Họa Phố

Chương 16: Phi sắc chi thú (16)




La Duy quả thật nghĩ không ra, chuyện Tiêu Cầm Tiên hút thuốc  rốt cuộc là có tác dụng gì đối với manh mối của cả chuyện này.
Tại sao tranh lại nghĩ mọi biện pháp che giấu việc này?
Còn đang suy nghĩ thì, đám người cũng đến trước cửa nhà hàng buffet.
Tần Tứ dừng lại, quay sang nhìn La Duy “Nhân lúc hiện tại ánh mặt trời vẫn còn đầy đủ, cậu quan sát vết thú ký trên mặt mọi người một lần nữa đi, xem có thay đổi gì so với tối hôm qua không.”
Kỳ thật cũng không cần phải quan sát làm gì, mặt của bọn họ vẫn luôn thoáng qua thoáng lại trước mặt La Duy, hắn đã sớm ghi nhớ trong lòng những biến hóa dù là nhỏ nhất “Không có gì thay đổi, vẫn giống như tối hôm qua vậy, ngoại trừ vết đỏ của Triệu Yến Bảo đột nhiên xuất hiện sáng nay, hơn nữa cũng đang dần thâm lại.”
“Hình dạng thế nào?” Triệu Yến Bảo hỏi.
“Giống như không có hình dạng, một vệt như thế thôi, tựa như dùng bút chấm chu sa phết lên một cái.” La Duy hình dung.
Triệu Yến Bảo gật đầu, không nói gì thêm nữa, nhìn màn đêm dần dần buông xuống, nói không sợ hãi chắc chắn là giả rồi —— tuy rằng người quan trọng nhất của cô đã rời khỏi thế gian, nhưng cũng không có nghĩa là người sống cũng thành kẻ không hồn—— có rất nhiều cách thức tưởng nhớ người đã khuất, không nhất thiết cứ phải ra đi theo họ.
Thế nên, Triệu Yến Bảo cũng sợ hãi tử vong.
Triệu Yến Bảo đã thế, những người khác lại càng sợ hãi hơn.
Tiêu Cầm Tiên thậm chí bắt đầu dùng cười lạnh để che giấu nỗi khẩn trương của mình “Mấy người còn có tâm trạng ăn uống sao, thời gian để ăn chi bằng nghĩ cách làm sao có thể tụ tập lại với nhau, dù cho nguy hiểm có xảy ra cũng có thể cùng nhau chống đỡ!”
“Phải đó, tôi thấy cơ quan trinh thám bên kia nhìn có vẻ rất lớn mà, đám người chúng ta đều dọn vào cũng dư chỗ ở!” Dư Cực nghe nói vậy lập tức gật đầu tán thành, mặt của hắn vẫn luôn trắng bệch, hiện tại tới tối lại càng tái nhợt đi “Tôi thật sự thấy sợ, cái cậu kia tối qua rõ ràng còn chung phòng ngủ cùng tôi, vậy mà hôm nay… Hiện tại cứ mỗi lần nhắm mắt lại tôi liền thấy bộ dáng của Trí Thuần…”
Lion cũng nói “Giá mà có thể ở cùng chỗ với Tần bác sĩ, toi thấy như vậy sẽ an toàn hơn rất nhiều! Lỡ đâu thú trong cơ thể có tác quái gì đó, Tần bác sĩ ở bên cạnh chẳng chừng có thể nghĩ ra cách cứu giúp!”
Tần Tứ nghe xong cười khổ mấy tiếng “Tôi chỉ là một bác sĩ ngoại khoa bình thường thôi, chẳng phải thần tiên gì đâu, tôi cũng bất lực với thú. Hơn nữa chỗ ở vốn đã được xếp sẵn, đó là một trong những quy tắc của nơi này, nếu có người làm trái thì chẳng cần thú nó phản phệ, sợ là đã bị chết vào các loại sự cố khác rồi.”
“Phản phệ?” Kha Tầm mẫn cảm tóm lấy hai chữ này.
Tần Tứ lại giải thích chi tiết hơn “Thú vốn sinh ra từ tâm lý của con người, ban đầu có lẽ chỉ là một cái ý niệm mà thôi, nhưng nếu cứ liên tục nghĩ tới không chịu buông ra, nó sẽ dần dần đâm rể mọc trong cơ thể, lớn dần thành thể thú —— bị thứ trong lòng mình giết chết, gọi là phản phệ cũng đâu có gì sai.”
