn họ, hình ảnh hiện ra vẫn là những đoạn thẳng hoặc mặt phẳng, bọn họ không cách nào tự tưởng tượng ra được một vật thể ba chiều.”
“Cũng tương tự như vậy, con người chúng ta không thể nhìn thấy được sinh vật trong không gian bốn chiều, bởi vì chúng ta không thể tưởng tượng ra được không gian bốn chiều nó như thế nào, sinh vật trong không gian bốn chiều lại hình dạng ra sao, càng đừng nói đến những sinh vật ở chiều không gian cao hơn thế.”
“Thế nên, đại đa số cách nói phổ biến đều cho rằng, giữa các chiều không gian khác nhau sẽ không thể nào liên thông được.”
Vệ Đông “…Vậy chúng ta gọi ra ý thức của Trình Thức cũng méo dùng được?”
“Nhưng nếu dựa theo như lời cậu nói, sinh vật ở chiều không gian cao có thể nhìn đến sinh vật của chiều không gian thấp, đúng không?” Phương Phỉ hỏi Chu Hạo Văn.
“Quả thật có cách nói như vậy.”
“Cũng tức là, hiện tại ý thức của Trình Thức có thể nhìn thấy chúng ta,” Vệ Đông đảo mắt nhìn quanh một vòng, đột nhiên chắp hai tay lại “Trình tiên sinh, Trình ca, Trình ba, nếu như ông có thể thấy được chúng tôi, cũng nghe thấy được chúng tôi đang nói, làm ơn giúp chúng tôi đi được không, nghĩ cách đưa chữ ký của ông cho chúng tôi nha. Chúng tôi đều là người tốt không à, ở nhà có mẹ già con thơ, phải nuôi trên nuôi dưới, nếu chúng tôi chết ở nơi này, già trẻ ở nhà làm sao mà sống nổi được nữa. Ngài cũng làm bố rồi mà đúng không, ngài hiểu rõ nhất nỗi đau khi mất đi con mình mà, ba mẹ tôi, còn có ba mẹ của toàn bộ những người nơi đây, đều đang ở nhà ngóng trông chúng tôi trở về. Chúng tôi cũng muốn giống như ngài vậy, được đoàn tụ với thân nhân của mình, được sống khỏe bình an. Ngài chắc là cũng đồng cảm với chúng tôi mà đúng không, nên làm ơn, giúp đỡ chúng tôi với!”
Mọi người đều im lặng, ánh mắt nhìn ra bốn phía quan sát đánh giá, nhưng mà cũng chẳng có kỳ tích nào xuất hiện, xung quanh vẫn là như thế.
“Dù cho Trình Thức có nghe được lời của chúng ta nói, cũng đồng ý giúp đỡ, nhưng sợ là ông ấy cũng không có cách nào vượt qua chiều không gian truyền chữ ký đến cho chúng ta.” Thiệu Lăng hơi lắc đầu.
Tình thế rơi vào cục diện bế tắc, cảm xúc bất an nôn nóng bắt đầu dần lan tràn giữa bầu không khí trầm mặc, Đặng Lâm vò đầu bứt tai đi loanh quanh qua lại, rồi bỗng cơn tức giận dâng lên ngập trời, hắn vung chân đạp vào tường mấy cái.
Nhóm người cũ bên đây không ai rảnh hơi mà lo cho hắn, thời gian gấp rút, tất cả mọi người đều đang liều mạng suy nghĩ, để tìm ra càng nhiều khả năng hơn.
Ngô Du đứng gần Đặng Lâm nhất, vẫn một mực yên lặng nhìn hắn, cho đến khi nghe được tiếng hắn mắng chửi liên tục vang lên, Ngô Du bỗng nhiên xì một tiếng bật cười.
Đặng Lâm nghe được một tiếng cười này, cau mày nhìn sang cô “Cười cái gì mà cười!? Tới nước này rồi còn có tâm trạng cười!? Điên rồi sao?”
Ngô Du khịt mũi một tiếng, đưa mắt liếc hắn “Biết không, đàn ông có bản lĩnh đang nghĩ biện pháp, chỉ có thứ đàn ông bất tài mới đi giận cá chém thớt. Tôi là đang tự cười chính mình, lúc trước chưa vào tranh nên không biết, hóa ra mắt mình mù tới mức này, không hiểu sao lại chướng đầu chướng não nhìn trúng một tên cặn bã vừa không có bản lĩnh lại còn chân đạp hai thuyền như anh! Đặng Lâm, hiện tại tôi chính thức báo cho anh biết, bà đây không chơi nữa, bắt đầu từ giây này anh đã bị tôi đá rồi, về sau anh thích yêu ai cứ yêu, không có bất cứ quan hệ nào với tôi cả!”