“Tôi chỉ đang nghĩ, nếu như chúng ta vứt bỏ ý niệm kia thì liệu có thể khiến cho thú teo lại hoặc là biến mất không.” Kha Tầm nhìn Tần Tứ, trong lòng khó kềm nén lo lắng cho vị đồng bạn này “Như Trì Lôi vậy, sau khi qua đời mới buông được khúc mắc, nếu như cô ấy có thể làm việc đó trước khi qua đời, liệu có thể khiến thú phai nhạt đi không?”
“Những tài liệu mà tôi đọc được không thấy có trường hợp nào như vậy, dù sao trong thành phố này không ai có khả năng nhìn ra dấu vết màu đỏ trên mặt người sống, thế nên cũng khó mà trước tiên phòng bị nó, cho dù thú có bị phai nhạt hay biến mất, cũng không có ai có thể chứng minh được.” Tần Tứ vẻ mặt lộ ra tiếc hận.
Chu Hạo Văn đứng trước cửa nhà hàng hết một điếu thuốc, hắn dụi tắt tàn thuốc, ném vào chỗ vứt rác quy định của thành phố “Đừng đứng choáng cửa tiệm người ta, đi vào đi, vừa ăn vừa nói.”
Tuy mỗi người đều có tâm sự riêng trong lòng, nhưng cơm vẫn là phải ăn, chỉ có ăn no rồi mới có sức chống đỡ các loại nguy hiểm—— tuy rất có thể là thức ăn mà họ ăn vào cũng làm cho thú trong người họ được ăn no…
La Duy bước đi cạnh Chu Hạo Văn “Mới nãy lời tôi nói anh có nghe không?”
Chu Hạo Văn vẻ mặt nghi hoặc “Chuyện hút thuốc ấy à?”
“Đúng thế,” La Duy gật đầu “Nơi này rất nhiều chỗ công cộng đều có khu vực hút thuốc, giống như trong bệnh viện cũng thấy có, cơ mà tiếc là trong đám chúng ta không có mấy người hút thuốc, nên lần nào cũng thấy chỉ có mình anh thui thủi ở trong đó.”
La Duy nói mà phải cân nhắc từng chữ từng câu, chỉ sợ Chu Hạo Văn đáp lại mình bằng một câu chẳng lan quyên tẹo nào giống như mấy người khác.
Chu Hạo Văn nghe rất rõ ràng cũng hiểu được “Đầu tiên là đám chúng ta chỉ có mỗi mình tôi hút thuốc, thứ nữa tôi cũng không thích kết bạn hút thuốc, nhất là với những người không quen.”
La Duy trong lòng mừng như mở cờ, này quả thực giống như đang dùng ngôn ngữ lóng làm ám hiệu với nhau vậy, có vài từ ngữ then chốt không thể nói ra, nhưng có thể khéo léo dùng các từ khác lèo lái dẫn đề tài “Trong khu hút thuốc có chia nam nữ không? Tôi chỉ thấy hơi tò mò.”
Chu Hạo Văn càng cảm giác kỳ quái, mấy vấn đề này hoàn toàn chẳng hợp với tính cách La Duy chút nào, nhưng vẫn thật lòng trả lời “Theo lý mà nói thì không có chia ra, nhưng thông thường mọi người đều sẽ tránh xa những người khác phái với mình, nhất là mấy vị phái nữ, bọn họ tựa hồ khá thích xúm lại cùng nhau—— tôi nhớ trong khu hút thuốc bệnh viện cũng không có khu vực dành riêng cho phái nữ.”
La Duy trong lòng kích động không thôi, muốn nói cái gì lại không biết nói từ đâu, ngoái đầu nhìn ra sau liền bắt gặp Mục Dịch Nhiên đang âm thầm quan sát mình, quả thật không khác gì thấy được cái phao cứu sinh.
Mục Dịch Nhiên sải bước đến gần bọn họ, ánh mắt hơi lướt thoáng qua Tiêu Cầm Tiên đi phía trước “Tối qua tôi cũng thấy cô ta hút thuốc, hơn nữa hút không ít, nhưng đối với biểu hiện lúc ban ngày của cô ta… đây quả thực là một vấn đề đáng suy ngẫm.”
Có lẽ bởi vì ban ngày xảy ra quá nhiều việc, lại thêm Tiêu Cầm Tiên vốn không phải đối tượng Mục Dịch Nhiên muốn quan sát, cho nên mới nhất thời sơ sẩy việc này.
La Duy thật sự thấy mình cảm động đến muốn rớt nước mắt “Vậy, hiện tại chúng ta nói việc này… lát nữa anh sẽ lại không quên mất chứ?”
Mục Dịch Nhiên bật cười “Tôi nghĩ chắc là không. Đây có lẽ là quy tắc, chỉ cần là bí mật do người bên trong thành phố chủ động phát hiện cũng đề ra, hẳn là sẽ không bỗng dưng biến mất khỏi thành phố này nữa.”
Chu Hạo Văn vẻ mặt chẳng hiểu ra sao ngó La Duy: Cậu chàng này đây là sắp bị uốn cong rồi sao…
La Duy quyết định nói hết ra toàn bộ ý tưởng của mình “Kỳ thật tối qua lúc tôi rời khỏi phòng của hai anh, liền thấy cô ta đứng ở hành lang, khi ấy trạng thái của cô ta rất kỳ lạ, hơn nữa còn nhắc tới có người gọi điện thoại cho mình…”
Mục Dịch Nhiên bỗng dời mắt nhìn phía trước “Hy vọng chỗ ngồi hôm qua chưa bị người khác chiếm, nơi đó im lặng nhất, cũng bí mật nhất.”
La Duy: ….Đây chắc là cái cảm giác đang nấu một nồi mì ăn liền vừa mới sôi ùng ục lại bỗng dưng bị rót vào nguyên một ca nước đá..
***
Ở quầy thu ngân giống như đã xảy ra chuyện, loáng thoáng nghe được tiếng của đám người đang to tiếng tranh luận với nhân viên thu ngân, trong đó giọng của Tiêu Cầm Tiên là lớn nhất “Chỉ còn 33 lần thanh toán!? Sao lại như vậy được? Chúng tôi rõ ràng chỉ mới quẹt thẻ có hai lần!”
Nhân viên thu ngân mỉm cười, kiên nhẫn giải thích “Thẻ của ngài giới hạn thanh toán tổng cộng 39 lần, hiện đã sử dụng hai lần, bây giờ còn lại 33 lần.”
“Cái đụ…” Tiêu Cầm Tiên không kềm được chửi thề một tiếng “Cô có biết làm toán không vậy? 39 lần trừ đi 2 lần, rõ ràng là còn 37 lần! Khi không tại sao còn có 33 lần? Nhà hàng của mấy người cũng giỏi chặt chém gớm, lợi dụng chiêu trò miễn phí lần đầu hấp dẫn một đám khách quen, sau đó bắt đầu giở trò với thẻ! Cơ mà hành vi thủ đoạn của mấy người quá mức thấp kém, thật khiến cho người ta nghi ngờ chỉ số IQ cùng EQ của mấy người mà!”
Kha Tầm ra dấu bảo Tiêu Cầm Tiên im miệng, sau đó cầm thẻ đưa cho nhân viên vẻ mặt khó chịu “Chị đẹp, giúp tôi kiểm tra thẻ được không ~”
Cô nàng thu ngân nhìn thấy anh đẹp trai vẻ mặt thân thiện ôn hòa hỏi mình như vậy, tâm trạng dịu đi một chút, cầm lấy thẻ tiến hành kiểm tra “Thưa ngài, thẻ của ngài cũng giống như vậy, hiện tại còn 37 lần thanh toán, sau khi tiến hành quẹt thẻ sẽ còn lại 33 lần.”
“Tại sao lại như vậy nha? Chị đẹp,” Kha Tầm vẻ mặt vẫn tươi cười sáng ngời như ánh mặt trời “Tụi này mới đến đây, vẫn còn chưa hiểu quy củ cho lắm.”
“Nơi đây là Tâm Thành mà, cho nên ngày đều là số chẵn,” cô gái thu ngân dùng tiếng nói ngọt ngào giải thích với Kha Tầm “Hôm qua là ngày 6 tháng 4, hôm nay là ngày 8 tháng 4, ngày mai sẽ là ngày 10 tháng 4.”