Nói tới đây, Ngô Du bỗng quay đầu nhìn Hà Đường “Cô gái, tôi khuyên cô một câu, cái thứ đàn ông này không phải tốt lành gì cho cam đâu, hiện tại mới đang yêu nhau thôi mà hắn ta dám bắt cá hai tay cùng một lúc, đến lúc sau này cưới nhau rồi hắn ta sẽ dám ra ngoài tìm kẻ thứ ba, bản lĩnh không có, trách nhiệm cũng không, vốn tôi cứ tưởng ít nhất hắn ta còn có gương mặt nhìn trông được chút, bây giờ, ha ha, không cần nói đâu xa, trước mắt mấy anh mấy chú ở đây có người nào nhan sắc không bỏ xa hắn cả trăm cây số đâu!? Hoàn toàn vô dụng! Tự bản thân cô suy nghĩ đi, tôi đây không chơi với các người nữa!”
Hà Đường nhìn cô, lại đưa mắt nhìn Đặng Lâm vẻ mặt tức giận như muốn xịt khói, nhất thời không biết nên nói cái gì mới đúng.
Đặng Lâm tức đến nỗi cơ mặt bắt đầu méo mó vặn vẹo, vẻ mặt châm chọc nhìn Ngô Du, lạnh lùng nói “Ngô Du, cô tưởng cô là cái thá gì đấy, bị bố đây chơi suốt hai năm, còn vì bố mà phá thai nạo thai, có khác gì miếng giẻ rách đâu, có rời được cái tranh này không chưa biết, nhưng dù đi ra ngoài được thì sao, cô tưởng còn có thằng này chịu cô sao, như cái giày rách vậy!”
“Ai nói không có thằng nào muốn? Tao muốn đây này!” Bỗng nhiên có một giọng nói cắt ngang xen vào, theo âm thanh nhìn lại, hóa ra là Vệ Đông, vẻ mặt hắn lúc này cực kỳ lạnh lùng, trong đáy mắt bừng bừng lửa giận, hắn trừng trừng mắt nhìn Đặng Lâm, sau đó quay sang nhìn Ngô Du đang tức đến run cả người “Cô gái, tôi tên là Vệ Đông, cao 178 cm, nghề nghiệp design, lương tháng năm nghìn. Trong nhà có một ba một mẹ, đều là công nhân bình thường đã về hưu, nhà ba phòng hai sảnh, không mới cũng không cũ. Bình thường không hút thuốc lá, thi thoảng uống rượu, có uống say cũng không giả điên làm bậy, nằm xuống là ngủ. Sở thích là anime, game cùng merch phim, không có sở thích bất lương nào. Mục tiêu của cuộc đời là để dành ít tiền, để ba mẹ tôi rảnh rỗi có thể ra ngoài du lịch chơi đùa, mạnh khỏe sống lâu. Sau đó mua thêm một chiếc xe, có thể là cả đời này cũng mua không nổi nhà cho riêng mình, nhưng nếu một nửa còn lại của tôi muốn mua, tôi bằng lòng cùng cô ấy phấn đấu cố gắng. Nếu như cô cảm thấy người như tôi phù hợp, vậy chúng ta lấy mục tiêu là kết hôn, thử quen biết nhau, nếu như cô cảm thấy tôi không phù hợp yêu cầu, vậy cũng không sao, tôi còn mấy thằng anh em vẫn đang độc thân, đều là người tốt cả, có thể giới thiệu cho cô lựa.”
Ngô Du cả người run rẩy nhìn đối phương, trong ánh mắt bao phủ một lớp hơi nước, còn chưa kịp bình tĩnh mở miệng đáp lời, đã nghe thấy cô gái tên Phương Phỉ bỗng nhiên mở miệng, nhưng không phải nói chuyện với cô, mà là mắt lạnh trừng nhìn Đặng Lâm “Một cái ciu rung (vibrator) công cộng như mày, xài hư liền biến thành rác rưởi không thể tái chế, ai cho mày cái lá gan nói quàng nói xiên trước mặt phụ nữ vậy?”
Đám đàn ông còn lại “…”
Đặng Lâm tức điên, nhìn Phương Phỉ chửi như tát nước “Liên quan gì đến con tiện nhân mày! Mày ——aaa!!!”
Câu nói tiếp theo hắn không có cơ hội nói hết, đã bị một vật gì đó từ xa bay tới nện thẳng vào mặt, đập cho hắn như nổ đom đóm mắt, vẹo cả mũi sưng cả mồm, tới lúc hết choáng váng nhìn lại thì, té ra là một chiếc giầy Adidas.