“Ơ…” Kha Tầm nghe mà nháy mắt tịt cả họng, quy tắc này quả thực ba chấm vãi, còn ba chấm hơn cả mấy cái xứ như Nữ Nhi Quốc, Trực Tràng Quốc hay Hắc Xỉ Quốc gì gì đó…
Những người còn lại nghe như vậy cũng ngây người ra, Lion thậm chí còn dùng tiếng Anh mắng vài câu xả bực, sau đó mới khụ một tiếng nói “Ý của cô là ở nơi đây một ngày tương đương với hai ngày, cho dù cơ thể trún tôi cảm giác chỉ mới 24 tiếng nhưng dựa theo thành phố này thì là 48 tiếng. Tuy rằng trún toi chỉ mới ăn 3 bữa cơm, nhưng ở thành phố này lại tính thành 6 bữa.”
Vệ Đông cũng không nhịn được mồm xen vào “Nói vậy tức là một người 40 tuổi ở thành phố này thực chất chỉ mới 20 tuổi thôi.”
“Nghe các vị nói mà tôi thấy cũng rối bời theo,” nhân viên thu ngân không kềm được bật cười “Đại khái chính là như vậy đó, tôi vốn sinh ra ở thành phố này nên đã quen với nhịp thời gian của nó, cho nên không giống với mọi người nảy sinh nhiều câu tự hỏi triết lý như vậy—— nhưng tôi nghĩ, đó mới là điều lãng mạn của thành phố này, bất cứ điều gì cũng phải có đôi có cặp.”
“Rồi rồi, ai thích thì cứ theo, chúng ta trước chiếm chỗ đi.” Vệ Đông lôi thằng bạn thân của mình đi về phía cái bàn hôm qua “Kha Nhi lát nữa mày nhớ coi chừng tao, nếu tao đòi uống rượu…”
Mục Dịch Nhiên đi ở phía sau, lúc này cũng dừng lại ở quầy thu ngân “Tôi có điều tò mò muốn hỏi, thành phố này có nhiều người bên ngoài không?”
Cô nàng thu ngân hẳn là cảm thấy hôm nay mình rất là may mắn nhìn được nhiều anh đẹp trai tới vậy, tâm tình cũng thoải mái sung sướng “Đúng là có rất nhiều người dời đến Tâm Thành sinh sống, dù sao nơi này phong cảnh xinh đẹp, thành phố cũng được quy hoạch rất tốt nữa.”
Mục Dịch Nhiên lại hỏi thêm “Người bên ngoài đến nơi đây có cần phải xin giấy tạm trú không? Mà nếu như vậy họ sẽ bị xem như người địa phương, hay vẫn bị coi là người bên ngoài?”
“Việc này ngài cứ yên tâm, thành phố của chúng tôi chưa bao giờ bài xích người ngoài, chỉ cần trên giấy chứng nhận có đóng con dấu của thành phố, vậy họ sẽ được đối xử như anh chị em cùng thành phố!” Nhân viên thu ngân vẻ mặt bỗng dưng ửng hồng “Thêm nữa, nếu người cùng thành phố kết hôn với nhau sẽ nhận được rất nhiều phúc lợi xã hội!”
“Nếu người trong thành phố kết hôn với người ở khu vực bên ngoài Tâm Thành thì sao?” Ánh mắt của Mục Dịch Nhiên dần trở nên sâu lắng như đang lâm vào tự hỏi.
Nhân viên thu ngân cũng bởi vì ánh mắt ấy mà liến thoắng liên tục “Tôi chưa từng gặp người ở bên ngoài khu vực Tâm Thành bao giờ, nhưng mà an ninh ở chỗ chúng tôi rất tốt, bọn họ không thể nào nhập cảnh phi pháp vào đây được. Mà nếu người trong thành phố muốn đi ra ngoài, vĩnh viễn sẽ không có cơ hội trở về, tương tự, nếu người bên ngoài đã đến nơi đây định cư, vĩnh viễn cũng không thể rời khỏi nữa.”
“Không thể rời khỏi nữa?”  Mục Dịch Nhiên gằn giọng hỏi lại một lần.
“Thành phố của chúng ta tốt như vậy, tại sao lại phải rời khỏi?” Nhân viên thu ngân mỉm cười hỏi lại.
Mục Dịch Nhiên cũng cười nhẹ “Đúng vậy, nơi đây quả thật là một thành phố xinh đẹp thần kỳ, khiến rất nhiều người quyến luyến chẳng muốn rời đi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.