“Đông ca, xịn sò!” La Bộ bật ngón cái “Chuẩn không cần chỉnh luôn!”
“Cái đ* m* m** ——!” Đặng Lâm đỏ mắt gân cổ rống, sau đó giống như bất chấp mọi thứ liều mạng lao tới muốn đánh Vệ Đông.
“Cản hắn lại!” Thiệu Lăng quát một tiếng.
Dù cho kẻ nọ có đáng ghét đáng kinh tởm cỡ nào đi nữa, bọn họ cũng không thể cứ thế đứng đó nhìn hắn đi tìm chết. Nếu rời khỏi phạm vi căn phòng của bản thân, rất có thể sẽ bị quy tắc phản phệ.
Nói thì chậm nhưng xảy ra thì nhanh, chỉ thấy Phương Phỉ vốn cũng đang đứng chung phòng với hắn sải mấy bước đuổi theo, vươn tay túm lấy cổ áo của Đặng Lâm xách kéo trở về, tựa như đang túm một con gà bông vậy, nhưng Đặng Lâm vẫn chưa chịu thôi, cả người vùng vẫy muốn lao qua bên kia, bị Phương Phỉ một tay đè cái gáy sau, dộng đầu hắn một cái bốp vào vách tường bên cạnh, cả người lập tức choáng váng.
Phương Phỉ mặc kệ không để ý tới hắn nữa, xoay người nhìn sang chỗ khác, lại phát hiện nhóm mấy thành viên cũ đều đang nhìn mình, ánh mắt cơ hồ là trăm mối ngổn ngang, cô nghĩ một lát, thấy mình đúng là nên giải thích một câu “Tôi bảo rồi mà, sức của tôi mạnh hơn so với mấy gã đàn ông bình thường.”
Mấy người cũ: …Trọng điểm là cái này sao cô nương…
“Đủ rồi.” Kha Tầm ánh mắt thản nhiên liếc nhìn Đặng Lâm đang dùng tay lau quệt máu mũi vì bị dộng đầu vào tường, Đặng Lâm ánh mắt vừa đối diện với gương mặt tràn ngập “mùi xã hội đen” kia, trong lòng giật mình một cái, không dám hé răng nữa.
Kha Tầm quay sang nhìn mọi người “Chúng ta không có thời gian trì hoãn vì những việc khác, mau chóng nghĩ cách đi. Hiện tại nan đề mà chúng ta đang đối mặt là, làm thế nào mới có thể kết nối với ý thức của Trình Thức vốn ở một chiều không gian khác, sau đó nhờ ông ấy truyền chữ ký của mình từ chiều không gian đó sang cho không gian của chúng ta.”
“Dải truyền tin?” La Bộ nói.
“Cỗ máy xuyên thời không?” Vệ Đông nói, trên mặt lúc này vẫn còn chưa nguôi cơn giận.
“Xuyên thời không, cái này có phải giống như đi xuyên qua lại giữa các vũ trụ với nhau không?” Kha Tầm hỏi Chu Hạo Văn.
“Có thể nói là như vậy,” Chu Hạo Văn gật đầu “Nhưng chúng ta không có máy móc nào như thế, nếu yêu cầu thứ này như đạo cụ, e là chúng ta sẽ bị yêu cầu nói ra các quy tắc vận hành có liên quan mà cỗ máy ấy sử dụng.”
Mọi người lại một lần nữa trầm tư.
Kha Tầm ngửa đầu nhìn về khoảng hư vô trên cao, thật sự không cảm nhận được ý thức của Trình Thức đang trôi nổi chung quanh mình ngay lúc này, bất giác thì thào lẩm bẩm “Ý thức của con người rốt cuộc sinh ra như thế nào? Dù cho nó mới là thứ quyết định vật chất, nhưng chung quy cũng phải có một nguồn gốc sinh ra chứ, vạn vật trên đời chẳng phải đều có một điểm bắt đầu sao…”
“Hiện tại không có mô hình tính toán kinh điển mà tiêu chuẩn nào có thể giải thích, bộ não con người bằng cách nào sinh ra tư duy và thể nghiệm ý thức.” Chu Hạo Văn nghe được liền đáp.
“Tôi có một ý tưởng, có thể nghe như hoang đường, nhưng biết đâu lại rất táo bạo.” Kha Tầm nói.
“Nói thử xem.” Mục Dịch Nhiên nãy giờ nhắm nghiền hai mắt, vẫn luôn im lặng không lên tiếng, lúc này bỗng nhẹ nhàng cong cong khóe môi,.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.